Sơn Hà Bất Dạ Thiên

Chương 110




Ngay đêm bị bắt giữ, thích khách đã khai ra Tiêu Luật.

Trong tù, Tiêu Luật bị Gia Luật Xá Ca tra tấn gần chết, cuối cùng bị ép cung, khai ra chủ mưu sau màn. Nếu ở Thượng Kinh, chuyện dùng cực hình để ép cung tuyệt đối không thể xảy ra. Chí ít tay chân của Gia Luật Xá Ca sẽ không can thiệp nổi, bởi ở Thượng Kinh có Vương tử Thái sư Gia Luật Định một tay che trời. Chính vì lí do đó, Gia Luật Xá Ca và Gia Luật Cần mới vượt ngàn dặm đường xa để đến phủ Tích Tân, đại bản doanh của các quan miền Nam.

Sau khi Tiêu Luật khai tên chủ mưu, Gia Luật Xá Ca làm bộ như không tin vào tai mình, y tròn mắt hoang mang, luôn miệng nói: “Sao có thể là Thái bảo đại nhân, sao có thể?”

Kỳ thực, không phải toàn bộ chứng cứ phạm tội thu giữ được từ phủ Tiêu Luật đều là tang vật do Gia Luật Xá Ca sai người tuồn vào để giá họa.

Quan sai tìm được trong kho ở phủ Tiêu Luật một số thứ, tất cả đều là bảo vật trân quý chỉ có ở Thượng Kinh. Thậm chí họ còn tìm được một tang vật khác ở hậu viện của Tiêu Luật, chính là bộ quần áo vấy máu của thích khách. Vậy là đủ chứng minh Tiêu Luật là đồng đảng của thích khách. Song liệu người sai sử gã có phải Vương tử Thái bảo Gia Luật Ẩn không, chỉ mình gã mới biết được.

Gia Luật Cần bị thương nên không thẩm vấn Tiêu Luật. Chờ tới lúc Tiêu Luật khai tên chủ mưu rồi, ông ta mới nghi ngờ hỏi: “Nhị điện hạ, về lí mà nói thì Tiêu Luật phải là tay sai của Tam hoàng tử, những thứ thu giữ được từ phủ hắn đều là chứng cớ rành rành. Chỉ có điều, xét biểu hiện của hắn, thần có cảm giác rất khó đoán. Thần đã kinh qua bao phen chìm nổi trong quan trường, theo thần thấy, hình như hắn không ở phe ấy.”

Gia Luật Xá Ca bèn nói: “Ta cũng cảm thấy có sự kỳ lạ. Nhưng Đô bộ thự đại nhân này, trong phủ Tích Tân nhất định phải có người trợ giúp thích khách kia. Bằng không chỉ với sức mình y, làm sao có thể ẩn náu nhiều ngày trong thành như thế mà không bị phát hiện?”

Vẻ mưu mô lạnh lùng toát lên từ gương mặt Gia Luật Cần, ông ta đăm chiêu suy nghĩ một lát, nói: “Chẳng lẽ, Tiêu Luật không phải là thuộc hạ của Tam hoàng tử…” Ông chìa tay phải ra, vỗ một cái lên mu bàn tay trái, hạ giọng: “Mà do hai hoàng tử kia cài cắm để vu oan giá họa, ly gián điện hạ và Tam điện hạ, hòng tạo thế ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi?”

“Điều Đô bộ thự đại nhân lo, Xá Ca cũng đã lường trước rồi. Nhưng quả thật chuyện ấy nực cười quá đỗi.” Gia Luật Xá Ca nói một cách giễu cợt, “Người Hán có câu ‘ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi’, về bản chất, ngư ông cũng là một thế lực có sức tranh giành chứ không ngồi duỗi mà xơi. Chẳng phải Xá Ca coi thường đại ca và tứ đệ, song Gia Luật Triển nghĩ gì viết hết lên mặt, còn Gia Luật Long dẫu muốn viết cũng chẳng có tâm cơ để mà viết. Nếu quả là bọn họ được cao nhân tương trợ, sắp đặt tình huống này khiến ta và Gia Luật Hàm đấu đá lẫn nhau, thì đã làm sao?”

