Sơn Hà Chẩm

Chương 101: Chương 101:




Để Vệ Uẩn đi thảo phạt Vương Hạ, nếu như Vệ Uẩn muốn liên minh với Vương Ha, hoặc là mượn tay Vương Hạ để đánh Triệu Nguyệt, vậy thì tất nhiên sẽ không động vào gốc rễ của Vương Hạ, cứ như vậy là có thể tìm lý do để phát huy, mượn cơ hội trừng trị Vệ Uẩn.
 
Nếu như Vệ Uẩn động vào gốc rễ của Vương Hạ, vậy thì tai họa của Vương Hạ cũng không đủ gây sợ.
 
Triệu Nguyệt suy nghĩ trước sau biện pháp của Cố Sở Sinh, hắn ta ngẩng đầu lên, chân thành nói: “Nhiều năm như vậy cũng chỉ có ngươi trung thành tuyệt đối với ta.”
 
Vẻ mặt Cố Sở Sinh không thay đổi, từ chối cho ý kiến về sự cảm kích của Triệu Nguyệt, hắn ta hết sức tập trung mà nhìn chằm chằm bàn cờ, chỉ nói: “Bệ hạ, đến lượt ngài hạ cờ.”
 
Lúc Cố Sở Sinh và Triệu Nguyệt đánh cờ, Vệ Uẩn đều đã đưa thư cho Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan ra ngoài. Bây giờ hai vị này đang ở tiền tuyến chống địch, sợ là đều đang nhìn sự náo nhiệt của Hoa Kinh này, Vệ Uẩn đại khái có thể đoán được thái độ của Sở Lâm Dương, nhưng Tống Thế Lan…
 
Năm gần đây người này đã ổn định được Tống gia, gần như đã bỏ Tống gia vào trong túi, mặc dù vẫn là thân phận Thế tử nhưng là chủ nhân có một không hai của Tống gia. Hắn ta luôn là người khẩu Phật tâm xà, đối với ai cũng cười nhẹ nhàng nhưng thực tế thì tâm tư khó dò, cho dù là Vệ Uẩn thì cũng khó nói được người này có suy nghĩ gì, cũng chỉ có thể đi thăm dò ngọn nguồn trước.
 
Chờ viết xong thư cho hai người này, lúc chuẩn bị viết thư cho Vương Hạ, Vệ Uẩn bỗng nhiên dừng bút lại.
 
Hắn nhíu mày, suy nghĩ một lát lại để bút xuống, chỉ đưa hai phong thư ra ngoài.
 
Làm xong những việc này, hắn quay lại trong phòng, Sở Du đang đi đưa thư cho Sở Lâm Dương, thấy hắn tới thì hơi nghị hoặc một chút: “Vậy là viết xong rồi?”
 
“Ta không viết thư cho Vương Hạ.”
 
Vệ Uẩn ngồi xổm xuống, bình tĩnh lên tiếng, Sở Du nhíu mày: “Vì sao?”
 
“Bây giờ Vương Hạ tự lập làm vương, tin tức tất nhiên cũng được truyền đến trong cung, tẩu tẩu cảm thấy, với tính tình của Triệu Nguyệt thì hắn ta sẽ làm như thế nào?”
 
“Đệ nói thẳng đi.”
 
“Triệu Nguyệt sẽ sợ ta và Vương Hạ liên minh, hoặc là âm thầm trợ giúp Vương Hạ.”
 
“Đây là đương nhiên.” Sở Du có chút đoán không ra ý của Vệ Uẩn, Vệ Uẩn cười cười: “Nếu ta là Triệu Nguyệt, ta không thể quản Vương Hạ, cũng không thể mặc kệ Vệ Uẩn, sẽ dứt khoát để Vệ Uẩn đi đánh Vương Hạ, đánh thắng rồi thì giải quyết được họa Vương Hạ, đánh thua thì lấy Vệ Uẩn ra hỏi tội, cũng coi như là theo lòng dân, tẩu tẩu cảm thấy, Triệu Nguyệt có làm như vậy hay không?”
 
Nghe thấy lời này, Sở Du lộ ra vẻ chợt hiểu, nàng lập tức kịp phản ứng: “Vậy nếu như lúc này đệ gửi thư cho Vương Hạ, ngày sau lại làm chủ soái, Vương Hạ có thể lấy thư ra uy hiếp đệ rồi?”
 
“Đúng là như thế.” Vệ Uẩn chân thành nói: “Cho nên bây giờ ta không nên gửi thư cho Vương Hạ, bây giờ ta chỉ có thể kéo dài, nếu không kéo dài được, ta sẽ phải đòi người đòi ngựa từ Triệu Nguyệt, chờ đánh xong Lan Châu, chúng ta sẽ chiếm đất bất động, làm một An Lan Vương không tuyên cáo với người ta.”
 

