Sơn Hà Bất Dạ Thiên

Chương 87




Đường Hoàng: “Thư cục đã quá quen với nhà mình, in mấy tờ giấy chẳng tốn bao tiền. Lúc đầu mình chỉ phát được ở lầu Tế Hà, xong sau đó quản lí Lục vận động bên phủ Cảnh Vương để đưa tờ rơi của mình vào lầu Thiên Lý. Bây giờ, trên phố lớn Chính Dương môn, rất nhiều cửa hàng đều có tờ rơi của mình.”

Đường Thận suy nghĩ một lát, nói: “Tờ rơi hôm nay thế nào, em mang sang cho anh xem thử.”

Đường Hoàng lập tức quay về phòng, mang về cho Đường Thận một tờ giấy nền vàng trông khá thô mộc.

Đường Thận ngắm kĩ rồi mỉm cười.

Cậu không ngờ Đường Hoàng có thể làm tờ rơi quảng cáo cho siêu thị tốt đến vậy!

Đúng đó, đây chính là tờ rơi cho siêu thị.

Đường Thận giao toàn quyền quản lí Bách Bảo Các cho quản lí Lục và Đường Hoàng, kèm theo một nhiệm vụ là liên hệ với thư cục, cứ cách ba ngày lại in một số tờ rơi cho siêu thị, phát đến các cửa hàng lớn trong thành Thịnh Kinh.

Việc này nói thì dễ nhưng làm thì hơi khó.

Trước hết, các khách hàng ghé thăm Bách Bảo Các, khi vào cửa sẽ được nhân viên đưa cho một chiếc làn, trong làn cho để tờ rơi của ngày hôm nay. Trên tờ rơi sẽ ghi những sản phẩm được chiết khấu trong ngày và giá cả cụ thể. Đây là phần dễ nhất. Nhưng không chỉ phát trong Bách Bảo Các, tờ rơi còn cần được phát ra ngoài để mời chào thêm khách hàng nữa.

Lầu Tế Hà là sản nghiệp của Đường gia, phát tờ rơi trong lầu Tế Hà chẳng có gì là khó. Nhưng đến các cửa hàng khác thì sao? Ai lại đồng ý cho mình phát tờ rơi miễn phí?

Đường Hoàng và quản lí Lục vắt óc suy nghĩ, cuối cùng, Đường Hoàng mới nảy ra sáng kiến.

Sau khi thấy tờ rơi quảng cáo ở một cửa hàng và quyết định đến Bách Bảo Các mua sắm, khách hàng chỉ cần cầm theo tờ rơi đó, đồng thời viết tên cửa hàng lên góc trên tờ rơi, là có thể nhận thêm chiết khấu. Bên cạnh đó, đến cuối tháng, Bách Bảo Các sẽ dựa theo tên cửa hàng và số lượng khách hàng được giới thiệu đến để trả cho chủ cửa hàng một khoản tiền.

Số tiền trả cho riêng một khách thì không nhiều, nhưng tích tiểu thành đại.

Ví dụ như, một khách hàng thấy tờ rơi của Bách Bảo Các ở tiệm bánh bao Trương Ký, sau đó đến Bách Bảo Các mua hàng rồi chìa tờ rơi có tên tiệm Trương Ký ra lúc thanh toán ở Bách Bảo Các. Bách Bảo Các sẽ thu tờ rơi rồi chiết khấu thêm cho vị khách mua hàng.

Giả sử mỗi khách hàng lấy tờ rơi ở tiệm bánh bao mua năm mươi đồng tiền hàng ở Bách Bảo Các, Bách Bảo Các sẽ trả cho tiệm bánh bao một đồng. Nếu có một trăm người đến thì tiệm bánh bao được trả một trăm đồng.

Quan trọng hơn, tiệm bánh bao không mất xu nào cả mà vẫn có thêm thu nhập.

Tiệm bánh bao Trương Ký chỉ cần nhận tờ rơi của Bách Bảo Các rồi để trong tiệm, chẳng cần bỏ ra bất cứ chi phí nào lại được người ta trả tiền cho, tội gì không làm?

Còn các khách hàng thông qua tờ rơi của Bách Bảo Các mà biết rằng có thể được chiết khấu thêm, cũng sẽ thích đến Bách Bảo Các mua sắm hơn.