Gia Luật Cần: “Ý điện hạ là?”

Gia Luật Xá Ca mở “soạt” chiếc quạt ra, nhẹ nhàng phe phẩy, trông y như một công tử Giang Nam, song nét mặt âm hiểm khiến y chỉ họa được cái vỏ chứ không họa được cốt cách của công tử thế gia. “Người Xá Ca muốn đối phó chỉ có Gia Luật Hàm, hoặc nên nói là Thái sư đại nhân sau lưng nó. Về phần nó thì có gì đáng để quan tâm đâu, chẳng qua chỉ là thằng hề nhảy nhót trên sân khấu mà thôi.”

Gia Luật Cần bừng tỉnh, ông ta hành lễ thưa: “Điện hạ cao minh, thần cam nguyện xông pha khói lửa vì điện hạ, không đời nào hối tiếc!”

Hai người bọn họ tự cho là đã suy xét chu toàn, lại không ngờ tới bàn tay Đại Tống ngấm ngầm giật dây trong vụ việc này.

Việc bí mật đằng này tạm thời không nhắc đến, bên kia, phủ Tả Bình chương chính sự, Tiêu Châm vốn đã tức phát bệnh vì chuyện Tiêu Luật phạm phải lệnh cấm, giờ hay tin Tiêu Luật còn vu cho mình là đồng đảng, lão ta càng tức nổ đom đóm mắt, thiếu điều lăn vật ra chết ngay tại chỗ.

Tiêu Châm với Tiêu Luật là bà con xa đến nỗi bắn đại bác cũng không tới. Khốn nỗi vì cả dòng họ chẳng bói ra gương mặt nào ưu tú, nên khi Tiêu Luật mang lễ mẹ lễ con đến biếu xén lấy lòng Tiêu Châm, Tiêu Châm chỉ thoái thác đôi lần rồi cũng nhận, đồng thời giữ Tiêu Luật làm tâm phúc của mình.

Mà việc Tiêu Luật trở giáo đâm ngược cũng không phải cắn quàng.

Ban đầu khi quan sai lục soát nhà gã, thu giữ được những lễ vật quý báu có liên quan đến thích khách, thì một món Tiêu Luật khai là quà do lái buôn trà nước Tống Kiều Cửu tặng, món kia gã khai được Tiêu Châm tiện tay ban thưởng cho. Khi Tiêu Luật biết hai món đó có vấn đề, gã căm hận Tiêu Châm và Kiều Cửu tột độ. Bị hành hạ mất lí trí không còn nghĩ được nữa, lại biết mình chết chắc rồi, Tiêu Luật chỉ hận không thể dìm hết những kẻ khác xuống theo.

Kiều Cửu đến xin Tiêu Châm cứu mạng, Tiêu Châm cũng hoảng loạn như kiến bò chảo nóng. Lão tập tức thay quan bào, tự mình đến bái phỏng phủ Đô bộ thự. Tất nhiên, Gia Luật Xá Ca cho phép lão vào diện kiến. Vừa thấy Gia Luật Xá Ca, Tiêu Châm liền quỳ mọp xuống, khóc lóc inh ỏi: “Oan cho thần quá, thần thật tình không biết Tiêu Luật là đồng bọn của thích khách! Nhật nguyệt chứng giám cho lòng trung thành của thần với bệ hạ, với điện hạ!

Gia Luật Xá Ca kinh ngạc nói: “Sao lại quỳ rạp xuống thế, đứng lên mà nói nào.”

Tiêu Châm nào dám đứng lên: “Thần thật sự không biết gì cả, xin Nhị điện hạ soi xét.”

Gia Luật Xá Ca cười bảo: “Xem ra Tả Bình chương chính sự đã biết việc Tiêu Luật nhận tội. Không sai, quả thực hắn đã khai ra ngươi, nhưng Tiêu đại nhân là người thế nào, chẳng nhẽ bản điện hạ không biết sao? Ngươi hãy đứng lên mà thưa chuyện.”

Tiêu Châm sửng sốt, lập tức đứng dậy.

