Sơn Hà Bất Dạ Thiên

Chương 73




Gảy gảy bàn tính một hồi, chẳng mấy chốc là ra số tiền.

“Tổng cộng một quan ba đồng, quý khách, nếu sợ tiểu nhân tính sai, mời quý khách ra quầy phía sau kiểm tra lại. Nếu tính sai, thừa thiếu bao nhiêu, chúng tôi xin bồi thường gấp đôi.”

Nghe xong, người thư sinh già ngạc nhiên: “Có lợi thế cơ à?”

Chuyện tốt như vậy sao có thể trì hoãn, người thư sinh già bèn cầm những thứ mình mua ra đằng sau khu quầy dài để kiểm tra giá tiền. Nhân viên ở dãy bàn dài đưa cho ông xem bảng giá hàng hóa, người thư sinh già tính toán một hồi, ngợi khen: “Tính toán chính xác thật, sao lại không tính nhầm cho mình đi chứ nhỉ?”

Người nhân viên cười: “Quý khách, mời quý khách xem thử lựa chọn này. Hôm nay Bách Bảo Các mới khai trương, nếu trở thành khách hàng thân thiết của chúng tôi sẽ có chiết khấu đấy.”

“Khách hàng thân thiết? Khách hàng thân thiết là sao?”

Nhân viên bèn giới thiệu cho ông.

Trong ba ngày đầu khai trương, mỗi khách hàng chỉ cần trả nửa quan tiền là có thể trở thành khách hàng thân thiết của Bách Bảo Các trong nửa năm. Khi mua sắm ở cửa hàng, khách hàng thân thiết có thể được chiết khấu rất nhiều mặt hàng. Ngày lễ tết, khách hàng thân thiết còn được tặng những món quà nhỏ nữa. Các khách hàng đến quầy dài để kiểm tra bảng giá đều được nhân viên đề xuất đóng tiền để trở thành khách hàng thân thiết.

Người thư sinh già còn hơi do dự, chợt thấy tay đồ tể bên cạnh mình vừa mua một suất khách hàng thân thiết. Ông ta bèn nói: “Được, tôi cũng mua một suất!”

Ngày đầu tiên Bách Bảo Các khai trương, người dân Thịnh Kinh quả nhiên được mở rộng tầm mắt.

Thì ra tạp hóa còn có thể được kinh doanh như vậy!

Ồ không, cửa hàng này đâu phải tiệm tạp hoá! Trong thiên hạ làm gì có tiệm tạp hóa nào bán đủ thứ trên đời?

Khách hàng mua sắm ở Bách Bảo Các khi ra về còn ngợi ca cửa hàng hết lời với những người khác.

“Anh không thấy đâu, trong đấy người đông nghìn nghịt, chật như nêm cối. Bách Bảo Các cứ như một thế giới khổng lồ ấy, cái gì cũng có! Bánh ngọt nổi tiếng từ Cô Tô, áo lông người Liêu ưa thích, trời Nam bể Bắc có tuốt. Anh cứ đến thử mà coi, nhất định sẽ hoa cả mắt, không bước nổi luôn! Lầu Tế Hà lợi hại quá đi mất!”

“Có kì diệu thật như anh nói không?”

“Anh đến nơi chẳng phải là biết ngay sao?”

“Đến thì đến!”

Càng ngày càng có nhiều người tràn vào Bách Bảo Các.

Ban đầu Đường Thận nhờ quản lí Lục thuê hơn tám mươi nhân viên, quản lí Lục còn nghĩ thế là hơi nhiều. Nhưng riêng ngày hôm nay thôi, đừng nói là tám mươi người, quản lí Lục đang nghĩ đáng lí ra phải thuê hẳn một trăm người mới đúng!

