Sơn Hà Chẩm

Chương 1: Chương 1:




Tháng chín mưa thu hơi se lạnh, tiếng mưa rơi tí tách trong sân xen lẫn tiếng niệm Phật khiến khiến đầu óc Sở Du có chút mơ màng hoảng hốt.
 
Trên người nàng rét lạnh, dưới gối đau như bị kim châm, hình như đã quỳ một lúc lâu. Bên ngoài là tiếng ồn ào vừa quen thuộc lại vừa xa xăm.
 
“Con bé sắp phải xuất giá rồi, cứ quỳ như vậy rồi ngã bệnh thì sao?!”
 
“Ta không nghe nổi mấy câu đạo lý này, ta chỉ hỏi hôm nay nó có từng bước ra khỏi phủ tướng quân không?! Nếu không có thì phạt làm gì chứ?!”
 
“Giờ đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, rốt cuộc các người muốn như thế nào?” Trong giọng nói của người phụ nữ mang theo tiếng nức nở: “Một hai phải bức tử A Du, có như vậy mới chịu buông bỏ sao?!”
 
Là ai?
 
Mạch suy nghĩ của Sở Du rời rạc, nàng ngẩng đầu lên, trước mặt là Quan Âm Bồ Tát đại từ đại bi, giữa làn hương khói lượn lờ, gương mặt Bồ Tát lại thêm vài phần mơ hồ không rõ.
 
Bức tượng Bồ Tát chạm ngọc này khiến Sở Du hơi kinh ngạc, bởi vì bức tượng này hình như đã được chôn theo lúc tổ mẫu nàng qua đời.
 
Mà tổ mẫu nàng đã qua đời được gần mười năm.
 
Nếu nói bức tượng Bồ Tát này khiến nàng giật mình thì sau khi dần tỉnh táo lại, nghe thấy âm thanh bên ngoài, Sở Du lại càng cảm thấy kinh ngạc.
 
Giọng nói đó rõ ràng là của mẫu thân đã mất từ bốn năm trước của nàng!
 
Đây là đâu?
 
Trong lòng nàng kinh ngạc, dần dần nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất ý thức.
 
Đó hẳn là mùa đông, nàng nằm trong chăn bông dày nặng, xung quanh là khói đen mịt mờ do đốt củi than chất lượng kém.
 
Có người cuốn mành đi vào, dẫn theo một đứa bé chưa đầy tám tuổi. Người đó mặc váy dài bằng gấm Tứ Xuyên màu xanh nước biển, bên ngoài là áo khoác lông vũ, đôi khuyên tai ngọc trai nhấp nhô lên xuống theo mỗi động tác uyển chuyển nhẹ nhàng. Nàng ta đã gần 30 nhưng vẫn mang theo nét hồn nhiên tươi trẻ đặc biệt của thời thiếu nữ, khác hoàn toàn với người đang nằm trên giường bệnh.
 
Nàng và người phụ nữ trước mặt là tỷ muội song sinh, nhưng dung mạo người trước mặt vẫn rạng rỡ như thuở ban đầu, còn nàng như đã ở tuổi xế chiều, trải qua bãi bể nương dâu. Đôi bàn tay thô ráp của nàng đầy những vết thương, vì âu sầu suốt một thời gian dài mà trên khuôn mặt hằn những nếp nhăn, trong mắt đều là cô đơn tuyệt vọng, còn đâu dáng vẻ kiêu sa mạnh mẽ của vị Đại tiểu thư của phủ Tướng quân năm nào.
 
Nàng ta đi lên trước, cung kính hành lễ với nàng giống như hồi còn ở phủ Tướng quân: “Tỷ tỷ.”
 
Sở Du đã không còn sức lực, nàng chậm chạp rời mắt sang đứa trẻ bên cạnh người phụ nữ kia, lẳng lặng nhìn cậu bé.

 
Cậu bé thấy Sở Du, không hề đến gần mà còn lùi về sau một bước, dáng vẻ có chút sợ sệt.
 
Sở Du hít thở khó khăn, nàng ta phát hiện cảm xúc nàng phập phồng mới đẩy cậu bé lên rồi nói: “Nhan Thanh, chào phu nhân đi.”
 
Cậu bé tiến lên, cung cung kính kính gọi một tiếng, đại phu nhân.
 
Con ngươi Sở Du bỗng co rụt lại.
 