Đương nhiên, kể cả khi khách hàng không lấy tờ rơi ở cửa tiệm khác nhưng đến mua sắm ở Bách Bảo Các, vẫn có thể sử dụng tờ rơi được phát ở cổng vào để nhận thêm chiết khấu.

Đường Thận biết chuyện Đường Hoàng có sáng kiến như vậy, cậu bèn gọi em gái mình đến để hỏi xem cô bé đã nghĩ ra thế nào.

Đường Thận: “Vì sao chúng ta lại biếu không cho các cửa hàng một khoản tiền như thế?”

Đường Hoàng: “Không có lợi ích, bọn họ tội gì phải cho phép Bách Bảo Các nhà mình phát tờ rơi trong cửa hàng nhà họ?”

Đường Thận: “Vậy em có nghĩ đến chuyện nhà mình sẽ bị lỗ không?”

Đường Hoàng ngạc nhiên: “Lỗ ư? Anh này, sao anh lại nghĩ thế? Thứ nhất, nếu khách hàng không thấy tờ rơi, không đến Bách Bảo Các mua sắm, chúng ta sẽ chẳng kiếm được xu nào cả. Thứ hai, giá cả các mặt hàng và con số chiết khấu nhà mình đã tính toán cẩn thận rồi, cộng hết các chi phí đội lên rồi mới cho ra giá đó.” Cô nhóc cười ngọt như mía lùi, “Em có phải đồ đần đâu, lẽ nào, anh trai em mới là đồ đần kia chứ?”

Đường Thận đương nhiên là biết mục đích của Đường Hoàng, cũng biết em gái mình tính toán thế nào. Nhưng cậu vẫn giả vờ nghiêm mặt nói: “Như vậy đó hả? Thế em đã nghĩ đến chuyện, sẽ có những khách hàng và cửa hàng bắt tay với nhau chưa? Khách hàng sẽ móc nối với các cửa hàng khác Bách Bảo Các, cầm tờ rơi của hàng đó đến nhà mình mua sắm. Sau khi mua xong, Bách Bảo Các chúng ta trả tiền hoa hồng cho cửa hàng kia, cửa hàng lại chia đôi với khách. Hai bên hợp tác, kiếm chác từ nhà mình?”

“Vậy thì đã làm sao?” Đường Hoàng nói, “Em chỉ biết, khách hàng đó đến Bách Bảo Các của mình để mua hàng. Em còn biết, dù họ có tính toán riêng với nhau thế nào, thì Bách Bảo Các nhà ta vẫn phải chi bằng đấy tiền. Tại sao phải quan tâm đến việc các cửa hàng khác cạnh tranh tiền hoa hồng từ tờ rơi của chúng ta thế nào chứ? Chỉ cần một khách hàng không có ý định mua sắm ở Bách Bảo Các bỗng trở thành khách hàng của Bách Bảo Các, là chúng ta có lợi nhuận rồi.”

Đường Thận lặng yên nhìn em gái mình, khiến Đường Hoàng cũng thấy dựng tóc gáy.

“Anh nè, anh nhìn cái gì vậy.”

“Nhìn xem sau này em sẽ cưới ai.”

“Anh biết xem cả tướng số nữa à?”

“Không phải xem tướng số đâu, anh đang ngẫm xem nếu không ai thèm cưới em thật, thì anh phải tốn bao nhiêu tiền mới nuôi nổi em.”

“…”

Có sáng kiến của Đường Hoàng, việc buôn bán của Bách Bảo Các càng phát triển hơn. Rất nhiều khách hàng định mua sắm ở những tiệm tạp hóa xung quanh, thấy tờ rơi của Bách Bảo Các, biết rằng cầm đến sẽ được giảm giá thêm, bèn nô nức sang phố lớn Chính Dương môn để mua sắm.

Chỉ trong hai tháng, mỗi con ngõ trong thành Thịnh Kinh đều có ít nhất hai cửa hàng có phát tờ rơi của Bách Bảo Các.

Lúc này, trong ánh nến leo lắt, Đường Thận nhìn tờ rơi trên tay, mắt khẽ nheo.

Hôm sau, trong dịch quán.

