Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 87: Van xin




Chết tiệt, Trần Hy Nhi đã nói tới đây thăm cô, vậy mà giờ đến cửa cũng không mở được. Sở Minh Thành vậy mà dám khóa trái cửa nhốt cô trong phòng.

Lẽ nào là vì chuyện đêm qua? Hắn sỉ nhục cô như vậy là vì lý do gì chứ, nhốt cô trong này cũng thật quá vô lý rồi.

Cô vội chạy vào trong cầm điện thoại lên gọi vào số di động của Trần Hy Nhi, không biết giờ này cô ấy đã tới đây chưa. Kể cả nếu tới cũng không được gặp nhau như vậy rất mất công.

Một cơn gió từ ngoài thoảng qua khiến mái tóc ngắn của Sở Minh Thành khẽ bay, hắn chăm chăm vào túi xách Trần Hy Nhi đang đeo trên vai, tiếng điện thoại đang phát ra rất đều.

Trần Hy Nhi nuốt một ngụm nước bọt, cứ thế mở khóa túi xách ra lấy điện thoại, nhìn vào màn hình liền biết ngay Triệu Đình Đình đang gọi, nha đầu ngốc này sao lại biết chọn thời điểm gọi thế này, lại còn ngay trước mặt boss lớn.

Mặt mày biến sắc hẳn đi, Trần Hy Nhi nhìn người đàn ông đối diện, ánh mắt sợ sệt lại đang trực diện với đôi đồng tử sáng ngời, Sở Minh Thành thậm chí còn không chớp mắt lấy một cái.

“A...alo.” Áp điện thoại vào tai, Trần Hy Nhi nhỏ giọng.

“Hy Nhi, cậu đã đến nơi chưa? Nếu là đang trên đường đến thì mau quay về.”

Nghe thấy giọng Trần Hy Nhi, Triệu Đình rối rít đổi tai nghe điện thoại, gương mặt tràn đầy sự lo lắng. Nếu Trần Hy Nhi gặp phải hắn thì biết phải làm sao chứ, hắn tức giận đến nỗi nhốt cô trong phòng, lẽ nào lại để Trần Hy Nhi được yên sau khi đưa cô đào thoát thất bại trong phi vụ bỏ trốn lần trước. Sở Minh Thành như có con mắt khắp ngóc ngách thế giới, chuyện Trần Hy Nhi làm gì, đi đâu với cô nhất định hắn rõ hơn ban ngày.

Cuống đến nỗi quên tắt loa ngoài, giọng nói luống cuống của Triệu Đình Đình đều lộ to ra, cả Trần Hy Nhi và Sở Minh Thành đều có thể nghe rõ, âm thanh thở gấp gáp của Triệu Đình Đình cũng thoát ra từ từ.

“Mình...A!” Trần Hy Nhi tái mặt định nói vài câu lập tức chiếc điện thoại liền vụt ra khỏi lòng bàn tay.

Sở Minh Thành cầm trên tay chiếc điện thoại, màu đỏ, ốp lưng cũng đều là kim sa và mặt đá. Tuy là đồ rẻ tiền nhưng vẫn rất kiêu kỳ. Trần Hy Nhi này có mắt thẩm mỹ tốt hơn con cáo non đó.

Hắn cư nhiên tắt điện thoại không cần suy nghĩ, môi hơi nhếch lên.

“Boss, tôi...tôi…” Ai đó nhìn điện thoại mình trong tay boss lớn mà không khỏi đau lòng, Sở Minh Thành cầm điện thoại không thể nhẹ nhàng hơn được sao, bóp như vậy ngộ nhỡ…

“Cô vẫn chưa cút được? Có cần tôi cho người tiễn không, tiểu thư họ Trần?” Cửa chính được Sở Minh Thành khép lại, hắn đút điện thoại Trần Hy Nhi vào túi áo mình như thể không phải của cô.

Từ trên nhìn xuống Trần Hy Nhi cũng chỉ quá ngực Sở Minh Thành một chút, chưa kể cô ấy còn đi giày cao gót khá cao. Vậy mà ánh mắt hắn khi híp xuống nhìn đối phương như sắp ăn thịt người khác vậy.

