Sớm Đã Có Cục Cưng

Chương 16: Chương 8.1




Đúng như lời Tuấn Triển nói, Trọng Hàm có vẻ hứng thú, vui vẻ với chuyện hai người họ ở chung một chỗ. Thậm chí nó còn liên tục hỏi bọn họ khi nào thì kết hôn, lại còn giục họ mau mau kết hôn đi. Vạn Tử Tẩm mỉm cười trìu mến nhìn bảo bối đáng yêu của mình. Con trai cô đang kêu ba mẹ nói nhanh kết hôn, cảm giác này thực sự rất tuyệt vời!

Buổi tối, ba người vui vẻ đi thi ăn khoai tây chiên. Trọng Hàm ăn rất nhiều và lúc nào cũng cao giọng trò chuyện.

Những lúc như vậy Ung Tuấn Triển lại thỉnh thoảng nhìn sang cô, nhướng cao mày như đang muốn nói: Nhìn đi, anh biết là nó đang rất vui vẻ mà.

Cô đương nhiên cũng chú ý tới những hành động vui vẻ dị thường của Trọng Hàm, điều này cũng thể hiện một sự thật là nó rất sợ hãi và không muốn ba ba mình kết hôn với tiểu thư Trương ư?

Cô cảm thấy may mắn vì mình đã kịp thời biết được sự thật; kịp thời tới bên cạnh nó, kịp thời bảo vệ nó, khiến cho nó tránh khỏi cuộc sống chung với một người mẹ kế lạnh lùng.

Rồi những ngày nghỉ vui vẻ cũng phải kết thúc, còn có rất nhiều công việc đang chờ Ung Tuấn Triển trở về giải quyết. Đây là đêm cuối bọn họ ở lại New York, hành lý đã được sắp xếp gọn gàng để sẵn trong phòng khách.

– Anh biết không, em thật sự mong chúng ta có thể ở lại nơi mãi mãi. – đêm xuống, cô im lặng gối đầu lên cánh tay Ung Tuấn Triển, hạnh phúc và thoải mái nhưng trong lòng vẫn có điểm tiếc nuối.

– Sang năm chúng ta lại tới, không thì tết này cũng được. Lúc đó New York đang có tuyết rơi, rất tuyệt để đi ngắm cảnh. Anh nghĩ là em sẽ thích chúng.

Vạn Tử Tẩm thầm tưởng tượng tới cảnh tuyết rơi như lời anh nói:

– Anh hứa đó, không được quên. Mùa đông một nhà ba người chúng ta lại tới đây chơi!

“Một nhà ba người”… lời nói thuận miệng của cô lại khiến cho tim anh rung động không thôi. Anh hưng phấn ôm chặt lấy cô, hôn xuống mái tóc cô:

– Cám ơn em, cho dù là mẹ đẻ của Trọng Hàm cũng không có khả năng làm tốt được như em.

Tim của cô chợt ngưng trệ.

Nếu anh đã chủ động nhắc tới mẹ đẻ của Trọng Hàm.. có lẽ cô có thể thử một chút, thử xem anh có cái nhìn như thế nào về mẹ đẻ của Trọng Hàm.

– Mẹ của Trọng Hàm đang ở đâu? Vì sao Trọng Hàm nói chưa từng nhìn thấy mẹ?

Biểu tình của Ung Tuấn Triển chợt trầm xuống:

– Anh không biết mẹ của Trọng Hàm là ai. Chắc là em cảm thấy chuyện này thật vớ vẩn, vô lý nhưng thực sự là bọn anh không biết mẹ của Trọng Hàm là ai.

Vẻ mặt của anh khiến cho lòng cô chìm xuống; đó không phải là biểu tình có thiện cảm với người đã sinh ra con trai anh, tuyệt đối không phải.

Không, anh không vớ vẩn, vô lý chút nào, người vô lý chính là cô mới đúng! Có một người phụ nữ ngu ngốc nào lại vì tình một đêm mà kiên quyết muốn sinh ra một đứa nhỏ chứ?

Là cô, cô chính là người phụ nữ ngu ngốc đó. Cô đã khóc lóc cầu xin dì để cho mình được sinh đứa nhỏ, nói gì cũng nhất quyết không chịu bỏ cái thai. Nếu có ép thì cô sẽ dùng cách tuyệt thực hoặc là lấy cái chết ra để uy hiếp lại.

Cuối cùng, dì cũng đầu hàng trước sự bướng bỉnh, cố chấp của cô. Dì đã tới nói với cha cô là để cho cô nghỉ học một năm ở lại trên núi và dì hứa sẽ khuyên giải, thay đổi cách suy nghĩ của cô, giúp cô chấp nhận sống chung hòa thuận với mẹ kế.