Nửa canh giờ sau, Tiêu Châm rời khỏi phủ Đô bộ thư mà vẫn chưa hoàn hồn. Chờ lão đi rồi, Gia Luật Cần mới bước ra từ buồng sau. “Mấy hôm nay thần bị thương không thể tiếp khách. Phải phí nước bọt với kẻ ngu dốt đần độn như y, thật vất vả cho Nhị điện hạ quá.”

Gia Luật Xá Ca: “Sao lại nói thế? Tên Tiêu Châm ấy tuy ngu xuẩn, nhưng chức của y không nhỏ, vẫn hữu dụng cho chúng ta. Sau hôm nay, y đã bị chúng ta bắt thóp, y sẽ không dám sinh lòng sai khác đâu.” Ngừng một lát, “Được rồi, Kiều Cửu là ai, tại sao Tiêu Luật lại khai tên hắn và muốn giá họa cho hắn?”

Nét mặt Gia Luật Cần hơi khác thường: “Kẻ này…đúng là thần đã nghe tên. Điện hạ biết đấy, Tiêu Luật vẫn muốn lấy lòng điện hạ, giờ xem ra y đã nung nấu dã tâm từ trước và có mưu đồ hẳn hoi. Ngày ấy dự tiệc ở Tiêu phủ, sau buổi yến, trong lúc điện hạ và Tiêu Luật thưởng thức tranh, Tiêu Châm có nói với thần rằng Kiều Cửu là một thương gia buôn trà nước Tống mà y quen, gia tài bạc triệu, còn có một đứa con trai tuấn tú, xinh đẹp tuyệt trần.”

Gia Luật Xá Ca ngây người, y nở nụ cười thấu hiểu: “Ta nhớ ra rồi, Tiêu Luật cũng từng bẩm với ta thế, thì ra người y bảo chính là tên Kiều Cửu này.”

“Vì chuyện của Kiều Cửu mà điện hạ xa lánh Tiêu Luật nên gã đâm thù hằn Kiều Cửu. Sau khi bị bắt giữ, quản lí thân tín nhất của Tiêu Luật cũng khai rằng Tiêu Luật căm thù Kiều Cửu, vẫn muốn giết Kiều Cửu. Lại nói, lần này Tiêu Luật biết rõ mình hết đường sống rồi nên gã mới cố ý hãm hại Kiều Cửu.”

Gia Luật Xá Ca nhẹ nhàng gật đầu, cả căn phòng im phăng phắc.

Lát sau, Gia Luật Xá Ca bỗng hỏi: “Con trai của hắn có xinh đẹp thật không?”

Khi nhận xét nam giới, người ta không bao giờ dùng những từ như “xinh đẹp” hết. Song khi Gia Luật Xá Ca nói thế, Gia Luật Cần không hề cảm thấy có gì sai. Ông ta nói nhẹ như không: “Thần chưa gặp kẻ đó, nếu điện hạ vừa ý, cứ giáng bừa một tội mà bắt người về là được.”

Gia Luật Xá Ca: “Bản điện hạ không phải phường giặc cướp, sao có thể tùy tiện bắt bớ người ta.”

Gia Luật Cần lập tức đổi giọng: “Dạ, thần lỡ lời, xin điện hạ trách phạt.”

Gia Luật Xá Ca thở dài: “Thời buổi rối ren, bản điện hạ không có hứng thú với chuyện phong hoa tuyết nguyệt.”

Đằng kia, khi Tiêu Châm về phủ, Kiều Cửu đã đợi lão từ lâu.

Thấy Kiều Cửu, tâm tình Tiêu Châm rất phức tạp. Lão tự biết mình đã bị ép lên thuyền giặc của Nhị hoàng tử, từ nay về sau chính thức trở thành kẻ thù của phe Tam hoàng tử, Vương tử Thái sư Gia Luật Định chắc chắn không tha cho lão một cách dễ dàng.

Kiều Cửu: “Đại nhân, chúng ta đúng là bị tai bay vạ gió! Tiểu nhân chỉ muốn buôn bán ở phủ Tích Tân, ai ngờ lại vướng phải chuyện này.”

Tiêu Châm: “Nhị điện hạ anh minh thần võ, không bị Tiêu Luật lừa bịp mà tin chuyện hoang đường của hắn đâu.”

