Trong mắt Triệu Đình Đình giờ đây chỉ còn lưu đọng lại một nam nhân, đôi mắt mờ đục của cô vẫn không ngừng van xin anh, van xin bằng mọi cách. Sở Minh Thành không dừng lại, anh coi đây là thú vui của mình, một thú vui mà khiến anh không thể bỏ ngang chừng.
“Nha đầu này, còn chê tôi già không?” Thân dưới Sở Minh Thành luận động đều đặn, mỗi lần thúc vào sâu hơn anh lại rít vào hơi qua kẽ răng thỏa mãn.
Một tay Sở Minh Thành bóp eo cô thật chặt, tay còn lại phanh hai bên áo Triệu Đình Đình ra, không ngừng vân vê thỏ nhỏ khiến Triệu Đình Đình chỉ biết nhắm mắt nấc nghẹn, cô không muốn nhìn thấy những hành động đáng xấu hổ này, Sở Minh Thành là mãnh thú!
“Em có thể trả lời tôi bằng cách gật đầu, hoặc lắc đầu.” Trên trán cả hai bắt đầu xuất hiện lấm tấm mồ hôi, Sở Minh Thành đưa tay vén mái tóc đen của Triệu Đình Đình ra sau tai, anh nhìn cô bằng ánh mắt chứa nhiều cảm xúc hỗn tạp.
Triệu Đình Đình cô vốn cứng đầu, có chết cô cũng không trả lời tên vô lại như Sở Minh Thành, ỷ mạnh hiếp yếu, có sức khỏe hơn người thì không lo đi giúp người, ở đây để làm cô đau đớn, anh là tên khốn nạn chứ không phải người.
Một tiếng thở dài rõ ràng thốt ra từ miệng Sở Minh Thành, nha đầu này còn muốn bị trừng phạt nặng hơn cả như này?
“Ơ? aa, ưm, Sở….ư.” Triệu Đình Đình giật nảy mình khi bị Sở Minh Thành lật ngược người lại, hai mắt cô trố tròn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cà vạt của Sở Minh Thành lại chặn lưỡi cô, khiến cô không thể buông lời sỉ nhục người đàn ông đê tiện kia.
“Muốn nói gì thì để khi xong chuyện, tôi đang gấp!” Sở Minh Thành hạ giọng lạnh lẽo, từng lời của anh khiến đối phương phải câm nín vì quá nhiều sự cảnh cáo ẩn chứa bên trong.
“A...ha, ư…” Cô nhắm mắt cắn chặt răng vào chiếc cà vạt thơm tho của anh, lý trí muốn cự tuyệt anh, vậy mà cơ thể lại rất chịu khó phối hợp. Thậm chí cô còn đang tận hưởng giây phút này một cách vô thức, chính bản thân cô cũng không biết.
Sở Minh Thành rướn người, anh đưa tay bóp nhẹ cằm Triệu Đình Đình, xoay cằm cô lại, kéo chiếc cà vạt xuống, đặt môi xuống hai cánh đào ngọt ngào, ngậm lấy môi cô như một món ăn thơm ngon, hương vị từ môi cô khiến anh lưu luyến không muốn rời. Triệu Đình Đình dần bị anh đưa vào sự u mê không thể phản kháng, cuốn lấy môi anh, hôn anh nồng nàn như cái cách mình nâng niu một món đồ quý giá. Sở Minh Thành khẽ cong khóe miệng, anh thăm dò từng ngóc ngách bên trong miệng cô, mút chiếc lưỡi đinh hương của cô một cách thuần thục.
Cứ thế hôn mãi, Triệu Đình Đình không biết được đã hôn bao lâu, nhưng dường như cô đang dần thiếu khí mà trở nên khó thở. “Sở...ưm, khó thở!”
Hai người rời môi nhau, khuôn mặt đều nóng bừng, ai cũng thở gấp gáp, tham lam hít lấy khí tự nhiên. Triệu Đình Đình có thể nghe thấy tiếng nói rõ ràng pha chút sự mất kiên nhẫn phía sau mình. “Kỹ thuật hôn vẫn tệ như xưa.”
Dám nói cô kỹ thuật hôn tệ ư? Sở Minh Thành đúng là đồ tự luyến, cô sẽ không đọ sức với một tên quái vật như anh đâu!
“Sở Minh Thành, chuyện ngày hôm nay nhất định tôi không bỏ qua cho anh.”
Anh cong cong khóe miệng. “Còn dám mạnh miệng?” Anh đột ngột kéo tay cô dậy, bản thân ngồi một cách mờ ám, bắt ép Triệu Đình Đình ngồi yên vị trong lòng mình, hai tay Triệu Đình Đình theo phản xạ ôm lấy cổ anh. “Không dạy được em, tôi không phải Sở Minh Thành.”