Đại phu nhân? Đại phu nhân là cái gì, rõ ràng nàng mới là mẫu thân của cậu bé! Rõ ràng nàng mới là người mang nặng đẻ đau cậu bé mà!
 
“Sở Cẩm……” Giọng Sở Du run rẩy, vốn nàng định thốt ra những câu mắng chửi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thong dong của muội muội mình, nàng chợt phát hiện.
 
Chửi rủa cũng không có tác dụng.
 
Vào giờ khắc này, nàng đã sớm mất đi thanh kiếm trong tay cũng như thanh kiếm trong lòng, nếu nàng muốn đứa bé này gọi một tiếng mẫu thân, vậy cần phải có sự cho phép của người muội muội trước mặt.
 
Nàng khẩn cầu nhìn Sở Cẩm, Sở Cẩm hiểu rõ ý nàng nhưng chỉ cười một tiếng, vờ như không biết, tiến lên dém chăn cho nàng, dịu dàng nói: “Lát nữa Sở Sinh sẽ tới, tỷ tỷ không cần nhớ mong đâu.”
 
Sở Du biết Sở Cẩm sẽ không để nàng nghe được hai tiếng mẫu thân từ miệng Cố Nhan Thanh, nàng túm nàng ta lại, cố sức nhìn chằm chằm vào nàng ta.
 
Sở Cẩm lẳng lặng đánh giá nàng, một lúc sau mới chậm rãi nở nụ cười.
 
Nàng ta phất tay, để người đưa Cố Nhan Thanh ra ngoài, sau đó cúi đầu nhìn vào mắt Sở Du.
 
“Nhìn tỷ tỷ có vẻ không còn mấy hơi nữa nhỉ?”
 
Sở Du không nói nên lời, lời Sở Cẩm nói chính là sự thật.

 
Nàng không sống được bao lâu nữa, thân thể nàng đã tàn tạ từ lâu, đã nhiều lần nàng cầu xin Cố Sở Sinh quay trở lại Hoa Kinh, nàng muốn gặp lại phụ thân mình —— đời này, ông là người đàn ông duy nhất đối xử tốt với nàng.
 
Nhưng Cố Sở Sinh đều từ chối yêu cầu của nàng, hiện giờ nàng không còn nhiều thời gian, cuối cùng Cố Sở Sinh cũng trở lại Càn Dương, hắn nói sẽ đưa nàng về Hoa Kinh.
 
Nhưng nàng không về được nữa, nàng nhất định phải chết ở nơi đất khách này.

 
Sở Cẩm nhìn nàng, nét mặt dần trở nên lạnh nhạt.
 
“Hận sao?”
 
Nàng ta nói một cách bình thản, Sở Du đáp lại nàng ta bằng ánh mắt gắt gao chặt chẽ.

 
Sao không hận được?
 
Nàng vốn là lá ngọc cành vàng, nhưng lại từng bước từng bước rơi vào tình cảnh hôm nay, sao có thể không hận được?
 
“Nhưng tỷ dựa vào cái gì mà hận?” Sở Cẩm ôn hòa lên tiếng: “Ta có chỗ nào phải xin lỗi tỷ sao, tỷ tỷ?”
 
Lời này khiến Sở Du ngẩn người, Sở Cẩm nâng tay lên, khẽ đặt lên tay Sở Du như hồi còn bé.
 
“Mỗi một con đường đều do tỷ tỷ chọn. Từ trước đến nay A Cẩm đều nghe lời tỷ, không phải sao?”
 
“Chính tỷ tỷ muốn bỏ trốn để gả cho Cố Sở Sinh, A Cẩm giúp tỷ tỷ.”
 
“Chính tỷ tỷ vì muốn lập công cho Cố Sở Sinh nên đã bị đánh bại trên chiến trường, không liên quan gì tới người khác.”
 
“Chính tỷ tỷ cam tâm tình nguyện muốn gả cho Cố Sở Sinh, không ai ép tỷ tỷ cả, không phải sao?”
 
Đúng vậy, là nàng muốn gả cho Cố Sở Sinh.
 
Năm đó, vốn là Cố Sở Sinh có hôn ước từ bé với Sở Cẩm, nhưng nàng lại thích Cố Sở Sinh. Khi đó Cố gia gặp nạn, Cố Sở Sinh bị liên lụy nên bị giáng chức đến biên cảnh, Sở Cẩm tới khóc lóc kể lể với nàng rằng sợ đi biên cảnh chịu khổ, nàng thấy muội muội vô tình với Cố Sở Sinh nên mới yêu cầu để mình gả cho Cố Sở Sinh, còn Sở Cẩm thay thế nàng, gả cho thế tử Vệ Quân của Trấn Quốc Hầu phủ.
 
