Beta: Bông
Rạng sáng, Chử Hoàn quét tro tàn thành một đống, lại giẫm ghế với lên nhìn thoáng qua tủ quần áo, tìm được cái xác đã lạnh ngắt và cứng đờ của con mèo – xem ra hôm qua nó phá lệ trèo lên giường anh, thật sự là để chào từ biệt.
Chử Hoàn xắn tay áo, nằm nhoài lên nóc tủ quần áo đầy bụi bặm một lúc, trong lòng chẳng thể nói rõ là cảm giác gì. Bỗng nhiên di động reo một tiếng, anh cầm lên xem thử, là tin nhắn đến từ hộ lý: “Đến giờ rồi, tới nói bai bai (bye bye) đi.”
Chử Hoàn và cô hộ lý ngoài năm mươi không hề có quan hệ bất chính, tin nhắn chẳng có đầu đuôi này vừa nhìn là biết ngay do ông Chử Ái Quốc gửi, chẳng hiểu ông già kia trộm được điện thoại của người ta bằng cách nào.
Chử Hoàn cất lưỡi lê và súng, thay bộ quần áo màu đen, sắp xếp túi hành lý đơn giản, lục được một cái hộp giày cũ kỹ, bỏ con mèo vào đó, dùng tro lấp kín người nó, chỉ còn lại một cái đầu tròn xoe lộ ra ngoài, chôn xuống gốc thông già dưới lầu. Sau đó anh sụp vành nón xuống, vẫy một chiếc taxi ven đường, nói tên bệnh viện rồi dựa lên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh muốn đi thăm ông Chử Ái Quốc.
Ừm, lần cuối cùng.
Chử Ái Quốc là một người kỳ lạ, rất nhiều người bảo ông giống thầy Mã Tam Lập của môn tấu nói, bởi thế Chử Ái Quốc cũng thành fan của thầy Mã, rỗi rãi là ôm một cái radio nhỏ. Nghe một thời gian dài thế là học được cả giọng lẫn điệu, thành một người mang khuôn mặt siêu sao, vừa mở miệng là có thể lấy giả tráo thật.
Phòng bệnh ông ở là phòng đơn, Chử Hoàn bước vào với tay đóng cửa, đang định đi vào trong thì đã bị ông cụ gầy gò như cương thi trên giường bệnh quát bảo ngưng lại.
Ông cụ tuy rằng giọng nói khàn khàn, lại có sự khoan thai tự đắc: “Ôi – chờ đã, phục trang của con đâu?”
Chử Hoàn dừng bước, lấy một tờ giấy ăn trong túi quần, mở ra gấp hai ba lần, lại rút một cây kim chỗ cổ tay áo, dùng tay không bẻ cong, cắm vào giấy ăn để cố định, nhanh chóng tạo thành một đóa hoa trắng đơn giản cài lên cổ áo. Anh soi cửa sổ thủy tinh, chỉnh lại bộ âu phục màu đen, hoàn thành tạo hình “thăm mộ”, lúc này mới cất bước đi đến bên cạnh giường bệnh.
Chử Hoàn: “Ông Chử Ái Quốc…”
Chử Ái Quốc trừng đôi mắt đã hơi lòa, nhất thời lại có đôi chút tinh khí thần(1) đáng sợ: “Vẻ mặt gì thế? Mày… Mày vui mừng cho ba, vui mừng xem nào!”
Chử Hoàn cúi đầu nhìn trang phục của mình rồi khom người nói với cha nuôi: “Không phải sắp từ trần à, vui mừng thì ra cái gì đây?”
“Sao lại không ra gì, lúc sống vui mừng, chết rồi cũng phải vui mừng!” Mỗi một lần hít thở, lồng ngực Chử Ái Quốc đều phát ra âm thanh đáng sợ như thể phổi bị hở, ông trầy trật nói, “Ba không có nghe bài ‘Ai ai ai ai vĩnh viễn sống trong lòng bạn’, nếu thế chẳng phải ba biến thành giống như mấy cái hộ không chịu di dời à? Mai kia phải để con dâu ở đâu?”
