Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh

Chương 40: Trấn tĩnh




Editor: Vô Ngôn Team

Buông tay cô ra, Quý Cảnh Thâm thấp giọng hỏi: “Tại sao chỉ có một mình cháu ở đây?”

“Tạ San còn bận việc ạ.”

Anh gật đầu. Đồng nghiệp đánh giá hai người, cười tủm tỉm chen vào nói.

“Bác sĩ Quý, không giới thiệu một chút sao?”

Quý Cảnh Thâm biết đồng nghiệp hiểu lầm, nghĩ nghĩ, không muốn giải thích nhiều, chỉ nói: “Tùy Hi, là y tá thực tập ở bệnh viện chúng ta, người này là bác sĩ Lý khoa ngoại.”

Tùy Hi: “Chào anh.”

“… Chào em, rất vui được gặp.”

Nói xong đã đi rồi, bác sĩ Lý ngốc lăng ra, còn chưa nói hết cơ mà? Quan hệ đâu?

Làm mặt quỷ mà ám chỉ Quý Cảnh Thâm, kết quả cũng chẳng ai quan tâm đến cậu ta.

Lách qua dòng người, Quý Cảnh Thâm hỏi thăm cô: “Cùng ăn trưa được không?”

“Được ạ.”

Trước cửa hàng, ngày hôm nay Tùy Hi nhìn thấy khá ổn, chọn hai món trong menu, sau đó muốn quẹt thẻ—

“Chờ chút.”

Tay bị giữ lại, thậm chí Tùy Hi còn cảm thấy hơi thở anh phả ra, chạm vào má mình, ngón tay thon dài hữu lực.

“Dùng thẻ của tôi đi.” Anh buông ra, chọn nhanh mấy món đồ ăn.

“Không…” Dùng.

Bác sĩ Lý nhịn không được xen mồm vào: “Không có việc gì đâu, quét thẻ của cậu ấy đi, tên này lúc nào cũng bận không có thời gian đến nhà hàng ăn, tiền trong thẻ tích trữ cũng nhiều lắm.”

Mỗi tháng bệnh viện đều phát tiền lương, Quý Cảnh Thâm bận bịu, ít có thời gian đến nhà hàng ăn, gửi qua cũng rất lãng phí.

“… Được rồi.” Yên lặng nhét lại thẻ cho cô.

Nhà ăn rất lớn, khách không ít, Tùy Hi chọn một bàn bốn người rồi ngồi xuống.

Quý Cảnh Thâm cùng bác sĩ Lý theo ở phía sau, cách một khoảng, bác sĩ Lý dừng lại.

“Tôi không thể ngồi cùng với hai người được.” Song lại bĩu môi: “Tôi ngồi bên kia vậy.”

Quý Cảnh Thâm gật đầu.

“Nói quan hệ của cậu với cô bé đó đi? Chưa từng nghe cậu có bạn gái đâu!”

Quý Cảnh Thâm mặc kệ cậu ta, bỏ xuống một câu “Cậu nhiều chuyện quá” rồi cước bộ rời đi.

Bác sĩ Lý: “…”

Đối diện có cái bóng che tầm mắt, Tùy Hi nâng mắt, quay đầu lại không nhìn thấy bác sĩ Lý, cô kì lạ hỏi một tiếng.

Người đâu?

“Cậu ta ở bên kia.” Quý Cảnh Thâm chỉ một bên khác.

Tùy Hi nhìn sang, đối diện bác sĩ Lý có người, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, cô hạ tầm mắt, không hỏi thêm nữa.

“Buổi sáng có bận gì không?”Anh hỏi trước.

“Có chút bận ạ.” Ngày đầu tiên tới, mọi thứ đều không quen.

“Quen rồi sẽ tốt hơn.”

Cô hỏi lại: “Chú út ở đâu?”

“Buổi sáng ở trong phòng khám bệnh.”

