Sáng sớm hôm sau, Thượng thư bộ Lễ Mạnh Lãng cầm hốt ngọc, đóng bộ quan bào đỏ thẫm tinh tươm, sải bước tiến vào chính điện điện Sùng Chính.
Điện Sùng Chính là nơi toàn thể các quan đợi trước khi vào triều. Các quan nhất, nhị phẩm thì ở chính điện, còn quan tam phẩm, tứ phẩm chia nhau ra ở hai điện tả hữu. Mạnh Thượng thư vừa vào điện đã thấy một nhân vật lâu rồi mới gặp lại. Trông cái con người này, lại nghĩ đến việc sắp phải tới dịch quán giả vờ lịch sự với đám sứ Liêu, Mạnh đại nhân nhức hết cả đầu.
Nhưng bộ Lễ với bộ Hộ xưa nay vẫn bị ghép chung với nhau. Thượng thư hai bộ dùng chung một gian làm việc ở điện Cần Chính. Ngay cả lúc lên triều, ông ta cũng phải đứng cạnh Vương Tử Phong!
Mạnh đại nhân bĩu môi, bước tới cười tươi: “Vương đại nhân về lúc nào đấy?”
Câu này rõ rành rành là khách sáo, Mạnh Lãng chỉ nói cho có lệ. Ông ta có ngờ đâu, Vương Tử Phong lại đứng lên vái chào rất đoan chính, rồi điềm đạm nói: “Mạnh đại nhân, ta vừa mới về sáng hôm qua.”
Mạnh đại nhân phát khiếp với sự tử tế này, ông ta săm soi từ đầu đến chân Vương Trăn.
Vương Tử Phong bị làm sao vậy? Đang yên đang lành, tự dưng lại biến thành trang quân tử khiêm nhường, hòa nhã lễ độ thế này?
Không ai đánh kẻ đang cười, Mạnh Lãng đành phải nói: “Về rồi là tốt, lâu lâu không gặp Vương đại nhân, nhớ đáo để.” Một câu không thể gượng gạo hơn! Mạnh Lãng nói nhớ mà nghe giọng chẳng có tí nhớ nhung nào, chỉ rặt thái độ khách sáo.
Thế mà Vương Trăn lại đáp: “Được Mạnh đại nhân ưu ái thế, Phong cảm thấy vinh hạnh tột bậc.”
Mạnh Lãng: “…”
Không, hôm nay ngươi xơi lộn phải thuốc gì mà nói chuyện tử tế vậy Vương Tử Phong?
Dù sao thì Mạnh Lãng cũng đường đường là quan lớn nhị phẩm, từng kinh qua bao thăng trầm trong quan trường; một lúc sau, Mạnh Lãng bèn thử dò hỏi: “Hôm nay Vương đại nhân có vẻ tươi vui nhỉ?”
Vương Trăn xúc động thốt lên: “Không ngờ Mạnh đại nhân nhận ra cơ đấy! Quả nhiên hễ con người ta gặp chuyện đáng mừng thì tinh thần cũng phơi phới theo. Ngại quá.”
Mạnh Lãng: “???” Vương Tử Phong, ngươi cư xử bình thường chút coi!
Đến khi lên triều, cuối cùng Mạnh Lãng cũng biết Vương Tử Phong gặp chuyện gì đáng mừng.
Vừa bắt đầu buổi chầu, hoàng đế đã truyền lệnh trước toàn thể quần thần, thăng Vương Trăn làm Thượng thư Tả bộc xạ, kiêm chức Thượng thư bộ Hộ và Chỉ huy sứ ty Ngân Dẫn, quan hàm nhất phẩm. Lệnh vừa ban, cả điện Tử Thần im phăng phắc. Bá quan ai nấy cúi đầu, thái độ hết sức điềm tĩnh. Ở phía sau trong hàng ngũ quần thần, Đường Thận nghe chỉ lệnh mà choáng váng, bất giác ngẩng lên.
Trong điện chầu, không một ai trong các quan động đậy. Kể cả thúc tổ Vương Thuyên của Vương Tử Phong cũng đứng im lìm, điềm nhiên hướng mắt xuống gạch vàng trên nền điện.