Vừa nói xong, Tiêu Châm liền thấy thân thiết hơn hẳn với Kiều Cửu. Người ta hay bảo hoạn nạn có nhau, lão cảm khái: “Nhưng không thể vì thế mà lơi lỏng cảnh giác. Nhị điện hạ bảo rằng ngài tin chúng ta, nhưng ai biết được lúc nào ngài gây khó dễ bất thình lình. Ôi, đúng là càng lúc càng khó sống.”

Kiều Cửu quà cáp xong thì cũng về trạch viện.

Tô Ôn Duẫn hay tin liền giật mình: “Gia Luật Xá Ca buông tha Tiêu Châm đơn giản thế thôi à?” Anh ta không ngờ Tiêu Châm không hề bị hoài nghi. Nếu như vậy, mưu đồ xúi giục Tiêu Châm của anh ta e là khó thành.

Kiều Cửu bèn kể hết lại những gì Tiêu Châm nói.

Tô Ôn Duẫn cười khẩy: “Gia Luật Xá Ca không ngu, biết mua chuộc lòng người đấy, ắt hẳn y đã làm thế rất nhiều lần rồi. Song lần này, chúng ta và Tiêu Châm đã thành châu chấu chung dây. Lúc trước Tiêu Luật lấy lòng Tiêu Châm thế nào, ngươi có học theo được không?”

Kiều Cửu: “Xin đại nhân cứ yên tâm.”

Tô Ôn Duẫn: “Cũng không nhất thiết phải xúi giục lão ta, chỉ cần trở thành tâm phúc của lão ta là có thể moi tin được rồi. Sau việc này, lão nhất định sẽ không nghi ngờ chúng ta nữa. Hơn nữa, sau khi lão quy phục phe Nhị hoàng tử, chúng ta càng khai thác được nhiều tin tức hơn. Tái Ông mất ngựa, ai biết họa hay phúc?” Ngừng một lát, anh ta lại nói: “Lúc trước Tiêu Luật thường xuyên đòi cho Đường Cảnh Tắc gặp Nhị hoàng tử, làm ta thấy rất kì lạ. Ngươi hãy điều tra kĩ càng, ắt có chỗ bất thường.”

Kiều Cửu: “Vâng.”

Liên tục mấy ngày sau, hôm nào Kiều Cửu cũng đến bái phỏng Tiêu Châm, biếu quà hậu hĩnh. Dần dần Tiêu Châm cũng coi hắn như người phe mình. Cuối cùng, lão ta cũng nói toạc hết chân tướng trong một lần say rượu. Kiều Cửu kinh hãi, lập tức quay về bẩm báo cho Tô Ôn Duẫn.”

Tô Ôn Duẫn: “….”

Đêm đến, Tô đại nhân đích thân viết thư, cho người gửi suốt đêm về thành U Châu.

Vì được gửi hỏa tốc nên mật sứ chỉ mất một ngày đêm đã đưa thư đến U Châu. Đường Thận nhận thư, biết việc cực kì quan trọng, cậu sốt ruột bóc thư ra đọc ngay: “…”

Lá thư chỉ viết hai dòng ngắn ngủn:

“Gia Luật Xá Ca ham mê Long Dương. Đường đại nhân quả là tài trí tột bậc.”

Đường Thận cạn lời, đốt thư đi, nghĩ thầm: “Làm sao ta biết y đoạn tụ chứ, ta có cố tình đổi với ngươi đâu? Tài trí cái con khỉ, dù Gia Luật Xá Ca có không đoạn tụ thì phủ Tích Tân cũng là đầm rồng hang hổ. Đến cũng đến rồi, ngươi còn sợ một tên Nhị hoàng tử ư?”

Lúc Đường Thận nhận thư thì Vương Trăn đang ở bên cậu, Đường Thận cũng không giấu giếm chàng.

Vương Trăn thấy Đường Thận không vui thì hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế?”

Đường Thận im im một lát, cuối cùng cậu bĩu môi, “tố cáo” hết những gì Tô Ôn Duẫn làm với Vương Trăn.

Đường Thận thấy mình rõ oan: “Sư huynh thấy đấy, Gia Luật Xá Ca có đoạn tụ cũng chẳng phải do đệ ép, trời sinh y thế kia mà. Từ đầu Tô Ôn Duẫn đã muốn đến phủ Tích Tân, chuyện đấy có liên quan gì đến đệ, đệ có bắt y đi đâu?”