Thời gian hiện tại của anh có thể nói là cố định, mỗi tuần sáng sớm thường sẽ ở phòng khám bệnh cả ngày, còn lại thời gian đều đến phòng bệnh nhân, hoặc phòng giải phẫu là nhiều, nếu tăng ca đột xuất thì vẫn kéo dài thời gian như vậy.

Công việc bộn bề, cũng không nói điêu.

“À.”

Hai bên trầm mặc, Tùy Hi cúi đầu ăn cơm, ăn xong liền đứng dậy chuẩn bị về phòng.

“Phải về rồi sao?” Quý Cảnh Thâm nhìn cô, ánh mắt ý vị không rõ.

“Đúng vậy” Tùy Hi nói: “Chú út, chú ăn tiếp đi, cháu……”

Mấy chữ sau còn chưa ra khỏi miệng, đột nhiên anh nói: “Không thể ở lại với chú út một chút nữa sao?”

Cô mở to mắt.

Con chưa hoàn hồn, anh đã nắm lấy tay cô, ấn nhẹ một lực kéo cô ngồi xuống.

Tay anh rất lớn, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay ấm áp, nơi anh chạm vào cô lập tức nóng lên, ngọn lửa chậm rãi đốt.

Cô còn suy nghĩ miên man, tay anh đã buông ra.

“Đừng vội như vậy” giọng anh ôn nhu: “Có lẽ trong tuần này, chỉ có buổi hôm nay mới có thể cùng nhau ngồi xuống ăn như vậy.”

Cô bận, anh càng bận hơn, muốn có thời gian cùng nhau ăn một bữa, vốn đã khó lại càng khó thêm.

Tùy Hi ngồi xuống bàn ăn.

Anh còn chưa ăn xong, tốc độ lại không tăng lên, nhìn qua cũng rất ung dung thong thả.

Người tới tới lui lui, thỉnh thoảng có ánh mắt hướng về phía này, Tùy Hi phảng phất như pho tượng, di động trên đùi vang lên.

“Công việc xong chưa?”

Tạ San trả lời rất nhanh, di động hồi đáp rất nhanh: “Xong rồi, chuẩn bị ăn cơm.”

“Tớ còn ở nhà ăn, muốn tớ chờ cậu không, hay là mua cơm hộp cho cậu?”

“… Cậu nói đi nhanh, nhưng đã 1 giờ rồi mà vẫn chưa về?”

Tùy Hi do dự chút, lại nhắn lại: “Vừa lúc gặp chú út.”

Tạ San nháy mắt đã hiểu, cắn chiếc đũa cười ám muội: “Vậy hai người từ từ ăn đi, đừng vội, ca chiều 2 giờ mới vào làm, tớ gọi cơm hộp, sẽ không làm phiền hai người.” Cuối cùng còn đặt một sticker cười xấu xa.

Tùy Hi không lời gì để nói, đơn giản không trả lời, cô cất di động đi, lơ đãng nâng mắt, cũng không biết anh đã nhìn cô bao lâu rồi.

“Hi Hi.” Anh nhìn cô chăm chú, không chút tránh né: “Có ít lời, chú út muốn hỏi cháu.”

Tim nhảy dựng, cô nín thở: “… Là chuyện gì vậy?”

Quý Cảnh Thâm không thấy giọng nói cô khác thường: “Cháu biết, bệnh viện là một nơi phức tạp…”

“Sẽ phát sinh nhiều chuyện, mặc kệ là bệnh nhân, hay là người nhà, đại đa số người bệnh nhân và người nhà của họ rất tốt, nhưng cũng không tránh được chuyện không tốt…” Anh ngừng lại, ánh mắt thâm trầm, biết cô hiểu: “Chú út muốn nói lời này với cháu, mặc kệ chuyện gì xảy ra, phải tự bảo vệ bản thân mình.”