Vương Trăn tiến lên một bước, hành lễ tạ ơn, lĩnh chỉ.
Sau đó, Triệu Phụ tiếp tục truyền lệnh, thăng Thượng thư bộ Lại Triệu Vận làm Thượng thư Hữu bộc xạ.
Triệu Phụ cười bảo: “Vương khanh, Triệu khanh đều là bề tôi tâm phúc, là cánh tay đắc lực của trẫm. Giao Thượng thư tỉnh cho hai vị ái khanh, trẫm rất yên tâm, không còn gì phải lo nghĩ.”
Vương Trăn và Triệu Vận cùng tiến lên, tạ ơn, lĩnh chỉ.
Tan triều, chúng quan lập tức xúm lại chúc mừng Vương Trăn và Triệu Vận.
Triệu Vận ngoài năm mươi tuổi, ông là Tiến sĩ từ đời tiên đế và cũng là lão thần của Triệu Phụ. Tuy việc ông được thăng lên hàng nhất phẩm có hơi bất ngờ, nhưng xét công lao tận tụy hết lòng với Đại Tống của ông thì việc ấy cũng là hợp lẽ. Còn Vương Trăn thì khác. Quốc khố ngày nay được sung túc dồi dào, không thể thiếu công lao của Thượng thư bộ Hộ là chàng. Nhiệm vụ phía ty Ngân Dẫn thành công rực rỡ, sự thăng tiến của chàng là điều mọi người có thể lường trước. Tuy nhiên, không một ai nghĩ rằng chàng sẽ lên nhất phẩm trước ba mươi tuổi.
Đây chính là câu trả lời của Triệu Phụ.
Sau tuổi ba mươi, không một ai hoài nghi chuyện Vương Trăn thành quan nhất phẩm.
Nhưng trước ba mươi tuổi chàng đã được thăng quan, thì đó là sự ban ơn của Triệu Phụ, và cũng là sự tin sủng không gì sánh nổi mà hoàng đế dành cho chàng.
Tuy nhiên bên cạnh đó, Triệu Phụ còn thăng chức cho Triệu Vận – một hành động rất đáng suy ngẫm.
Vương Trăn là cháu ruột của Hữu tướng Vương Thuyên, Triệu Vận là hảo hữu cùng trường với Tả thừa Trần Lăng Hải.
Sau khi tất cả các quan chúc mừng xong, Vương Trăn và Vương Thuyên cùng nhau đi tới điện Cần Chính. Hữu tướng đương thời cất tiếng thở dài, ngước nhìn bầu trời mênh mông, xúc động: “Phong vân biến ảo trên triều đình càng ngày càng khó lường.”
Cùng ngày hôm đó, một bức mật thư được gửi khẩn cấp đến Thịnh Kinh, đưa vào dịch quán của sứ Liêu.
Sứ giả nước Liêu là Tiêu Chương nhận được mật hàm thì tá hỏa, vội vàng đi gặp Gia Luật Xá Ca, dâng thư lên cho y. “Điện hạ, phải hành động thế nào đây? Gia Luật Cần đại nhân gửi thư từ phủ Tích Tân, việc ngài ra khỏi nước Liêu không biết bị kẻ nào phát hiện rồi đồn đại lung tung. Nếu truyền tới Thượng Kinh thì Thái sư đại nhân kiểu gì cũng không tha, ông ta sẽ đòi truy tìm ngài cho bằng được mất.”
Gia Luật Xá Ca sửng sốt: “Làm sao lại ra nông nỗi này?!”
Tháng trước Gia Luật Xá Ca bị thương trong lúc đi săn, bèn đến Nam Kinh Tích Tân phủ để dưỡng thương, nhân đó mà tránh được vụ tư thông giữa Tứ hoàng tử và công chúa An Định. Chuyện y không ở phủ Tích Tân mà lộ ra thì chẳng khó để Vương tử Thái sư Gia Luật Định liên hệ y với sự việc. Mặc dù Gia Luật Định chướng mắt Tứ hoàng tử và chẳng buồn quan tâm dù Tứ hoàng tử có chết ngắc đi chăng nữa, song nếu việc này có thể giúp lão nắm thóp Gia Luật Xá Ca, thì còn lâu lão mới chịu nhả.
