Trên đường về nhà, Thích Giai liên tục suy nghĩ chuyện này nên nói từ đâu, vừa tìm cách lùi bước xoay sở, là nói ra toàn bộ hay chỉ chú ý trọng điểm, điều quan trọng nhất khi nghĩ đến phản ứng của Lâm Tiêu Mặc, trong lòng cô giống như thùng nước bị tát đi, bất ổn, bất chợt sinh ra ý định thối lui.
Cô vội vàng lắc lắc đầu, vứt bỏ ý niệm trốn tránh, lại lấy điện thoại nhắn cho Lâm Tiêu Mặc một tin, “Em đã về nhà, anh còn bận việc gì không?” Đúng vậy, cô muốn bức bản thân không còn đường lui nữa, như vậy cô mới có thể dũng cảm bước tới.
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại liền reo lên. Thích Giai nhìn thấy màn hình lóe lên một cái tên, dùng sức nắm chặt chén trà, liên tục hít sâu mấy hơi, mới bấm nhận điện thoại, “Bí đỏ, em có việc muốn nói với anh, lúc trước…”
“Thích tiểu thư…” Bỗng dưng một giọng nữ cắt ngang lời cô, “Tôi là mẹ của Lâm Tiêu Mặc, Tiêu Tố Phương.”
Một câu, làm cho Thích Giai phút chốc thẳng lưng, a một tiếng nói, “Cô khỏe chứ?”
“Tiêu Mặc đang ở trong phòng ông ngoại nó nói chuyện phiếm, di động đặt trong phòng khách.”
Thích Giai hiểu được Tiêu Tố Phương đang giải thích nguyên nhân việc dùng di động của Lâm Tiêu Mặc gọi điện cho cô, liền ứng phó, “Dạ.”
“Tôi vừa rồi thấy cô tin nhắn cô gửi cho nó.” Tiêu Tố Phương đi thẳng vào vấn đề, “Cô muốn nói chuyện năm đó cho nó, đúng không?”
“Cô, con không muốn giấu anh nữa.” Thích Giai nói.
“Đây là quyết định của cô, tôi không thể nào can thiệp.” Tiêu Tố Phương lạnh lùng nói, “Nhưng tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ cẩn thận.”
Thấy Thích Giai lặng im không nói, Tiêu Tố Phương thở dài nặng nề, cảm khái nói, “Thích Giai, lúc trước cô đem học bổng trao đổi sinh tặng cho Tiêu Mặc, tôi rất cảm kích. Chỉ là tôi sở dĩ đồng ý giúp cô giấu giếm, cũng không phải bởi vì sự hi sinh của cô, mà là cô đã nói, cô không muốn làm nó bị tổn thương.”
“Nếu lúc trước cô tình nguyện để nó hiểu lầm cũng không mong muốn làm tổn thương nó, vì sao bây giờ lại muốn nói ra?” Tiêu Tố Phương khó nén kích động nói, “Con tôi mất một khoảng thời gian rất dài mới thoát ra được bóng râm của việc hai người chia tay, chẳng lẽ cô muốn nó đau khổ một lần nữa, thậm chí thương tích đầy mình sao?”
Biết rõ đối phương không nhìn thấy, Thích Giai vẫn kiên định lắc đầu, “Không, con và cô như nhau, không muốn làm tổn thương anh, chỉ là…” Cô dừng một chút, nói ra khát vọng trong lòng, “Con thương anh, con muốn cùng anh một chỗ, muốn cùng anh kết hôn, sinh con, sau đó làm bạn đến già, cho đến khi chết.”
“Con không biết anh có thể tha thứ cho con hay không, cũng không biết anh có thể chấp nhận con không, nhưng con không muốn lừa anh, cũng không muốn lừa chính mình nữa.” Cô cắn môi, không để phát ra thanh âm mình khóc, nhưng nước mắt lại như chuỗi hạt châu bị đứt mà lăn xuống.
Cô hấp háy mũi, khó nén nghẹn ngào, “Chuyện quá khứ kia, con không làm nó biến mất được, con cũng biết như vậy sẽ làm cho anh không chịu nổi, chỉ là sự thật đều không phải như cô đã thấy, ngày đó con chỉ…”
“Tôi không có hứng thú nghe cô giải thích, tôi gọi cho cô, một là muốn cô suy nghĩ thận trọng mới quyết định nói ra, hai là muốn cho thấy lập trường của tôi, tôi tuyệt đối không đồng ý cho cô và nó kết hôn, Lâm gia chúng tôi cũng tuyệt đối không thể nhận một người như cô.”