Một thị vệ người Liêu thay ca lúc sáng sớm thì bắt gặp một quan sai trong dịch quán cầm tập giấy đi từ cổng vào, đặt trong phòng gác cổng, rút một tờ ra, dựa lưng vào tường, chăm chú đọc.

Thị vệ nước Liêu tò mò lắm, nhưng anh ta không biết tiếng Tống. Tay thị vệ nghênh ngang đi đến, huơ huơ trường đao dắt bên eo, chỉ trỏ vào tờ giấy quan sai đang cầm.

Đoàn sứ giả nước Liêu ai nấy mắt cao hơn đầu, hoành hành ngang ngược trong dịch quán. Quan sai thấy động tác của tên thị vệ, nào dám bất tuân, vội vàng đưa tờ rơi Bách Bảo Các cho tên thị vệ. Tên thị vệ cầm đến tờ rơi, lại càng đau đầu hơn: Hắn đâu có đọc được chữ Tống!

Thị vệ bèn đem tờ rơi của Bách Bảo Các vào nhà tìm một quan văn nước Liêu. Viên quan văn đó lại đi tìm Gia Luật Cần.

Đến trưa, Gia Luật Cần dẫn theo mấy thị vệ, lẳng lặng đến Bách Bảo Các. Ông ta ăn mặc như người Tống, sau khi vào trong Bách Bảo Các rồi thì hoa cả mắt, kinh hãi không thôi. Không nán lại, Gia Luật Cần trở về dịch quán ngay. Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, ông bèn đến gặp tam hoàng tử Gia Luật Hàm, nói: “Tam điện hạ, người Tống hiện giờ, khác xa so với tưởng tượng của chúng ta.”

Gia Luật Hàm mới ngủ dậy, nghe thế thì hỏi: “Hán Nhi Ty đại nhân, ông nói thế nghĩa là sao?”

Gia Luật Cần cúi mình hành lễ, thưa: “Tuy thần là quan phương Nam, nhưng thần xin nói thật với điện hạ, việc quan hệ giữa hai nước Liêu Tống, xưa nay vẫn do các quan phương Nam đảm trách. Vốn hoàng đế bệ hạ không muốn phái Thái bảo đại nhân, nhưng lúc đi lại có cả Thái bảo đại nhân, thần trộm đoán, Thái bảo đại nhân và tam điện hạ đến đây là để nghe ngóng tình hình, thăm dò thực hư nước Tống ra sao.”

Gia Luật Hàm sững sờ, gã không ngờ Gia Luật Cần lại có thể đoán không sai một li như thế.

Gia Luật Cần trông sắc mặt của tam điện hạ là biết mình đoán đúng rồi. Gia Luật Cần thở dài, nếu lần này đi sứ Tống là những hoàng tử khác, ông ta đâu đến nỗi tốn lắm nước bọt thế này? Gia Luật Cần bèn nói tiếp: “Thần không biết điện hạ và Thái bảo đại nhân muốn tìm hiểu cụ thể điều gì, nhưng thần cho rằng, vua Tống không triệu kiến chúng ta ngay ngày đầu tiên, thật ra chưa chắc đã là chuyện xấu. Bọn họ đang chờ đợi, nhưng trong lúc họ đợi chờ, chúng ta cũng có thể thăm dò thành Thịnh Kinh!”

Gia Luật Hàm nhớ đến chuyện Gia Luật Ẩn nói hôm qua, bèn bảo: “Nhưng hôm qua, Thái bảo đại nhân vừa mới nói rằng, sau này chúng ta thích nhìn ngắm Thịnh Kinh nước Tống bọn chúng thế nào thì tha hồ làm thế ấy mà.”

Gia Luật Cần nghĩ bụng: Ngu xuẩn! Nếu đánh chiếm nước Tống dễ đến thế, cớ gì hơn trăm năm qua, nước Liêu chưa thôn tính nước Tống chứ?

Rõ ràng là bởi đánh chiếm Tống xong, Đại Liêu sẽ tổn thất nặng nề, tạo cơ hội cho các nước thù địch lân cận tấn công.

