Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 62: Thành phố Luân Đôn




Bay đến Luân Đôn mất ít nhất là nửa ngày hoặc có thể hơn, bắt cô nằm im trong lòng hắn như này thật sự khó chịu quá.

Triệu Đình Đình lướt mắt lên gương mặt Sở Minh Thành, sau đó lại nhìn về phía trước mình. Trong máy bay chỉ có duy nhất bốn người, bao gồm cơ trưởng, cơ phó và hai người bọn cô. Hai vị phía trước là người nước ngoài, thoáng nhìn qua nét mặt và vẻ bề ngoài cô thấy khá giống người Thụy Điển, bọn họ trông khá cao lớn giống như Sở Minh Thành, nhưng khí chất của hai người họ lại không thể đem so sánh với người đang bế cô trong lòng như Sở Minh Thành.

Có khi nào Sở Minh Thành cũng là con lai nên mới có vóc dáng cao lớn như vậy? Chỉ có điều mặt mũi của Sở Minh Thành không giống như là con lai, nó hoàn toàn mang nét truyền thống vốn có. Mắt dài và hẹp tạo lên đường cong ấn tượng mỗi khi nhìn vào đối phương, mũi cao cùng mái tóc đen tuyền không tạp chất. Sự hung dữ này đúng là chỉ có hắn mới thể hiện, người nước ngoài chắc chắn sẽ không thô lỗ như hắn ta đâu.

“Tôi muốn ngồi ghế.” Triệu Đình Đình hơi nhếch chân một chút liền cảm thấy thân thể rã rời, mặt cô ngắn lại ngay tức khắc.

“Bác sĩ dặn ít đi lại và không được nói nhiều. Xem ra cô vẫn như con ngựa thích lộn xộn, có muốn tôi xích chân tay lại và đeo rọ mõm không?”

Hả? Cái tên khốn này dám nói cho cô đeo rọ mõm, tại sao khi hắn nói xích tay chân và đeo rọ mõm cô không tưởng tượng ra được hình hài con ngựa mà lập tức nghĩ đến con chó nhỉ?

“Sao? Đổi ý à?” Boss lớn khẽ nhếch mép một cái nhìn xuống người phụ nữ ngoan ngoãn nằm im trong tay.

“Tôi...khó chịu.” Cô không cam tâm, cả người khi nằm trong một tư thế đến mấy tiếng thì làm sao có thể bình thường được chứ, thật sự đã rất khó khăn đấy, huống hồ toàn thân phía sau bị thương là nhiều, hắn lại đặt cô nằm ngửa khác nào đánh cô không bằng vũ khí.

Hắn đăm chiêu một lúc sau đó đẩy tay giúp Triệu Đình Đình ngồi thẳng lưng lên một cái, Triệu Đình Đình lập tức úp mặt vào ngực hắn, cơ thể cô một lần nữa bao trọn bởi vòng tay hắn, chỉ có điều lần này khác chút...cô đang ngồi vào ‘chỗ đó’ của hắn. Cảm giác ngại ngùng đột nhiên xuất hiện khiến mặt cô đỏ bừng như cà chua nấu chín.

“Không phải thế này…” Cô lắc lắc đầu trong lòng Sở Minh Thành, giọng nói nhi nhí âm thanh lại không rõ ràng.

“Vậy thì như nào?” Sở Minh Thành hít một hơi thật sâu, khí nóng liên tục thổi vào da đầu người phụ nữ bên dưới.

“Tôi...muốn ngồi ghế.”

“Không thể.” Tiếng trả lời dứt khoát phát ra từ miệng Sở Minh Thành.

“Tôi sẽ phải ngồi như này trong vòng bao lâu chứ?” Triệu Đình Đình cao giọng hất mặt lườm Sở Minh Thành một cách dữ tợn.

“Mười hai tiếng nữa. Nếu trong vòng mười hai tiếng nữa cô còn dám mở miệng tôi sẽ ném cô xuống biển cho cá mập ăn.”