Khi đó tất cả mọi người đều cảm thấy nàng điên rồ, đang yên đang lành lại đi đổi mối hôn sự tốt vạn phần thành một công tử thất thế, ai thấy cũng không dám đụng vào. Phụ thân yêu thương nàng đương nhiên không cho phép, mà Cố Sở Sinh vốn không có tình cảm với nàng cũng không đồng ý.
 
Không có ai ủng hộ phần tình cảm này của nàng, là chính bản thân nàng nghĩ mọi cách theo Cố Sở Sinh đi Càn Dương, là Cố Sở Sinh bị phần tình nghĩa này làm cho cảm động, vì cảm ơn nàng khi nguy nan không rời không bỏ nên mới cưới nàng.
 
Cố Sở Sinh cũng không phải hạng tầm thường, nàng ở biên cảnh cùng Cố Sở Sinh, vượt qua 6 năm gian nan nhất, vì hắn sinh con. Mà hắn từng bước thăng chức, sau khi trở về Hoa Kinh đã lên tới vị trí Thủ phụ nội các.
 

Nếu chỉ có vậy thì cũng được coi là một đoạn giai thoại.
 
Nhưng vấn đề ở chỗ, trong lòng Cố Sở Sinh luôn nhớ đến Sở Cẩm, mà Sở Cẩm thay nàng gả qua Trấn Quốc Hầu phủ, khi nàng ta vừa vào cửa thì cả nhà Vệ gia chiến tử sa trường, chỉ còn lại mình Vệ Uẩn mười bốn tuổi chống đỡ cao môn*, khi đó Sở Cẩm không muốn ở vậy cả đời vì Vệ Quân nên đã nhận hưu thư từ Vệ gia, trở lại cuộc sống độc thân.
 
* Nhà cao cửa rộng, danh gia vọng tộc.
 
Cố Sở Sinh gặp Sở Cẩm, hai người nối lại tình xưa, ở bên nhau lần nữa, lúc này Sở Du sao có thể chịu đựng được?
 
Sau khi Sở Cẩm vào cửa, nàng ầm ĩ suốt ngày, vì ghen ghét đố kị mà nàng không còn chừng mực, từng chút từng chút mài mòn tình nghĩa của Cố Sở Sinh, cuối cùng bị Cố Sở Sinh lấy danh nghĩa phụng dưỡng mẫu thân để đưa đến Càn Dương.
 
Ở Càn Dương ngây ngốc 6 năm, cho đến khi chết, tính tới tính lui, nàng đã làm bạn bên Cố Sở Sinh mười hai năm.
 
Sở Cẩm hỏi rất đúng.
 
Tại sao nàng phải hận chứ?
 
Cố Sở Sinh không cần nàng, năm đó hắn đã nói rõ ràng rồi, là nàng gò ép;
 
Cố Sở Sinh muốn Sở Cẩm, là nàng ỷ vào sự hy sinh của mình mà ép hai người bọn họ chia lìa.
 
Có lẽ bọn họ có sai, nhưng cái sai lớn nhất là Sở Du nàng không nên u mê không tỉnh, không nên thích người không thích mình.
 
Gió tuyết càng lớn, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập mà vững vàng của đàn ông. Từ trước đến nay hắn đều như vậy, vui buồn không hiện lên mặt, ngươi không thể nhìn ra trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.
 
Một lát sau, người đàn ông vén mành đi vào.
 
Hắn mặc quan phục màu tím thêu mãng xà, đầu đội kim quan, trông hắn gầy đi rất nhiều, trên gương mặt tuấn tú mang theo vài phần sắc bén.
 
Hắn dừng chân trước cửa, gió tuyết hỗn loạn tràn vào khiến ngực Sở Du nghẹn một ngụm máu.
 
Nàng chợt phát hiện, mười hai năm, dù có tình sâu nghĩa nặng thế nào đi nữa thì dường như cũng buông bỏ được rồi.
 
Nàng nhìn người đàn ông này, phát hiện mình đã hết yêu từ lâu, tình yêu của nàng đã sớm hao mòn theo từng ngày, chỉ là không buông bỏ được sự cố chấp.
 
Nàng không phải yêu hắn, chỉ là nàng không cam lòng.
 