Linh cảm mách bảo sắp có điều không hay xảy ra, vậy mà Triệu Đình Đình cô vẫn mơ màng không nghĩ tới chuyện bỏ chạy. Cho tới khi cô thật sự hối hận về điều đó… “Áaaaa, Sở Minh Thành, anh là tên biến thái, tên lưu manh, sở khanh, chết tiệt! A...a, a, Sở...a!” Triệu Đình Đình hơi thở đứt quãng, cô cào xé da thịt Sở Minh Thành, không ngờ tư thế này anh cũng có thể nghĩ ra.
Không dừng lại ở đó, Triệu Đình Đình giật thót mình nhìn xuống, cô thấy Sở Minh Thành đang ngậm lấy nhũ hoa, anh mơn trớn nó một cách tinh tế khiến cô không khỏi run rẩy, cả người nhún lên nhún xuống không khác gì một món đồ chơi của anh.
Sở Minh Thành...rốt cuộc thì, tôi là gì của anh đây?. ngôn tình hay
Một tiếng sau, Triệu Đình Đình nằm cuộn mình trong chăn, cả người cô giờ đây là dấu tích của một cuộc tình, lưng và hông ê ẩm, hai chân nhũn đến nỗi không thể đi đứng mạnh như trước, cổ họng cô khát khô không nói lên lời. Cô tự hỏi...thì ra là mình còn sống chứ chưa chết?
Tiếng nước trong phòng tắm rì rào chảy ra, Triệu Đình Đình theo tiếng động mà liếc mắt sang phía đó. Sở Minh Thành đi tắm rồi...cả căn phòng to lớn nguy nga này...rốt cuộc cũng một mình cô hưởng thụ, cảm giác đơn độc, lẻ loi đang chiếm lĩnh lấy trái tim cô.
Từ từ ngồi dậy khỏi giường, Triệu Đình Đình vẫn còn run run, cô vơ lấy quần áo của mình rồi mặc vội, cô không muốn ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa. Ở lại để bị Sở Minh Thành giày vò ư...cô không muốn mình biến thành Triệu Đình Đình ngốc nghếch như xưa kia.
Cửa phòng tắm mở cạch, Sở Minh Thành sảng khoái bước ra ngoài, hạ thân chỉ quấn duy nhất chiếc khắm tắm trắng muốt, từng cơ bắp cuồn cuộn trên cơ thể anh lộ ra, tay vẫn còn đang lau tóc. Liếc mắt quanh căn phòng trống vắng, đôi mắt anh trở lên u ám. “Vẫn muốn trốn chạy tôi sao?”
Vài ngày tiếp đến Triệu Đình Đình đã quay trở lại hoạt động trong Showbiz, cứ nghĩ mọi chuyện xảy ra giúp cô quên đi được ký ức tồi tệ của Sở Minh Thành và những thứ liên quan đến anh. Nhưng không...mớ rắc rối đêm hôm đó đang để rõ lại hậu quả.
Các trang tin tức đang đưa tin và rầm rộ chuyện Layla ngủ với người nổi tiếng trong ngành để leo lên được vị trí hiện tại, thậm chí có con hoang nhưng không công khai. Chuyện nghiêm trọng hơn...là bọn họ còn viết nhiều bài Layla ăn cháo đá bát, phản bội Lưu Luân!
Ngồi trên ghế, Triệu Đình Đình mệt mỏi, cô ủ rũ tắt laptop để không phải nhìn những tên lá cải chết tiệt này.
“Chị Đình Đình, chúng ta phải làm sao đây?” Liên Liên ngồi bên cạnh không khỏi lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Triệu Đình Đình.
Cô bóp bóp trán. “Chị không biết nữa. Đợi công ty đưa ra quyết định.”
“Nhưng nghe nói chuyện này chúng ta vẫn chưa tìm ra hướng giải quyết, trừ khi…” Liên Liên mím mím môi.
“Trừ khi?” Triệu Đình Đình bỏ tay ra khỏi trán, cô nhìn Liên Liên.
“Trừ khi thằng bé đó thanh minh cho chị, hoặc có ai đó đứng về phe chúng ta, đương nhiên người đó phải có thế lực.”
Nghe đến đây Triệu Đình Đình liền cười xòa. Thanh minh? Thế lực? Người đó chỉ có thể là Sở Minh Thành...và nó là con của anh và người phụ nữ kia. Còn thế lực nào giúp đỡ được cô đây.
Bên ngoài cửa phòng làm việc của Triệu Đình Đình, tiếng gõ cửa nhẹ vang.
“Mời vào.”
Cửa chậm rãi hé ra, tiếng bước chân cộp cộp cất lên, cả Triệu Đình Đình và Liên Liên cùng nhìn về phía trước, bắt gặp một nam thanh niên tay cầm bó hoa hồng màu vàng đi vào trong. Người đó không ai khác là Nhạc Khuynh.
“Cậu…” Triệu Đình Đình có chút bất ngờ, cô mở to mắt nhìn đối phương.
“Em đến thăm chị, xin lỗi vì mấy hôm trước xảy ra rắc rối nên em vẫn chưa đến gặp chị được.” Nhạc Khuynh đưa ra bó hoa thơm, mặt tươi cười anh tuấn. Nhắc đến rắc rối xảy ra hôm đó thì Nhạc Khuynh vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô bị một đám côn đồ trấn lột hết tiền và quần áo bên ngoài ra trên đường trở về nhà riêng.