Không nghĩ tới Vệ Uẩn lại quả quyết định ra như thế, Sở Du ngược lại ngẩn người, một lát sau, nàng có chút bất an nói: “Nếu đệ muốn phản thì lấy tên gì để phản?”
 
“Lần này ta tới, tìm được thư Tô Tra gửi cho Triệu Nguyệt thì có thể nắm chắc tội danh Triệu Nguyệt thông đồng với địch. Cộng thêm mấy năm nay Triệu Nguyệt vì tu sửa hành cung cho Trưởng công chúa mà lấy danh quân lương để đánh thuế nặng, chờ sự việc chấn động ra thì từng việc từng việc đều là tội danh.”
 
“Có những tội danh này, ta lại để Thẩm Vô Song đứng ra xác nhận về hắn.”
 
“Xác nhận cái gì?”
 
“Hắn không phải là Thế tử của Tần vương.”
 
Nghe thấy lời này, Sở Du sững sờ tại chỗ, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Năm đó sở dĩ hắn có thể sống sót là bởi vì ca ca của Thẩm Vô Song đã chuẩn bị cho hắn một thế thân, thế nhưng rốt cuộc hắn là thế thân hay là Thế tử của Tần vương chân chính thì ai có thể nói rõ được đây?”
 
Vệ Uẩn nhấp một ngụm trà, trong mắt mang theo mấy phần trào phúng: “Có tội danh thật sự, có lời đồn giả mạo, thật thật giả giả lẫn lộn, hắt nước bẩn vào một người thật sự là rất dễ dàng. Đến lúc đó chúng ta lợi dụng danh nghĩa đế quân không có đức, huyết mạch có sự nghi ngờ để thay đổi hắn.”
 
Sở Du không lên tiếng, nàng lẳng lặng nhìn hắn.
 
Năm đó Vệ Uẩn lại vì mình không lên chiến trường mà áy náy khóc rống, bây giờ hắn cũng đã có thể bình tĩnh lại thuần thục mà nói đến một chút thủ đoạn dơ bẩn trên triều đình.
 
Sở Du thấy Vệ Uẩn như vậy thì cảm thấy trái tim mình co lại, nàng không lên tiếng, Vệ Uẩn thấy rõ ý tứ của nàng từ trong mắt nàng.
 
“Tẩu tẩu đừng bất ngờ,” Hắn cụp mắt mở miệng: “Con người đều sẽ lớn lên.”
 
“Ta biết…” Sở Du khàn giọng lên tiếng, nàng nở nụ cười khổ: “Ta cũng không có ý trách đệ, ta biết.”
 
Chỉ là đáng tiếc.
 
Sở Du thở dài ra tiếng, Vệ Uẩn nghe thấy nàng thở dài thì không nhịn được mà bóp nắm đấm.
 
Đợi đến buổi tối, Sở Du gỡ búi tóc, nghe thấy Vãn Nguyệt nói: “Quả nhiên tiểu Hầu gia trưởng thành rồi.”
 
Sở Du đáp lời, nàng bình tĩnh nói: “Bình thường có cô nương tốt nhà ai có tuổi tác tương tự tiểu Hầu gia thì ngươi lưu ý thêm một chút.”
 
Nói thì nói như thế nhưng Sở Du lại biết, năm đó thê tử của Vệ Uẩn là Thanh Bình Quận chúa, đó là kỳ nữ hiếm có vào lúc ấy.
 
Không chỉ có dung mạo thanh lệ động lòng người mà cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, còn có một tay viết văn chương hay, năm gần mười lăm tuổi đã có thể dùng một phần sách luận bàn về lũ lụt làm chấn kinh Đại Sở. Nàng ấy là đệ tử cuối cùng của thần y Giang Lưu, quanh năm ở bên ngoài, cứu tế cho nạn dân bách tính. Năm đó Vệ Uẩn vẫn luôn kính trọng nàng ấy, cho dù là sau khi cưới, nơi nào có chinh chiến bệnh dịch là nơi đó có vị Quận chúa này ra mặt trấn an, cũng bởi vì như thế nên trong dân gian danh vọng của Vệ Uẩn vẫn luôn rất cao.
 

Thanh Bình Quận chúa đó chính là nhân vật như Bồ Tát sống, muốn tìm ra nữ tử tốt hơn Thanh Bình Quận chúa thì sợ là không dễ.
 
Chỉ là nàng không biết Thanh Bình Quận chúa và Vệ Uẩn sẽ vào giờ nào, địa điểm nào, gặp nhau như thế nào, thế là nàng cũng chỉ ý đi hỗ trợ nhìn xem, nếu như thật sự gặp được người tốt hơn thì cũng là một việc tốt.
 
