“Sao anh lại ở đây?” Thích Giai ngạc nhiên hỏi.
Lục Tranh chân bước về phía trước, đưa tay giơ túi to lên, “Ăn cơm không? Tôi mua chút thức ăn đến, em xem ăn có hợp không.”
Khéo léo nói sang chuyện khác, Thích Giai đương nhiên hiểu được anh không muốn đưa ra đáp án.
“Lục tổng, cám ơn ngài quan tâm.” Cô lễ phép nói cảm ơn, thẳng thắn từ chối, “Bất quá, tôi vừa mới ăn xong, mấy thứ này ngài nên giữ lại đi.”
Lục Tranh ngượng ngùng hạ cánh tay xuống, “Em đừng quên, tôi đã nói không cần gọi tôi là Lục tổng.”
“Phải.”, Thích Giai nói dứt khoát, “Tôi không muốn có hiểu lầm không cần thiết.”
“Hiểu lầm cái gì?” Lục Tranh nhịn cười, cân nhắc chăm chú nhìn cô, “Em sợ người ta hiểu lầm tôi đang theo đuổi em, hay là sợ người khác nói em bị tôi lén tính kế?”
Thích Giai không nghĩ anh sẽ nói trắng ra thế, chẳng qua như vậy cũng tốt, khiến cô có thể từ trong lời nói của anh đi thẳng vào vấn đề, “Cả hai đều có.”
Trên mặt Lục Tranh ý cười càng sâu, ngón trỏ anh khẽ nâng, để trên trán, như trải qua suy nghĩ kĩ càng mới đưa mắt chăm chú nhìn cô, chậm rãi nói, “Thứ nhất em không có hiểu lầm, thứ hai em không cần lo lắng.”
Nhân dịp Thích Giai đang cố gắng tiêu hóa thâm ý lời nói của anh, Lục Tranh lại mở miệng, mà lúc này không che đậy thổ lộ, “Thích Giai, tôi thích em, em không có hiểu lầm, tôi muốn theo đuổi để em làm bạn gái của tôi.”
Lời tỏ tình đột nhiên tới khiến Thích Giai trong nháy mắt thất thần, đầu óc trống rỗng tạm dừng vài giây mới khôi phục tư tưởng, nghĩ đến chuyện muốn từ chối anh.
“Cám ơn ngài đã xem trọng, nhưng tôi đã có bạn trai rồi.” Cô nghiêm túc nói.
“Nhưng họ nói em không có.”
“Họ? Họ là ai?”
Lục Tranh nhún vai, cười nhạt, “Đồng sự của em thực nhiệt tình.”
Thích Giai mày liễu nhíu lại. Đồng sự nhiệt tình ngoài Amy còn ai vào đây? Tô Hà biết rõ chuyện của cô và Lâm Tiêu Mặc, đương nhiên sẽ không làm loạn, mà Amy hình như đoán được Lục Tranh có ý với cô, muốn có ý tốt trợ giúp, khó trách Lục Tranh lại tìm được nơi này, phỏng chừng là do Amy lộ ra chăng? Cô gái này một chút ý thức an toàn cũng không có, sao có thể tùy ý tiết lộ chuyện riêng của đồng nghiệp chứ!
Thích Giai nén giận thở ra, âm thầm quyết định ngày mai đến công ty nhất định phải đích thân dạy bảo lại cô nàng. Mà bây giờ, việc phải giải quyết trước mắt này cực phiền phức. Nếu Lục Tranh là vì hiểu lầm mình chưa có bạn trai mới để nghị theo đuổi, vậy chỉ cần nói ra sự thật, tin rằng với thân phận của anh sẽ không liều chết tiếp tục.
Hạ quyết tâm, Thích Giai thanh thanh cổ họng, nói, “Lục tổng, tôi có bạn trai, chỉ là không công khai ra ngoài, nhưng chuyện chúng tôi Tô đổng có biết đến, nếu ngài không tin, có thể đi hỏi cô ấy.”
Lục Tranh im lặng ngắm cô, dường như đang tự hỏi trong lời nói của cô bao nhiêu phần là thật. Rất lâu sau, anh mới mở miệng, “Anh ta là ai?”
Tuy Thích Giai không biết có nhất thiết phải nói ra chuyện riêng tư của mình với anh hay không, nhưng để chấm dứt phiền toái, cô vẫn quyết định nói thật, tốc chiến tốc thắng.