Gia Luật Xá Ca cẩn thận đọc thư của Gia Luật Cần mấy lần liền rồi nhắm mắt lại. Khi đôi mắt y mở ra, nó đã mang một ánh nhìn tàn nhẫn: “Bản điện hạ sẽ về Liêu trước.”
Tiêu Chương: “Thế còn chuyện cưới thêm công chúa Đại Tống thì sao?”
Gia Luật Xá Ca: “Không hề gì, chẳng qua là bớt đi một con tốt mà thôi.”
Tiêu Chương gật đầu: “Vâng. Huống hồ, chưa chắc công chúa nước Tống nào cũng ngu xuẩn như công chúa An Định. Điện hạ mới hứa hẹn bừa mấy câu, ả ta đã khăng khăng một lòng, chết ngóp xác cũng chẳng hiểu đầu đuôi.”
Gia Luật Xá Ca mỉm cười: “Tiêu đại nhân.”
Tiêu Chương sởn tóc gáy, vội vàng quỳ mọp xuống hành lễ: “Thần lỡ mồm, xin điện hạ xá tội.”
Gia Luật Xá Ca tỏ ra thương tiếc: “Thật ra An Định chưa hẳn đã là cô gái tệ, chỉ tiếc rằng cô ta là con gái mà thôi.” Thoáng chốc, một gương mặt kiều diễm ngời ngời bỗng hiện lên trong suy nghĩ của Gia Luật Xá Ca, làm bùng lên ham muốn và khát khao chiếm hữu của y. Y dằn xuống ngay tức khắc.
“Nghiệp lớn chưa thành, hơi đâu mà nghĩ đến những điều tầm phào này chứ?”
Tiêu Chương nghe vậy, lòng trào dâng niềm phấn khích, thầm nghĩ mình thờ đúng chủ rồi.
Gia Luật Xá Ca: “Lần này đến nước Tống cũng có thu hoạch. Vua Tống không phải kẻ hồ đồ bất tài như các ngươi tưởng đâu, chẳng qua ông ta già cả nên càng phải phòng bị cẩn thận hơn. Nghe nói năm nay ông ta bắt đầu sùng đạo Phật, e là chẳng còn mấy thời gian. Tuy nhiên, cần phải hết sức lưu ý ba tên hoàng tử và bọn tâm phúc của ông ta.”
Tiêu Chương: “Trước khi về Đại Liêu, thần nhất định sẽ nghe ngóng kĩ lưỡng.”
Gia Luật Xá Ca: “Lý Cảnh Đức thì khỏi phải bàn, hắn là hiểm họa khổng lồ với Đại Liêu chúng ta. Ngoài ra còn tên Vương Tử Phong, cái ty Ngân Dẫn của hắn cũng hơi khả nghi đấy.”
“Thần đã rõ.”
Ngay trong hôm đó, Gia Luật Xá Ca rời khỏi thành Thịnh Kinh, đi thâu đêm lên Tây Bắc.
Đường Thận đã báo việc này cho Mạnh Lãng từ sớm, hỏi ý ông ta xem có nên cầm chân Gia Luật Xá Ca không, chí ít là tạm thời phong tỏa thành để Gia Luật Xá Ca không thể dễ dàng rời kinh, giống như tình huống cậu gặp phải hồi trước ở phủ Tích Tân vậy. Thế nhưng khi nghe tin này, thoạt tiên Mạnh Lãng giật mình, xong ông ta hỏi kĩ Đường Thận xem tin tức có chuẩn hay không. Khi đã chắc chắn, ông ta lại bảo: “Khỏi cần.”
Đường Thận thầm kinh ngạc, bỗng cậu nghĩ ngay tới một chuyện, bèn nói: “Đại nhân nhìn xa trông rộng, hạ quan không thể sánh bằng.”
Thả cho Gia Luật Xá Ca trở về sẽ đem lại hai lợi ích.