Khi đó cha cô đang hao tâm tổn trí với người vợ nhỏ, còn ước không được tiễn cô tới chỗ nào đấy cho rảnh nợ để mẹ kế được an tâm dưỡng thai.

Đúng lúc đó đề xuất của dì như một pha cứu cánh, ông vui mừng còn chưa kịp, không chút do dự liền đồng ý, thậm chí thoải mái đưa cho dì số tiền phí sinh hoạt trong vòng một năm của cô.

Cũng vì thế mà dưới sự che dấu của dì, cô đã bí mật sinh hạ đứa nhỏ, thần không biết quỷ không hay …

– Khi đó anh đang du học ở California. – Ung Tuấn Triển nhăn mày, kể. – Anh chưa tốt nghiệp đại học, và có một người bạn gái quen nhau được gần một năm. Gia đình cô ấy cũng rất thích anh, bọn anh từng lên kế hoạch sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn ngay. Tuy nhà ở tận Hồng Kông nhưng cô ấy lại đồng ý theo anh về Đài Loan.

– Rồi một hôm, người nhà nói cho anh biết, có một đứa nhỏ được đưa tới tận cửa, trong phong thư để lại có ghi ngày sinh của đứa nhỏ và còn khẳng định đứa nhỏ là của anh. Bọn họ muốn anh lập tức trở về để xét nghiệm quan hệ cha con.

Nghe tới đó, tim Vạn Tử Tẩm đập nhanh hơn. Điều này hoàn toàn khớp với những gì mà dì kể lại cho cô nghe.

Dì đã lần theo số chứng minh nhân dân tìm ra nhà anh, sau đó lén lút để đứa bé ở trước cửa lớn nhà họ Ung, nhấn chuông cửa và bỏ chạy. Dì còn ngồi trong xe, xa xa trông thấy có người đi ra ôm đứa nhỏ vào rồi mới chịu rời đi.

– Anh trở về rồi tới bệnh viện xét nghiệm DNA, kết quả cho ra độ tương khớp tới 99%, điều đó chứng minh đứa nhỏ chính là con của anh.

Cô trở nên căng thẳng, cố nén lại nhịp tim bất thường của mình:

– Chắc là anh rất sợ…

– Không chỉ như vậy thôi. – một tia cảm xúc mơ hồ lóe lên trên gương mặt anh, duy trì vài giây. – Sự xuất hiện của đứa nhỏ đã khiến cho cuộc sống của anh vốn yên tĩnh bị đảo lộn, nó đã khiến kế hoạch của cuộc đời anh vỡ nát, thảm hại. Bạn gái vì không thể chấp nhận chuyện anh tự nhiên có một đứa con không rõ lai lịch nên đòi chia tay; cô ấy quá tức giận mà ngay sau đó liền kết hôn với một người đàn ông khác đã yêu mến cô từ lâu.

Vạn Tử Tẩm nghe mà ứa mồ hôi lạnh:

– Anh không… không thử nói chuyện với cô ấy sao…

Trời ơi, cô không biết lúc đó anh lại có bạn gái; đêm ấy rõ ràng là anh đã nói là không có mà. Hay là, sau đó anh mới hẹn hò? Là sau khi cô hoài thai đứa nhỏ của anh ư? Biết là anh không có lỗi, chỉ là mọi thứ thay đổi nằm ngoài tầm kiểm soát nhưng cô vẫn không tránh khỏi nếm thử mùi vị chua xót. Lúc cô mang thai vất vả thì anh lại ở bên người khác nói chuyện yêu đương.

– Ngay cả anh cũng không biết ai mà người sinh ra đứa nhỏ thì sao ngồi nói chuyện với cô ấy được? – trên gương mặt Ung Tuấn Triển phủ kín một bóng tối. – Sau khi có giấy xác nhận quan hệ cha con thì cô ấy đã giận điên lên rồi lớn tiếng trách mắng anh. Cô ấy là một người coi trọng chuyện tình cảm, thủy chung, và nói rằng không có cách nào ở bên cạnh anh nữa. Và cô ấy cho rằng, nếu sau khi hai đứa kết hôn mà có tiếp đứa thứ hai, thứ ba, thứ tư… những đứa con ngoài giá thú xuất hiện nhiều không thể đếm nổi thì phải làm sao?

Vạn Tử Tẩm mở tròn mắt nhìn anh, hô hấp ngưng lại.