“Còn nhiều thời gian cho ba nhọc lòng lắm, con dâu ba chẳng biết vẫn đang nằm trong bụng ai đâu,” Chử Hoàn dừng một chút rồi thỏa hiệp, “Thế ba định nghe đoạn nào?”
Chử Ái Quốc: “Đoạn ‘Dét ai đu"(2).”
Chử Hoàn mất nửa phút mới phản ứng được “Dét ai đu” này là đu cái gì, anh thở dài, cảm thấy rất đỗi buồn thương, định nói phải trái với Chử Ái Quốc: “Ba, đoạn đó là dùng trong kết hôn.”
Chử Ái Quốc nghe vậy rất giận, dùng nắm tay gầy đét đập giường bệnh rung đùng đùng, than như khóc tang: “Đây không… đây không phải là bởi vì tôi không còn sống được mấy phút sao? Giờ này, giờ này đã chẳng ai thèm quan tâm, chẳng ai thèm chào đón, tôi thành đồ bỏ mất rồi…”
“Được được được, kết hôn thì kết hôn,” Chử Hoàn vội vàng đầu hàng, khép nép xin ý kiến, “Thế ba định cưới ai đây?”
Chử Ái Quốc: “Ba định cưới Diêm vương về làm mẹ kế cho con.”
Chử Hoàn triệt để khuất phục dưới khí phách thà chết phải làm hạng được người ta bao của cha mình: “Ba, con thấy ba khỏe thế này, chắc tạm thời còn chưa đoàn tụ được với mẹ kế của con đâu, có vẻ như phải mượn ông trời thêm năm trăm tuổi ấy chứ.”
“Đây gọi là hồi quang phản chiếu.” Chử Ái Quốc thoáng nhìn anh một cái, “Mượn cái đầu mày.”
Chử Hoàn kê ghế ngồi bên cạnh, hỏi nhỏ: “Sao mà không thể mượn?”
Chử Ái Quốc cười “hồng hộc” như cái ống bễ vỡ, chân mày thưa thớt nhướng lên, mang máng là vẻ kiệt ngạo bất kham tuổi già và thời gian đều không thể xóa đi: “Ghi chép nợ xấu của ba mày nhiều quá, bọn họ sợ ba rồi.”
Chử Hoàn chăm chú nhìn ông một lúc, chuẩn bị giây lát rồi ra vẻ nghiêm túc mở miệng: “Ông Chử Ái Quốc, xin hỏi ông có phải là dưới sự kêu gọi của Diêm vương gia mà đến đây nhận nghi thức lâm chung thần thánh hay không?”
Chử Ái Quốc phối hợp trả lời: “Ai nói không phải đâu?”
Chử Hoàn: “Ông có bằng lòng rời khỏi… thế giới dân số đông đúc này, từ biệt nó, không gặp lại nữa, không lưu luyến nữa, như ném một miếng giẻ rách, trong cuộc sống mai sau, bất luận nó hòa bình hay chiến tranh, ca múa thái bình hay tan hoang thê thảm, đều không nhớ nhung nữa, bỏ nhau quên nhau, cho đến khi thế giới này cũng lãng quên ông?”
Chử Ái Quốc khá không hài lòng với người chủ trì kém cỏi này, mắng: “Mày còn lời nào hay hơn không? Tiên sư nó ai mà bằng lòng cho được?”
Chử Hoàn nói khẽ với khuôn mặt không cảm xúc: “Ba à, điều đó sợ rằng không thể theo ý ba đâu.”
Chử Ái Quốc nghe thế ngây ra giây lát rồi lẩm bẩm: “Cũng phải – con mở… cái tủ ở đầu giường, bên trong có một cái hộp, con lấy nó ra đây cho ba.”
Chử Hoàn theo lời tìm được cái hộp của ông Chử Ái Quốc, mở ra xem thử thì thấy bên trong là một chiếc nhẫn trơn bằng bạch kim.
Chử Ái Quốc nói: “Có chữ đấy, nhìn thấy không?”
Bên trong chiếc nhẫn dùng hàng chữ đầy nghệ thuật khắc ngay ngắn một nội dung làm người ta rất mất hứng – “Đùa thôi”.