Thịnh Kinh là đô thành của Đại Tống, là đầu mối quan trọng trên tuyến đường Bắc Nam. Xuôi về phương Nam thì có Đại Vận Hà, nối thẳng đến Tiền Đường; ngược lên phương Bắc, trước đây từng kém thuận tiện, nhưng từ ngày có ba tuyến quan đạo mới xây dựng, giao thông đã không còn là vấn đề.

Đại Vận Hà được hoàng đế triều đại trước đây xây dựng, đã có mấy trăm năm lịch sử, còn ba tuyến quan đạo được Triệu Phụ ra lệnh xây dựng vào năm ngoái. Bề ngoài Triệu Phụ muốn tăng cường hoạt động mậu dịch giữa Đại Tống và nước Liêu, nhưng mục đích thực sự của ông ta là chuẩn bị trước để phòng ngừa tình huống chiến tranh nổ ra giữa hai bên. Rất nhiều người nhận thấy đường lên phương Bắc đã trở nên thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng họ không chú ý rằng, nhờ có cả quan đạo phía Bắc và Đại Vận Hà phía Nam, thành Thịnh Kinh nằm giữa hai tuyến đường này đã trở thành một thánh địa buôn bán!

Việc vận tải trở nên đơn giản hơn không chỉ thu hút thêm nhiều người nước ngoài mà còn mở đường cho sự hình thành của những trung tâm thương mại và siêu thị rất phổ biến ở thời hiện đại.

Đêm xuống, Bách Bảo Các đóng cửa. Quản lí Lục nói chuyện với các nhân viên xong thì đi vào khu nhà đằng sau cửa hàng.

Trông quản lí Lục hết sức phấn khởi, cười toe toét, chỉ thiếu điều khắc chữ “Hỉ” lên trán mà thôi. Ông ta thấy Đường Thận đến thì hành lễ trước tiên. Quản lí Lục lạy dài: “Cao tay, quả nhiên là cao tay! Tiểu đông gia, đúng như lời cậu nói, việc buôn bán của Bách Bảo Các chúng ta khác hẳn các cửa tiệm thông thường. Những cửa hàng khác bao giờ cũng đông nhất vào lúc khai trương, còn chúng ta thì càng bán càng đông khách. Tám mươi nhân viên không hề đủ, ngày mai tôi phải đến nha hành thuê thêm hai mươi người nữa!”

Đường Thận vừa mới tan làm từ hoàng cung về nhà. Tuy cậu không tận mắt chứng kiến sự rầm rộ trong ngày khai trương của Bách Bảo Các, nhưng từ khuôn mặt rạng ngời của quản lí Lục, kế toán Lâm và Đường Hoàng thì cậu có thể tưởng tượng ra được. Cậu hỏi: “Tình hình hôm nay thế nào?”

Quản lí Lục bèn báo cáo thu chi.

“…Trừ đi các khoản chi, chỉ trong một ngày kinh doanh hôm nay, Bách Bảo Các đã thu về một nghìn sáu mươi hai lạng!”

Một nghìn sáu mươi hai lạng bạc, con số này không bao gồm chi phí và những phí tổn khác, tức là lợi nhuận ròng. Con số khổng lồ ấy khiến Đường Thận ngỡ ngàng mất một lúc. Cậu thầm cảm khái: “Dân Thịnh Kinh quả nhiên giàu có gấp mấy lần dân chúng Kim Lăng và Cô Tô!”

Đường Thận nói: “Chuẩn bị kĩ càng nhé, ngày mai sợ còn đông khách hơn.”

Quản lí Lục hồ hởi: “Xin cậu cứ yên tâm!”

Những ngày đầu khai trương sẽ là những ngày đắt hàng nhất của Bách Bảo Các. Nhưng Bách Bảo Các dù sao cũng chỉ là một siêu thị. Thịnh Kinh có hơn hai trăm vạn nhân khẩu, không thể có chuyện hơn hai trăm vạn người này đều mua sắm ở Bách Bảo Các. Những thứ đồ họ mua cũng chẳng dùng hết ngay được. Chính vì thế, sau mấy hôm nữa, việc buôn bán sẽ hạ nhiệt dần. Nhưng kể cả thế, Đường Thận dự tính rằng, tiền lời tối thiểu hằng ngày phải đạt năm trăm lạng.