“Boss, tôi...tôi có thể gặp Đình Đình một chút rồi đi không?” Trần Hy Nhi đáng thương đưa hai tay lên chắp trước ngực xoa xoa, lẽ nào không thể gặp tiểu yêu tinh một chút chứ? Dẫu sao cũng nhờ có công Trần Hy Nhi mà hắn mới có được Đình Đình trong Sở gia như ngày hôm nay, lẽ nào hắn lại quên công sức lớn lao này rồi?

Sở Minh Thành trước khi đem Triệu Đình Đình đi đã nói không cấm hai người gặp nhau, còn hứa sẽ cho Triệu Đình Đình có một cuộc sống như mơ. Bây giờ nhìn mặt người đàn ông này Trần Hy Nhi có cảm giác anh ta đang lật mặt.

Vừa nói xong chưa được ba giây, sau gáy Trần Hy Nhi và sống lưng liền lạnh toát vô cớ, khi nhìn vào khuôn mặt nam nhân lãnh khốc kia cô lập tức biết được câu trả lời, dù Sở Minh Thành không nói ra thì trên mặt vẫn hiện rõ một chữ to tướng: KHÔNG!

Đành vậy, hẹn khi khác gặp Triệu Đình Đình...Trần Hy Nhi long lanh đôi mắt đáng thương, tay dần hạ xuống quay lưng đi.

Đi được vài bước Trần Hy Nhi mới nhận ra điện thoại mình còn đang trong tay boss lớn, cô quay ngoắt lại xòe tay cười hi hi.

“Điện thoại của tôi.”

Bỏ lời Trần Hy Nhi ngoài tai, Sở Minh Thành hất mặt đi qua Trần Hy Nhi, cũng không có một câu trả lời rõ ràng.

Ơ!” Trần Hy Nhi nghệt mặt, toàn thân như hóa đá muốn đuổi theo lại bị bốn tên vệ sĩ cao to của Sở Minh Thành đứng từ phía sau từ bao giờ ngăn lại. Vậy là sao chứ, giàu như vậy mà ban ngày ban mặt cướp điện thoại của người khác sao?

Chỉ biết lặng nhìn boss lớn cùng một dàn đàn em cao to đi phía sau lần lượt lên năm chiếc xe phía bên ngoài biệt phủ Sở gia, Trần Hy Nhi cọ quậy một chút đã bị đám vệ sĩ của Sở Minh Thành bóp chặt bả vai. Ai đi theo boss Sở đều mặc trang phục đen rất ngầu, đến xe hơi cũng màu đen, thật quá bá đạo rồi?

Đợi khi Sở Minh Thành rời khỏi, bốn tên vệ sĩ giữ Trần Hy Nhi cũng buông cô ra, bốn tên bặm trợn đó không đi theo Sở Minh Thành mà đứng ở cửa chính mỗi bên hai người để canh chừng.

“Coi như hôm nay xui xẻo!” Trần Hy Nhi nén giận dữ quay lưng bước đi, tay không ngừng đấm đánh vào không trung.

Bên ngoài trở nên im ắng, bên trong cũng không kém phần. Triệu Đình nằm la liệt trên giường, tay cầm điện thoại giơ cao trên không trung để bấm gọi cho Trần Hy Nhi từ đầu đến cuối, gọi mãi không được, đến nỗi hai mắt cô đang díu vào với nhau vì nhìn màn hình quá lâu.

Tay bắt đầu buông lỏng một chút, chiếc điện thoại từ tay Triệu Đình Đình lung lay rồi rơi bộp xuống mặt cô. “Ái ui!”

“Đau quá đau quá!” Cô ngồi bật dậy xoa xoa sống mũi, hôm nay ngày gì mà khiến cô khó chịu như vậy chứ.