Nếu đã vậy, thà rằng cứ thỉnh thoảng dọa dẫm nước Tống một phen, chẳng tốn binh tốt nào mà vẫn chiếm được tiền tài của người Tống, chưa biết chừng, Tống còn phải cắt đất cầu hòa.

Đó là kế hoạch của nước Liêu.

Họ lặn lội đường xa làm sứ giả đến Đại Tống, không phải vì đột nhiên gặp trở ngại ở U Châu, mà phần nhiều là để thương thảo với vua Tống, bắt người Tống phải cống nộp tiền bạc để họ lui binh.

Gia Luật Cần nói: “Hôm nay thần đã đến phố lớn Chính Dương Môn, nơi tấp nập nhất kinh thành nước Tống. Quả nhiên, cửa hàng cửa hiệu san sát, người đổ về như lũ, còn phồn vinh hơn cả Trung Kinh Đại Định phủ1 của nước ta. Xin Tam điện hạ và Thái bảo đại nhân hãy bàn kĩ chuyện này, thần cho rằng, đây cũng là một cách để chúng ta thăm dò thực lực nước Tống, một lối tắt để biết xem hiện tại họ giàu có nhường nào.”

[1] Một trong những trung tâm chính trị lớn của nhà Liêu, có thời điểm phát triển vượt cả thủ đô Thượng Kinh. Xem thêm chú thích

Buổi chiều, Đường Thận vừa dẫn các quan đến dịch quán thì thấy Gia Luật Hàm đã chễm chệ trên ghế thượng tọa, cao ngạo nói rằng: “Hôm nay Tống đế vẫn chưa triệu kiến chúng ta, là cớ gì?”

Đường Thận liếc nhìn Gia Luật Hàm, Gia Luật Cần và Gia Luật Ẩn một lượt rồi cung kính cúi mình hành lễ: “Tam hoàng tử điện hạ đến Đại Tống ta, các sứ thần xin được đón tiếp điện hạ. Hạ quan là đặc sứ do Lễ bộ Thượng thư Mạnh đại nhân phái đến, phụ trách khoản đãi các sứ thần đại nhân. Hôm nay, hạ quan đã thiết yến bày rượu ở lầu Thiên Lý để mời điện hạ và các vị đại nhân đây đón gió tẩy trần. Điện hạ chưa biết, lầu Thiên Lý chính là…”

Giọng điệu của Đường Thận hết sức từ tốn và đúng mực, kiên trì giải thích cho đoàn sứ Liêu.

Sau khi trình bày xong, Đường Thận ngẩng lên nhìn Gia Luật Hàm: “Không biết ý Tam hoàng tử thế nào ạ?”

Gia Luật Hàm đăm chiêu một lát, hai người trao đổi thêm vài câu, gã mới nói: “Cũng không phải không được.”

Hôm đó, Đường Thận thuận lợi dẫn đoàn sứ Liêu đến lầu Thiên Lý thành Thịnh Kinh, thết tiệc khoản đãi.

Hôm sau, Đường Thận lại nghĩ ra bài mới, cậu dẫn bọn Gia Luật Hàm ra ngoại ô cưỡi ngựa, rồi leo lên nóc tòa lầu cao ngất mà Vương Trăn xây riêng cho Triệu Phụ ở phía Bắc thành – lầu Hư Cực. Người bình thường thì không thể lên lầu nhưng Triệu Phụ đặc cách cho Đường Thận dẫn người Liêu lên, khiến họ phải đứng trên cao mà chiêm ngưỡng Đại Tống bao la và huy hoàng giữa thời thịnh thế.

Mấy hôm sau, Đường Thận trước rước sau đưa, chăm sóc đoàn sứ giả tận tình chu đáo.

Nhưng Lý Cảnh Đức thì không thể chịu nổi.

Về điện Cần Chính, hắn lột mũ quan văn xuống, than: “Hầy, mệt hơn cả đánh trận! Trước đây ta không biết các ngươi làm quan văn khổ đến thế. Tên Gia Luật Hàm kia không coi ai ra gì, hễ thấy mặt hắn là ta chỉ muốn dần cho một trận, tống cổ về Liêu. Đường đại nhân, mấy hôm nay ngươi vất vả quá.”