Bách Bảo Các, đúng ra phải gọi là Tụ Bảo Bồn1 mới đúng.

[1] Chậu thu châu báu

Quản lí Lục nói: “Tối hôm qua, tôi đã kiểm tra đối chiếu lại sổ sách, sẽ gửi đến tận nhà cậu. Tiểu đông gia, cậu xem kĩ nhé, có thể có sai sót đấy ạ.”

Đường Thận: “Không cần thế đâu.”

Quản lí Lục sửng sốt, ngơ ngác nhìn Đường Thận: “Ý cậu là…”

Đường Thận thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đường Hoàng và kế toán Lâm thì cười: “Từ khi khai trương lầu Tế Hà đến giờ, mọi người đều đã quá quen với công việc rồi. Ta dù sao cũng là quan, mà mỗi ngày, quan tứ phẩm còn phải dự buổi triều sáng sớm; ta không có nhiều thời gian để quản lí cửa hàng của Đường gia nữa. Quản lí Lục, từ hồi chúng ta quen biết ở phủ Cô Tô, chú bắt đầu làm quản lí lầu Tế Hà Cô Tô, tính đến nay cũng được bốn năm rồi.”

Quản lí Lục chợt hiểu ý Đường Thận, trong lòng ông vui mừng rối rít, nhưng ông cố nén sự sung sướng lại, điềm tĩnh nói: “Tiểu đông gia, được làm việc cho cậu là phúc ba đời của tiểu nhân. Bốn năm trước tiểu nhân không tài nào tưởng tượng ra nổi, Lục mỗ này đã gặp vận may đổi đời.”

“Chúng ta còn xa lạ gì nhau nữa, đừng nói những lời khách sáo thế. Kể từ hôm nay, quản lí Lục, chú là Đại chưởng quỹ của nhà họ Đường tôi. Từ giờ cứ mỗi bảy ngày, chú hãy đem sổ sách đến Đường phủ, giao cho Đường Hoàng.”

Không ngờ lại nghe thấy tên mình, Đường Hoàng kinh ngạc nhìn Đường Thận: “Anh?”

Đường Thận nhướng mày: “Chẳng phải em chỉ mong vậy sao? Hằng đêm em lén lút đốt nến tính toán sổ sách, em nghĩ giấu được anh thật đấy à?”

“Kìa anh!”

“Sau này, cứ đến cuối năm thì tổng kết sổ sách nộp lên cho anh xem, nhớ chưa?”

“Vâng!”

Hiện giờ, Đường gia có tổng cộng bốn sản nghiệp lớn.

Xà phòng, xà phòng thơm và Hoàng Kim Lũ hợp tác với người ngoài, lầu Tế Hà chuyên bán bát hà cung, bách hóa phiên bản “nhái” thời cổ đại Bách Bảo Các, cuối cùng là Hậu cần Đường thị, hoạt động xuyên suốt từ Nam lên Bắc, cung cấp hàng hóa cho Bách Bảo Các, do Diêu Tam quản lí!

Rời khỏi Bách Bảo Các, Đường Thận ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm bao la vời vợi.

Trong đêm tối, bầu trời lốm đốm những vì sao, chan chứa ánh trăng.

Đường Thận bỗng giật mình nhận ra, con đường làm quan rộng thênh thang trước mặt cậu được trải thảm đỏ nhờ công lao của rất nhiều người. Cậu thành công là nhờ có Đường Hoàng làm động lực, có quản lí Lục chỉ bảo dẫn dắt; sự nghiệp kinh doanh của Đường gia rồi đây sẽ phát triển như thế nào, không chỉ dựa vào một mình cậu, mà phần nhiều phải dựa vào nỗ lực của từng cá nhân, dốc sức vì Đường gia sau này.

