Editor: Vô Ngôn Team
Beta: Kimnana
Trong một khắc, dưới đáy mắt anh xẹt qua một tia ngoài ý muốn, Quý Cảnh Thâm không ngờ rằng phòng của cháu trai nhà mình lại đối diện với phòng Tùy Hi, cách nhau không xa không gần.
Tùy Hi “A” lên một tiếng, nhìn về phía Quý Luật, ánh mắt dò hỏi 'Có việc gì sao'?
“Cậu mở cửa đi, chú nhỏ tớ muốn đưa chút đồ ấy mà.” Quý Luật bĩu môi.
Do hai nhà cách nhau không xa, lại có giao tình nhiều năm, vì vậy cũng thường xuyên tặng đồ qua lại. Tùy Hi nói "Chờ chút", cẩn thận đóng cửa sổ lại, thân hình mảnh khảnh biến mất sau cửa sổ.
Quý Cảnh Thâm xoay người, bảo Quý Luật ngoan ngoãn ở trong phòng làm bài tập, rồi cầm hộp quà đi ra cửa.
Cởi giày ra khá phiền, Quý Cảnh Thâm liền đứng ở cửa không đi vào. Bà nội nhận lấy hộp quà, thấp giọng nói nhà anh cứ mang quà đến thì ngại quá, Quý Cảnh Thâm chỉ khẽ cười, không nói tiếp, ánh mắt lướt qua, chú ý vẻ ngoài của Tùy Hi đang đi phía sau bà nội.
Hôm nay cô bé mặc váy len màu hồng nhạt, mái tóc đen được cột lên, đôi mắt sáng trong tựa mặt nước, xinh đẹp giống như cô công chúa nhỏ. Quý Cảnh Thâm nhớ rõ cái lần từng thấy cô từng “ăn diện lộng lẫy” như vậy, là lần ba cô trở về.
Bà nội nhìn thấy vẻ mặt Quý Cảnh Thâm biến sắc, vui tươi hớn hở giải thích: “Lát nữa mẹ cháu nó sẽ về, chờ đã lâu rồi.”
Quý Cảnh Thâm không hiểu rõ lắm tình hình nhà Tùy Hi, cũng không muốn hỏi nhiều, gật đầu và chuẩn bị rời đi.
Bên ngoài có người gõ cửa, bà nội cười nói ”Đến đây đến đây”, rồi vòng qua Quý Cảnh Thâm đi ra mở cửa. Tùy Hi càng vui vẻ hơn, xoay người ôm chiếc bình thủy tinh đặt trên bàn lên, chạy tới hai ba bước, không ngờ bà nội đã giành mở cửa trước.
“Mẹ……”
Người đứng ở cửa, không phải là người mẹ cô ngày đêm thương nhớ đã hơn nửa năm không gặp, mà là một người phụ nữ xa lạ, Tùy Hi theo phản xạ thu nụ cười lại.
“Đây là Hi Hi nhỉ?” Người phụ nữ mỉm cười, gật đầu với bà nội ở phía sau: “Cháu là đồng nghiệp của Văn Nhân, cô ấy lần này phải đi công tác không thể trở về, nhờ cháu mang quà đến ạ.”
Nói xong, người phụ nữ khom lưng, đưa mấy túi giấy trong tay cho Tùy Hi, bên trong có vài bộ quần áo mới cùng một con búp bê Tây Dương.
Tùy Hi không nhúc nhích, ánh mắt thẫn thờ, chiếc nơ bướm trên chiếc bình thủy tinh được cô ôm bị dùng sức bóp đến nghiêng qua một bên, không còn hình dáng được trang trí tỉ mỉ như lúc trước.
Phải đi công tác……
Không thể trở về……
Rõ ràng đều là những từ vốn rất dễ hiểu, sao kết hợp lại với nhau, liền nghe không hiểu vậy chứ?
Bà nội thấy Tùy Hi chậm chạp không trả lời, thay cô nhận lấy trước, nói lời cảm ơn với người phụ nữ kia.
“Hi Hi, nói cảm ơn với dì đi nào.” Bà nội chạm vào nàng, thấp giọng nhắc nhở.