Liên Liên đưa tay lên che miệng, có vẻ cậu thanh niên này định theo đuổi chị Đình Đình. Cũng đẹp trai quá!
Nhạc Khuynh liếc xuống người con gái mũm mĩm bên cạnh Triệu Đình Đình, đột nhiên cậu hơi sững sờ lại quay về phía Triệu Đình Đình. “Mấy hôm không gặp, sắc mặt của chị kém đi?”
Triệu Đình Đình đưa tay lên áp vào má mình. “Có lẽ là thiếu ngủ, không sao.”
Tuy Nhạc Khuynh nói chuyện với cô một lúc lâu, nhưng Triệu Đình Đình có thể nhìn thấy ánh mắt mà Nhạc Khuynh có tình lén nhìn Liên Liên là có thiện cảm, điều này khiến cô rất vui. Có vẻ thằng bé đã nghĩ thông rồi...mặc dù Liên Liên vẫn hơn thằng bé tới sáu tuổi.
Nửa địa cầu bên kia. Nước Mỹ.
Sở Tố với đôi mi dày nằm trên giường xem điện thoại, khuôn mặt có chút buồn rầu lại tức giận. “Sở Minh Thành đã đi rất lâu rồi mà không liên lạc gì có mình, tiểu Hàn cũng vậy, bọn họ coi mình là gì vậy chứ!”
Đang lướt dạo các diễn đàn lớn, sau đó chuyển sang tin tức hỗn hợp, Sở Tố cô ta muốn biết xem mấy ngày nay Sở Minh Thành làm gì, có tin tức gì mới mẻ không. Ngay sau đó bàn tay cô ta đã cứng đờ lại khi thấy một bài báo đưa tin một thằng bé, mà khuôn mặt mờ mờ đó dù có chụp xa hay gần cô ta vẫn nhận ra. Là tiểu Hàn?
Vội nhấn vào xem, Sở Tố căng thẳng ngồi bật dậy. “Cô ta...chẳng phải là ả người hầu đã mèo mả gà đồng với Sở Minh Thành trước mặt mình sao? Tiểu Hàn sao lại gọi cô ta là mẹ? Ả ta lại chính là người nổi tiếng...vậy mà dám cải trang thành người hầu vào đây quyến rũ chồng mình. Đáng chết! Sở Minh Thành bị dụ hoặc đến ngốc rồi, con trai là của mình, ai đã nói với tiểu Hàn con ả đó mới là mẹ nó vậy!” Sở Tố như phát điên, cô ta đứng dậy đi ra bàn riêng của mình mở máy tính, một mực tìm hiểu tin tức về người tên là Layla, ánh mắt cô ta bây giờ chỉ còn lại sự căm hận.
Không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra. Sở Minh Thành và tiểu Hàn là của mình!
Trải qua một đêm dài với cơn mưa phùn mát lạnh, Triệu Đình Đình nghi ngờ lướt tất cả các bài báo mạng để xem thêm tin tức đám nhà báo lá cải đưa tin về mình. Mất hết rồi...không còn, một chút cũng không.
Tất cả các bài báo có liên quan đến cô và con riêng, phản bội, vẩn đục đều không cánh mà bay. Ai...là ai đã giúp đỡ cô? Lẽ nào là Lưu Luân? Anh đã đọc được và giúp đỡ cô từ đâu đó sao?
Lúc này bên ngoài cửa có tiếng chuông, Triệu Đình Đình đứng dậy khỏi sofa. Tim cô đập thình thịch như đánh trống. Đám anti fan đã tìm đến nhà cô rồi?
Nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa, xác nhận chỉ có một người mặc bộ quần áo giao hàng chuyển phát nhanh, Triệu Đình Đình mới an tâm mở cửa ra. Bó hoa hồng đỏ thẫm, hệt như ly rượu vang đưa ra trước mặt cô.
“Cô Triệu, đây là hoa của ngài Sở muốn gửi tặng cô, xin cô ký nhận vào đây.”
“Sở Minh Thành?” Triệu Đình Đình rung động nhìn bó hoa, cô hồi hộp cầm lấy nó. Sở Minh Thành tặng hoa cho cô là có ý gì đây…
Những ngày sau đó mỗi sáng sớm Triệu Đình Đình đều nhận được bó hoa lớn, đương nhiên người gửi vẫn là Sở Minh Thành. Dần dần phòng khách của cô đã có đủ bảy đóa hoa tươi lấp lánh. Lần đầu tiên trong đời cô được tặng hoa mà tâm trạng hưng phấn đến lạ, dù là một idol đã lâu, chuyện tặng quà đối với cô rất đỗi bình thường. Nhưng Sở Minh Thành tặng thì khác...có cảm giác cô không phải hai mươi bảy tuổi, cô đang quay lại lứa tuổi đôi mươi, độ tuổi đang được theo đuổi bởi một quý ông hòa nhã