Nhưng chuyện tương lai, mai sau hẵng bàn đến.

Về đến nhà, Đường Thận rửa mặt xong, đang định nghỉ ngơi thì bỗng nhớ ra một việc. Cậu vội vàng sang phòng Đường Hoàng. Sau khi gõ cửa vào phòng, Đường Thận ngạc nhiên: “Em vẫn đang kiểm tra sổ sách à?”

Đường Hoàng: “Em chưa đối chiếu xong thu chi hôm nay.”

Đường Thận cầm một cuốn sổ kế toán lên, tuy rằng cậu có khả năng đọc đến đâu nhớ đến đấy, chỉ chốc lát đã nhớ hết những gì ghi trong sổ, nhưng cậu vẫn thấy váng cả đầu. Đường Thận nói: “Em có thấy việc này rất khô khan và nhàm chán không?”

“Đâu ra, đây là việc kiếm tiền đấy anh, quá thú vị luôn ý chứ!”

Đường Thận: “…”

Đúng là mỗi người một chí hướng. Từ nhỏ đến lớn, Đường Hoàng có trổ mã, thay da đổi thịt, thì niềm đam mê tiền bạc thuở xưa của con bé vẫn không mảy may suy suyển.

Đường Thận: “Cái anh dặn mấy hôm trước, em đã đặt in ở thư cục chưa?”

Đường Hoàng ngẩn người, nghĩ một lát mới hiểu Đường Thận đang nói gì: “Anh à, cứ yên tâm, chuyện ấy đã có em theo dõi sát sao rồi, chuẩn không cần chỉnh.”

Tính nhắc em gái mình thêm mấy câu, nhưng thấy dáng vẻ hăng hái của Đường Hoàng, Đường Thận đột nhiên nhận ra rằng em gái mình đã trưởng thành thật rồi. Vậy nên, người làm anh trai là cậu không cần thiết phải lo lắng từng li từng tí nữa, mà nên học cách tin tưởng người khác, dần dần buông tay.

“Đi ngủ sớm đi nhé!”

“Vâng ạ.”

Sáng hôm sau, trên điện Sùng Chính.

Trời còn chưa sáng, các quan đã có mặt ở điện Sùng Chính chờ lên triều.

Đường Thận là quan tứ phẩm, chỉ có thể đợi ở bên hữu của điện Sùng Chính. Trong điện xếp đầy ghế, nhưng vì có quá nhiều quan tứ phẩm nên nhiều người không có ghế ngồi, đành phải đứng chờ. Đương nhiên họ không hề hay biết, chỉ cách một bức tường thôi, trong chính điện, các quan lớn nhất phẩm của Đại Tống đang ngồi ghế bành làm từ gỗ sưa, ung dung thưởng thức trà ngon.

Trà được phục vụ trên bàn là trà Long Tỉnh Minh Tiền loại cao cấp nhất, được vận chuyển từ Giang Nam đến trong năm nay.

Triệu Phụ quan tâm chu đáo đến các quyền thần trong triều, không hề bỏ sót một ai.

Vương Trăn nhấc chung trà, dùng nắp khơi lên hương trà ấm áp thơm nồng, nhẹ nhàng nhấp thử một ngụm. Ngồi cách chàng không xa là Thượng thư bộ Lễ Mạnh Lãng. Ông ta cười khe khẽ, xích lại gần, hỏi Vương Trăn: “Vương đại nhân, hôm qua phố lớn Chính Dương Môn có cửa hàng mới khai trương đấy, cậu đã biết chưa?”