Sao cô lại không nghĩ tới điều này? Khi bạn gái trách mắng anh, nhất định là anh hận người phụ nữ đã vụng trộm sinh hạ đứa nhỏ, người vô tình phá hoại cuộc sống của anh tới chết, mà người phụ nữ đó chính là cô!

– Anh… anh không thể tha thứ cho mẹ của Trọng Hàm sao? – cô hơi hơi nhíu mày, nhìn anh. – Có lẽ lúc đó cô ấy còn quá trẻ, có khi chỉ là một con bé mới lớn, ngây thơ không hiểu chuyện. Biết đâu cô ấy không đủ trưởng thành để suy nghĩ thấu đáo; hoặc là bản thân cô ấy nghĩ rằng từ bỏ cốt nhục của mình là một chuyện quá tàn nhẫn.. Cô ấy chỉ muốn có đứa con của mình, biến nó thành gia đình riêng và nghĩ đơn giản việc sinh đứa nhỏ ra là một biểu hiện của tình yêu đối với anh…

Lúc đó thật sự là cô đã nghĩ như vậy. Cha lựa chọn mẹ kế và đứa em trai trong bụng bà ấy mà bỏ quên cô, không sao, cô cũng không cần bọn họ phải quan tâm. Cô có thể có được đứa con của riêng mình, có gia đình của riêng mình. Cô đã hứa là sẽ yêu thương đứa nhỏ trong bụng thật nhiều, sẽ cho nó những tình cảm tuyệt vời nhất, sẽ chú ý tới cảm nhận của nó; cô sẽ không rời xa nó, không bỏ rơi nó… Tóm lại, cô sẽ không để con cô phải buồn tủi và khó chịu giống như bản thân cô đang hứng chịu…

– Anh không biết cô ta là ai thì sao lại phải thông cảm với lập trường và suy nghĩ của cô ta chứ? – anh nghiên răng nói. – Nghĩ lại, một người phụ nữ lạ hoắc không biết tên tuổi tự nhiên sinh con cho anh, không phải là anh nên sợ ư? Anh là người thừa kế của tập đoàn nhà họ Ung, chẳng phải anh cần lo lắng rốt cuộc cô ta sinh đứa nhỏ có là mục đích gì?

Anh kích động, nói tiếp:

– Lúc ấy ông bà nội và bố mẹ anh vì chuyện này mà phiền não mấy ngày mấy đêm. Nói bọn họ sao không lo lắng sau lưng đứa nhỏ này liệu có phải là một âm mưu nào đó; thậm chí mọi người còn nghi ngờ là anh bị chuốc thuốc nên mới có đứa nhỏ này. Nghiêm trọng hơn là họ sợ trong tay mẹ đứa nhỏ đang nắm những nhược điểm của anh, thí dụ như ảnh khỏa thân hoặc là clip nóng.

Cô bị những suy luận của anh dọa cho sợ khiếp và hoàn toàn không ngờ bọn họ lại nghĩ về cô như vậy. Cô chỉ đơn thuần muốn sinh đứa nhỏ của hai người nhưng đối với anh mà nói nó không khác gì một quả bom nổ chậm hạng nặng.

Vạn Tử Tẩm cắn cắn môi, hạ giọng:

– Em nghĩ, biết đâu cô ấy không biết anh là người thừa kế gì gì đó…

– Điểm ấy không ai có thể khẳng định. – Ung Tuấn Triển tiếp lời.

Cô thì thào thành tiếng:

– Có lẽ cô ấy có nỗi khổ riêng.. Biết đâu cô không biết đứa nhỏ còn sống, và không có ý định giao đứa nhỏ tới tay anh khiến anh phải sợ hãi… – dì nói với cô rằng đứa nhỏ đã chết, là dì đã nói là đứa nhỏ chết rồi…

– Sự ích kỷ của cô ta đã biến Trọng Hàm thành một đứa nhỏ lúc nào cũng sống trong cảm giác cô độc, thiếu an toàn. – anh lạnh giọng lên án. – Khi anh biết được Trọng Hàm rất sợ anh kết hôn thì anh đã không còn duy trì lâu dài mối quan hệ với phụ nữ. Anh không muốn một đứa bé còn quá nhỏ như nó phải lo nghĩ nhiều, mãi tới lúc bệnh tình của bà nội chuyển nặng thì anh không thể không đối diện với chuyện hôn nhân.

– Ngay cả như vậy thì anh vẫn cố gắng chọn lựa một đối tượng sẽ không thể làm thương tổn tới Trọng Hàm. Tất cả những điều này đều có thể tránh được, nếu khi ấy anh là một thằng đàn ông bình thường, nghiêm túc thì anh đã có thể kết hôn, có được một gia đình và đứa con của mình, chứ không phải điên đầu lo đối phó với những vấn đề kia.

