Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 74: Về nước




Đứng sau cánh cửa, Sở Minh Thành siết chặt hai lòng bàn tay vào nhau, đôi mắt thăm thẳm hướng về phía trước, khuôn mặt không biểu lộ lấy một tia cảm xúc.

Chết tiệt, cái tên Giai Nghi không buông tha cho anh, dù anh đã cố quên, nhưng tại sao một lần nữa nó lại xen vào cuộc sống của anh. Là cô ta đáng chết, là cô ta tự muốn chết thê thảm, nhưng tại sao cái chết của cô ta mãi ở trong ký ức của anh không chịu thoát ra.

Giai Nghi, cô còn điều gì vướng mắc ở cõi đời này sau khi phản bội tôi sao, cô luôn khiến tôi phải bất ngờ với những mối quan hệ xung quanh tôi…

Rầm!

Ánh mắt lóe lên tia đau đớn cùng phẫn nộ, Sở Minh Thành dùng tay đấm mạnh vào cánh cửa phía trước, cánh cửa bỗng nhiên cũng vì lực của anh mà bị lún sâu vào một chút, tay anh đỏ lên, máu hơi rướm xuống.

“Sở Minh Thành…”

Đâu đó quanh anh vang đến cái giọng ngây thơ, cái giọng chân thành pha lẫn yếu đuối, cái giọng có chút không ổn định. Anh ngoái đầu sang thì thấy Triệu Đình Đình đứng gần đó, tay trái đưa lên túm lấy vạt áo trước ngực mình, ánh mắt cố tỏ ra xa lạ nhưng khuôn mặt lại có phần quan tâm. Triệu Đình Đình nhìn anh, rồi nhìn xuống tay anh.

“Giai Nghi…” Bất giác miệng anh lại thốt ra cái tên cay nghiệt khi nhìn thấy Triệu Đình Đình, tại sao lúc này nha đầu lại xuất hiện trước mặt anh chứ, anh thật sự đang không ổn.

Triệu Đình Đình nhìn dáng vẻ điên dại của Sở Minh Thành, trong lòng trào lên cảm xúc kì lạ, hắn nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng kia, hắn nhìn thẳng vào cô và gọi lên cái tên Giai Nghi, tình đầu của hắn.

“Ai là Giai Nghi của anh chứ. Tôi là Triệu Đình Đình.” Cô cắn răng quay lưng đi. Nhầm là ai cũng được, tại sao lại nhầm cô với người hắn từng yêu chứ. Cả Lâm Bác và Sở Minh Thành đều bị điên cả rồi.

Khi nãy không khí trong phòng có chút ngột ngạt nên Triệu Đình Đình mới tự ý bỏ Diệp Linh trong phòng khi cô ta đang lướt điện thoại mà ra ngoài, dù sao khi ở bên trong cô vẫn cảm thấy cô ta không ưa gì mình, mỗi lần đối diện với nhau thì miệng lưỡi của cô ta vẫn luôn cứng ngắc, không có gì gọi là muốn làm thân. Muốn ra ngoài trước tiên phải đi qua căn phòng cô và hắn vừa ở chung với nhau, cô không nghĩ hắn đã xong chuyện và đứng đó, cô không biết vì sao hắn tức giận đến nỗi hành hạ cả thân thể quý báu của mình nhưng cô sẽ không quan tâm hắn đâu. Mặc dù lúc đó nhìn hắn...có vẻ mất bình tĩnh hơn bình thường, và khi nhìn thấy dáng vẻ của hắn cô lại thấy không vui.

“A…”

Tay của cô...bàn tay ấm nóng của Sở Minh Thành, hắn đang giữ cổ tay cô. Hắn đến chỗ cô từ khi nào mà tiếng bước chân còn không có chứ, hắn như ma vậy, ma biết bay!

Cô quay lại đầu lại, mái tóc hạt dẻ bay theo giữa không trung, đôi mắt hút người lộ vẻ tự trọng, mày ngang chau lại xinh xắn, khuôn mặt non dại của cô bây giờ thật khác với Sở Minh Thành, cô trẻ trung, năng động bao nhiêu thì hắn lại chín chắn, đa mưu túc trí bấy nhiêu. Hắn so với cô...rõ ràng là không hợp, không hề.

Sở Minh Thành giữ chặt tay cô, trong bóng tối cô không nhìn rõ được mặt hắn chỉ nhờ vào ánh điện mờ, tóc của hắn đã che đi gần nửa khuôn mặt, cô chỉ thấy sống mũi cao cũng đôi môi mỏng của hắn, gương mặt lạnh lẽo không có sức sống. Hắn nắm chắc cổ tay cô không muốn buông, thân hình cao lớn của hắn đang ở trước mặt cô, nếu là bình thường cô sẽ thấy thật quật cường và mạnh mẽ, ưu tư đến nỗi nhìn thôi là muốn được hắn bảo vệ. Nhưng giờ đây sao cô thấy hắn cô đơn quá, chính lúc này cô lại muốn an ủi hắn dù chẳng có lý do gì.