“Cô” Thích Giai cố lấy dũng khí, nỗ lực giải thích cho Mẹ Lâm hiểu rõ, “Con biết gia đình mọi người như vậy…”
“Thích Giai.” Tiêu Tố Phương quát khẽ, “Không phải gia đình chúng tôi không thể chấp nhận cô, tôi nghĩ một người mẹ sẽ không để cho con mình lấy một cô tiếp viên quán bar!”
“Mẹ, mẹ nói ai là tiếp viên quán bar?” Giọng nói từ phía sau đột nhiên truyền đến, làm cho Tiêu Tố Phương sửng sốt, lập tức ngắt điện thoại, mà bên này Thích Giai quả nhiên bị hóa thạch trong nháy mắt.
“Mẹ đang nói điện thoại với ai?” Lâm Tiêu Mặc cau mày đi về phía mẫu thân, đưa tay cướp đi điện thoại trong tay bà.
Đợi đến khi thấy rõ tên hiện trên màn hình, sắc mặt anh thoáng chốc xanh mét. Anh tức giận trừng mắt nhìn mẹ, lớn tiếng chất vấn, “Mẹ sao có thể nói như vậy với cô ấy?”
Vẻ giận dữ hiếm thấy của đứa con khiến Tiêu Tố Phương ngẩn người, nhưng khi hoàn hồn lại cảm thấy ủy khuất, không nhịn được quát, “Mẹ nói cô ấy như thế nào, mẹ nói đều là sự thật.”
“Sự thật?” Lâm Tiêu Mặc yên lặng nhìn mẹ mình, nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Sự thật như thế nào? Mẹ có biết mình đang nói gì không?”
Nhìn thấy thái độ không phân biệt tốt xấu của con mình khiến Tiêu Tố Phương càng thêm tức giận, dưới cơn thịnh nộ, sớm đem hứa hẹn năm đó cùng mong muốn không làm tổn thương con ban đầu xé tan không còn một mảnh, không chút suy nghĩ liền thốt lên nói ra, “Sự thật chính là người phụ nữ của con trước kia là tiếp viên quán bar.”
“Không thể nào!” Lâm Tiêu Mặc hoảng lên, gắt gỏng chỉ trích, “Mẹ nói bừa.”
“Mẹ nói bừa?” Tiêu Tố Phương hừ lạnh một tiếng, đoạt lấy điện thoại trong tay anh, mở ra tin nhắn Thích Giai gửi tới đưa ra trước mặt anh, “Con xem kỹ đi, cô ấy đoán được lần này con trở về, mẹ có thể sẽ nói cho con, cho nên muốn ngả bài với con trước.”
Thấy con mình vẫn giữ một bộ dáng không tin, Tiêu Tố Phương dứt khoát từ trong túi áo lấy di động của mình ra, mở ra một tập tin bị khóa, sau đó nhét vào tay anh, “Tự con xem đi.”
Tầm mắt chạm vào hình ảnh trên màn hình, Lâm Tiêu Mặc bỗng nhiên giật mình, cảm thấy như có tiếng sấm ầm ầm bên tai. Trong ảnh chụp là Thích Giai, nhưng lại cũng không phải là Thích Giai anh biết. Cô trong ảnh trang điểm, mặc váy ngắn màu đỏ, bưng ly rượu, ngồi ở giữa ba người đàn ông, mà trong đó hai người còn khoác tay lên vai cô.
Lâm Tiêu Mặc nhanh chóng nghiêm mặt căng thẳng, tay nắm điện thoại mơ hồ trắng bệch, trong mắt nộ khí dọa người. Anh siết chặt nắm tay, lạnh giọng hỏi, “Cái này chụp thời điểm nào?”
Mẹ Lâm mở to mắt, tránh đi sự xem thường của con mình, thực sự nói, “Năm hai đứa chia tay.”
“Vì sao không sớm nói cho con biết?” Anh khó hiểu, mẹ chụp được bức ảnh này vẫn giữ lại đến nay không phải là vì muốn cắt đứt ý niệm muốn chung sống với Thích Giai của anh hay sao? Vậy vì cái gì mà không sớm cho anh biết chứ?
