Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh

Chương 47: Yên tâm em sẽ chờ anh




Giây trước khi chiếc xe đâm vào cửa kính, Triệu Tế Thành và Nhiếp Tinh Thần đang đi qua quầy hướng dẫn ở chính giữa sảnh để sang bên kia.

Không hề báo trước, một tiếng động cực lớn vang lên, sau đó một chiếc xe màu đen cứ thế đâm vỡ bức tường kính, sau đó mấy cánh cửa liền kề đó cũng vỡ tan nát, những âm thanh loảng xoảng sắc nhọn vang lên, túi khí an toàn trong tích tắc bật ra, sau đó là tiếng còi xe kéo dài.

Phần đầu xe đâm vào mấy dãy ghế được bố trí cạnh cửa, hàng ghế màu xanh dương bị đâm méo mó, có người phản ứng nhanh đã nhảy ra để tránh bị đè phải, có người chưa kịp phản ứng thì bị hai dãy ghế kẹp cứng, bắt đầu kêu gào r.ên rỉ và nghĩ cách để thoát ra khỏi đó.

Những người tránh được tai nạn hốt hoảng bỏ chạy, đâm sầm vào những chiếc xe đẩy, y tá đẩy xe và những nhân viên cấp cứu cũng bị tai nạn này dọa cho chết sững, nhưng vẫn giữ chặt được xe đẩy.

Có cô y tá trẻ cứ hét toáng lên, ôm lấy đầu, tránh những mảnh vỡ bay tới làm xước mặt, có người bình tĩnh hơn sau khi tránh được thì nhanh chóng chạy tới xem tình hình những người xung quanh, có người sợ quá mãi không đứng lên được, còn có người trên mặt và cơ thể đều bị xước da chảy máu.

Nhưng, dù biểu hiện không giống nhau, nhưng vẻ kinh sợ trong mắt mọi người đều như nhau.

Không ai nghĩ rằng đang yên đang lành đi khám bệnh lại gặp phải chuyện thế này!

Trong khoảnh khắc đó, Nhiếp Tinh Thần được Triệu Tế Thành kéo cánh tay, hai người cùng lúc ngồi thụp xuống, tránh được những mảnh vỡ cửa kính bay tới, nhưng vì Triệu Tế Thành túm lấy cánh tay bị thương của anh ta nên Nhiếp Tinh Thần vô thức hít một hơi khí lạnh, Triệu Tế Thành liếc nhìn về phía chiếc xe gây tai nạn kia, xác nhận nó đã đứng im thì vội vàng đỡ anh ta dậy, vừa dìu vừa nói:

“Cậu không sao chứ?”

Nhiếp Tinh Thần lắc đầu, vẻ cợt nhả lêu lổng bình thường biến mất, vẻ mặt lại có thêm phần nghiêm túc hiếm thấy. Anh gật đầu.

“Được, vậy tôi đi cứu người trước.” Nói xong Triệu Tế Thành lập tức quay người, bình tĩnh nói với những y tá vẫn đang đờ ra ở quầy hướng dẫn:

“Đầu tiên lo cho những bệnh nhân bệnh nặng trên xe đẩy đã, ai cần đưa vào phòng cấp cứu thì đưa, bên kia không bị ảnh hưởng gì, tất cả vẫn làm việc như thường. Sau đó phân loại những bệnh nhân bị thương ở đây, những người vốn đến khám bệnh và không bị ảnh hưởng thì phân chia đến các phòng khoa khác, gọi điện cho chủ nhiệm Vương, hiện tại chắc ông ấy đang ở cuộc họp các chuyên gia trong thành phố, chỉ có ông ấy mới có thể liên hệ với phó viện trưởng và viện trưởng để phân chia khẩn cấp.”

Họ cũng là những y tá khoa cấp cứu đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, có nhiều kinh nghiệm, nên khả năng phản ứng tại chỗ vẫn khá nhanh, Triệu Tế Thành ra lệnh xong lập tức đi làm việc ngay, đầu tiên di chuyển mọi người ra khỏi khu vực nguy hiểm, sau đó căn cứ tình trạng vế thương để phân chia xử lý.