“Anh…”

Nửa lời mới nói ra, chưa đầy một giây Triệu Đình Đình đã bị Sở Minh Thành kéo đến ôm chặt vào lòng. Vòm ngực rắn chắc của hắn đang trước mặt cô, cô nghe thấy tiếng trái tim hắn đập, rất nhanh. Sở Minh Thành rốt cuộc là bị ai dọa cho đến nỗi như người mất hồn như vậy chứ?

Triệu Đình Đình hơi đỏ mặt, cô đưa hai tay từ phía sau lên, có nên ôm hắn không? Có nên ôm lấy tấm lưng to lớn này không, hắn cần cô ôm hắn không…

Tay đến ngang chừng thì những lời của Diệp Linh lại lặp đi lặp lại trong đầu cô, rằng ‘Giai Nghi là người duy nhất mà boss yêu trên đời này.'

Khuôn mặt cô cứng lại dần trở lên lạnh lùng, đôi mắt cũng như bị tầng sương mờ bao phủ. Cô hạ tay xuống dưới, mi mắt hơi cụp xuống. Cô cảm thấy bây giờ mình thật thảm hại, cô không thể so sánh với người phụ nữ đó, thì chẳng có lý do gì có thể an ủi một trái tim to lớn như này bằng đôi tay yếu ớt.

“Buông ra.” Triệu Đình Đình cất giọng nhàn nhạt. “Ưm…” Dứt lời cô đúng là được Sở Minh Thành buông ra, nhưng không phải là buông tha cho cô, mà là hắn đưa tay lên giữ chặt đầu và eo cô để cưỡng hôn.

Môi hắn nóng quá...cứ vậy mơn trớn quanh môi cô, cô giống như bị ma lực bao phủ không thể tìm cho mình một lối thoát, cô liền nhắm mắt cảm nhận nụ hôn này.

Sở Minh Thành hôn sâu môi cô, mút lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của cô trong miệng, đôi mắt mở hờ nhìn người phụ nữ ngoan ngoãn đang gần gũi nhất với mình, hóa ra khi Triệu Đình Đình ngoan ngoãn lại rất dễ thương, hàng mi cong đen nhánh đang rung lay theo cử động của khuôn mặt, gò má hồng hào lại xinh đẹp.

Anh thật sự đang rất dịu dàng với cô ta đấy ư? Có lẽ đây là nụ hôn mà anh hài lòng nhất từ khi giữ Triệu Đình Đình bên mình. Nhưng cũng vì nụ hôn không cần phải cưỡng chế này, trước mặt anh lại giống như đang hôn cô ta, Giai Nghi. Người phụ nữ không biết từ chối mà chỉ mỉm cười chấp nhận.

Dần mất đi sự hô hấp của mình, Triệu Đình Đình ngày càng khó thở mỗi khi Sở Minh Thành hôn cô sâu hơn, hắn định bao giờ ngừng lại đây, cô sắp ngạt hơi thở của hắn rồi.

Hai tay cô đưa lên trước ngực Sở Minh Thành, muốn đẩy hắn ra xong rất khó có thể làm được, dù cô cố gắng như nào thì hắn vẫn không hề lung lay lấy một lần, hắn như cây cột điên vậy!

Tức đỏ mặt tím tai, cô liền cắn vào môi hắn. Sở Minh Thành rít nhẹ vì đau rồi buông cô ra, tuy vậy hai bàn tay của hắn vẫn thắt chặt eo cô. Hắn nhìn cô thở gấp từ trên cao, miệng cong lên một nụ cười.

Quả nhiên là ngày càng giống, Triệu Đình Đình, phiên bản ngốc này một ngày nào đó sẽ trở thành người phụ nữ có phiên bản thứ hai đúng chứ? Và sẽ sớm phản bội hắn, đúng không? Vậy thì Triệu Đình Đình, tôi thà giữ cô bên cạnh một đời chứ không để cô thoát khỏi tay tôi...bằng bất cứ giá nào, cô chỉ thuộc về Sở Minh Thành này.

“Anh, anh ức hiếp người quá đáng!” Triệu Đình Đình hung hăng nhìn lên, cô đưa tay lên lau lau khóe miệng vẫn còn ươn ướt.

Mới đây còn thấy hắn ta đang trong trạng thái không ổn định, vậy mà giờ đã gian xảo đúng với bản chất ban đầu, đồng tử ưng vệ như sáng rực trong đêm của hắn giảo hoạt đến bất ngờ. Sở Minh Thành vậy mà rất nhanh hồi phục trạng thái, có điều nhìn hắn như này cô mới thấy thân quen, đây mới là Sở Minh Thành.

Sở Minh Thành nhướng mày nhìn cô, miệng nhếch lên một chút. “Vậy mà có người cứ cuốn lấy kẻ ức hiếp người quá đáng.”

Triệu Đình Đình nhìn điệu bộ bắt tội trúng tim đen của hắn khi nhìn cô, đầu liền muốn bốc khói, mặt cô nóng chết rồi. Tên Sở Minh Thành này lại xấu xa chọc ghẹo cô.

