Thạch Lỗi lớn giọng gọi Lâm Tiêu Mặc tỉnh dậy. Anh mở mắt, lấy di động từ túi ra, thấy rõ dãy số của Thích Giai, cười ha hả nghe điện, “Bà xã, anh say, em tới đón anh đi.”
“Đúng đúng, mau gọi bà xã cậu tới, mọi người cũng chưa được gặp qua.” Một nam sinh đi đầu ồn ào.
Thích Giai nghe âm thanh ồn ào ở đầu kia điện thoại, bĩu môi cười, “Anh ở đâu?”
“Candy.” Lâm Tiêu Mặc báo địa chỉ, lại than thở, “Bà xã, đi đường cẩn thận, anh yêu em.”
Thích Giai nắm điện thoại, khóe môi không nhịn được giương lên. Người này sợ là say thật rồi, dám ở trước mặt mọi người nói ra lời buồn nôn như vậy.
Thay quần áo xong, Thích Giai bắt xe đi đến Candy. Đẩy cửa đi vào liền thấy Lâm Tiêu Mặc oai vệ ngả người trên sôpha, bên cạnh còn có Lí Mộng Dao. Khi thấy tay Lí Mộng Dao đặt trên lưng anh, cô nhíu mày, lướt qua mấy cái chai ngổn ngang, đi đến bên người Lâm Tiêu Mặc, vỗ vỗ mặt anh, “Đi thôi.”
“Anh ấy uống nhiều, để nằm nghỉ một lát đi.” Lí Mộng Dao bên cạnh thình lình lên tiếng, tay đặt trên lưng không kiêng nể gì mà tiếp tục dán lên trán anh.
Động tác tự nhiên này kích thích Thích Giai tức giận, làm cho cô không chút suy nghĩ liền chụp lấy cái móng vuốt chướng mắt kia, bởi vì động tác quá mạnh, ngay lập tức khiến Lâm Tiêu Mặc tỉnh dậy.
Lâm Tiêu Mặc mở con mắt đang mờ sương ra, đến khi thấy rõ là cô, một tay ôm lấy cổ cô, ngồi dậy, dúi đầu vào hõm vai cô, “Bà xã, em đã đến rồi a?”
“Ừ, chúng ta đi thôi.” Thích Giai không tỏ ra yếu thế quay lại trừng mắt người con gái bên cạnh, giúp Lâm Tiêu Mặc đứng lên.
“Nghĩ cứ đi như vậy sao?” Lí Mộng Dao ngón tay khẽ vuốt cánh tay bị chụp đỏ lên, nhìn chằm chằm cô, “Người ở đây đều là bạn tốt của Mặc, lần đầu gặp mặt, cũng phải có biểu hiện gì chứ?”
Thích Giai nheo mắt lại, thấy được đối phương cố tình gây sự. Chẳng qua, khi từ Thiên Tân trở về cô đã hạ quyết tâm phải bảo vệ tình cảm của họ, nếu đã không có thiện ý, cô cũng không cần thiết phải khách khí tôn trọng nữa. Nên biết rằng, đầu năm nay việc tự mình đào góc tường mà cho rằng là hóa thân chính nghĩa, chuyên ngáng chân nữ chính, xong rồi còn cường điệu đây mới là tình yêu, một đám kiểu nữ dũng sĩ cứu vớt nam chính trong cảnh nước sôi lửa bỏng, thật khiến người khác ghê tởm.
Cô hiên ngang liếc Lí Mộng Dao một cái, hỏi, “Cô muốn tôi biểu hiện như thế nào?”
Lí Mộng Dao nhún vai, ngón tay chỉ chai rượu đỏ trên bàn, “Ít nhất phải uống hai chén chứ.”
Thích Giai nhếch môi, cười trong trẻo, “Hai chén? Hai chén là đủ phải không? Tôi nghĩ Lí tiểu thư ít nhất muốn tôi uống hai chai mới có thể buông tha tôi chứ!”
