Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh

Chương 48: Ai cũng có quyền được theo đuổi hạnh phúc




Hôm nay là ngày cuối cùng Tùy Hi luân phiên đổi khoa, nhẹ nhàng qua hết kỳ kiểm tra, cô thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị ngày mai đi khoa Ngũ quan báo tin.

Đang giữa hè, năm giờ chiều trời còn rất sáng, Tùy Hi ra khỏi bệnh viện bị ánh mặt trời rọi thẳng vào thiếu chút nữa không mở mắt ra được, cô giơ tay lên che, trong lúc lơ đãng xuyên qua khe hở ngón tay liền thấy được một người lâu rồi không gặp.

Bóng người đã quen thuộc từ nhỏ đến lớn, chỉ là hình như đẫy đà hơn chút, tươi cười bên khóe miệng chưa bao giờ ngừng với hai người một lớn một nhỏ bên cạnh. Tùy Hi nhìn đến xuất thần, tầm mắt cực nóng đến nỗi bị đối phương phát hiện.

“Hi Hi?” Lương Văn Nhân giật mình, ngoài ý muốn mở to mắt.

Đã mấy năm không gặp, hai năm? Ba năm?

Kể từ khi Tùy Hi quyết định đến Thượng Hải học đại học, hai người liền rất ít khi liên hệ với nhau, đến việc cô trở lại cũng không ai biết.

Nắm tay một lớn một nhỏ đến gần, muốn ôn chuyện, lại vì quá nhiều năm không gặp, muốn nói quá nhiều điều lại không biết bắt đầu từ đâu, Lương Văn Nhân nhìn phía sau Tùy Hi, “Đang thực tập đúng chứ? Ở bệnh viện trung tâm sao?”

“Vâng.” Tùy Hi hắng giọng, cũng không thân thiện lắm.

Lương Văn Nhân cũng không cảm thấy xấu hổ, nâng cổ tay lên nhìn giờ, “Đã tan tầm chưa? Cùng nhau ăn một bữa cơm đi!”

Có lẽ là sự nóng bỏng trong mắt Lương Văn Nhân quá dễ thấy, lại có lẽ là vì điều gì đó khác, Tùy Hi nắm chặt góc áo, trầm mặc gật gật đầu.

Lương Văn Nhân vui sướng, vội bảo người đàn ông bên cạnh cô tìm nhà hàng.

Cố ý đặt phòng ăn, Lương Văn Nhân ngồi đối diện với Tùy Hi, ánh mắt nhìn qua nhìn lại, vẫn là...

“Tiểu Vũ, nào, gọi chị đi con.”

Cậu bạn nhỏ rất ngoan ngoãn, ngay sau đó liền ngọt ngào mà gọi, gọi xong còn rất tự giác chuyển thực đơn qua trước mặt Tùy Hi.

“Chị ơi, chị muốn ăn gì ạ? Chị chọn đi, em không kén ăn.”

Tùy Hi không nhúc nhích, theo phản xạ muốn từ chối cách xưng hô này, nhưng đối mặt với đôi mắt to long lanh của cậu bạn nhỏ, lời nói như phát ra từ “con chồng trước ác độc” này lại nghẹn trong cổ họng, cô dời tầm mắt đi, tùy tiện gọi hai món, lại trả về.

“Con về Nam Lâm khi nào thế, sao không nói với mẹ một tiếng? Còn ở trong nhà không?” Lương Văn Nhân hỏi.

Tùy Hi thất thần trả lời, nhảy qua vấn đề ở giữa: “Tháng tư con về, ở trong nhà ạ.”

“Về Nam Lâm thì tốt quá, thực tập xong dứt khoát ở lại bệnh viện trung tâm cũng được……”

Tùy Hi không trả lời, cũng không hỏi Lương Văn Nhân không phải cùng gia đình mới định cư tại Nam Kinh sao, sao lại xuất hiện ở Nam Lâm. Di động báo có tin nhắn đến, tạm thời dời đi lực chú ý của cô.

Quý Cảnh Thâm: “Về nhà chưa?”

Tùy Hi mím môi, không nói thật: “Chưa ạ, gặp bạn nên cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Đầu dây bên kia cách một phút sau mới nhắn lại: “Ăn xong về nhà sớm một chút, tối nay trời có thể sẽ mưa.”

“Vâng.”

Buông di động xuống, Tùy Hi ngẩng đầu, một màn đâm xuyên qua mi mắt trước mặt, giống như cái dùi trống, nặng nề đập lên trái tim cô.

Trên bàn tạm thời mới chỉ có một món, cậu bạn nhỏ hẳn là đã đói bụng, nắm đũa lên muốn ăn, lại bị Lương Văn Nhân ngăn cản.

“Mẹ đã dạy con thế nào còn nhớ không?”