Nghe lời dặn dò của Sở Du, lần này Vãn Nguyệt không đáp lại. Sở Du ngẩng đầu nhìn nàng ấy, có chút khó hiểu: “Sao ngươi không nói lời nào?”
 
“Phu nhân, Vãn Nguyệt vẫn luôn rất nghi hoặc,” Vãn Nguyệt thở dài: “Người đối với tiểu Hầu gia, thật sự không có tâm tư gì sao?”
 
Vãn Nguyệt nói xong lời này thì đánh giá Sở Du, tựa như lúc nào cũng chuẩn bị chờ đợi nhận lỗi.
 
Sở Du không nghĩ tới Vãn Nguyệt hỏi thẳng như vậy, nàng ngẩn người nhìn ánh nến, suy nghĩ hồi lâu.
 
“Hắn là người rất quan trọng của ta.”
 
Nàng mở miệng, lại không còn nói gì khác.
 
Nghe thấy lời này, Vãn Nguyệt cũng hiểu ý của Sở Du. Vệ Uẩn đối với nàng, rất quan trọng. Thế nhưng vì sao quan trọng thì không ai biết được nguyên do.
 
Nếu nói là yêu thì trong lòng nàng đã sớm như giếng cạn, cùng với người đang tuổi thiếu niên này không yêu đương nổi.
 
Nếu nói không phải là yêu…
 
Nàng cũng không biết là cái gì. Có lẽ là cảm động, có lẽ là tình thân, tóm lại là cả một đời người ngoại trừ tình yêu thì còn quá nhiều.
 
Chỉ là nói xong lời này, Sở Du đúng là có chút mờ mịt, chờ nàng rửa mặt nằm ngủ, nàng nhìn chằm chằm lên nóc giường hồi lâu, hốt hoảng, cuối cùng mới nhắm mắt.
 
Nàng cũng không biết mình làm sao, mơ hồ lại nằm mơ về bốn năm trước, vào tiết hoa đăng ở Bắc Địch, đêm hôm đó nàng và Vệ Uẩn ở trên nóc nhà nhìn ngàn vạn ngọn đèn bay lên, đó vốn là hình ảnh rất tốt đẹp, nàng ở trong mơ mở to mắt mà nhìn, nhưng lại không biết làm sao, thiếu niên Vệ Uẩn lại cúi người, hôn lên môi nàng.
 
Nụ hôn đó vốn như chuồn chuồn lướt nước, hắn quá nhỏ tuổi, thậm chí không biết bước tiếp theo phải làm gì.
 
Thế là hắn từng chút từng chút, lặp đi lặp lại mà hôn môi nàng.
 
Nàng ở trong mơ hơi thở dồn dập, sau đó hình ảnh bỗng nhiên thay đổi, biến thành đêm động phòng hoa chúc lúc nàng mười lăm tuổi.
 

Đêm đó nàng và Cố Sở Sinh ở trong một tiểu viện rách rưới, dán chữ hỷ, đốt nến đỏ, Cố Sở Sinh khăng khăng dùng số tiền đối với bọn họ lúc đó mà nói là khoản tiền lớn để mua sắm chăn gối uyên ương, màn dệt thêu chữ hỷ màu đỏ.
 
Trong giấc mơ, nàng giống như thuở thiếu thời, căng thẳng đến mức đưa lưng về phía đối phương. Đối phương ngay từ đầu cũng không nhúc nhích, sau một hồi, hắn ta từ phía sau ôm lấy nàng.
 
Thân thể của hắn ta rất nóng, lồng ngực rất dày rộng, hắn ta vươn tay, kéo eo nàng qua, sau đó bàn tay mang theo vết chai phủ trên nơi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng vân vê.
 
Không phải Cố Sở Sinh.
 
Trong khoảnh khắc đối phương làm hành động này, Sở Du bỗng nhiên ý thức được điểm này.
 
Trong giấc mơ, nàng không kháng cự, không nhúc nhích, nàng giống như bị bỏ bùa, lẳng lặng cảm nhận hành động của người kia. Mỗi một bước đều làm rất chậm rãi, không có sự đau đớn ban đầu trong trí nhớ, hắn mang theo sự kiên nhẫn cực lớn để tiến vào nàng, vào lúc vui sướng, hắn từ phía sau hôn nhẹ sống lưng gầy đến mức nhô ra của nàng. Nụ hôn của hắn như chuồn chuồn lướt nước, lại kích thích khiến nàng cong lưng lên. Trước mắt nàng hoàn toàn mơ hồ, nàng gắt gao nắm lấy chăn mền, cuộn mũi chân lên.
 
Nàng không biết người sau lưng là ai, cũng không muốn biết là ai, nàng cảm nhận được sự vui sướng to lớn che trời lấp đất mà đến, mãi đến một khắc cuối cùng, nàng bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của người kia.
 