Chử Hoàn: “Đùa thôi?”
Chử Ái Quốc gian nan gật đầu: “Đùa thôi – ba hỏi con, con… con gần đây, gần đây còn có loại cảm giác đó không?”
Chử Hoàn: “Loại nào?”
Chử Ái Quốc giơ bàn tay gầy đét nắm lấy cổ tay Chử Hoàn: “Chẳng chờ mong cái gì, không hề có nguyện vọng với cuộc sống, giống như không sao vui nổi, đầu đau đến mức khó xác định, ngay cả tự sướng cũng lười…”
Chử Hoàn làm bộ kinh ngạc: “Ba, đất vàng chôn đến đỉnh đầu rồi, ba có thể đừng mất nết như vậy không?”
Chử Ái Quốc chẳng thèm nghe, đôi mắt mù lòa bỗng sáng rực lên mà nhìn thẳng vào anh: “Có chứ?”
Chử Hoàn nói không hề chớp mắt: “Tuyệt đối không có.”
Chử Ái Quốc nắm chặt tay: “Mau nói thật đi.”
Chử Hoàn: “…”
Lần này thì anh im lặng rất lâu, đôi mắt sau cặp kính không thấy rõ, chỉ là rất đen và nặng nề, một lúc lâu anh mới hơi nhếch môi, bông lơn nói: “Chỉ thỉnh thoảng thôi, chẳng ai làm mỗi ngày cả, hại người lắm!”
Chử Ái Quốc thở một hơi dài đục ngầu: “Có một lần ba nhìn thấy con đứng trước cửa sổ, dáng vẻ như phải nhảy xuống vậy.”
Chử Hoàn phì cười: “Không thể nào, ‘bịch’ một phát đập xuống đất ô nhiễm môi trường lắm, con là hạng người không có đạo đức công cộng như vậy à?”
Chử Ái Quốc không để ý câu nói đùa này, nhìn anh chằm chằm rất lâu chẳng nói tiếng nào, Chử Hoàn rốt cuộc bại trận trước ánh mắt hùng hổ của lão yêu tinh. Anh dời tầm mắt đi trước, nụ cười dần tan: “… Chỉ một lần đó thôi.”
Chử Ái Quốc: “Sau đó sao không nhảy nữa?”
Chử Hoàn trả lời: “‘Lưỡng Quỷ’ còn chưa bắt được mà.”
Chử Ái Quốc nhắm mắt: “Còn có thể nhớ được điều này, chứng minh vẫn còn chữa được, con… con nhớ, người tên Hoàn, rường cột nước nhà…”
Chử Hoàn không nhịn được phải cắt ngang: “Ba mau thôi đi, con tra từ điển rồi, thứ đó chẳng phải có ý nghĩa là một cây cột to à?”
“Cây cột to thì thế nào? Trên thân có một vòng hoa văn non sông từ đầu đến cuối, có thể đội trời đạp đất.” Chử Ái Quốc trừng mắt, “Nhưng đội trời đạp đất… cũng chưa hề bảo con phải chống trời một mình.”
Khóe mắt Chử Hoàn hơi giật giật: “Ba, khí khái lưu manh của ba không có chỗ dùng nên đành phải nhắm vào con chứ gì?”
Chử Ái Quốc thở hổn hển, liếc túi đồ Chử Hoàn đặt ở cửa phòng bệnh, giọng run nhè nhẹ, hơi thở yếu ớt như tơ nhện: “Thằng khốn này, thật là suy bụng ta ra bụng người mà… Ý ba là, mày phải thăm thú thế giới bên ngoài nhiều hơn, đừng nghĩ rằng làm tốt việc trong phận sự là xong hết mọi chuyện sống chết bất kể, bây giờ không còn ai đè gánh nặng lên vai mày nữa, đừng tự mình xoáy vào bế tắc mãi, nếu thật sự không gánh được, thì đến bệnh viện khám xem, uống chút thuốc, cũng không mất mặt, đừng cố gánh… Nhé? Về sau không còn ba, chẳng ai quản được mày nữa, ôi…”
Chử Hoàn không nói gì, dường như có nghe lọt, lại dường như quyết định phải bằng mặt không bằng lòng.