Một câu vạch trần động cơ Lí Mộng Dao, làm cho cô sắc mặt bối rối, tay nắm chặt, rõ ràng tức giận.
“Lời này của cô thật thú vị. Sao lại bảo tôi buông tha cô? Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi, tôi chỉ thấy Tiêu Mặc say, sợ cô không hiểu quy tắc, liên lụy anh bị người ta chê cười.”
Cục diện căng thẳng trước mắt khiến mọi người nín thở chờ đợi. Trong gian phòng, nhạc đệm “Quảng Đảo chi luyến” còn đang tiếp tục, nhưng hai người cầm microphone lại ăn ý im lặng, chỉ dùng ánh mắt ngắm hai người đang giằng co.
Thích Giai nhìn lướt qua mọi người đang xem kịch vui, cười, “Tôi nghĩ, đang ngồi nếu đều là bạn tốt của Tiêu Mặc hẳn sẽ không vì chuyện này mà chê cười anh đi. Chuyện quy củ lễ nghĩa nói sau. Nhiệm vụ chủ yếu buổi tối nay của tôi chính là đón anh về, mọi người cũng sẽ không làm khó chúng tôi a.”
Nói xong, cô lại đặc biệt chân thành lên tiếng, “Hôm nay tôi thật sự không thể uống, xin lỗi mọi người. Bất quá còn nhiều thời gian, hôm nào tôi và Tiêu Mặc làm chủ, hân hạnh mời mọi người đến tụ hội, đến lúc đó, tôi bảo đảm sẽ cùng mọi người uống vui vẻ.”
Một lời nói hợp tình hợp lí, không có điểm nào không đúng mực. Nhìn sang Lâm Tiêu Mặc im lặng ngồi nghiêng tựa vào ghế , lại xem xét Thích Giai nhỏ bé và yếu ớt, cũng hiểu việc cần thiết làm bây giờ, đều để cô trước hết dìu Lâm Tiêu Mặc về, ngày sau sẽ tụ lại.
Thích Giai cười cảm ơn, lay tỉnh Lâm Tiêu Mặc, đỡ dậy bước đi. Đơn giản là anh uống quá nhiều, nhưng cũng còn đủ tỉnh để tự mình đi ra, nếu không cô cũng không biết sao có thể đem nam nhân nặng hơn mộ trăm cân này về tới nhà được.
Ra khỏi phòng không xa, Lâm Tiêu Mặc liền la hét muốn đi WC, Thích Giai sợ anh ngã, vội nói, “Em đi cùng anh.”
“Không cần, em đi trước lấy xe.”
Nhìn bộ dáng anh nghiêng ngả lắc lư, Thích Giai khó tránh khỏi lo lắng, “Anh được không đó?”
Lâm Tiêu Mặc nâng mi, ngón trỏ điểm lên trán cô, “Bảo bối, không được hỏi người đàn ông được không. Hơn nữa…” Anh cúi đầu xuống, để sát vào lỗ tai cô, “Anh có được không, em rõ ràng nhất.”
Thích Giai phì cười, tay nhỏ bé hung hăng véo lưng anh một cái, mắng, “Nói hươu nói vượn.”
Lâm Tiêu Mặc kêu đau một tiếng, bắt được tay cô, đặt bên môi, tà mị thấp giọng, “Không tin, buổi tối chứng minh cho em xem.”
Thích Giai trộm nhìn một cái xem thường, rút tay ra, đẩy vai anh đi, thúc giục, “Không phải muốn đi WC sao? Còn không mau a.”
Lâm Tiêu Mặc khóe môi ý cười càng sâu, nâng mặt cô lên hôn xong, mới chịu xoay người hướng tới toilet.
Nhìn thấy bóng dáng biến mất ở lối đi nhỏ, Thích Giai vuốt môi, trên mạng hiện lên nụ cười hạnh phúc.
“Da mặt cô cũng thật dày?” Một tiếng chửi rủa khinh miệt vang lên.