Mẹ Lâm nhíu chặt mày, chần chờ sau một lúc lâu mới nói, “Lúc trước, mẹ có hứa v ới Thích Giai sẽ không nói cho con.”
“Vì sao?” Anh càng thêm khó hiểu.
“Bởi vì cô ấy đồng ý với mẹ sẽ chia tay với con, hơn nữa…” Mẹ Lâm ngừng lại, nâng mắt nhìn con, “Con sở dĩ có thể lấy lại được học bổng trao đổi sinh, là bởi vì Thích Giai đem học bổng của nó cho con.”
Lâm Tiêu Mặc híp mắt, cắn răng hỏi, “Mẹ uy hiếp cô ấy?”
Tiêu Tố Phương cười cô đơn, trên mặt lộ vẻ bi thương.
“Mẹ trong mắt con đê tiện như vậy sao?”
“Vậy sao cô ấy làm thế?”
Tiêu Tố Phương thở dài, chậm rãi kể lại bí mật giấu giếm đã nhiều năm.
Năm đó, họ sớm biết con mình và Thích Giai yêu nhau, ngay từ đầu họ cũng không can thiệp, không xem trọng vấn đề yêu sớm hay không, chỉ là trong lời nói của con, bà thấy được anh thật sự thích người con gái này. Tuy rằng chỉ thấy qua ảnh chụp, nhưng theo lời miêu tả của anh, bà tin tưởng Thích Giai hẳn là một cô gái được giáo dục tốt từ nhỏ, đương nhiên khi biết họ cùng nộp đơn khảo sát xin học bổng trao đổi nghiên cứu sinh, bà và chồng mình rất vui mừng, cảm thấy yêu sớm cùng nhau tiến bộ như thế cũng hay, vì thế họ còn quyên góp tiền đi Nhật Bản, trước muốn gặp mặt Thích Giai.
Họ biết nhà Thích Giai điều kiện không tốt, lòng tự trọng tương đối cao, không muốn lấy tiền của Lâm gia để đi du học, vì muốn làm dịu đi nỗi lo về sau của Thích Giai, Tiêu Tố Phương đặc biệt phó thác bằng hữu ở ngân hàng, xin một khoản vay đặc biệt cho du học sinh. Vì băn khoăn thể diện của Thích Giai, bà cũng không đem chuyện này nói với con, mà lén lút bay đến Bắc Kinh, dự tính đem tiền giao cho Thích Giai, cũng cổ vũ hai đứa không ngừng cố gắng, tranh thủ đạt được kết quả tốt cơ hội được đào tạo chuyên sâu.
Không biết là trùng hợp hay ý trời, bà vừa đến cửa, liền vừa vặn nhìn thấy Thích Giai. Tiêu Tố Phương định chào hỏi với cô, đã thấy cô lập tức đi lên một chiếc xe lớn.
Lòng hiếu kì xui khiến, Tiêu Tố Phương vội bắt chiếc taxi theo sau, cứ như vậy đi theo tới phạm vi ---- câu lạc bộ đêm số một số hai ở Bắc Kinh.
Phút chốc thấy Thích Giai tiến vào từ cửa nhân viên, Tiêu Tố Phương nói không nên lời thất vọng và tức giận, nhưng bên trong còn ôm một tia hy vọng, bà hy vọng mình đã đoán sai, hoặc là nhận sai người thôi. Bà đứng ở cửa, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định đi vào, thăm dò đến tận cùng.
Vì vào không đúng thời điểm, Tiêu Tố Phương chỉ có thể nhìn xuyên qua khối thủy tinh trên cánh cửa, xem qua từng gian phòng, khi tìm khắp một lượt, rốt cuộc ở một gian phòng đã thấy được Thích Giai, cô sớm đã thay áo sơ mi quần bò, trên người chính là chiếc váy ngắn màu đỏ bó sát.
Gian phòng ánh sáng mờ ảo, nhưng Tiêu Tố Phương tinh tường nhìn thấy ngồi bên cạnh là các nam nhân đang giở trò với cô, còn cầm lấy tay cô rót rượu.
Một loại phẫn nộ bỗng dưng phát sinh, bà giận, giận đứa con nhìn người không tốt, càng giận Thích Giai là người trong ngoài bất nhất, là người quá quắt như vậy.
Khi đang nhìn người đàn ông mập phì nhào vào trên người Thích Giai, Tiêu Tố Phương chỉ cảm thấy ghê tởm, rất sợ nhìn thêm một giây nữa sẽ nôn ra. Bà nhấc chân bước đi, mới đi được vài bước thì quay lại, lấy điện thoại di động chụp một tấm ảnh.