“Anh ấy quen tôi, từ thời gian học đại học đã bắt đầu rồi.” Thích Giai dừng một chút, tung chiêu quyết định, “Hơn nữa, chúng tôi đang chuẩn bị kết hôn.”
Khi Lục Tranh nghe được, mội mím chặt thành đường thẳng tắp, trầm ngâm một lúc lâu mới hỏi, “Lần trước người đưa em trở về chính là anh ta sao?”
Thích Giai gật đầu cam chịu, mắt thấy vẻ thất vọng trên mặt Lục Tranh, trong lòng thầm nghĩ nguy cơ đã được giải trừ, suy nghĩ có nên nói vài lời an ủi trong trường hợp này một chút, Lục Tranh lại mở miệng trước, làm hỏng mộng ảo hứng khởi của cô.
“Nếu chưa kết hôn, tôi vẫn còn cơ hội, đúng không?” Lục Tranh cười đùa, “Em không phải đã nói cho anh biết, cơ hội là phải tranh thủ sao?”
Thích Giai nhìn Lục Tranh đầy kinh ngạc, đúng là lời này do cô nói, ngày đó anh hỏi, “Nếu tôi muốn hợp tác DY, cô tính sao?”
“Cơ hội phải dựa trên tranh thủ. Chỉ cần vẫn chưa ký hiệp nghị cuối cùng, chúng tôi sẽ không buông tay.”
Lúc ấy trả lời kiên định vậy do đó là nguyên tắc kinh doanh, không nghĩ tới Lục Tranh lại dùng lời này chặn kín miệng cô.
Xem ra nhận định sai lầm, Lục Tranh này rất khó đối phó. Cô buồn bực nhíu mày, ngữ khí rõ ràng không vui, “Lục tổng, cơ hội là phải tranh thủ, nhưng biết rõ không được mà vẫn làm đó là hành vi ngu ngốc. Ngài là người thông minh, không nên làm chuyện điên rồ như vậy.”
Đối với một phen đánh giá ám chỉ củacô, Lục Tranh không nổi giận, ngượi lại không hiểu sao cười nói, “Thích Giai, trong tình yêu, tất cả mọi người đều là đồ ngốc.”
Thích Giai nắm chặt nắm tay, huyệt thái dương giật thình thịch. Lúc này cô rất muốn lấy búa bổ đầu Lục Tranh ra nhìn xem kết cấu bên trong có phải không giống với người thường hay không. Nói lại, cô rốt cuộc sao có thể hấp dẫn Lục Tranh, tính đến hôm nay, họ gặp mặt nhau không quá năm lần, mị lực của cô lớn như vậy sao? Hay là cái kia của Trần Hân tặng có vận đỏ quá cường đại, chẳng những giúp cô tiếp tục duyên phận với Lâm Tiêu Mặc, còn mời chào nhiều hoa đào đến như vậy.
Mới đuổi được người thần bí tặng hoa, giờ lại nhảy ra một người đàn ông kim cương? Chờ chút, tặng hoa? Lục Tranh? Trong đầu cô hiện lên từng mẩu chuyện, chúng lắp ráp vào nhau, gắn liền thành một ý niệm không sao tưởng tượng được trong lòng.
Cô lấy tay che miệng, do dự hỏi thử, “Hoa là do anh tặng?”
“Cho tôi một cơ hội.” Lục Tranh không trả lời trực tiếp.
Thích Giai rốt cuộc đã hiểu cái gì gọi là đàn gảy tai trâu, cô ở đây lãng phí một bãi nước miếng, kết quả người ta một chút xíu cũng không nghe vào. Cô vân vê cái trán đang đau đầu, thở sâu, không kiên nhẫn lặp đi lặp lại lập trường, “Lục tổng, tôi sẽ không cho anh cơ hội, hơn nữa, tôi và bạn trai rất yêu nhau, chúng tôi đều rất quý trọng tình cảm này, cũng tin tưởng vững chắc đối phương cũng muốn đi cùng mình đến hết nửa đời sau.”