Sau khi nghe lời hăm dọa kinh hãi đó Triệu Đình Đình liền tưởng tượng ra hàng trăm con cá mập bao vây và xé xác cô từ từ. Không được! Nếu chết thì chết nhẹ nhàng thôi, để cá mập ăn thì đúng là chết thảm.

Triệu Đình Đình nín thở hồi lâu rồi nhắm mắt dựa vào lồng ngực Sở Minh Thành thở đều đi vào giấc ngủ, nơi lồng ngực hắn có tiếng tim đập, tiếng đập bình thản nhưng rất lạ lẫm, lạ đến nỗi cô không thấy đáng lo ngại mà còn có cảm giác mình đang được bảo vệ và sẽ an toàn, từ khi nào chìm vào giấc ngủ chính cô cũng không nhớ ra.

-------------------

Máy bay đáp tại biệt thự riêng của Sở Minh Thành, ngôi biệt thự nằm tách riêng tại trung tâm thành phố Luân Đôn, tuy nơi này không lớn bằng biệt phủ của Sở gia nhưng nó được thiết kế theo phong cách Châu Âu hiện đại. Dự đoán nơi này rộng 1000 mét vuông và đã bị bỏ bẵng đi suốt một thời gian dài, kể từ khi anh thôi quay lại đất nước Anh.

Mỗi ngày đều có người thay phiên đến dọn dẹp và lau chùi mọi thứ để giữ căn nhà không bị cũ đi theo thời gian. Hai bên biệt thự có hồ bơi nước xanh vắt, thảm cỏ mềm mại lại vừa mắt khiến bất cứ ai đi qua đây cũng lưu luyến không muốn rời.

Ngồi xe gần một tiếng để trở lại nơi này, dường như phần nào kí ức không hay lại ùa về trong tâm trí anh, nó lại dịu hơn khi trong tay anh có Triệu Đình Đình, cô vẫn ngủ say suốt quãng đường từ lúc trên máy bay đến khi trên đường đến biệt thự mà không mở mắt, có lẽ khá mệt mỏi cho chuyến đi dài này.

Cảm nhận tiếng ồn rõ rệt, Triệu Đình Đình dần dần tỉnh lại, cô mở mắt nhìn về phía trước và thấy mình vẫn đang trong lòng Sở Minh Thành, có điều hai người đang ở một góc nào đó của thành phố xa lạ thay vì máy bay! Đây là đâu chứ? Đã đến nơi rồi ư? Hắn không gọi cô dậy mà còn bế cô lang thang nơi này, tên thần kinh bệnh hoạn có trí óc!

“Anh đi đâu?”

“Công ty.”

“Công ty?”

Triệu Đình Đình kinh ngạc, nơi này mà hắn cũng có công ty nữa sao? Chẳng trách khắp nơi trên thế giới ai cũng ca tụng hắn như vị thần thánh từ trên trời rơi xuống vậy. Bàn tay của hắn có thể vươn đến khắp ngóc ngách trên thế giới, một bàn tay vàng và khuôn mặt kim cương.

“Tôi muốn tự mình đi.”

“Ngậm miệng và nói ít thôi.”

“Không muốn!”

Sở Minh Thành sau khi bảo ban cô không được liền đột ngột dừng lại, mặt hắn sắc như lưỡi dao lam khiến Triệu Đình Đình nuốt nước bọt chỉ biết nheo mày nhìn hắn.

“Tôi sẽ ném cô vào đây.” Dứt lời Sở Minh Thành lùi chân lại vài bước đứng kế bên chiếc thùng rác màu xanh công cộng. Tay hơi thả lòng lắc lư Triệu Đình Đình ở phía trên thùng rác, cả người cô lơ lửng giữa không trung, mùi rác bốc lên xồng xộc vào mũi làm cô ghê tởm đến buốt óc. Cô sợ hãi túm chặt cổ của Sở Minh Thành không buông, miệng la hét ú ớ.

“Tôi không nói, cũng không đi được chưa?”