Quá nửa ngày trôi qua, đến bữa sáng và bữa trưa cô cũng không được ai đem đến. Bụng réo lên vì đói, miệng thì khát khô nhưng không còn nước trong phòng. Cô sắp không chịu nổi nữa rồi. Ngoài trời đã chấm đen rồi, lẽ nào tên Sở Minh Thành đáng ghét đó định nhốt cô ở đây cả đời hay sao.

“Đình Đình ơi! Đình Đình có trong đó không?”

Đang mơ hồ lăn lộn trên giường Triệu Đình Đình lại nghe thấy tiếng của Hựu Hựu ngốc, tiếng gõ cửa cũng vang lên rõ ràng.

Cô ngồi bật dậy, dùng ánh mắt chói sáng tia ra cửa phòng, người ngồi bật dậy vào thế chuẩn bị lao ra cửa với độ đột kích 50m/10s.

“Hựu Hựu, mau mở cửa cho tôi đi, tôi bị bố cậu nhốt trong này rồi.” Triệu Đình Đình áp tai vào cửa nghe ngóng.

Bên ngoài im lặng vào giây. “Hựu Hựu làm gì có chìa khóa. Đình Đình làm gì mà bị bố nhốt vậy?”

“Ai mà biết chứ, lão già khùng điên nhà cậu, cậu không hiểu thì làm sao tôi hiểu được.” Vừa tưởng tượng ra khuôn mặt lạnh lùng của hắn Triệu Đình Đình đã dùng tay đập mạnh vào cửa rồi tự đưa tay lên miệng thổi thổi vì đau. Ông trời đúng là không có mắt, bắt nạt cô mãi…

“Thiếu gia, đã đến giờ tự học, cậu mau tự giác.”

Bên ngoài Hựu Hựu phát ra một âm thanh thứ ba xen vào, là giọng nói của phụ nữ. Nghiêm khắc như vậy chỉ có thể là quản gia Tiêu!

“Hựu Hựu? Hựu Hựu?” Đi rồi sao? Không còn nghe thấy động tĩnh gì cả. Trong nhà này đúng là chỉ có tên ngốc Hựu Hựu là quan tâm cô nhưng rồi cũng bị đám người họ cách ly. Đến giờ phòng cô vẫn không có một ánh điện, cô chẳng muốn bật đèn chút nào.

--------------

“Boss, tối nay anh còn chưa ăn gì, có muốn đi ăn một chút không ạ?”

Ngồi trong chiếc xe rộng lớn, bên trong đầy đủ tiện nghi với một nơi để rượu một nơi làm bàn để giấy tờ. Sở Minh Thành ngồi dưới ánh điện vàng mờ ảo, tay vẫn cầm tờ giấy hàng nghìn con chữ, tay còn lại không ngừng day day hai thái dương.

“Không cần.” Anh khàn giọng.

“Cả ngày nay anh đã không ăn uống gì rồi. Công việc nhiều như vậy chắc chắn rất mệt.” Tên tài xế phía trước đổi hướng vô lăng, mắt nhìn qua gương chiếu hậu một cái rồi nhìn đường.

Anh không trả lời, bỏ tờ giấy trên tay xuống mặt bàn, mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Con phố đã ngập tràn bảy màu sắc, trên đường xe qua lại cũng nhiều hơn, có vài cặp tình nhân nắm tay nhau đi trên vỉa hè miệng cười hạnh phúc.

Những cảnh tượng đó hoàn toàn vô vị trong mắt anh, tất cả đều như ảo ảnh trôi đến rồi vụt đi. Cho đến khi xe đi qua một tiệm bánh ngọt mới mở, bên ngoài trang trí phong cách ngọt ngào, khách ra vào cũng rất đông. Xem ra vị bánh ở đây không tệ mới có nhiều người chen lấn chỉ để mua được một phần bé thế kia.

Nha đầu đó...cũng thích ăn bánh ngọt.

“Dừng xe.” Sở Minh Thành hạ giọng, đầu ngửa ra sau nhắm mắt.

Lời lệnh vừa nói ra chưa đầy chục giây xe của anh đã được tài xế tấp vào lề đường. Cậu ta quay đầu lại nói với giọng lễ phép. “Boss có điều gì muốn sai bảo ạ?”