Nói không có bằng chứng, cô gái này có thể làm mê đắm con mình thần hồn điên đảo, đương nhiên sẽ có bản lĩnh, muốn con tin tưởng mình, phải dựa vào chứng cứ xác thực.
Bất quá trên đường quay về khách sạn, bà tỉnh táo hơn. Mối tình đầu là đẹp nhất, bà không thể khiến mối tình đầu của con mình trở nên không thể chịu được như thế, vì vậy, bà quyết định trước tiên tìm Thích Giai, bức cô chủ động rút lui, như vậy có thể bảo vệ con mình không bị tổn thương sâu nặng.
Ngày hôm sau, Tiêu Tố Phương đi tìm Thích Giai. Đối mặt, bà làm đủ công tác chuẩn bị, cũng tính toán tốt tiền thù lao đuổi người, chỉ là Thích Giai từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu, không phản bác, cũng không lên tiếng. Khi đưa ra yêu cầu chia tay, thân mình cô hơi chấn động, đầu cúi càng thấp.
Đối phương một bộ im lặng cam chịu khiến Tiêu Tố Phương rất căm tức, đang chuẩn bị thăm dò nội tình từ Thích Giai, lại nhận được điện thoại một người bạn ở đại học P. Bà mới biết, Lâm Tiêu Mặc vì muốn cùng Thích Giai ở một chỗ, bỏ qua cơ hội đi Nhật Bản. Mà người ta cũng làm theo quy định, đem học bổng trao cho nam sinh có thành tích đứng thứ hai.
Ngắt điện thoại, Tiêu Tố Phương tức giận đến nỗi cầm lấy ly cà phê trên bàn, hất vào cô gái ngồi đối diện, “Cô là loại con gái này, sao có thể xứng đáng cho Lâm Tiêu Mặc hy sinh cho cô nhiều như vậy?”
Thích Giai cắn môi, tùy ý đề cà phê từ trên đầu rơi xuống, cô hấp hấp mũi, ngăn lại dòng nước mắt, “Cô, con biết mình rất có lỗi với anh, chuyện trao đổi sinh, con sẽ nghĩ cách.”
“Cô có thể có biện pháp gì?” Tiêu Tố Phương tức giận không giảm, “Cô đừng trêu chọc nó nữa chính là bù đắp tốt nhất.”
Thích Giai cắn chặt môi nhìn thẳng, dừng lại trên người Tiêu Tố Phương, quật cường hứa hẹn, “Con nhất định sẽ khiến anh đi Nhật Bản.”
Tiêu Tố Phương nhìn lướt qua sắc mặt tái nhợt của Thích Giai, lạnh giọng cảnh cáo, “Tôi nói cô biết, mặc kệ nó có thể đi Nhật Bản hay không, tôi cũng sẽ không để cô tiếp tục đùa bỡn nó.”
Mấy ngày tiếp theo, Tiêu Tố Phương cầu viện người quen, tìm bằng hữu, dồn toàn lực muốn con mình cầm lại được học bổng rất vất vả mới có được. Nhưng câu trả lời đều là, “Học bổng chiêu sinh có giới hạn, một củ cải một hố, hơn nữa không đơn giản chỉ có đại học P, mà còn có học bổng bên đại học Z, trừ phi có người rời khỏi, nếu không chỉ là hy vọng xa vời.”
Tiêu Tố Phương vừa tức vừa vội, khi chưa kịp xong việc sứt đầu mẻ trán này, Tiêu Mặc lại đột nhiên gọi điện tới báo, Thích Giai đã đồng ý cùng anh đi Nhật Bản, còn nói mình đi xin bạn nhường lại học bổng.
Tiêu Tố Phương kinh ngạc khó hiểu vội vàng gọi điện cho người bạn công tác ở đại học P, mới biết được là Thích Giai dùng học bổng của mình nhường lại cho Tiêu Mặc.
Khi biết thật tình, bà có chút xúc động, nhưng cảm động là cảm động, muốn con mình và tiếp viên quán bar cùng một chỗ, bà tuyệt đối không thể chấp nhận.
Bà lại tìm Thích Giai, đem tờ chi phiếu 10 vạn đặt trên bàn, “Chút tiền này, cô nhận đi, lúc ấy cảm ơn cô đã nhường lại học bổng.”