Thứ nhất, Gia Luật Xá Ca chính là trụ cột của đoàn sứ thần nước Liêu, cầm chân y ở Đại Tống không có tác dụng gì hết. Giờ y đi rồi, viên quan người Liêu không mấy mưu trí như Tiêu Chương sẽ chẳng còn gì đáng ngại. Một khi vắng mặt Gia Luật Xá Ca tài trí song toàn, Mạnh Lãng đối phó với sứ Liêu dễ như trở bàn tay.
Lợi ích thứ hai thật ra có liên quan đến Đường Thận. Mạnh Lãng không biết rằng Đường Thận cài thám tử vào ngay dưới trướng Gia Luật Xá Ca. Nếu Gia Luật Xá Ca bị Vương tử Thái sư hãm hại rồi thất thế trong triều đình nước Liêu, thì toàn bộ những gì nhóm Đường Thận đổ mồ hôi sôi nước mắt sắp đặt sẽ thành công cốc.
Đường Thận nhất thời quên khuấy việc này, hôm nay được cảnh tỉnh, cậu cũng thấu hiểu rằng phải thả Gia Luật Xá Ca đi bằng mọi giá, thậm chí phải giúp y trở về nước Liêu thật suôn sẻ.
Nghĩ thông suốt, Đường Thận ngó ra đằng sau Mạnh Lãng, chợt thấy chiếc bàn vốn thuộc về Vương Trăn hiện giờ trống không. Cậu lấy làm lạ, hỏi: “Từ giờ Vương đại nhân không ở đây nữa à?”
Mạnh Lãng đang ủ mưu đối phó với sứ Liêu, nghe thế thì quay sang hỏi: “Lẽ nào Đường đại nhân không biết sáng nay sư huynh nhà ngươi vừa lên chức Thượng thư Tả bộc xạ, hàm nhất phẩm, từ rày lãnh đạo toàn thể Lục bộ Thượng thư?”
Đường Thận: “Dĩ nhiên là biết rồi.”
Mạnh Lãng: “Quan nhất phẩm trong điện Cần Chính đều có nhà làm việc riêng. Từ nay e rằng bản quan phải chung phòng với Thượng thư bộ Công Viên Mục Viên đại nhân.”
Đường Thận cười ngượng nghịu, cáo từ ra về.
Cậu chưa ra khỏi điện Cần Chính thì có quan sai chạy đến trước mặt, cung kính hỏi: “Ngài có phải Đường Thận Đường đại nhân không ạ?”
Đường Thận ngạc nhiên nói: “Đúng rồi.”
“Tiểu nhân phụng mệnh Vương tướng công chờ đại nhân ở đây. Vương tướng công thấy đại nhân vào phòng Mạnh đại nhân mãi mà không ra nên đoán rằng có việc quan trọng cần bàn bạc. Đúng lúc bộ Hộ có việc, Vương tướng công đi trước, dặn dò tiểu nhân đưa thiếp mời này cho đại nhân.”
Đường Thận nhận tấm thiếp mời, quan sai khấu đầu hành lễ rồi mới lui đi.
Đường Thận mở thiếp ra xem, không ngờ trong tấm thiệp mạ vàng khắc hoa kẹp một đóa thược dược ép khô. Dưới những cánh hoa là chữ viết tay theo lối tiểu Khải tao nhã tột bậc của Vương Tử Phong, trên nền giấy trắng, hàng chữ đen tuyệt đẹp ghi…
Nhành hoa ta gửi tặng mình, Lưu Kỳ hẹn gặp mong mình chớ quên1.
Vương Tử Phong
Lòng rạo rực, Đường Thận thầm mắng: Vương Tử Phong khinh suất quá thể, giữa chốn đông người, lại còn ở ngay điện Cần Chính mà huynh ấy cũng dám đưa thứ này cho mình? Không sợ người ta phát hiện hay sao!?
Đường Thận tức tối, lắc đầu, cẩn thận đút thiếp mời vào ngực áo. Trước khi đi, cậu không phát hiện rằng một người khá có duyên với cậu đã nhìn thấy cậu từ xa. Song chưa kịp chào hỏi, Đường Thận đã bước ra khỏi cổng chính điện Cần Chính.
