Triệu Đình Đình khóc thét thầm rồi vùn vụt lao đến ngồi lại lên vết bẩn. Cô đưa tay lên chối đây đẩy, miệng cười hi hi ha ha ngốc nghếch. “Không có gì đâu boss à, tại sao anh lại về giờ này chứ?”
Nhìn thấy cô khả nghi lại như đang giấu diếm, Sở Minh Thành rít một hơi lạnh rồi nới lỏng cà vạt đi tới, từng tiếng bước chân chạm vào sàn đá càng thêm sắc lạnh, khuôn mặt hắn thật khó có thể đoán ra ý định của hắn là gì.
“Đình Đình, Đình Đình sao lại chảy máu?”
Cả người đang nóng bừng như núi lửa phun trào thì tên ngốc Hựu Hựu ngồi bên cạnh cô lại thản nhiên hỏi như không có chuyện gì xảy ra, phút chốc cô ngắn mặt lại, cả người như lớp lông vũ nhỏ bé lơ lửng giữa không trung.
“Suỵt, cậu muốn hại chết tôi à?” Triệu Đình Đình hét nhỏ, cô đưa hai tay bịt miệng Hựu Hựu lại, đôi mắt như tóe ra dung nham nóng bỏng.
Chỉ cần dụ được hắn đi khỏi đây là cô sẽ có thời gian dọn dẹp và xử lý đống hỗn độn này rồi, tại sao tên ngốc này lại làm hại cô chứ? Lý nào khi nói cô bị chảy máu Sở Minh Thành lại không kiểm tra, đúng là tên ngốc luôn làm hỏng chuyện người khác. Giờ thì toi rồi, cậu ta nói to như vậy Sở Minh Thành, ông chú già đó có nghe thấy không? Cầu mong là tai anh ta bị lãng!
Cô từ từ đưa đôi mắt ngây thơ nhìn Sở Minh Thành, người đang xám xịt lại toàn bộ khuôn mặt cùng gân xanh trên trán đã nổi rõ. Toang rồi....hắn đã nghe thấy.
Triệu Đình Đình hít một ngụm khí lạnh, cổ họng như bị chặn lại, cô sẽ giải thích thế nào đây? Rằng cô không biết mình đến ngày? Hay là do cô không nhớ định kỳ? Hoặc là cô không cố ý gây ra? Mọi lý do thật sự không đủ thuyết phục, Nghe rằng hắn là người ưa sạch sẽ, một thứ dơ bẩn tràn ra giường hắn liệu hắn có tức giận không cơ chứ? Huống chi đây là mấy kỳ kinh nguyệt của phụ nữ…
“Tôi...tôi sẽ giặt sạch.” Cô thở nặng nề, mi mắt cụp xuống như người vô tội.
Bộ dạng hối lỗi này của Triệu Đình Đình lại chính là không thuyết phục được Sở Minh Thành, nhìn hắn có vẻ giận dữ hơn cô tưởng tượng. Hắn đột nhiên dùng tay nắm vai cô thật chặt rồi kéo về phía trước khiến cô đổ nhào vào trong lòng hắn, lồng ngực cô đập như bị ma rượt, cảm xúc rối loạn không nói lên lời.
Sở Minh Thành chiếu thẳng ánh mắt vào tấm ga mép giường còn đang dính vệt máu đỏ, vết máu đang dần loang ra trông thật chướng mắt. Người phụ này không những mặc áo anh, làm bẩn giường anh, lại còn gần gũi tên ngốc Hựu Hựu của anh, không phải vì đang đi trên đường nhìn thấy Triệu Đình Đình và Hựu Hựu đang ở trong phòng với nhau, lại còn nắm tay nắm chân thân mật thì anh đâu dễ gì quay lại đây, và khi quay lại chào đón anh là thứ này?
“Dám vào đây?” Giọng nói Sở Minh Thành gằn lên, anh nhìn Hựu Hựu bằng đôi mắt đầy tức giận, Hựu Hựu quá to gan rồi, cảnh cáo không được lại gần Triệu Đình Đình thì lại vào hẳn phòng anh mà tâm sự với cô ta. Hai người này đáng lẽ nên bị trừng phạt.