Lúc này bỗng nghe giọng nói đầy uy lực của Lâm Thừa Viễn: “Không được nhúc nhích!”

Triệu Tế Thành bấy giờ mới nhớ ra trong xe có người, anh nhìn sang, thấy Lâm Thừa Viễn sau khi mở cửa xe thì lại đứng sững ra đó mấy giây, anh tiến lên mấy bước thì nghe anh ta hét lên:

“Cậu mau sang đây!”

Triệu Tế Nhanh chạy nhanh tới đó, nhìn phía ghế lái bị đâm tới mức thảm hại…

Là một thai phụ.

Đầu chảy máu đầm đìa gục trên vô-lăng.

Triệu Tế Thành cau mày, nhìn quanh tình trạng biến dạng trong xe, sau đó đẩy Lâm Thừa Viễn đang đứng ngẩn ra, nói:

“Cậu… cậu đi lấy xe đẩy lại, giúp tôi gọi y tá nữa.”

Sau đó anh nhanh chóng quỳ xuống, thăm dò người này ngoài phần đầu ra còn vết thương nào khác bên ngoài hay không, vừa cúi xuống thì nhìn thấy một mảnh vỡ hình tam giác đang đâm vào đùi của thai phụ này.

“Bác… bác sĩ Triệu! Sao rồi!” Y tá Tiểu Lý vừa giúp mấy người bị kẹt ra khỏi đó, nghe gọi liền chạy tới, khi thấy tình hình trước mắt thì bất giác hít một hơi khí lạnh.

Sắc mặt Triệu Tế Thành vẫn bình tĩnh, sau khi quan sát vết thương thì đứng thẳng lên, nhét cây bút đèn vào túi áo ngực, nói:

“Gọi điện cho khoa Sản, nói ngắn gọn tình huống cấp cứu bên này, sau đó bảo họ cử người tới, cũng chuẩn bị đỡ đẻ ngay.”

Bên này y tá Lý vừa đi thì bên kia, mấy người bên ngoài bị thương cũng được đưa vào, trong phòng cấp cứu, Đoàn Thanh cũng đang chạy lại chỗ anh.

“Sư phụ sư phụ!”

Ánh mắt Triệu Tế Thành dõi theo những người được đưa vào, nhưng cùng lúc đó lại nói với Đoàn Thanh:

“Sao cậu lại ra đây, trong phòng cấp cứu đang thiếu người!”

“Không sao, trong kia bọn em đã phân chia rồi, em ra đây trước giúp anh!”

“Ừ! Bây giờ xem ra những người bị đâm phải bên ngoài kia còn nặng hơn, cậu đi…”

Triệu Tế Thành vốn định nói để anh ta đi xem xem những người bị thương ngoài kia, nhưng bỗng nhớ ra chuyện quan trọng gì đó, vội vàng chạy theo người bảo vệ đang đưa nạn nhân vào trong, gấp gáp hỏi:

“Những người bị thương ngoài kia có nhiều không?”

Người bị hỏi như giật mình sợ hãi trước dáng vẻ cuống quýt của bác sĩ này, vội nói:

“Không nhiều lắm, nhưng hình như có mấy người bị thương khá nặng, hiện giờ chúng tôi đang đưa vào trong… Anh bảo, ban ngày ban mặt đang ở cổng bệnh viện, ai ngờ…”

Triệu Tế Thành không kịp nghe hết câu, tháo ống nghe trên cổ xuống nhét cho Đoàn Thanh vẫn đang mặc đồng phục phòng cấp cứu, nói nhanh:

“Cậu ở đây chờ người bên khoa Sản tới! Nếu thấy thai phụ kia tỉnh lại thì bảo cô ta đừng động đậy, đùi cô ta bị mảnh kính đâm khá nguy hiểm, lỡ động đậy thì nguy cơ bị cắt đứt động mạch rất cao!”