Nghĩ thông suốt điểm này, nàng đột nhiên thấy hối hận về mười hai năm đã qua.
 
Mười hai năm trước nàng không nên đi bước đó, không nên đuổi theo người bạc tình này đến nơi đất khách, không nên cho rằng mình có thể sử dụng tấm lòng nhiệt huyết tràn trề để sưởi ấm khối đá lạnh băng này.
 

Nàng chậm rãi bật cười, như thể mười hai năm trước, nàng vẫn là đích trưởng nữ hiên ngang mạnh mẽ của phủ Tướng quân, tay cầm trường thương, vẻ mặt ngạo nghễ.
 
“Cố Sở Sinh,” nàng thở hổn hển, khẽ cất tiếng: “Nếu được sống lại, ta mong sẽ không có vướng mắc gì với ngươi nữa!”
 
Con ngươi Cố Sở Sinh chợt co rụt lại, Sở Du nói xong câu này đã lập tức phun một ngụm máu, Sở Cẩm sợ hãi hét lên, Cố Sở Sinh vội tiến lên ôm người vào trong ngực.
 
Tay hắn khẽ run, khàn giọng nói: “A Du……”
 
Nếu được sống lại……
Tâm nguyện cuối cùng trước khi chết vang vọng trong tâm trí Sở Du, nàng chợt hiểu ra điều gì đó. Niềm vui mừng khôn xiết tràn thẳng vào tim, nàng đột nhiên đứng dậy.
 
Sở lão thái quân đang tụng kinh ở bên cạnh bị nàng làm cho giật mình, thấy nàng lảo đảo vịn cánh cửa rồi chạy ra ngoài, nhìn chằm chằm vợ chồng Sở đại tướng quân đang tranh chấp.
 
Sở phu nhân Tạ Vận được Sở Cẩm đỡ, lúc này đang tranh cãi với Sở Kiến Xương, Sở Kiến Xương gần như đã nổi điên, cố khống chế cảm xúc của mình mà nói: “Trấn Quốc Hầu phủ là gia đình như thế nào mà để cho bà muốn gả ai thì gả hả? Cái loại thư sinh yếu đuối như Cố Sở Sinh có thể so sánh với Vệ thế tử sao? Đừng nói Vệ thế tử, mà ngay cả Vệ Thất lang mới 14 tuổi của Vệ gia cũng mạnh hơn Cố Sở Sinh rồi! Không nói đến việc sẽ làm mất mặt Trấn Quốc hầu phủ, cho dù không có tầng quan hệ này thì ta cũng sẽ không bao giờ gả con gái ta cho hắn!”
 
“Tôi mặc kệ ông muốn để A Du như thế nào, tôi chỉ biết con bé bị ông đánh, giờ vẫn còn đang quỳ bên trong thôi!”
 
Tạ Vận hồng mắt: “Đây là con gái ta, ta không quan tâm những thứ khác, ta chỉ  muốn con bé bình bình an an, hôm nay nếu con bé quỳ rồi xảy ra chuyện thì ông có thể trả lại con gái cho ta không?!”
 
“Nó học võ từ nhỏ, bà quá xem nhẹ nó rồi.” Sở Kiến Xương nhíu mày: “Da nó còn dày lắm.”
 
“Sở Kiến Xương!”
 
Tạ Vận nâng cao giọng: “Ông có còn nhớ nó chỉ là một đứa con gái không!”
 
“Thế nên tôi mới không dùng quân côn đấy.”
 
Sở Kiến Xương buột miệng thốt ra, Tạ Vận tức giận đến mức giơ tay lên, mặt mũi đỏ bừng, đang muốn vung tay xuống thì nghe thấy tiếng gọi vừa vội vã vừa vui mừng của Sở Du: “Cha, nương!”
 
Âm thanh kia không giống ngày thường mà chứa đầy những ngổn ngang trăm mối. Tựa người lữ khách bôn ba ngàn dặm, trải qua đủ mọi thăng trầm tang thương.
 
Hai người hơi sửng sốt, nghiêng đầu sang, lập tức thấy Sở Du đang chạy vội tới, đột nhiên nhào vào ngực Sở Kiến Xương.
 
“Cha……”
 
Hơi ấm đột nhiên truyền đến, Sở Du suýt nữa khóc thành tiếng.
 
Còn sống, mọi người đều còn sống. Tất cả mọi chuyện đều chưa xảy ra, cuộc đời nàng hoàn toàn còn có thể bắt đầu lại một lần nữa.