Cậu ta vội đứng dậy xoa xoa lòng bàn tay, chân tay khép nép không dám nhìn vào mắt Sở Minh Thành. “Con, con...nghe tin vợ bị ốm....”
Vợ sao?
Cùng một lúc cả hai khuôn mặt nào đấy chai sạn lại, đôi mắt như được đổ thêm dầu vào lửa, miệng Sở Minh Thành hơi hé ra còn chưa kịp mấp máy lời đầu của câu nói thì đã bị Triệu Đình Đình nhảy vào miệng. “Tôi phải nói đến bao nhiêu lần nữa là không được gọi tôi là vợ hả?”
Biểu cảm của cô quả nhiên không làm ai đó thất vọng, Sở Minh Thành hơi nhếch môi, nụ cười chỉ ngắn ngủi không một ai nhìn thấy.
“Nhưng Đình Đình là vợ của Hựu Hựu mà...Hựu Hựu không muốn bỏ mặc Đình Đình.” Cậu ta dù sợ hãi nhưng vẫn cố giải thích, dù biết khi làm như vậy Sở Minh Thành có thể ra lệnh hành hạ cậu ta bất cứ lúc nào.
“Quản gia!” Sở Minh Thành lớn tiếng, mi tâm cau lại cùng khí chất lạnh lùng quen thuộc.
Quản gia Tiêu khi được lệnh triệu hồi lập từng đến ngay trong vòng hai phút.
“Nhốt nó lại dưới tầng hầm, giãn gân cốt bằng một con dao.” Câu nói thốt ra điềm tĩnh mà thản nhiên. Chỉ có Triệu Đình Đình là rùng mình một cái, dùng dao giãn cốt là sao chứ? Sở Minh Thành thậm chí hại cả con trai mình hay sao?
Hựu Hựu mím môi đứng tại chỗ, nước mắt chảy xuống nhưng không dám mở miệng cầu xin, chỉ thấy chân tay cậu ta lẩy bẩy, cậu ta nhìn cô bằng đôi mắt kỳ lạ buồn rầu.
“Anh bị điên hay sao? Tôi không cho phép anh làm hại Hựu Hựu.” Triệu Đình Đình hết giữ nổi bình tĩnh liền bất vung tay thật mạnh thoát khỏi Sở Minh Thành, cô hung hăng đi đến phía trước Hựu Hựu rồi dang ra hai cánh tay nhỏ bé, có thể thấy được dù đang cố gắng bảo vệ cậu ta nhưng rõ ràng biểu cảm của cô bây giờ cũng là run sợ…
Lời nói của cô như bị Sở Minh Thành bỏ ngoài tai, hắn hơi hất mặt ra lệnh cho quản lý Tiêu, chị ta lập tức gật đầu đáp trả sau đó đi đến dùng lực kéo tay Hựu Hựu thật mạnh, cố tình lôi ra phía cửa.
“Không được!”
Đừng hại cậu ta...cậu ta vốn dĩ đâu có lỗi, cậu ta là muốn tốt cho cô mà đúng chứ? Cậu ta là con của hắn, cậu ta không thể bị hành hạ như những người khác chứ!
“Đình Đình, đừng lo...Hựu Hựu sẽ không sao…” Mặc dù bị quản gia lôi đi nhưng Hựu Hựu vẫn cố khích lệ cô một vài câu trước khi rời khỏi, đôi môi thốt ra những lời non dại, đôi mắt ầng ậc nước.
Triệu Đình Đình toan đuổi theo hai người họ, cuối cùng lại bị Sở Minh Thành giữ lại, cô không thể thoát ra khỏi hắn. Căn phòng im ắng trở lại, cô thất thần hơi khụy người xuống thì được Sở Minh Thành dùng hai lòng bàn tay tóm bả vai thật chặt, thật đau…
Hắn là người chỉ biết đến lợi ích bản thân, có lẽ cả đời này hắn cũng không biết những ngày của phụ nữ là như thế nào, khi nhìn thấy máu trên ga giường hắn đã gọi ngay bác sĩ riêng đến nhà khám xét. Triệu Đình Đình thậm chí không biết hắn đã gọi bác sĩ đến khi nào, khi nhìn thấy bác sĩ nam trẻ tuổi đứng trước mặt rồi nhìn mình bằng sự cợt nhã cô không giấu được xấu hổ, lúc này chỉ muốn đào một cái hố rồi nhảy xuống thật nhanh.