Vương Trăn nhíu mày, không nói.

Đường Thận: “Sư huynh ơi?”

Vương Trăn như choàng tỉnh từ cơn mơ, nói: “Tình hình phủ Tích Tân hiện giờ thế nào?”

Hai người đổi sang chủ đề này, Đường Thận bèn thuật lại tình hình ở phủ Tích Tân. “Tô Ôn Duẫn đúng là rất thủ đoạn, chỉ tiếc là không thể xúi giục được Tiêu Châm. Ban đầu đệ chỉ muốn lợi dụng thích khách hãm hại Tiêu Luật hòng nối quan hệ với Tiêu Châm. Nhưng vì gấp quá, đệ cũng không nghĩ ra cách nào ngoài cách ấy. Thế mà Tô đại nhân đã giải quyết gọn ghẽ rồi.”

Vương Trăn: “Đệ có biết vì sao thánh thượng thích Tô Ôn Duẫn không?”

Câu hỏi của chàng khơi dậy hứng thú của Đường Thận: “Vì sao?”

Triệu Phụ thích Lý Cảnh Đức vì Lý Cảnh Đức đã lập vô số chiến công mà chẳng có dã tâm gì, chỉ muốn tiêu diệt người Liêu. Lí do ông ta thích mình, Đường Thận cũng biết, chủ yếu là vì thấp cổ bé họng, không có thế lực nào chống lưng, còn rất giỏi tâng bốc, khiến Triệu Phụ hết sức yên tâm khi sai sử cậu. Về phần Vương Trăn, thay vì nói Triệu Phụ tin tưởng chàng tuyệt đối thì nên nói ở phương diện nào chàng cũng khiến Triệu Phụ quá đỗi vừa lòng.

Những điều Triệu Phụ định làm, cần làm, hay muốn làm, Vương Trăn đều thực hiện đến nơi đến chốn.

Dù người ở ngôi cửu ngũ có không phải Triệu Phụ đi chăng nữa, chỉ cần là hoàng đế thì ai cũng sẽ sủng tín Vương Trăn.

Còn Tô Ôn Duẫn thì sao?

Vương Trăn nhìn lên trời, mây đen che lấp cả trăng, chàng chỉ tay bảo: “Trời tối rồi. Lúc nào cũng có một số việc thánh thượng không thể làm nhưng lại muốn làm, mà Tô Ôn Duẫn chính là người không bận tâm đến giới hạn luật pháp. Để đạt được mục đích lớn, y sẵn sàng viện đến bất cứ thủ đoạn nham hiểm nào. Người như thế, thánh thượng đương nhiên sẽ thích, đương nhiên sẽ trọng dụng.”

Đường Thận vờ như vô tình hỏi: “Vì đại sự mà không từ thủ đoạn. Sư huynh, y đã làm việc gì tàn nhẫn lắm ư?”

Vương Trăn lẳng lặng liếc Đường Thận một cái, mỉm cười điềm nhiên: “Đệ có thể nghĩ rằng tất cả những việc hoàng thượng muốn làm mà không thể làm một cách lộ liễu, đều do Tô Ôn Duẫn xử lí hộ hết.”

Đường Thận choáng váng, cậu cười cười, lái câu chuyện đi hướng khác: “Thế giữa Tô Ôn Duẫn và sư huynh, thánh thượng tín nhiệm ai hơn?”

Hình như đây là một câu hỏi hóc búa với Vương Trăn.

Chàng đăm chiêu hồi lâu, hỏi ngược lại: “Tuy không nên đoán bừa thánh ý, nhưng giờ chỉ có mỗi hai ta, thảo luận một chút cũng không sao. Tiểu sư đệ nghĩ, thánh thượng sẽ thích ai hơn?”

Chuyện này thì cần gì phải nghĩ?

Đường Thận thốt lên ngay: “Đương nhiên là đệ về phe sư huynh rồi. Dù thánh thượng chọn thế nào đi chăng nữa, đối với đệ, Tô Ôn Duẫn chẳng bằng một phần vạn của sư huynh.”