“Tẩu tẩu…”
 
Cũng chính trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy trước mắt như có ánh sáng trắng bỗng nhiên tràn ra, nàng chợt bừng tỉnh từ trong giấc mộng, mở hai mắt ra, nhìn bóng đêm, thở dốc từng hơi.
 
Sự sợ hãi hoàn toàn bao phủ lấy nàng, nàng cảm nhận được sự khác biệt trong thân thể mình, trong đêm tối, nàng chậm rãi ôm lấy chính mình.
 
Nàng điên rồi.
 
Nàng nghĩ.
 
Chắc chắn là nàng điên rồi.
 
Sao lại nghĩ đến chuyện như vậy, sao lại mơ tới chuyện như vậy, mà mơ tới cuối cùng, người kia sao có thể… sao có thể…
 
Sở Du run rẩy từ trên giường đứng dậy, lo lắng gọi Trường Nguyệt gác đêm, Trường Nguyệt hơi nghi hoặc: “Phu nhân làm sao vậy?”
 
“Chuẩn bị nước…”
 
Nàng bình ổn tâm thần, lúc này mới lên tiếng: “Ta muốn tắm rửa.”
 
Trường Nguyệt có chút không hiểu, nhưng Sở Du dặn dò, nàng ấy vẫn đi chuẩn bị thùng tắm, lau sạch thân thể cho Sở Du.
 
Sau khi chuẩn bị nước xong, Sở Du bảo tất cả mọi người ra ngoài, bản thân ngồi trong thùng tắm, cảm nhận được nước hoàn toàn vây quanh nàng, quét sạch tất cả dấu vết trong mơ lưu lại trên thân thể.
 
Nàng ở trong nước chậm rãi tỉnh táo lại, suy tư chân tướng chuyện này.
 
Nhưng mà sau khi suy tư một hồi, nàng nghĩ.
 

Có lẽ nàng thật sự cần một nam nhân.
 
Mà trong lòng nàng, cũng không biết là bắt đầu từ một khắc nào, Vệ Uẩn cũng đã là nam nhân.
 
Có lẽ là nghĩ về tâm tư của Vệ Uẩn quá nhiều nên trong mơ cũng không nhịn được mà có ý niệm kỳ lạ.
 
Sở Du đưa tay hắt nước lên mặt mình, để cho mình tỉnh táo hơn, nàng hít sâu một hơi, đè xuống tất cả suy nghĩ.
 
Tùy ý tẩy rửa trong chốc lát, nàng đứng dậy, đang mặc y phục thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: “Đại phu nhân, Cố Sở Sinh ở bên ngoài cầu kiến.”
 
Nghe thấy lời này, Sở Du nhíu mày.
 
“Hắn có nói là có chuyện gì không?”
 
“Nói là có chuyện quan trọng liên quan đến Vương gia.”
 
Bên ngoài đáp rất quy củ, Sở Du suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: “Mời hắn chờ ở phòng khách.”
 
Nói xong, nàng đứng dậy, đổi sang chính trang bình thường mặc, lúc này mới đi ra ngoài.
 
Đi đến phòng khách, Cố Sở Sinh đã sớm chờ ở đó. Hắn ta đang ngồi uống rượu, trông vẻ mặt có chút tiều tụy, lúc Sở Du đi tới, hắn ta giương mắt nhìn nàng.
 
Ánh mắt của hắn ta không nói lên được là vui hay buồn, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn, mang theo một chút tuyệt vọng chán nản.
 
Sở Du hành lễ với hắn ta, sau đó nàng ngồi quỳ chân nói: “Cố đại nhân đến đây muộn như vậy, không biết là vì chuyện gì?”
 
Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn ta nhìn nàng, nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch, dường như tăng thêm lòng can đảm.
 
Mà lúc này đây, Vệ Uẩn lặng lẽ tới bên ngoài phòng khách, hắn đứng ở cửa sổ, dựa vào tường, nghe đoạn đối thoại của hai người.
 
Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn Sở Du, hắn ta nhìn nàng chằm chằm, dường như đang đưa ra một quyết định rất quan trọng.
 
Sở Du đón ánh mắt của hắn ta, lại cười nói: “Cố đại nhân?”
 
“Ta đã suy nghĩ rất lâu,” Hắn ta khàn giọng lên tiếng: “Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ta vẫn tới.”
 
Nụ cười của Sở Du không thay đổi, Cố Sở Sinh đứng dậy, lung lay đi đến trước người nàng, hắn ta ngồi xổm xuống, từ trong ngực lấy ra một cái hộp.
 
“A Du,” Hắn ta ngước mắt nhìn nàng: “Ta muốn cưới nàng.”