Thích Giai xoay người, nhì khuôn mặt khinh thường của Lí Mộng Dao, không chút hờn giận nâng mày. So về da mặt dày, cô mặc cảm, thật không rõ Lí Mộng Dao đối với Lâm Tiêu Mặc mãnh liệt cỡ nào, nói khó nghe ở chỗ, cô chẳng qua chỉ là một người bạn của anh, sao lại mang bộ dáng như ex, gặp cô liền thấy khó chịu?
Thôi, đối với một người không có đủ tư cách tham gia thi đấu, mình cũng không nhất thiết phải cùng cô tranh chấp. Nghe không đặng, nhìn không thấy, không để ý tới là cách đáp lại tốt nhất.
Đáng tiếc, người ta cũng không cho cô cơ hội giả vờ câm điếc, sát bên vai, Lí Mộng Dao thô bạo bắt lấy cánh tay của cô, hừ lạnh nói, “Không biết xấu hổ cũn phải biết giới hạn.”
Không biết xấu hổ? Rốt cuộc là ai đây? Nói đến việc này, tốt xấu gì mình vẫn là bạn gái chính thức, đâu đến phiên cô cứ như vậy đến mắng người khác?
Thích Giai dùng sức rút tay về, trong lòng mắng một câu thô tục thăm hỏi gia đình người ta. Sau đó dùng ngữ điệu không vội không chậm hỏi lại, “Tôi thật không biết giới hạn ở đâu? Nếu không cô cho tôi biết đi.”
Lí Mộng Dao cười không đáp, khinh miệt kết luận, “Cô căn bản không xứng đáng với anh ấy.”
“Phải không?” Thích Giai hừ lạnh, “Cô cảm thấy mình rất xứng đôi với anh sao? Đáng tiếc a…”Cô cố ý thả dài âm cuối, ý tứ châm chọc dày đặc, Lí Mộng Dao tức giận cắn răng, liên tục hít sâu mấy hơi mới ngăn chận được lửa giận đang dâng lên trong lòng.
“Tôi có xứng với anh không, không liên quan đến tôi, nhưng loại người không biết xấu hổ như cô, tuyệt đối không có tư cách ở cùng anh.” Lí Mộng Dao nói xong, bổ sung thêm một câu, “Ai cũng có thể, cô thì không được.”
Thích Giai nghi hoặc nhìn Lí Mộng Dao, trong lòng ngập tràn kinh ngạc. Cô dám cam đoan, mình chắc chắn chưa từng đắc tội qua với cô cháu gái Lí Mộng Dao này của Trần Tuấn, nhưng khi bắt đầu chạm mặt, hai người luôn đối với cô mặt lạnh ác ngôn.
Câu vừa rồi của Lí Mộng Dao “Cô thì không được.”, cộng thêm cô ấy nhiều lần mắng “Không biết xấu hổ” thể hiện rõ là nhằm vào cá nhân cô, không nhắc nhiều đến thân phận bạn gái Lâm Tiêu Mặc.
Chẳng lẽ là? Thích Giai trong đầu phút chốc hiện lên một ý niệm, cô ngẩng đầu nhìn chăm chú Lí Mộng Dao, nhanh chóng phủ định ý nghĩ của mình, sẽ không, cô tuyệt đối không biết.
Cô lắc đầu, cất bước đi đến cửa chính, không nghĩ sẽ tiếp tục cùng đấu võ mồm với Lí Mộng Dao. Nhưng vừa đi được vài bước, chợt nghe Lí Mộng Dao ở sau quát, “Cô đừng quên, đã đáp ứng với mẹ anh ấy, sẽ không dây dưa với anh ấy nữa.”
Nhịp chân rõ ràng bị chậm lại, Thích Giai giật mình một lát, mới xoay người hỏi, “Ý cô là sao?”
Lí Mộng Dao thấy cô dừng lại, khóe miệng xẹt qua cái cười đắc ý, “Sao rồi? Cô đem lời hứa năm đó quên rồi sao?”