Cái chạm vào này, làm nước mắt đong đầy trong hốc mắt Tùy Hi rơi xuống, lần lượt theo gương mặt nhòn nhọt mà lăn xuống, cô đột nhiên hoàn hồn, tay chân luống cuống đưa tay lau mắt, miễn cưỡng cười vui vẻ: “Cảm ơn dì ạ, có thể…… làm phiền dì nói với mẹ cháu là, cháu rất thích món quà này không ạ.”
Người phụ nữ gật đầu tự nhiên.
Người phụ nữ đó còn có việc, đến đưa quà xong liền đi ngay. Tùy Hi cúi đầu, không nói một tiếng mà ôm túi giấy cùng chiếc bình thủy tinh, một mình trở về phòng.
Bà nội đau lòng không chịu được, trên khuôn mặt cũng mất đi ý cười, bà muốn đi vào phòng an ủi, lại chợt nhớ tới trong nhà còn có khách là Quý Cảnh Thâm, vô cùng xin lỗi mà cười cười: “Khiến cháu chê cười rồi, đứa nhỏ này…… mẹ nó rất khó trở về một lần, nó quả thật chờ mong đã lâu rồi.”
Quý Cảnh Thâm trầm mặc, anh nhớ tới lần đó, khi thấy Tùy Hi đưa ba cô đi rồi, một người ngồi xổm ở ven đường khóc đến run rẩy.
Lần này thì sao?
Từ nhà Tùy Hi đi ra, Quý Cảnh Thâm về đến nhà, phòng khách chỉ có Quý Bỉnh Khả một người, anh đi về phòng mình, đến giữa chừng thì dừng lại.
Quý Bỉnh Khả hỏi: “Qua đưa quà rồi chứ?”
“Rồi ạ.”
“Hôm nay hình như mẹ Tùy Hi về nhỉ, cháu có gặp không?”
“Không ạ.” Quý Cảnh Thâm đáp, suy nghĩ một lát lại nói: “Mẹ nó không trở về, nói là nhất thời có công tác, bảo đồng nghiệp mang quà cáp trở về.”
Nghe vậy, Quý Bỉnh Khả ngẩn người, miệng phát ra một hơi thật dài: “Đứa nhỏ này……”
Quý Cảnh Thâm theo trực giác đoán bác mình có chuyện muốn nói, liền vòng trở lại ngồi xuống đối diện Quý Bỉnh Khả, nín thở lắng nghe.
TV trong phòng khách còn đang chiếu nhạc kịch, Quý Bỉnh Khả im lặng thật lâu, lại mở miệng, thanh âm có chút xa xôi mơ hồ.
“Đứa nhỏ này rất đáng thương, ba và mẹ nó lúc ấy là vì người dưới quê giới thiệu mà quen nhau, cũng chưa ở chung xem thế nào, thấy có vẻ cũng thích hợp nên liền kết hôn, vẫn luôn không có tình cảm gì, sau khi kết hôn ba nó bị kiểm tra ra không thể sinh con, nên đứa nhỏ này là mẹ nó thụ tinh ống nghiệm mà sinh ra. Sinh nó ra rồi cũng không để ý, từ lúc còn rất nhỏ đã không ở bên cạnh nó nữa, mỗi người đều bận rộn công tác phần mình, một hai năm mới trở về thăm nó một lần.”
Cũng đã là việc từ mười năm trước rồi, nhưng khi nhớ lại, lại phát hiện ký ức vẫn còn rõ ràng như thế.
“Lần cuối mẹ nó trở về, hình như cũng đã hơn nửa năm trước rồi, con bé Văn Nhân cũng thật là, dù bận rộn thế nào đi chăng nữa, sao có thể bỏ mặc con mình như vậy chứ……”
Những lời nói sau đó của Quý Cảnh Thâm không còn nghe rõ nữa.
Bảo sao lần đầu tiên nhìn thấy cô ở phòng múa, còn có lần thứ hai mang cô cùng Quý Luật đi dạo siêu thị, liền cảm thấy Tùy Hi không đủ hoạt bát, nói chuyện làm việc thường xuyên giống như bà cụ non, không giống với mấy cô bé bằng tuổi cô còn thích làm nũng.