Vì cô nhắm mắt, đâu biết được người đàn ông phía trên đang cười thỏa mãn cỡ nào, Sở Minh Thành nhếch mép rồi tiếp tục tản bộ về phía trước. Hôm nay anh muốn đích thân nhìn lại thành phố này thật chậm, một phần muốn nha đầu trong lòng mình được ngắm nhìn cảnh quan thế giới trực tiếp bằng đôi mắt không vẩn đục kia, không rõ lý do...nhưng tự anh cảm thấy hôm nay mình thật khác.

Luân Đôn nổi tiếng bởi mang trong mình đậm nét văn hóa và lịch sử Anh Quốc và đặc biệt với trải nghiệm mua sắm có một không hai vang danh toàn cầu với rất nhiều khu trung tâm thương mại xa xỉ. Một hồi dạo quanh nơi này, Triệu Đình Đình ngoan ngoãn không nói một lời, mắt chỉ nhìn về phía trước ngưỡng mộ, đúng vậy. Đây là lần đầu tiên cô được ra nước ngoài...và nước đầu tiên cô đặt chân đến là Luân Đôn, cô từng nghe nói thành phố này là một nơi thơ mộng tượng trưng cho tình yêu mới chớm, thật tiếc khi cô đến đây mà không có người trong mộng…

Một hồi đi qua tháp đồng hồ Big Ben, Triệu Đình Đình không giấu nổi cảm động, cô long lanh đôi mắt giãy giụa. “Tôi muốn xuống!”

Tháp đồng hồ lớn quá, thật đẹp. Trước giờ thứ cô chỉ nhìn thấy trên tivi cuối cùng cũng được nhìn qua mắt đời thường, đến đây rồi mà không được chụp ảnh với tháp đồng hồ Big Ben quả là không phải đến Luân Đôn rồi.

Sở Minh Thành lập tức đen mặt không hài lòng, nhưng vì thái độ vui vẻ như trẻ con của cô, anh trầm ngâm vài giây mới thả cô xuống, chân vừa chạm đất Triệu Đình Đình đã đứng không vững suýt ngã úp người về phía trước. Khi mở mắt ra cô mới phát hiện mình được Sở Minh Thành giữ tay lại từ bao giờ.

Triệu Đình Đình hung hăng đứng thẳng dậy mặc dù lưng và chân đau nhói, cô sờ soạng cả túi áo và túi quần, mặt mày méo xệch đi. Điện thoại, điện thoại không mang theo?

“Chuyện gì?” Thấy cô cắn môi như thỏ nhỏ tội nghiệp, Sở Minh Thành nhả ra hơi lạnh khiến Triệu Đình Đình dựng cả tóc gáy.

“Tôi muốn chụp ảnh với nó.” Nói rồi cô chỉ tay về phía tháp. “Nhưng điện thoại…”

Sở Minh Thành hiểu ra vấn đề, mắt tròn mắt dẹt quay lại nhìn tháp đồng hồ không một tia cảm xúc. Có một sự trùng hợp không hề nhẹ...Triệu Đình Đình bây giờ...giống hệt ai kia khi cùng dạo quanh Luân Đôn với anh vào nhiều năm về trước.

Cái tháp này có gì đặc biệt? Tại sao phụ nữ lại muốn chụp ảnh cùng nó?

Triệu Đình Đình trụ vững hai chân mà không cần phải dựa vào Sở Minh Thành, xem ra chân cô thật sự vô dụng, bây giờ sợ nhấc chân cô cũng không dám. Mắt đen nhìn xuống dưới, chợt cô thấy một cánh tay quen thuộc chĩa ra, trong lòng bàn tay là chiếc điện thoại láng bóng của Sở Minh Thành.

“Cho...cho tôi sao?”

“Cho mượn.” Sở Minh Thành híp mắt xuống nhìn bóng dáng nhỏ bé của Triệu Đình Đình, mất công đến đây thì nên để nha đầu vui một lần, dẫu sao cô ta cũng trẻ con và thiếu suy nghĩ giống như Hựu Hựu. Chiều cô ta lập tức anh thấy mình giống một ông bố chồng đúng nghĩa hơn.