“Hứa cái gì, tôi không hiểu ý cô?” Thích Giai siết chặt chìa khóa xe, cố gắng làm cho thanh âm của mình không run rẩy.
Lí Mộng Dao thấy phản ứng của cô, cười càng sâu, “Không hiểu sao? Tôi sẽ để mẹ Tiêu Mặc nhắc lại cho cô. Cô đoán nếu tôi nói với bà ấy, cô cùng Lâm Tiêu Mặc lại quen nhau, bà sẽ như thế nào? Cô cảm thấy được bà ấy sẽ để đứa con yêu quý sống chung với cô sao?”
Dù đã cố gắng bình tĩnh, Thích Giai vẫn cố nén hoảng hốt. Cô ấy biết sự thật năm đó? Nhưng cô làm sao biết được, là bà Lâm nói cho cô biết sao? Rõ ràng bà Lâm đã đáp ứng với mình sẽ không nói cho bất cứ ai. Hơn nữa, Lí Mộng Dao vì sao không trực tiếp nói với Lâm Tiêu Mặc, mà lại đến uy hiếp cô? Hay là cô ấy không biết tình hình thực tế, chỉ là hù dọa mình?
Đúng, nhất định vậy. Cô luôn tin tưởng, mẹ của Lâm Tiêu Mặc tuyệt đối không phải là người nói không giữ lời.
Thích Giai thở sâu, ám chỉ chính mình không cần hoảng sợ, trước hết thám thính mục đích của cô ấy, “Cô muốn tôi làm gì?”
“Rời xa Lâm Tiêu Mặc, tốt nhất là biến mất.” Lí Mộng Dao đưa ra yêu cầu.
“Nếu tôi nói không thì sao?” Cô hỏi lại.
Không thấy quan tài không đổ lệ. Lí Mộng Dao thầm mắng, nói thẳng ra chỗ sơ hở, “Tôi sẽ nói với Lâm Tiêu Mặc cô nhận tiền của mẹ anh, nên mới quăng anh sang một bên.”
“Lấy tiền?” Thích Giai kinh ngạc trừng lớn mắt.
“Muốn phủ nhận sao?” Lí Mộng Dao hừ nhẹ, “Lúc trước tôi tận mắt gặp dì cho cô chi phiếu.
Cô lời nói có vẻ xác thực, Thích Giai nghe được lại cười.
“Cô cười gì?”
“Không có gì.” Cô nói, “Vui vẻ thôi.”
“Đừng giả bộ, cô đừng nói trong lòng cô không sợ. Cô nghĩ Lâm Tiêu Mặc biết cô là người phụ nữ tham tiền tài, cô đoán anh còn có thể thích cô sao? Hơn nữa, mẹ anh ấy sẽ chấp nhận cô ư?”
Lời nói Lí Mộng Dao thật làm cho Thích Giai ngưng cười. Cô cũng không sợ Lí Mộng Dao nói ra chuyện giả dối này, cô chỉ lo lắng, nếu mọi chuyện phơi bày, bà Lâm thế nào cũng sẽ biết được quan hệ hiện tại của họ. Lí Mộng Dao nói đúng, bà ấy có thể chấp nhận mình sao? Nếu bà ấy thật tâm muốn phản đối, bà có thể tuân thủ lời hứa năm đó, tiếp tục giữ bí mật với Lâm Tiêu Mặc sao?
Lí Mộng Dao thấy mặt cô lộ vẻ lo lắng, cười lạnh, rèn sắt khi còn nóng, “Nếu còn muốn lưu lại ấn tượng tốt với Lâm Tiêu Mặc, tôi khuyên cô nên tự động cút đi, đừng để mọi chuyện bại lộ, làm người khác ghê tởm.”
Trong nháy mắt, ý niệm lùi bước sinh ra trong đầu Thích Giai, nhưng trong tim có một âm thanh rất lớn đang nói không.