Vương Trăn ngước mắt, ném cho ông ta một ánh mắt hững hờ, mỉm cười: “Không ngờ Mạnh đại nhân là Thượng thư bộ Lễ nhưng quan tâm đến chuyện cửa hàng cửa hiệu ở Thịnh Kinh hơn cả Thượng thư bộ Hộ là ta. Mạnh đại nhân hết lòng vì nước nhà, chẳng vì chức Thượng thư bộ Lễ mà thôi đau đáu chuyện tài chính thuế khóa, đúng là tấm gương sáng cho đời khiến người ta kính nể.”

Mạnh Lãng: “…”

Quyền thần trong triều đều là những ông hoàng màn ảnh mặt dày mày dạn, nhưng kĩ năng diễn xuất của các minh tinh màn bạc cũng xếp hạng cao thấp khác nhau.

Mạnh Lãng tự biết độ dày da mặt của mình thua xa con cáo già Vương Tử Phong, bèn nói thẳng: “Hôm qua lúc ngồi kiệu về phủ, ta có đi ngang qua một cửa hàng mới mở, thấy trên bảng hiệu đề ba chữ. Ba chữ ấy phải nói là phong thần tuấn tú, thanh cốt hạo nhiên. Chữ đẹp nhường ấy trên đời này hiếm lắm, đâu thể bỏ qua được chứ? Thế là ta mới xuống kiệu ngắm nghía cho thỏa. Vương đại nhân, cậu đoán xem ta phát hiện điều gì nào?”

Vương Trăn: “Ồ, có gì hay thế?”

“Đấy đúng là thư pháp của Vương đại nhân mới tài chứ lị!”

Vương Trăn cảm động rưng rưng: “Ôi, ta không hề biết hoá ra Mạnh đại nhân quan tâm tới ta đến vậy. Chỉ với ba chữ, ông có thể nhận ra ngay bút tích của ta ư?”

Mạnh Lãng: “…Vương Tử Phong, ta chỉ đùa cậu một câu thôi mà, sao cậu nhạt thế!”

Vương Trăn đặt chung trà xuống, tự dưng đứng dậy, chỉnh lại quan bào: “Đến lúc lên triều rồi.”

Một khắc sau, thái giám chuyên trách đi vào đại điện, hô: “Chư vị tướng công, đã đến giờ vào triều.”

Mạnh Lãng: “…”

Cái tên Vương Tử Phong này, rõ là nhạt phéo nhạt phèo!

Bãi triều, Đường Thận đi theo hàng ngũ các quan rời khỏi hoàng cung. Tự nhiên, cậu nghe loáng thoáng có tiếng người gọi tên mình. Cậu ngơ ngác ngoái lại, liền thấy Vương Trăn đứng cách đó không xa, lưng thẳng tắp, dáng khoan thai. Chàng cười với cậu: “Cảnh Tắc, đi cùng nhau nhé.”

Bên cạnh chàng là một ông cụ tóc bạc phơ, mặt nhiều nếp nhăn, mặc quan bào đỏ thẫm, trông cứ ngỡ ông tiên lạc xuống trần – chính là Vương đại nhân. Đường Thận thấy thế thì vừa bất ngờ vừa mừng rỡ. Cậu ngây ra mất một lúc rồi mới chạy tới. Đến khi suy nghĩ bắt kịp đôi chân thì Đường Thận phát hiện mình đã đang sóng vai Vương Trăn trên đường đến điện Cần Chính rồi.

Vương Trăn dịu dàng hỏi: “Bách Bảo Các là gì thế?”

Đường Thận kinh ngạc: “Sư huynh chưa đến luôn ạ?”

“Nào đã. Hai hôm nay công việc chất đống, không dứt ra nổi.”

Đường Thận vốn định giải thích, nhưng lúc mở miệng lại thấy rõ phiền hà. Cậu nghĩ một lát bèn bảo:  “Không bằng hôm nay tan làm, đệ dẫn sư huynh đến đó ngó thử, sư huynh sẽ hiểu ngay thôi.”

Vương Trăn tế nhị liếc Đường Thận: “Thế thì cứ theo ý đệ.”