“Bao trọn tiệm bánh kia, bánh nào ngon nhất đem về đây.”

“Còn những người khách…” Cậu ta nhướng mày nhìn đám khách đông vẫn đang chen chân ra vào để mua bánh.

“Đuổi hết.” Sở Minh Thành hé môi không ngượng miệng, mắt vẫn nhắm nhưng môi có ý cười.

Chưa đầy mười phút sau người của Sở Minh Thành đều tập trung đông đủ trước tiệm bánh ngọt để giải tán đám đông. Từ trong ra ngoài tiệm bánh hai hàng vệ sĩ áo đen đứng lừng lẫy khiến ai cũng phải sợ hãi. Riêng nhân viên trong tiệm còn tưởng bị xã hội đen bao vây phá quán! Chỉ là mua bánh sao lại phô trương như vậy chứ, hơn nữa là vì bao trọn tiệm trong đêm nay nên số tiền chủ tiệm nhận được cũng không ít gì, đủ để đóng cửa tiệm một tháng nhưng vẫn còn số dư để sinh sống!

Xe trở về biệt phủ Sở gia ngay sau đó, Sở Minh Thành tay cầm theo túi bánh vẫn còn mùi hương vani, bóng dáng cao lớn bị ánh trăng phản xuống đổ trên nền đất một màu đen.

Cho đến khi chân dừng lại ở cửa phòng Triệu Đình Đình, anh hơi cau mày rút trong túi ra chiếc chìa khóa. Cửa phòng Triệu Đình Đình rất nhanh được mở ra ngay sau đó.

Liếc quanh căn phòng tối Sở Minh Thành vẫn có thể nhận ra trên giường không có người. Cô ta lại đi đâu rồi? Không lẽ ngủ trong phòng tắm?

Tay chạm vào nút công tắc trên tường, anh toan bật đèn lên lại bị một vòng tay ai đó bao trọn từ phía sau. Bất giác anh khẽ rùng mình nhưng vẫn đứng im cảm nhận hơi ấm từ phía sau.

“Đừng...đừng bật.” Triệu Đình Đình nhẹ giọng, mặt áp vào tấm lưng Sở Minh Thành.

“Chưa ngủ?” Anh lạnh lùng cất giọng trầm trầm, hơi thở có phần mệt mỏi, nhưng cũng chen vài tia phẫn nộ dư lại từ hôm qua.

Cô dụi dụi đầu sau lưng Sở Minh Thành. “Chưa.”

“Bánh còn ấm, ăn đi.” Nói xong Sở Minh Thành định đi về phía trước nhưng lại bị vòng tay bé nhỏ phía sau níu lại, giọng nói Triệu Đình Đình vừa ngọt vừa buồn buồn.

“Đừng nhốt tôi nữa, tôi sai rồi, sau này tuyệt đối không làm anh tức giận. Có được hay không?”

Khóe môi người đàn ông khẽ phất lên nụ cười mỏng manh. Nha đầu này hôm nay lại biết xuống nước xin anh ư? Cũng được, nghe giọng nói này khá cảm động. Chủ động ôm anh từ phía sau như này không biết nghĩ ra được kế hoạch phải mất bao lâu để cô ta dám làm.

“Van xin tôi đi, bằng lời nói e là không đủ.”

Triệu Đình Đình hơi đỏ mặt trong bóng tối, cô siết chặt hai lòng bàn tay đi ra trước mặt Sở Minh Thành. Cổ họng trơn tuột xuống một ngụm nước bọt, trong bóng tối đôi mắt cô giống như áng mây mờ bị gió làm cho lay động. Cô hơi kiễng chân lên, mắt nhắm nghiền không dám mở.

Rõ ràng là chiều cao của nha đầu có hạn, không thể với tới anh. Nhìn vào khuôn mặt mong chờ của Triệu Đình Đình lại khiến Sở Minh Thành vui vẻ một chút. Anh hơi thấp người xuống đặt xuống môi Triệu Đình Đình một nụ hôn nhẹ.

“Được, tha thứ cho cô.”