Những hình ảnh làm cho cô xúc động rơi lệ từng màn một hiện lên trong đầu, anh ôm cô nói “May mắn”, anh kề trán vào trán cô nói “Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa”, anh ôm chặt cô nói “Anh biết đó không phải em”… Người này cả đời, có thể gặp được một người yêu mình, còn có cho mình mất đi rồi gặp lại, đã là may mắn lớn nhất.
Cô không thể không xứng đáng với phần may mắn này.
8 năm trước, cô yên tâm để anh theo đuổi, 8 năm sau, cũng là anh từng bước cố gắng, nối tiếp duyên phận dang dở. Vậy bây giờ, là thời điểm cô cố gắng cho đoạn tình cảm này.
Thấy Thích Giai không nói lời nào, Lí Mộng Dao căm tức đẩy cô một phen, “Uy, tôi đang nói chuyện với cô.”
Thích Giai phục hồi tinh thần lại, nhìn Lí Mộng Dao khinh thường, “Cô muốn đi đâm thọc thì đi đi. Tôi sẽ không rời khỏi.”
“Dì tuyệt đối sẽ không đồng ý cho hai người quen nhau.” Lí Mộng Dao kết luận.
“Tôi sẽ làm cho bà ấy chấp nhận.” Thích Giai kiên định nói, “Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn tôi cũng sẽ cố gắng. Lúc này đây tôi sẽ không bỏ đi nữa.”
“Cô…” Lí Mộng Dao vừa định nói chuyện, bất chợt ngậm miệng lại.
Thích Giai khó hiểu nhìn theo tầm mắt cô, xa xa đã thấy Lâm Tiêu Mặc đang dựa vào tường. Anh yên lặng nhìn cô, bởi vì uống chút rượu, con người tối đen như nhiều tầng ánh sáng chuyển động mông lung.
“Đi thôi.” Lâm Tiêu Mặc đi tới, trực tiếp dắt tay cô. Khi đi ngang qua người Lí Mộng Dao, anh ngừng lại, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói, “Mẹ tôi muốn làm mai cho cô, hơn nữa là chuyện của tôi, không cần người ngoài nhúng tay.”
Thích Giai mềm yếu không linh hoạt bị anh nắm ra khỏi KTV, cho đến khi lên xe vẫn còn suy nghĩ anh rốt cuộc nghe được những gì? Không hiểu sao, lời khuyên của Giang Thừa Vũ lại vang lên, nếu không nhân cơ hội này đem chuyện năm đó nói với anh đi!
“Tiêu Mặc…” Cô nắm chặt tay lái, khó khăn mở miệng, đang muốn nói tiếp đã bị Lâm Tiêu Mặc cắt ngang.
“Bà xã, anh yêu em.”
Lời yêu bất chợt làm cho Thích Giai rất hoang mang, cô còn chưa kịp hỏi, chợt nghe Lâm Tiêu Mặc nói, “Bà xã, lời em nói khiến cho anh rất cảm động.”
“Nơi này” anh vỗ vỗ vị trí trái tim, chậm rãi nhắm mắt lại, “Thật thoải mái.”
Anh uống hơi say, nói chuyện cũng không lưu loát, nhưng trên mặt hưng phấn và con ngươi sáng rỡ thật sự phản ánh tâm tình của anh. Nếu không đoán sai, chắc là anh vừa vặn nghe được lời nói quyết tâm kia của cô.
Bây giờ nói ra có tốt không? Cô nghiêng đầu nhìn Lâm Tiêu Mặc mơ mơ màng màng, dao động. Hay là chờ thêm một thời gian nữa, đợi tình cảm của họ ổn định hơn, đợi cho cô có đủ dũng khí, hay là ít nhất chờ lúc anh tỉnh táo đã.
Về đến nhà, Thích Giai thu xếp cho Lâm Tiêu Mặc ngủ, im lặng ngồi bên giường. Cô ngắm nhìn anh đang ngủ say, ngón tay xoa lên ngũ quan tuấn lãng, nhẹ giọng nói, “Anh sẽ tha thứ cho em, chấp nhận em chứ?”