Nói đến đây, Thích Giai khóe miệng bất chợt nâng lên, ngừng lại một lát rồi tiếp tục, “Anh tốt lắm, hẳn là người lí tưởng trong lòng của rất nhiều cô gái, nhưng chắc chắn không phải tôi. Bạn trai tôi rất yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy, nên xin anh không cần nhắc đến chuyện theo đuổi nữa.”
“Đương nhiên, anh có thể nói anh rất vui khi có quyền theo đuổi tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói, nếu anh thật sự có cảm tình một chút với tôi như vậy, nên xin anh không cần đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi.”
Lục Tranh nghe Thích Giai dõng dạc trình bày, cánh môi nhếch lên, như đang tự hỏi một chuyện quan trọng nào đó.
Thích Giai liếc mắt nhìn anh, cảm giác lời mình nói đã nói đủ rõ ràng, nếu Lục Tranh vẫn muốn khư khư cố chấp, cô cũng hết cách, chẳng qua chuyện chính yếu bây giờ là không thể mất thêm thời gian ở đây, Lâm Tiêu Mặc còn đang chờ cô về nhà.
Cô xem xét cánh cửa đang đóng chặt, nghĩ đến mục đích của việc đến đây, thôi, không phải chỉ là mấy món thuốc thôi sao? Khỏi lấy.
Nghĩ xong, cô cũng không nói tạm biệt với Lục Tranh, trực tiếp xoay người đi về phía thang máy, nhưng vừa mới bước chân, cánh tay đã bị người sau tóm lại.
Đụng chạm thân thể khiến Thích Giai thấy bất mãn, cô dùng sức rút tay ra khỏi tay Lục Tranh, tức giận hỏi, “Anh làm gì vậy?”
Lục Tranh cũng nhận thấy mình có hành động thất thố, lập tức buông tay nắm, hạ mắt, chân thành nói một cách áy náy, “Xin lỗi, tôi có chút…”
Thích Giai không nghĩ muốn cùng anh dây dưa, nói thẳng, “Lục tổng, ngài cũng là người có uy tín, dù sao vẫn không đến mức khiến tôi khó xử, khiến cho ngài mất mặt chứ?”
Lục Tranh nắm thật chặt nắm tay, giải thích, “Thích Giai, vừa rồi thật xin lỗi. Không có lần sau đâu.”
Nhìn vẻ mặt xin lỗi của anh, Thích Giai thấy không đành lòng, nhưng có thể tưởng tượng, khi đương đầu với người khác, nhân từ chính là tàn nhẫn với chính mình, giờ phút này nếu mềm lòng, không chừng về sau sẽ không ít phiền toái?
“Chuyện hợp tác ZG tôi sẽ không theo nữa, tôi về sau cũng không muốn xuất hiện cùng ngài.” Cô dứt khoát nói. Ai, Tô Hà biết cô đem chuyện làm ăn ra ném như vậy, không đánh chết cô là không thể.
Lục Tranh bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thích Giai, chua xót cười cười, “Thích Giai, em có tin duyên phận không?”
Vấn đề này làm Thích Giai cảm thấy quái lạ, nhưng vẫn thành thật gật đầu. Cô đương nhiên tin vào duyên phận, nếu không được duyên phận chỉ dẫn, cô sao có thể tình cờ gặp Lâm Tiêu Mặc, như thế nào có thể sau bảy năm xa cách có thể gặp lại rồi yêu nhau?
“Tôi trước kia không tin, nhưng bây giờ thì tin.” Lục Tranh mỉm cười giải thích, “Ở trên biển gặp lại em, tôi liền tin tưởng duyên phận.”
Thích Giai nhạy cảm nắm được trọng điểm trong lời nói của anh. Đầu tiên, họ ở trên biển không có gặp mặt, tiếp theo, cũng là điểm mấu chốt, lúc trước sao cô có thể cùng anh gặp mặt?
Hiển nhiên Lục Tranh cũng không tính nói đáp án cho cô, mà đắm chìm trong trí nhớ, từ từ kể lại đoạn ký ức đã đóng bụi nhiều năm, “Thích Giai, nửa đời trước của tôi như một đoạn parabol. Trước 30 tuổi, thuận buồm xuôi gió, có danh tiếng, bảo vệ được nghiên cứu, cùng bạn học hùn vốn mở công ty, nắm được một đầu tư lớn, mặc sức tưởng tượng công ty New York đưa ra thị trường… tất cả đều tốt, tốt đến nỗi ta nghĩ đời người chỉ cần như thế. Nhưng, thương đế rất công bằng, Nã Phá Luân còn gặp được Thiết Lô, huống chi là tôi?”