“Cảm ơn.” Triệu Đình Đình hơi bĩu môi đón nhận, ngay sau đó cô dáo dác xung quanh tìm đối tượng nào đó giúp cô chụp một tấm ảnh.

Quanh đây có rất nhiều người ngoại quốc đi lại, điểm đặc trưng của họ chính là nhờ vào đôi mắt xanh và nước da trắng. Ngoại hình cũng thật lớn so với cô, tiếng anh của cô không thật sự là tốt, không biết nhờ họ có được hay không.

“Hello, are you free?”

Cô bắt cặp một cô gái ngoại quốc khá xinh đẹp, xung quanh đều là những người đi có đôi có cặp cô không dám làm phiền, cô gái này chính là lựa chọn thích đáng.

“Yes!” Cô gái ấy hơi nghiêng đầu cười tươi, có vẻ như cô gái này biết Triệu Đình Đình là khách nước ngoài mới đến.

Triệu Đình Đình chớp chớp đôi mắt ngây thơ, cô cười ôn nhu chỉ một tay lên tháp đồng hồ phía trước và đưa ra chiếc điện thoại của Sở Minh Thành. “ I need you to help me take a picture!”

Nhìn cách mà Triệu Đình Đình giao tiếp với người ngoại quốc không khỏi làm ai kia ngứa mắt. Trình độ đại học đây sao?

“Oh. Ok!”

Cô ấy nhìn theo hướng tay Triệu Đình Đình rồi vui vẻ nhận lấy điện thoại từ tay Triệu Đình Đình.

Cô tươi cười chỉnh chu lại quần áo, dù là quần áo ngủ!

Chỉ có điều vừa lùi chân lại để tạo dáng liền bị nghiêng người lảo đảo, chết tiệt! Đôi chân ngu ngốc! Ngã trước mặt những người xung quanh quả là mất mặt, cô không muốn!

“Phiền phức.”

A...âm thanh này...Triệu Đình Đình mở mắt ra đã thấy mình được Sở Minh Thành bế gọn ngang người lên cao với sự chú ý của những người qua đường. Cô đỏ bừng mặt nhắc nhở nhỏ. “Bỏ tôi xuống.”

Hắn không đáp trả lời nói của cô, mà ánh mắt lạnh tanh nhìn về phía trước, người đang cầm điện thoại của mình khiến cô ấy cũng phải giật nảy. Sở Minh Thành không quên hất mặt vào chiếc điện thoại rồi hất ra phía tháp đồng hồ Big Ben, coi như đang ra hiệu cô cô ấy hãy chụp ảnh ngay bây giờ.

Cô gái ngoại quốc đó chợt hiểu ra vấn đề, trong lòng không ngừng ngưỡng mộ Triệu Đình Đình có một người bạn trai vừa ga lăng vừa tuyệt vời, cô ấy nháy mắt với Triệu Đình Đình như an ủi tinh thần đối phương đừng ngại ngùng.

“Smile, hug him tightly and get ready!”

Triệu Đình Đình ngẩn ngơ. Cô ấy vừa nói rằng hãy mỉm cười và ôm lấy Sở minh Thành để cô ấy chụp ảnh? Ôi không, cô cảm thấy có một sự hiểu nhầm ở đây. Hắn có là gì của cô đâu mà phải ôm ấp chứ.

Lồng ngực cô bỗng nhiên đập thình thịch, cô đưa mắt lên lén nhìn Sở Minh Thành, hắn vẫn không có biểu cảm gì sau khi nghe câu nói đó. Vậy thì được rồi, cô cũng sẽ không quan tâm đến nó đâu.

Triệu Đình Đình hít một hơi lấy tự tin rồi đưa tay lên áp má cười thật xinh đẹp. Nụ cười trong sáng ấy đã vô tình làm cô gái kia phải ngạc nhiên, tay cô ấy nhanh chóng ấn nút chụp lưu lại khoảnh khắc vừa rồi, khoảnh khắc có một thiên thần đang được một người cao lớn bao bọc, giống như hai người là một bức tranh ‘thiên thần và ác quỷ’ trong truyền thuyết. Đẹp có...buồn có...