Cậu bạn nhỏ lộ ra một vẻ mặt nhớ lại đầy gian nan, tròng mắt đảo qua đảo lại, ánh mắt rơi xuống tay mình, bỗng chốc a một tiếng, bĩu môi nhỏ giọng xin lỗi: “Con xin lỗi mẹ, con nên để khách ăn trước, không thể giành.”

Lương Văn Nhân vừa lòng cong môi, sờ sờ đầu Tiểu Vũ đầu khen ngợi: “Con nói đúng, nhưng chị ấy không phải là khách, là người nhà, hiểu chưa?”

“Người nhà?” Cậu bạn nhỏ hiển nhiên không biết mình ở đâu ra có một chị gái.

Lương Văn Nhân nhẹ giọng: “Đúng vậy, chị gái vẫn luôn học ở bên ngoài, con còn chưa gặp qua.”

Người đàn ông ở bên cạnh nhìn toàn bộ sự việc phụ họa theo: “Tiểu Vũ có thêm chị gái rồi, vui vẻ không?”

Cậu bạn nhỏ cười, vô cùng kinh ngạc cùng vui sướng: “Con vui lắm, chị ăn trước nha, Tiểu Vũ không giành đâu.”

“Tiểu Vũ ngoan quá.” Lương Văn Nhân khen ngợi.

Người đàn ông cũng nói: “Tiểu Vũ gần đây biểu hiện rất tốt, ba quyết định thưởng con một món quà, sáng nay mẹ đã lấy về nhà, chút nữa về nhà chúng ta cùng nhau mở ra được không?”

Cậu bạn nhỏ nháy mắt vui sướng không khép miệng được.

Ba người lặng lẽ thì thầm, cái trán thỉnh thoảng chạm vào nhau, cảm giác hạnh phúc phát ra quanh thân này, điều đó Tùy Hi chưa bao giờ nhận được.

Loại cảm giác này…… Cô đột nhiên hiểu ra những lời bà nội nói.

“Hi Hi, cháu đừng hận mẹ cháu, đừng trách mẹ cháu lúc trước lựa chọn như vậy, bây giờ cháu không hiểu, chờ cháu trưởng thành rồi, sẽ hiểu được thôi.”

“Đời này mẹ cháu sống cũng không dễ dàng, dù sao cũng có duyên không phận với con trai bà, nếu gặp được người mình thích, thì tùy mẹ cháu đi thôi……”

Chưa nói tha thứ, nhưng lại có thể hiểu được suy nghĩ ngay lúc đó của Lương Văn Nhân.

Gặp được một người cũng thích mình, lại bằng lòng cùng nhau đi cả đời, thật sự quá khó.

Không nên bỏ qua.

……

Ăn cơm xong, Tùy Hi từ chối Lương Văn Nhân đưa cô về nhà, một mình trở về.

Trên đầu gối đặt một cuốn sách, nửa giờ cũng chưa lật một tờ nào, hồn người đang ở trên trời hiển nhiên nửa chữ cũng chưa đọc.

Di động vang lên một tiếng “Đinh” thành công làm người đanh thất thần tỉnh táo lại, Tùy Hi xoa xoa huyệt Thái Dương, trong lòng rối như tơ vò, không ngồi tiếp nữa, cầm chìa khóa lên ra cửa đi dạo một chút.

Lang thang không có mục tiêu mà thẩn thờ đường cái, từ hoàng hôn đi đến lúc trời tối, Tùy Hi đi có chút mệt mỏi, muốn ngẩng đầu nhìn xem đây là đâu, không ngờ cách nửa cây cầu phía sau, có một bóng người cao dài không biết đã yên lặng đi theo bao lâu.

Cô ngây người: “Chú út……”

Quý Cảnh Thâm đi tới, đứng yên trước người cô.

“Sao ở bên ngoài một mình thế?”

Tùy Hi im lặng, không nháy mắt mà nhìn anh chằm chằm, ánh mắt quá thẳng thừng quá nóng rực, tựa như muốn đốt cháy anh ra một cái lỗ.

Quý Cảnh Thâm ngẩn người: “Sao em……”

Lời còn chưa nói xong, người trước mặt bỗng nhiên nhào tới, eo bị cô siết chặt, Quý Cảnh Thâm dừng một chút, trở tay ôm lấy cô.

“Chú út.” Sau một lúc lâu, cô lên tiếng.

“Ừ.”

“Chú út.”

“Ừ.”

“Chú út.”

“Ừ, anh đây.” Anh không hề thấy phiền mà đáp lại.

“Chú út……”

“Ừ.”

……

Tùy Hi cũng không biết bản thân rốt cuộc sao lại thế này, cứ muốn gọi tên anh mấy lần như vậy, nghe được giọng nói của anh, lại cảm nhận độ ấm chân thật của anh, làm cô có cảm giác an toàn vô tận.

Hai người ở trên cây cầu ôm nhau một lát, trước khi người đi ngang qua quay đầu lại nhìn càng ngày càng nhiều, Quý Cảnh Thâm cầm tay cô tản bộ về nhà.