Nói xong chạy nhanh ra ngoài, Đoàn Thanh thấy sư phụ chưa bao giờ cuống quýt như vậy thì lớn tiếng hỏi: “Này! Sư phụ anh đi đâu vậy?”

Triệu Tế Thành không quay đầu lại, vô thức hét to câu nói trong lòng:

“Tôi phải đi xem Nhan Cửu có bị sao không!”

Vừa dứt câu, anh đi vòng qua chiếc xe, giọng lại khá lớn, ngữ điệu cuống quýt, cho nên ngay cả âm thanh đạp lên đám kính vỡ cũng trở nên quá nhỏ, tim Triệu Tế Thành đập thình thịch điên cuồng, hô hấp cũng nhanh hơn, không thể kiểm soát nổi.

Anh căng thẳng, rất căng thẳng.

Anh sợ cô xảy ra chuyện!

Dáng vẻ thất thần buồn bã lúc rời đi, lỡ như cô không chú ý đường đi! Lỡ như…

Nhưng Triệu Tế Thành chạy ra ngoài mà không thấy bóng Nhan Cửu đâu, anh nhìn kỹ những người bị thương đang được đẩy vào trong, không có cô.

Có phải đã đi rồi không.

Nghĩ đến đó, Triệu Tế Thành thầm thở phào, nhưng nghĩ lại thời gian cô rời đi, và cả trong mấy người vừa được đẩy vào, cũng có mấy người anh không nhìn thấy, thế là vội vàng từ ngoài chạy trở lại vào trong. Lúc này đã có người bên bệnh viện chạy tới tiếp nhận, đằng xa, chủ nhiệm Dương khoa Sản cùng mấy bác sĩ trẻ đang chạy tới, Triệu Tế Thành biết anh không còn thời gian đi tìm Nhan Cửu nữa, thế là thở hồng hộc chạy tới chỗ Đoàn Thanh đang vẫy tay gọi anh như có gì đó muốn nói, đôi tay anh túm chặt vai anh ta, thậm chí ngay cả đôi mắt anh cũng đỏ lên vì hoảng hốt:

“Đoàn Thanh, nghe rõ đây, giúp tôi một việc, xem xem những bệnh nhân bị thương nặng lúc nãy có Nhan Cửu không? Làm ơn! Nếu cô ấy bị thương nặng, cậu hãy lập tức báo với tôi! Tôi…”

Nói đến đây, Triệu Tế Thành mới chú ý thấy tay Đoàn Thanh chỉ ra sau lưng anh, anh khựng lại, ngoảnh lại nhìn, đứng sau lưng anh không xa lắm, người đang nắm chặt hai tay, đôi mắt cũng đỏ hoe, chính là Nhan Cửu.

“Sư phụ anh vừa đi ra là Nhan Cửu chạy tới hỏi tôi anh có bị sao không, hai người cũng đúng là ăn ý quá…”

Ngay cả lời Đoàn Thanh nói mà Triệu Tế Thành cũng không nghe hết, anh đi thật nhanh lại gần, nắm lấy tay cô, đầu tiên xem kỹ một vòng xem có vết thương hay không, sau đó kéo cô ra xa đó mấy mét. Rồi, người đàn ông đôi mắt hoe đỏ ấy ôm chặt Nhan Cửu vào lòng.

Cằm anh tựa vào đỉnh đầu cô, Nhan Cửu cảm nhận được sức mạnh của vòng ôm đó, mọi chuyện xảy ra ban nãy, bao gồm những lời anh lao đến nói với Đoàn Thanh, cô đã nhìn thấy hết.

Ấy thế mà cô có phần không dám tin, người khiến anh trong khoảnh khắc ấy, từ cực kỳ bình tĩnh và lý trí biến thành cuống quýt, thậm chí hoảng loạn không biết làm gì, chính là cô.