Quá mức hiểu chuyện, cũng quá sớm trưởng thành.
Cuộc hôn nhân không có tình cảm, cùng với việc luôn bận rộn đi công tác của cha mẹ, dù sao đi nữa cũng ảnh hưởng đến đứa con, không thể xóa nhòa, khó có thể cứu vãn được.
Sau ngày đó, Quý Cảnh Thâm cũng không nhìn thấy Tùy Hi, thấy bộ dáng chăm chỉ hiếm thấy của Quý Luật, đại khái đoán được nguyên nhân là sắp kiểm tra cuối kỳ.
Còn ba ngày nữa là kết thúc kỳ nghỉ đông, Quý Cảnh Thâm ở nhà chuẩn bị bài học, xem mệt mỏi bèn lên giường nằm trong chốc lát, mới vừa mơ mơ màng màng ngủ được một chút, di động đặt trên tủ đầu giường vang lên, anh nhíu mày, với lấy di động.
Cuộc gọi đến từ một dãy số xa lạ, Quý Cảnh Thâm còn chưa nói gì, bên kia đầu dây điện thoại đã truyền đến tiếng khóc sợ hãi cùng lời nói lộn xộn của Quý Luật, anh chỉ nghe được một từ hỗn loạn trong đó, có tên Tùy Hi.
“Xảy ra chuyện gì, cháu từ từ nói.”
Quý Luật khóc thét lớn tiếng hơn nữa: “Tiết thể dục vừa nãy, Hi Hi bị bóng rổ đập vào, cậu ấy bị ngã, ngã xuống cầu thang, trên đầu chảy ra rất nhiều máu, chú út làm sao bây giờ, cháu rất sợ, Hi Hi không cho cháu nói cho bà nội cậu ấy, cháu chỉ có thể nghĩ đến chú……”
Quý Cảnh Thâm mở to mắt ngồi dậy, vừa lấy chìa khóa xe vừa đi ra ngoài: “Các cháu đang ở đâu?”
“Bệnh viện trung tâm……”
Máu trên trán đã gần như ngừng lại, Tùy Hi dựa vào lòng chủ nhiệm lớp, trong cơn đau đầu hình như nghe thấy cái gì mà miệng vết thương khá lớn, cái gì mà cần phải khâu lại, cô nhẹ nhàng run rẩy, không dám mở mắt ra, sợ lộ ra nỗi sợ hãi trong đáy mắt.
Nam sinh dùng bóng rổ đập trúng cô đang ở bên cạnh, mẹ cậu ta thì đang ở gần công trường, trước mắt xách theo cậu ta giáo huấn một trận. Tùy Hi đau đầu, không rảnh phân tâm nghe, trong lòng trong mắt đều nghĩ đến một chút nữa sắp phải khâu lại.
Cô sợ đau, vô cùng sợ.
Dọn dẹp ra một chiếc giường trống, y tá để Tùy Hi nằm lên đó. Tùy Hi đỡ mép giường, vô cùng chậm rãi mà nằm xuống.
Thấy bộ dạng này của Tùy Hi, Quý Luật càng thêm chịu không nổi mà khóc lớn, giống như người sắp phải khâu vết thương là cậu, nước mắt nước mũi làm thành một hàng.
Quý Cảnh Thâm lúc này liền xuất hiện.
Anh đi rất nhanh, đôi chân dài bước gấp gáp, vài bước tới liền đứng trước mặt cô, Tùy Hi không nghĩ tới việc cô không cho Quý Luật báo cho bà nội, lại làm Quý Cảnh Thâm tới, tròng mắt xoay chuyển, mạnh mẽ đánh lên tinh thần.
“Chú út.”
Quý Cảnh Thâm nhìn tổng quát miệng vết thương của cô, miệng vết thương không lớn nhưng có chút sâu, cần phải khâu lại, mắt vừa thấy y tá đã chuẩn bị xong dụng cụ, anh tránh sang chỗ khác.