Chử Ái Quốc vô cùng bận lòng nhìn anh một cái: “Mày muốn đi xa à?”
Chử Hoàn gật đầu: “Vâng, qua vài hôm là đi, con đi làm chút việc trước.”
“Mày đi rồi Đại Mị phải làm thế nào, cho ai nuôi?”
Chử Hoàn dừng một chút: “Đại Mị nhắm mắt xuôi tay rồi.”
“Ôi,” Chử Ái Quốc cảm khái một tiếng, “Không được, tội lỗi tội lỗi, sắp chết còn liên lụy một con mèo mẹ tự tử vì mình.”
Chử Hoàn nhìn khuôn mặt đầy vẻ chết chóc của cha, cảm thấy cho ông biết chân tướng vào lúc này có hơi tàn nhẫn, vì thế giấu đi sự thật Đại Mị là thái giám, hòng giữ trọn ảo tưởng mối tình nhân thú hồng phấn dang dở cho ông cụ.
Một già một trẻ im lặng giây lát, sức lực kêu la của ông cụ vừa nãy dường như đã dùng hết, ông cảm thấy sinh mạng mình đang nhanh chóng trôi mất.
Ánh dương chiếu vào khe cửa sổ, hôm nay chính là một ngày nắng đẹp, Chử Ái Quốc nói với hơi thở mỏng manh: “Con… đeo nhẫn vào đi.”
Cái nhẫn đầu tiên đeo từ lúc chào đời tới nay, lại đến từ ông bố đầu hói, Chử Hoàn cảm thấy sự thật này hơi tàn khốc, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đeo vào ngón giữa.
Nhẫn đeo vừa khít, hai chữ “đùa thôi” giống như đặc chế cho riêng anh.
“Ba sắp chết rồi.” Ông cụ nói, chầm chậm ngước lên.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt già nua gặp phải tầm mắt trẻ tuổi, đôi mắt người trẻ tuổi kia là u tĩnh, làm cho người ta nhìn vào không nhịn được thấy lòng hơi lạnh.
Chử Hoàn thu hết sự biếng nhác quanh người, khẽ đáp một tiếng: “Vâng.”
Chử Ái Quốc hỏi: “Con có thể sống đến bảy tám mươi tuổi không?”
Chử Hoàn do dự một lúc lâu mới thận trọng trả lời: “Con sẽ cố hết sức.”
Chử Ái Quốc hỏi: “Lúc gặp phải khó khăn thì làm thế nào?”
Chử Hoàn dường như nghe lọt vấn đề này, anh suy nghĩ một lúc lâu, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười bủn xỉn: “Đùa thôi.”
“Được, được, phải sống thật tốt…” Tay Chử Ái Quốc đang nắm tay Chử Hoàn bỗng hơi lắc lư, giống như đã dùng hết một chút sức lực cuối cùng.
Sau đó thân thể ông bỗng cứng đờ, giống như tâm sự đã xong, chẳng còn gì vướng bận, nói mấy chữ “tốt” liền rồi hoàn toàn nhắm mắt.
Chử Hoàn nắm bàn tay vừa bước qua ranh giới sống chết còn chưa kịp hóa lạnh của cha, cũng nhắm mắt lại theo, anh dường như nghe thấy tiếng gió từ phương xa lùa vào phòng, sững sờ, trong lòng hóa thành tro tàn cô quạnh.
“Được,” Anh nói với người không thể nghe thấy, “Tạm biệt.”
Anh cảm thấy sự trống vắng làm cho anh như đầu nặng bước nhẹ, dường như trừ Lưỡng Quỷ huênh hoang ngoài vòng pháp luật còn chưa bắt về quy án thì trên cõi đời này chỉ còn lại một chữ “được” nặng trịch như vậy kéo anh xuống, cố định chân anh trên mặt đất này.
—
- Tinh khí thần là thuật ngữ của đạo giáo; gồm tinh, khí và thần.
- Tức Yes, I do, trong truyện gốc thì câu này cũng được phiên âm thành “Ye si ai tu”.