“Chú út, sao anh ở phía sau em thế?”

“Trên đường tan tầm về vừa vặn thấy được.” Cô bé ngốc này, phỏng chừng cũng không phát hiện mình từ cửa chính bệnh viện đi ngang qua, làm sao biết anh một đường theo cô ít nhất nửa giờ chứ.

“Chú út, buổi chiều em nói dối, thật ra không phải gặp mặt bạn, mà là mẹ em, em xin lỗi.”

Không chờ Quý Cảnh Thâm đáp lời, cô tiếp tục lẩm bẩm tự nói: “Em đã thấy con của mẹ, một nhà ba người bọn họ, rất hạnh phúc, em thấy được……”

“Mẹ cười rất vui vẻ,” Cô ngẩng đầu, “Cảm giác không giống so với lúc trước em nhìn thấy.” Loại tươi cười này, là gia đình và tình cảm đều trọn vẹn mới có được, cô khi còn nhỏ chưa từng nhìn thấy.

“Trước kia bà nội có nói với em, chờ em trưởng thành rồi, sẽ hiểu mẹ,” Cô giương môi, “Bây giờ em cũng đã hiểu, thấy mẹ hạnh phúc, em cũng cảm thấy khá tốt.” Dừng lại, cô lại bổ sung: “Nhưng nếu người có thể cho mẹ hạnh phúc không phải người khác, mà là ba em, vậy thì càng tốt.”

“Hi Hi,” Anh dừng lại bước chân, cầm vai cô làm cô đối mặt với mình, “Em có thể nghĩ được như vậy, anh thấy rất vui.”

“Em vẫn chưa tha thứ cho mẹ, em chỉ là…… Chỉ là……” Cô nói không được.

Quý Cảnh Thâm xoa đầu cô, nhàn nhạt nói: “Mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu, giống như em, giống như anh, mẹ em đương nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ có thể nói lúc ấy, mẹ em cùng ba em kết hôn thành gia đình mà lại không quá chú ý đến.”

Cô cắn môi.

“Thật ra ai cũng không sai, hai người họ không có, em càng không có. Nếu đã qua rồi, so với việc cứ mãi canh cánh trong lòng, không bằng để nó chậm rãi tiêu tan, anh tin tưởng nếu ba em còn ở đây, cũng sẽ tôn trọng quyết định của mẹ em.”

Đổi lại là anh, cùng với việc không có tình cảm, chết lặng mà cùng nhau sinh hoạt cả đời, không bằng nhân lúc còn sớm mà buông tha lẫn nhau.

Lần này im lặng không nói thật lâu, lâu đến mức Quý Cảnh Thâm cho rằng Tùy Hi sẽ không trả lời.

“Chúng ta về nhà đi chú út, lúc nãy mới có giọt mưa rơi trên mặt em.”

Quý Cảnh Thâm ngoài ý muốn cô chuyển đề tài, cũng rất phối hợp, hơi mỉm cười.

“Đi thôi, chúng ta về nhà.”

*** ***

Thay phiên đổi đến khoa Ngũ quan, ngoại một (khoa chỉnh hình) và ngoại tam (khoa ngoại chân tay và khoa bỏng) xong, Tùy Hi đến ngoại nhị (khoa phổ ngoại), mỗi ngày gần như đều chích kim truyền dịch, số lần luyện tập rất nhiều, bây giờ tìm mạch máu rất chuẩn xác, dù phức tạp đến mấy cũng đều có thể tìm đúng chỉ trong vài lần.

Mới vừa giúp một người bệnh chích kim xong, Mã Bất An lại đi nhận người bệnh, Tùy Hi nhận dây đeo trên cổ tay từ đồng nghiệp.

“Cái này vừa mới quên đưa cho người bệnh, làm phiền cậu giúp tớ đi đưa một chút nhé.”

“Được, giường số mấy thế?”

“Giường hai mươi lăm.”

Tùy Hi cầm dây đeo xoay người, trước khi vào phòng bệnh mới nhớ ra còn chưa xem tên người bệnh, nhấc lên nhìn, dây đeo suýt nữa rơi xuống đất.

Hướng Dư Tâm?

Là Hướng Dư Tâm mà cô biết đó sao?

Mang theo nghi hoặc, Tùy Hi đẩy cửa ra, sau đó ở trên chiếc giường gần cửa, thấy một cô gái thon thả mảnh khảnh đang nằm chơi di động, khuôn mặt rõ ràng rất quen mắt.

Hướng Dư Tâm cũng thấy cô, hơi mở to miệng, vô cùng giật mình.

Tùy Hi tay cuộn lại thành quyền giấu ở bên miệng, khụ một tiếng, đáy mắt ẩn chứa ý cười thân quen: “Chị Hướng, lâu rồi không gặp.”

Editor: Vô Ngôn Team