Qua bên cạnh rồi, y tá chích một ít thuốc tê cho cô, sau đó vuốt má cô hỏi cô có đau không. Tùy Hi không cảm giác được cái gì, nhưng nghĩ đến chút nữa trán mình sẽ bị kim đâm vào, cả người liền cứng đờ không thể nhúc nhích được, ngón tay vô tình không kiềm được mà run lên, cô sợ bị ai phát hiện, lặng lẽ nhét ra sau lưng, đè ở dưới eo.
Động tác của cô khá nhỏ, mấy người ở đây đều không chú ý tới, nhưng Quý Cảnh Thâm vẫn luôn nhìn cô, lập tức phát hiện ra.
Cô bé hiển nhiên là sợ cực kỳ, nhưng lại không muốn làm người khác lo lắng, chỉ có thể giấu bàn tay run rẩy ra sau lưng, ánh mắt Quý Cảnh Thâm mềm xuống, đứng ở một chỗ khác ở bên cạnh, cúi người nói chuyện với cô, ý đồ chuyển sự chú ý của cô.
“Hi Hi.”
Tùy Hi nhìn qua.
“Cháu đã xem ‘Vua Sư Tử’ lần nào chưa?”
Nhắc tới đề tài cô thấy hứng thú, Tùy Hi lập tức bị hấp dẫn: “Đã xem rồi ạ, cháu thích Simba lắm.”
Bộ phim được công chiếu trong nước vào năm 1995, thời gian rất sớm, cô còn chưa đủ một tuổi, đương nhiên không đi rạp chiếu phim được, là sau đó trên TV được chiếu phim này, cô mới xem được.
Y tá đã bắt đầu khâu lại, nhưng tất cả sự chú ý của Tùy Hi đều ở không ở đấy, nên không phát hiện. Quý Cảnh Thâm tiếp tục hỏi cô: “Vậy đã từng thấy sư tử thật chưa?”
“Sư tử thật ấy ạ?”
“Đúng vậy.”
“Chưa ạ.” Ở Nam Lâm có vườn bách thú, chỉ tiếc cô chưa đi lần nào cả, Tùy Hi mím môi, không nén nổi tò mò: “Sư tử thật, cũng giống với Simba sao ạ?” Vừa cao vừa to, uy phong lẫm liệt, cũng là vậy luôn sao?
Quý Cảnh Thâm cười khẽ: “Muốn biết sao?”
“Muốn ạ!”
“Vậy……” Anh cố ý dừng một chút, mắt thấy y tá sắp kết thúc, chậm rãi nói: “Vậy chú út dẫn cháu đi sở thú, cháu tự mình đi nhìn xem, thế nào?”
“…… Thật ạ?”
“Đương nhiên là thật,” Quý Cảnh Thâm cúi người hơi mỏi, nên hơi đứng thẳng chút, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào cô, anh tự hỏi một lát, nói, “Chú út sắp phải về trường rồi, mấy ngày gần đây không có thời gian, như vậy đi, chú út hứa với cháu, kỳ nghỉ hè tới trở về, sẽ dẫn cháu đi nhé.”
Tùy Hi cực kỳ vui vẻ, hoàn toàn đã quên béng sợ hãi, vươn bàn tay giấu ở sau lưng ra: “Chúng ta ngoéo tay nhé.”
Ngón tay út của cô bé vừa thon dài vừa trắng nõn, ánh mắt cũng rất dịu dàng, sáng lấp lánh mà nhìn mình, Quý Cảnh Thâm đơn giản phối hợp cô, ngoắc tay với cô xong, việc khâu vết thương cũng hoàn toàn kết thúc.
Kế tiếp là một ít dặn dò cần ăn kiêng và mấy việc cần chú ý sắp tới, Tùy Hi nghe y tá nói, bừng tỉnh phát hiện việc mình sợ hãi đã qua rồi, cô sờ sờ băng gạc dán trên trán, tầm mắt nhìn ra xa, trôi đến trên người Quý Cảnh Thâm và chủ nhiệm lớp đang nói về sự việc vừa rồi.