Mấy năm trước nếu nói là người chăm sóc bệnh nhân là ngành nghề được nhiều người tôn trọng thì mấy năm gần đây chuyện lớn nhỏ tăng lên, chữa bệnh và chăm sóc giống như rất dễ mâu thuẫn với nhau. Làm việc nhiều năm như vậy, chuyện cãi vã gặp qua cũng không ít, cuối cùng phần lớn đều là do bệnh viện bồi thường mới dừng lại.

Hiện giờ y nhân và bệnh nhân quan hệ vi diệu, nếu… Thật sự xảy ra chuyện gì, anh hy vọng bất cứ lúc nào cô cũng phải bảo vệ bản thân không bị thương trước đã.

Tùy Hi nghe hiểu: “Cháu đã biết rồi, cảm ơn chú út.”

Anh hơi mỉm cười.

Hai người không thể ngồi lâu, Quý Cảnh Thâm bị một cuộc điện thoại khẩn cấp kêu đi, rời đi trước tiện tay dọn luôn khay cơm trên bàn của cô. Tùy Hi ngồi bất động, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, thật lâu sau thật lâu sau, giơ tay che mặt lại, lòng bàn tay đè lên mí mắt, hai gò má nóng lên.

Cô còn tưởng rằng, cô tưởng chú út nói…

Ép trái tim mình dừng suy nghĩ kì lạ đó lại, Tùy Hi cầm di động, vội vàng rời đi.



Thực tập sinh đi làm thường theo sau giáo sư, ngày thứ ba gặp phải ca trực ban đêm, cùng hộ sĩ trực đêm bàn giao công việc, Tùy Hi đi theo giáo sư Mang đến các phòng bệnh hỏi thăm, rảnh rỗi không có việc gì làm bèn quay lại phòng trực ban nghỉ ngơi.

Phòng trực tạm thời chỉ có mình cô, Tùy Hi chống cằm, lấy di động ra.

Vào menu chọn một trò chơi nhỏ, là trò chơi giết thời gian của cô, đã lâu rồi không đụng vào, tùy tay click mở một cái, Tùy Hi chơi mấy thứ, chợt nghe cửa có tiếng bức chân gấp gáp vào đây, chỉ trong nháy mắt, cửa đã bị mở ra, ông giáo sư Mang tiến vào, tự rót cho mình ly nước lọc.

Cô sửng sốt, hỏi: “Lão sư, ông làm sao vậy?”

Nước theo cằm nhỏ xuống, giáo sư Mang cũng không lau, động tác dừng lại chốc lát, chậm rãi vặn nắp bình.

“Lão sư,” cô thật cẩn thận mà gọi: “Có chuyện gì sao?”

Giáo sư Mang im lặng một lát, sửa sang lại cảm xúc cho tốt: “Đúng, xảy ra chút chuyện không vui.”

Cô nghiêm túc lắng nghe.

“Vừa mới đi đến khoa chỉnh hình, vừa vặn đụng phải mấy người muốn làm loạn.”

Người náo loạn… Người nào làm loạn?

“Lão sư, ông không sao chứ?” Cô nhìn từ trên xuống dưới xác định: “Có người bị thương không?”

“Tôi không sao, nhưng bác sĩ Trấn bị ăn một bạt tai, một cú đạp, kém một chút thôi là bị đánh bị thương rồi.” May quá bảo vệ đến cũng nhanh.

Lòng lo lắng: “Vì sao lại có chuyện náo động này?”

“Y thuật kém.”

“Y thuật kém?”

Giáo sư Mang cười khổ: “Ung thư xương trong quá trình trị liệu cấm uống rượu, bệnh nhân không thể kiềm được bản thân, người nhà không ngăn được để anh ta uống trộm một chút, này mới vừa mấy tiếng đồng hồ, bệnh tình chuyển biến xấu, bây giờ mới từ phòng cấp cứu đi ra.”

Người nhà kia dựa vào đâu mà đánh bác sĩ?