“Boss, anh thậm chí không phân biệt được đâu là bệnh, đâu là điều ‘hiển nhiên’ xảy ra với phụ nữ?” Khi ra khỏi phòng, vị bác sĩ này hắng giọng cùng với thần sắc nghiêm túc.
Sở Minh Thành vốn không thích dài dòng, nghe xong chỉ muốn đấm vào bản mặt công đực của cậu ta, anh liền ném lại cho hắn đôi mắt khinh thường, hung ác khiến hắn lập tức thay đổi thái độ.
“Ai ya boss Sở, người ta là đang đến ngày ‘hái dâu’, là chu kỳ sinh lý bình thường ở một người phụ nữ, đó gọi là chu kỳ kinh nguyệt.”
Nghe xong điều này mặt anh như quả bóng bị xì hơi, lần đầu anh cảm thấy mình ngốc thế này, quả thực từ nhỏ đến giờ anh chưa từng gặp trường hợp nào như Triệu Đình Đình nên không thể hiểu rõ. “Phải làm sao bây giờ?” Anh nuốt một ngụm nước bọt, đôi mày vẫn chau lại không hài lòng.
Vị bác sĩ này nghe xong liền ngơ ngác, quả thực cậu ta chưa gặp người đàn ông nào kém hiểu biết mà tài giỏi như boss Sở đây, lẽ nào khi xưa đi học anh bỏ qua môn sinh học?
“Anh nên cho cô ấy ‘miếng băng’ đó....hèm!” Nói ra những lời xấu hổ này khiến tên bác sĩ cũng không khỏi ngại ngùng.
Tên bác sĩ ra về, Sở Minh Thành đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã hết giờ làm việc của tất cả người hầu, không ai có thể giúp anh đi mua ‘thứ đó’ được. Lẽ nào anh phải đích thân đi mua cái thứ hạ đẳng này? Phụ nữ thật phiền phức, lẽ ra ngoài ăn và thỏa mãn nhu cầu sinh lý cho đàn ông thì không nên có cái ngày này!
“Ôi, anh ấy cao quá, nhìn kìa, đẹp trai nữa!”
“Đừng tớn lên như vậy. Nhìn tay anh ấy đang cầm gì kìa, chắc chắn mua cho vợ mình rồi.”
Sở Minh Thành đi ra từ khu phụ nữ, tay cầm mấy gói ‘băng’, khuôn mặt lạnh lùng đến nỗi có thể mài ra mà dao giết người, mấy người kia thật làm anh khó chịu, lần đầu thấy đàn ông vào đây sao?
“Cậu mua cho người yêu hả? Tâm lý quá ha ha!” Đến khi ra thanh toán bà chủ ở đây cũng không giấu nổi nụ cười xấu xa, bà ta liếc liếc đôi mắt sau đó đếm số đồ mà anh mua.
Không những vậy có cả tá người đang núp xung quanh che miệng nhìn anh cười như đang nhìn sinh vật lạ. Chết tiệt! Thật mất mặt, đường đường là một người như Sở Minh Thành lại phải đi làm trò hề cho thiên hạ, cứ cười đi, một lát nữa tâm trạng không tốt cái nơi nhỏ bé này cũng bị anh thiêu thành biển lửa!
Đi ra khỏi tiệm bách hóa, Sở Minh Thành run run tay cầm bịch túi bóng đen, anh thở đều ra khí lạnh, cơn giận dữ bốc lên nhưng không biết dồn vào đâu, liền đá vào chiếc bánh xe gần đó, giọng nói hạ xuống âm độ.
“Sở Minh Thành này xin thề, cả đời này chỉ có một lần làm trò hề vô nghĩa!”