Vốn dĩ, sau khi công ty tiến vào quy mô, Lục Tranh vẫn tận sức nghiên cứu phát triển kĩ thuật sản phẩm, gần như không quan tâm đến vấn đề quản lý và tài vụ, đương nhiên cũng không biết người cộng tác ký thật đã sớm mệ cờ bạc, lấy danh nghĩa công ty đến nhiều ngân hàng vay tiền, thậm chí để lại rất nhiều món nợ lãi cao với người khác… Cho đến một ngày, vài vị nguyên lão cùng gây dựng sự nghiệp đến tìm Lục Tranh, anh mới biết được người sư huynh cùng phát triển ngành sản xuất bến tàu toàn cầu đã cuốn đi tiền công ty chạy ra nước ngoài.
Nợ trong nợ ngoài, anh tiếp nhận cục diện rối rắm, làm người đứng đầu, Lục Tranh lúc đó trong một đêm phải đeo trên lưng món tiền nợ rất lớn. Công nhân công ty đều rời cương vị đầu quân công ty khác, trong đó nhân viên phát triển trung tâm kỹ thuật mang theo hạng mục nghiên cứu ở công ty nương tựa ông chủ mới, ngay cả vị hôn thê yêu nhau nhiều năm của anh cũng bởi vì nhạc phụ nhạc mẫu cảm thấy anh không thể cho cô tương lai mà tái giá với người khác.
30 tuổi, nhân sinh của Lục Tranh như đường parabol trượt xuống cực nhanh, rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Vì trả nợ, vì không muốn làm thất vọng người ở lại, Lục Tranh chọn cách mang trọng trách tiếp tục phấn đấu. Anh từ kỹ thuật chuyển làm quản lý, nhưng thua keo này này keo khác nói dễ hơn làm? Chi phí đầu tư vấp phải trắc trở, bản quyền lại tìm không được người mua…
“Thích Giai, em có tin không? Thời điểm đó anh đã nghĩ muốn tự sát, cảm thấy chết thì không còn gì hết. Không cần trả nợ, không cần lưng gánh kỳ vọng của nhân viên…” Lục Tranh nhìn người phụ nữ bình tĩnh lạnh nhạt phía trước, tuôn ra một nụ cười khổ, “Em có cảm thấy anh rất yếu đuối không?”
Thích Giai lắc đầu. Con người vốn yếu ớt, gặp cảnh tuyệt vọng thường nghĩ đến việc trốn tránh, mọi người đều nghĩ đến tìm đến cái chết, huống chi Lục Tranh năm đó như bị Thái Sơn đè lên đầu?
Thấy biểu tình đã hiểu của cô, Lục Tranh vui mừng cười, “Kỳ thật khi đó tôi quá yếu đuối. Chỉ là, ngay tại thời điểm tôi chống đỡ không nổi nữa, có người nói cho tôi biết, bỏ đi cũng là không có hy vọng, chỉ cần có một đường sống sẽ kiên trì đến cùng.”
“Cô ấy dạy tôi tự nói với mình cố gắng, chưa tới thời điểm tệ nhất, đây là một lần cuối cùng, chỉ cần sống qua lúc này, ngày mai sẽ có một bắt đầu mới…” Lục Tranh ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Thích Giai chăm chú, “Tôi chính là dựa vào phương pháp chỉ bảo này của cô ấy, cố gắng đến bây giờ.”
Thích Giai kinh ngạc mở to hai mắt, phương pháp Lục Tranh nói chính là phương pháp làm giảm sức ép của cô từ khi còn nhỏ, mỗi lần gặp khó khăn, cô cứ an ủi chính mình như vậy, sau đó dần dần cố gắng tiếp… Sẽ không khéo như vậy chứ, người kia nói với anh và phương pháp của mình là giống nhau?
Trời, cô sao có một loại cảm giác bị xuyên không.
Xem vẻ mặt hoảng sợ của cô, Lục Tranh nâng mi, kiên định nói, “Không có cô ấy sẽ không có tôi hôm nay. Cho nên nếu ông trời an bài cho tôi gặp lại, em nói tôi có thể dễ dàng buông tay sao?”