Đường Thận nghiêm chỉnh đáp: “Lý tướng quân quá lời rồi, hạ quan là mệnh quan triều đình, ăn lộc vua ban, dốc sức phụng sự, sao có thể nói là khổ được, chỉ là thực thi bổn phận thôi.”

Lý Cảnh Đức nhìn cậu, nói: “Ngươi khác xa Vương Tử Phong và Tô Phỉ Nhiên đấy.”

Đường Thận cười: “Ta chỉ là một tiểu quan tứ phẩm, đương nhiên không thể sánh với với sư huynh và Tô đại nhân rồi.”

Lý Cảnh Đức than: “Hai tay đó có tử tế gì cho cam. Chẳng cứ ngươi là sư đệ Vương Tử Phong, trước mặt hắn ta cũng dám nói vậy.”

Đường Thận nghĩ thầm: Vậy ngươi nói thẳng mặt sư huynh xem!

Lý Cảnh Đức đội nón quan văn lên, khẽ khàng biến khỏi điện Cần Chính.

Trời vừa tối, Đường Thận đã sang phủ Thượng thư bán đứng Lý Cảnh Đức.

Dù thế nào đi chăng nữa, Lý tướng quân cũng không nghĩ rằng Đường đại nhân mà chính hắn phải ngợi ca là “khác xa bọn họ”, thoắt cái đã đem cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ kể củ tỉ âm ti cho Vương Trăn.

Vương Trăn chậm rãi thở dài: “Lý tướng quân hiểu lầm ta rồi.”

Đường Thận rất muốn nói rằng, đệ nghĩ hắn không hiểu lầm đâu, Lý tướng quân tuy hơi hiền lành chất phác, nhưng người ta đâu có ngốc.

Vương Trăn: “Tiểu sư đệ, Lý tướng quân có vẻ rất thích đệ nhỉ?”

Đường Thận: “…Có thể do đệ biết cách ăn nói chăng?” Mấy hôm nay ngoài việc tiếp đãi người Liêu ra, Đường Thận cũng hay nịnh Lý Cảnh Đức. Hoàng đế cực kì ưu ái Lý Cảnh Đức, thế nên kiểu gì cậu cũng phải nịnh hắn cho bằng được. Cậu đã đắc tội với Tô Ôn Duẫn rồi, không thể làm mích lòng thêm một người nữa. Giờ đang có cơ hội, cậu phải tranh thủ mà lôi kéo Lý Cảnh Đức, phòng khi Tô Ôn Duẫn muốn ngáng chân còn có người giang tay giúp đỡ.

Hai sư huynh đệ uống xong chén trà nóng, Vương Trăn nói: “Ngày mai là đệ sẽ được nhàn một chút rồi.”

Đường Thận sửng sốt, ngẩng lên nhìn chàng: “Sư huynh?”

Vương Trăn mỉm cười: “Không thể để Mạnh đại nhân rỗi dài mãi được, ông ta ăn lộc vua ban thì phải dốc sức vì vua, những việc này đều thuộc bổn phận của ông ấy. Nếu không làm, lại bị ngôn quan2 tố cáo rằng làm quan mà chẳng nên quan, ngồi mát ăn bát vàng thì không ổn. Tiểu sư đệ thấy thế nào?”

[2]Các quan có nhiệm vụ can gián, phê bình

Đường Thận tròn mắt: “Sư huynh, huynh…”

Vương Trăn rót nước sôi vào trà cho Đường Thận: “Bích Loa Xuân Cô Tô năm nay đấy, trước giờ tiểu sư đệ vẫn thích, uống thêm đi.”

Đường Thận: “…”

Té ra chẳng cần cậu “mách lẻo”, Vương Tử Phong đã biết tất tần tật nhưng chuyện xảy ra trong điện Cần Chính hôm nay!

Ăn lộc vua ban, vì vua phụng sự, chuyện thuộc bổn phận…

Toàn là những điều cậu nói với Lý Cảnh Đức chiều nay đây mà!

Đường Thận bỗng thấy mừng quá, may mà lúc cậu băn khoăn “Vương Tử Phong không chào cờ được” đã không tâm sự với bất cứ ai, cũng không lỡ miệng nói bậy bạ. Chẳng may bị Vương Trăn phát hiện thì không thể hình dung nổi chuyện gì sẽ xảy ra!