“Cô, tiền con không thể nhận. Nhưng con có chuyện muốn xin cô…”
Tiêu Tố Phương nghĩ Thích Giai muốn xin mình không phản đối chuyện cô và Tiêu Mặc kết giao, vì thế không đợi cô nói xong, bà đã lớn tiếng dọa người, “Tôi sẽ không đồng ý hai người cùng một chỗ.”
“Không phải.” Thích Giai mím môi, cố gắng lộ ra một nụ cười nhạt, “Con muốn xin cô không đem chuyện đi làm của con nói cho Lâm Tiêu Mặc, cũng không nói với anh, học bổng là con nhường lại.”
“Cô còn muốn tiếp tục lừa nó?”
Thích Giai lắc đầu,khổ sở nói, “Không, con chỉ là không muốn làm cho anh tổn thương sâu hơn thôi.”
Chính những lời này làm cho Tiêu Tố Phương đồng ý khẩn cầu, đem sự tình năm đógiấu giếm đến bây giờ.
Sau này, con mình và Thích Giai rốt cuộc cũng chia tay. Đoạn thời gian đó Tiêu Mặc rất tiều tụy, là những năm tháng khó khăn nhất. Nhìn con mình mượn rượu tiêu sầu, Tiêu Tố Phương tâm đau, nhưng bà tin tưởng thời gian có thể làm lành hết thảy miệng vết thương, cũng tin tưởng vững chắc quyết định của mình là đúng.
Đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, xa cách 7 năm, đứa con đó thế mà lại cùng Thích Giai ở một chỗ. Bây giờ, nếu không giấu được nữa, dứt khoát khiến nó hoàn toàn hết hy vọng.
Nhìn con mình thâm trầm ngẩn ngơ, Tiêu Tố Phương thở dài, tình ý sâu xa nói, “Tiêu Mặc, cưới vợ cầu thông suốt. Mẹ và ba con tuyệt đối không để ý con cưới một cô gái có điều kiện gia đình bình thường, nhưng Thích Giai chắc chắn không thích hợp.”
Bà hít sâu, quyết định nói ra lời nói càng bén nhọn, “Những nơi đó, không cần mẹ nói con cũng biết, bên trong có bao nhiêu nữ nhân là sạch sẽ, bồi rượu bồi cười không tính, nếu bị mang lên sân khấu, vậy…”
“Mẹ.” Lâm Tiêu Mặc lên tiếng cắt ngang lời mẹ, không muốn nghe được những lời anh không thể chịu đựng được.
Tiêu Tố Phương thở dài, nhắc lại lập trường, “Chính con còn không muốn nghĩ tới, tóm lại mẹ sẽ không chấp nhận một người không sạch sẽ như vậy làm vợ con.”
Mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Lâm Tiêu Mặc mới nặng nề mà tê liệt ngã xuống giường. Tấm ảnh kia và lời nói của mẹ không ngừng thoáng hiện lên trong đầu anh, đó thật là người con gái anh yêu sao? Cô sao có thể gạt mình làm công việc bê bối như vậy, cô sao có thể một lần lại một lần cho anh là thằng ngốc, ra tay đùa bỡn trong lúc đó?
Anh gắt gao nhắm chặt mắt, bởi vì dùng nhiều sức, lông mi và mí mắt hơi run rẩy. Một giọt chất lỏng ấm áp theo khóe mắt chảy xuống, dừng lại ở tóc như tưới lên trong lòng, làm cho anh phát lạnh một trận. anh dùng tay ngăn mắt lại, không cho nước mắt chảy ra, nhưng chúng một chút cũng không nghe lời, phía sau tiếp trước dũng mãnh chảy ra, làm ướt tóc anh. Giờ khắc này, anh rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là đau lòng, không phải đau như kim đâm, cũng không phải đau nhảy dựng lên, mà là như trong ngày đông bị ngâm trong nước đá vô biên, lạnh từ đầu đến tứ chi, sau đó ngay cả trái tim cũng phải run rẩy vì đau. Cái đau từ trái tim băng giá cùng với một cảm giác áp lực không thở nổi, thật giống như tim đập, đều đánh mất tiết tấu vốn có.
Dường như trải qua một thế kỷ, anh mới lấy điện thoại, nhấn dãy số của Thích Giai, khi điện thoại vừa được thông, anh liền hỏi, “Thích Giai, nói cho anh biết vì sao?”