Cô không cần xác nhận điều gì nữa, những gì linh tinh rối loạn như có yêu hay không, những lời đồn đại, ghen tuông, đều quên sạch sẽ.

Khi một người thích bạn, thì ngôn ngữ chính là công cụ diễn đạt yếu nhất, vì biểu cảm và hành động của anh đã nói lên tình cảm thật sự rồi.

Anh không cần nói, cô cũng đã có được câu trả lời cô cần nhất.

Nhưng cô cảm động thì cảm động thật, khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy anh, nước mắt đã rơi xuống, còn chưa nói gì thì đã nghe Triệu Tế Thành đang ôm chặt cô như muốn hòa tan cô vào xương tủy của anh nói bằng giọng run rẩy, ngữ khí gần như yếu đuối đến mức hèn mọn:

“Em đúng là đã… làm anh sợ quá.”

Nhan Cửu khẽ khàng vòng tay ôm eo anh, cảm nhận hơi thở phập phồng vẫn chưa bình tĩnh lại của anh, vùi đầu thật sâu vào lồ.ng ngực anh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống thấm vào ngực áo blouse trắng, sau đó giọng nói cô vẳng ra nghe không rõ lắm:

“Xin lỗi.”

Câu nói này như đánh thức anh ra khỏi tình huống khẩn cấp, kêu gọi ý thức của anh quay về, Triệu Tế Thành mới sực nhận ra anh biểu hiện giống một thiếu niên không che giấu được tâm sự trong lòng, bỗng cảm thấy ngại ngùng, giữa thanh thiên bạch nhật ôm người anh thích vào lòng, nhìn kiểu gì cũng không giống chuyện bản thân anh trước kia sẽ làm.

“Xin lỗi, anh…”

Triệu Tế Thành vô thức buông tay, nhưng lại bị Nhan Cửu siết chặt vòng tay, cố định lại đó, anh ngẩn người, sau đó cúi xuống nhìn Nhan Cửu trong lòng mình.

Cô đang ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh vì có ngấn lệ, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Trong lòng Nhan Cửu có rất nhiều điều muốn nói với anh, muốn cho anh biết người cô thích là anh, muốn anh biết nỗi giận dỗi không tên và nhu nhược bỏ trốn ban nãy của cô thực ra là do cô quá để tâm, cô ghen, cô không nên làm thế, cô muốn nói thậm chí cô có chút cảm tạ sự cố này, cảm tạ Lâm Thừa Viễn và Nhiếp Tinh Thần đã xuất hiện, nếu không vì có hai người họ thì có thể cô đã nằm dưới bánh xe đó, rời khỏi thế gian này với nỗi đau buồn mãi mãi.

Hoặc có thể nói, cô càng nên cảm tạ ông trời.

Dường như mọi nỗi đau buồn, khổ sở nặng nề trước đây, đều là vì khoảnh khắc may mắn này.

Cô mừng vì mình đang sống, mừng vì nhìn thấy dáng vẻ anh lo lắng cho cô mà chạy ngược chạy xuôi, nhìn thấy những bằng chứng mạnh hơn cả lời nói, chứng minh người trong lòng anh chính là cô, Nhan Cửu.

Lời còn chưa nói, nhưng dường như anh đã hiểu.

“Anh phải giúp lo xử lý mọi việc ở đây đã, sau đó anh có chuyện muốn nói với em. Đợi anh được không? Nếu không khỏe, tốt nhất em nên về nghỉ trước, anh…”

Trong mắt Triệu Tế Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó là sự dịu dàng khi núi băng đã tan chảy, sự dịu dàng đó thể hiện ở vòng tay anh lại tiếp tục siết lấy Nhan Cửu, thể hiện trong lời nói của anh, và cả ánh mắt anh khi nhìn cô.

Nhan Cửu lau nước mắt, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay anh, cười và gật đầu:

“Mau đi đi, anh yên tâm, em sẽ chờ anh.”