“Lúc đánh người còn nói năng hùng hổ có lý lẽ, nói cái gì vừa rồi còn rất tốt, hiện tại liền chuyển biến xấu, khẳng định là bác sĩ có vấn đề, bảo vệ ở gần cũng bị yếu thế, kêu trời khóc đất, không biết rằng chính bệnh nhân là người sai.”

“…”

Giáo sư Mang bất đắc dĩ nói: “Làm y tá khó, làm bác sĩ càng khó hơn! Bác sĩ và bệnh nhân vì sao lại thêm mối quan hệ gay gắt, chính là vì thiếu học thức mà bị hại chết.”

Nói xong, Giáo sư Mang ngồi xuống bên người Tùy Hi.

“Năm ấy lão sư tốt nghiệp đại học ở Bắc Kinh, kết thúc thực tập bắt đầu công tác chính thức, thực không khéo, đụng phải pháp luật.” Nói đến đây, Giáo sư Mang nghiêng đầu: “Cháu lúc đó còn quá nhỏ, chắc cũng không có ấn tượng…”

“Cháu nhớ rất rõ.” Cô vội mở miệng.

Cô làm sao không nhớ… Trong cuộc đời điều tuyệt vọng nhất cảm nhận được chính là vì chuyện đó mà bắt đầu.

Giáo sư Mang: “Bắc Kinh là khu vực bị nạn nặng nhất, mọi người đều cảm thấy bất an, sợ xuất hiện cảm mạo phát sốt.”

Bởi vì một khi đến bệnh viện khoa cách ly, dù không truyền nhiễm, cũng là một chân bước vào quan tài.

“Năm đó trong trường học có một học viên cũng có biểu hiện nhiễm bệnh, không có ai đồng ý chữa cho cậu ta, là lão sư cùng với một người bạn học đi ngang qua, đưa cậu ta đi bệnh viện.” Giáo sư Mang nhắm mắt: “Sau đó, không còn gặp nữa.”

Sự kiện kia đối với cô ảnh hưởng rất nhiều đến sự nghiệp, suýt nữa cô đã không làm y tá, sau khi rời khỏi Bắc Kinh đến làm công tác tại bệnh viện, trở lại Nam Lâm, nhiều năm như vậy, cũng không đi qua Bắc Kinh.

“Lão sư…”

Mang giáo lão sư cười một cái, xoa xoa đầu Tùy Hi: “Đừng bày bộ mặt này ra, đã nhiều năm qua đi như vậy, ta cũng đã nghĩ thông.”

“Có muốn biết thầy tự trấn an mình như thế nào không?”

Tùy Hi gật gật đầu.

Khi đó dấy lên tâm làm hộ sĩ, đều muốn chuyển nghề, như thể trừ khi chín tầng địa ngục cũng không có công việc nào thích hợp hơn.

Nhưng mà cô chưa kịp nghĩ nhiều, động đất đã chạm vào mắt, TV mỗi ngày đều phát tin này, cũng là những hình ảnh làm cảm động, làm cô cũng bỏ sự cố chấp đi.

“Dù là ngành nào, đều có tốt có xấu, chỉ là nhìn xem con ứng xử làm sao.” Giáo sư Mang cười khẽ: “Thế giới này thiếu không ít hộ sĩ, bác sĩ lại càng không thiếu, tôi không làm, phía sau còn có hàng vạn người, trong số đó cũng sẽ có người đi làm, trong tương lai chúng ta cũng phải làm ngành nghề này ôm hi vọng càng phát triển hơn.”

“Cho nên dù như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần không thẹn với đạo đức nghề nghiệp hay lương tâm của chúng ta, dốc hết toàn lực sẽ tốt thôi.”

Trong cùng một ngày nghe một chủ đề tới hai lần, Tùy Hi tâm tình không khỏi trầm xuống, mà về sau phát sinh không ít chuyện, càng khiến cô khắc sâu ý niệm và suy nghĩ này.