“Còn đau không?” Hắn nhìn một bên tai của cô, tay đưa lên gạt đi lọn tóc của Triệu Đình Đình đang che đi tầm nhìn của hắn. Máu ngừng chảy rồi, nhưng khi nhìn vào đúng là rất tức giận.

Lâm Bác dám bắt người phụ nữ của hắn, thật đúng là gan to bằng trời, nếu đã bắn trúng Diệp Linh một đạn, sao không bắt cô ta thêm vài phát mà lại bắn nha đầu không biết điều này, dù sao Diệp Linh cũng chẳng chết được, nhưng còn Triệu Đình Đình chắc bị dọa chết rồi!

“Để tôi cầm súng bắn anh là biết ngay.” Triệu Đình Đình đưa tay lên sờ sờ vào tai, cô hừ lạnh một cái khinh miệt. Đúng là tên ngốc mới đi hỏi có đau không khi bị súng bắn, nhìn Sở Minh Thành thông minh như vậy xem ra cũng chỉ là đầu to, não bằng quả nho.

Nghe được lời đề nghị thú vị của Triệu Đình Đình, khuôn mày anh có chút giãn ra. Con cáo non này cũng biết cách dọa người lắm, gần đây rất hay hung hăng trừng mắt với anh, lại còn dám đòi súng bắn anh? Nếu không phải vì quan tâm anh hỏi cô ta làm gì, biết thế không nên nhắc nhở cô ta nằm xuống, để đạn vào da thịt cô ta sâu thêm một chút để biết điều nghe lời hơn trong những lần bị phục kích về sau.

“Nếu tôi đưa súng cô không dám bắn, tôi sẽ bắn lại cô, được không?” Anh kéo sát Triệu Đình vào nhau, cố tình để cô cảm nhận được vật trướng trên cơ thể mình.

Triệu Đình Đình nuốt nước bọt, chân tay cô như hóa đá. Cái...cái gì bên dưới...nó…

“A, anh biến thái!” Cô giật mình đẩy xa Sở Minh Thành ra, hắn đúng là tên thần kinh bệnh hoạn, sao bất cứ lúc nào cũng có thể...cứng được như vậy!

Nhìn cáo non bên dưới thật sự bị dọa cho luống cuống chân tay, Sở Minh Thành cười tà ghé sát tai Triệu Đình Đình. “Súng của tôi cũng có đạn, không cần mấy loại súng rẻ tiền kia.”

Càng nghe Triệu Đình Đình càng tức muốn nổ đom đóm mắt, Sở Minh Thành thật giống sói chín đuôi! Hắn mọi lúc mọi nơi đều nghĩ đến ‘chuyện đó’ sao, đúng là vô liêm sỉ.

“Hừ, vừa rồi còn đổ oan tôi ăn cắp đồ của anh, giờ thì đừng hòng lấy lòng tôi bằng mấy biểu hiện không biết xấu hổ đó.” Nghĩ đến là tức, cô còn chưa từng thấy cái châm hoa đó bao giờ, hắn lại một lòng quả quyết là cô lấy cắp. Nhìn cô giống kẻ bần tiện đến nỗi ngó đồ của người khác sao?

Sở Minh Thành không nói gì, hắn nhìn vào thái độ của cô rồi trầm ngâm. Đúng là với tính cách của Triệu Đình Đình thì sẽ không có tính tắt mắt, huống hồ đồ hắn vứt vào thùng rác cô ta sẽ không hạ mình đi đến nhặt lại, có khả năng trong chuyện này có uẩn khúc, nhất định phải tìm hiểu thêm, tên nào dám qua mắt hắn, hắn tuyệt đối không tha.

“Anh...anh làm gì thế hả? Mau buông tôi xuống!” Triệu Đình Đình liên tục dùng tay đấm vào lưng Sở Minh Thành, hắn sao lại vác cô trên vai rồi? Tên này thật khó đoán tâm tư.

“Alo, chuẩn bị máy bay. Mười phút nữa có mặt.” Sở Minh Thành một tay ôm đùi Triệu Đình Đình trên vai, tay còn lại đã nhanh chóng rút điện thoại bấm số ra lệnh. Giọng nói vẫn dứt khoát và bá đạo như thường.

Khoan đã…

Hắn nói chuẩn bị máy bay là muốn đi đâu chứ!

“Sở Minh Thành, tên điên nhà anh định đưa tôi đi đâu? Tôi không sợ anh đâu!”

Miệng nói không sợ mà người cứ run lên, đúng là cái thân thể phản bội! Triệu Đình Đình hậm hực nhắm tịt mắt lại, từ trên vai hắn nhìn xuống cao quá, cô chóng mặt!

“Về Sở gia.” Hắn lạnh lùng trả lời. “Còn sợ tôi hay không lúc về sẽ rõ.” Dứt lời Sở Minh Thành liếc xéo sang cặp mông Triệu Đình Đình, tự đưa tay lên vỗ đét cái vào mông cô.

“Áaaaaa, Sở Minh Thành tôi giết anh!