Dư Triều Sinh đi tới gian làm việc của Từ Bí, vái chào rồi thưa: “Hiến Chi bái kiến tiên sinh. Vừa nãy Hiến Chi gặp Đường Thận Đường đại nhân trong sân, liền nhớ tiên sinh từng nói, học trò và Đường Cảnh Tắc có chút duyên phận. Mỗi lần cậu ta ra về là học trò lại đến. Thoạt tiên học trò cứ nghĩ là đùa, hôm nay mới thấy quả thật rất trùng hợp.”
Từ Bí đặt quyển tấu xuống, cười bảo: “Duyên phận giữa con với cậu ta đúng là không mỏng. Hiện giờ một người là Tả Phó ngự sử ty Ngân Dẫn, một người là Hữu Phó ngự sử ty Ngân Dẫn. Đó chẳng phải duyên phận sao?”
Dư Triều Sinh: “Hôm nay trên triều, không ngờ Thánh thượng lại thăng Vương Tử Phong làm Thượng thư Tả bộc xạ.”
Từ Bí: “Từ trước đã có điềm báo rồi.”
“Tiên sinh?”
“Giờ con là Tả Phó ngự sử ty Ngân Dẫn, tức là người chịu trách nhiệm với ty Ngân Dẫn chỉ ngay sau Vương Tử Phong. Thế con có hiểu, rốt cuộc ty Ngân Dẫn của con có vai trò gì không?”
Dư Triều Sinh ngẫm nghĩ hồi lâu: “Xin tiên sinh chỉ điểm.”
Từ Bí cười: “Làm sao lão phu biết đây? Chuyện này hoàng thượng chưa bao giờ cho phép người của lão phu nhúng tay vào. Nhưng mà việc thế gian hay những biến chuyển trên triều đình chỉ loanh quanh trong vài kiểu thôi, cũng không bao giờ nảy sinh từ hư không, mọi sự đều có điềm báo. Mất ty Độ Chi, ty Ngân Dẫn mới xuất hiện. Thế, ty Độ Chi từng theo đuổi điều gì?”
Dư Triều Sinh kinh hãi thốt lên: “Hóa ra ty Ngân Dẫn là vậy, học trò xin thụ giáo!”
Hai thầy trò nói chuyện thêm một lúc rồi mới tạm biệt nhau.
Hoàng hôn buông xuống, sau một thoáng do dự, cuối cùng Đường Thận vẫn cầm thiếp mời, mặc nguyên quan phục, đi theo địa chỉ trên thiếp mời ra ngoại ô kinh thành, tìm thấy tòa trạch viện đẹp đẽ và u tĩnh. Cậu đứng trước nhà, nhìn cánh cổng chính không mấy đặc sắc, ngạc nhiên nói: “Đây là nơi sư huynh muốn mình đến sao?”
Bèn ngước nhìn lên: Lưu Kỳ tiểu viện.
Bốn chữ trên tấm biển mang khí chất trong ngần như trăng tỏ, nét bút vun vút như sao băng, đúng là chữ của Vương Tử Phong.
Đường Thận mới đứng ngoài cửa một lát thì cánh cổng tiểu viện Lưu Kỳ được mở ra từ bên trong. Một cậu trai có vẻ là người hầu chạy đến, nói: “Bái kiến Đường công tử. Công tử đợi trong phủ đã lâu, mời Đường công tử vào theo tiểu nhân.”
Đường Thận được người hầu dẫn vào cổng, nhưng sau khi cậu bước vào thì người hầu không hề đi theo.
Đường Thận lấy làm lạ, quay lại nhìn cậu ta.
Người hầu nói: “Tiểu nhân chỉ đưa đến đây thôi. Mời Đường công tử.”
Nói xong, cánh cổng kẽo kẹt khép lại sau lưng Đường Thận.
Đường Thận trở tay không kịp, đành phải quay đầu lại, ngắm nhìn tòa trạch viện tuyệt đẹp này.