– Nhất định là cô ấy cảm thấy rất có lỗi với anh. – giọng cô run run. – Em nghĩ cô ấy không có chủ ý biến Trọng Hàm thành một đứa nhỏ mồ côi cha, nhất định là cô ấy không ngờ tới mọi chuyện lại thay đổi theo chiều hướng này. Không có một người mẹ nào lại muốn vứt bỏ con của mình…

– Dù thế nào thì anh cũng chưa có cách tha thứ cho người phụ nữ đó. – giọng nói và biểu tình của anh vẫn lạnh lùng, không chút thay đổi.

Vạn Tử Tẩm bất lực nhìn anh:

– Anh có nhất thiết phải cố chấp như vậy không? Không thể tha thứ cho cô ấy.. một chút sao?

Ung Tuấn Triển lắc đầu:

– Em không cần nói thay cho mẹ của Trọng Hàm! Loại phụ nữ chỉ vì ham muốn ích kỷ của mình mà phá hủy cuộc sống của người khác thì không đáng để em đồng tình.

Ánh mắt cô tràn ngập sự cầu xin:

– Nhưng có thể là cô ấy không cố ý….

Anh nhìn cô chăm chú:

– Nếu em biết thân thế của anh, anh nghĩ em sẽ không thông cảm với người phụ nữ đó và cũng sẽ không vì cô ta mà nói thay đâu.

Tim cô chợt nhảy dựng lên:

– Thân thế? Cái gì mà thân thế?

Ung Tuấn Triển chậm rãi nói:

– Anh không phải là cốt nhục nhà họ Ung.

Cô cảm thấy sốc vì cái tin này.

Anh tiếp tục nói:

– Anh không hề biết mình không phải là huyết mạch nhà họ Ung. Ông bà nội, ba mẹ đối xử với anh vô cùng tốt và hết lòng che chở. Nhất là mẹ anh, bà chăm sóc anh rất chu đáo. Anh không thể ngờ được có một ngày phát hiện ra chuyện anh không phải là con của bà!

Đầu óc Vạn Tử Tẩm loạn thành một đoàn:

– Nếu vậy… làm sao mà anh biết được?

– Vô tình một lần anh tìm thấy một tập giấy tờ nhận con nuôi và anh không thể nào chấp nhận sự thật anh chỉ là một cô nhi. – anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác chết điếng như sét đánh ngang tai lúc đó.

Giọng anh khàn khàn, trầm thấp:

– Anh bỏ trốn khỏi nhà, lang thang tới một vùng núi không biết tên, tùy tiện tìm một nhà trọ bình dân ở lại. Trong vòng ba tháng anh đã cắt đứt liên lạc với người nhà, mãi tới khi thám tử tìm thấy anh, báo tin mẹ nhập viện, tình trạng rất tệ thì anh vội vàng xuống núi.

Ha gò má cô nhất thời nóng rực lên, cũng chính lúc đó hai người bọn họ đã gặp nhau. Tới lúc này cô mới biết lý do vì sao anh lại ở trên núi lâu như thế.

– Sau này, anh đã phải dành khá nhiều thời gian để tập thích ứng với điều đó, dần dần anh bước ra khỏi cuộc sống một mình khép kín, xác nhận sự tồn tại của bản thân. Đúng lúc đó lại xuất hiện một đứa bé, một đứa bé không rõ mẹ là ai… – Ung Tuấn Triển đau khổ lắc đầu, cả người trở nên căng thẳng. – Anh là một kẻ không rõ thân thế, con trai của anh cũng là một đứa nhỏ như vậy.. Lúc ấy anh thực sự không thể chấp nhận nổi, cảm giác như chút tôn nghiêm đã bị giẫm nát. Anh thấy thẹn với bố mẹ, anh đã tạo ra cho họ một đứa cháu nội không rõ lai lịch. Có lẽ vì anh không có được dòng máu tốt đẹp của nhà họ Ung nên mới có thể làm nên những chuyện vô lý, đáng xấu hổ như vậy.

Tâm trạng Vạn Tử Tẩm làm vào sự bất an, uể oải chưa từng có.

Anh không có một chút cảm kích đối với việc cô đã sinh ra Trọng Hàm, ngược lại, anh còn vô cùng oán hận người phụ nữ đã hạ sinh Trọng Hàm.

Cô sao có thể nói với anh rằng cô chính là người phụ nữ làm hỏng tương lai của anh, là người phụ nữ khiến anh đau đớn khôn cùng kia?