Ngồi ghế salon trước cửa kính lớn ở tầng ba mươi. Triệu Đình Đình khoác chiếc áo choàng ngủ màu đỏ, tay cầm ly rượu vang. Đôi mắt thẫn thờ nhìn xa xa vào khoảng không vô định, cô không biết bản thân đang nhìn thứ gì, càng thấy giống như trong mắt cô hiện tại chỉ còn một màu đen tối.
Cô cắn môi uống cạn ly rượu trong tay, xong lại tự rót cho mình một ly rượu khác, rượu vừa cay vừa đắng. Giống như tâm trạng bây giờ của cô vậy. Rất phức tạp và khó chịu, khó có thể nuốt trôi xuống cổ họng. Nhưng những lúc như thế này chỉ có uống rượu làm tâm trạng của cô đỡ đi phần nào rối bời mà thôi.
“Sở...Minh Thành.” Cô vô thức gọi lên cái tên đã in hằn trong trái tim, chính miệng cô đang gọi cái tên mà suốt bao năm cô chưa từng một lần nhắc đến. Chẳng phải cô đã cố quên đi ư, có chuyện gì vậy, tại sao, tại sao cô không thể quên? Cô vô dụng đến vậy, cô yếu đuối đến vậy sao. Cô đã cố gắng mạnh mẽ và độc lập sau cùng trước cái tên này cô vẫn như một đứa trẻ, đau lòng đến nỗi muốn khóc thật to. “Anh là cái thá gì vậy Sở Minh Thành? Anh là con đỉa, hay... con muỗi? Anh bám tôi lâu quá rồi, buông tôi ra đi Sở Minh Thành, ha ha, tôi...sợ anh rồi, tôi rất sợ anh.” Cười tự giễu mình, Triệu Đình Đình lại đưa rượu lên miệng uống một cách khổ sở. Đưa tay lên lau khóe miệng, Triệu Đình Đình thở khan một hơi.
Có khi nào Sở Minh Thành bây giờ đã là một lão già rồi không nhỉ? Hắn đã ba mươi bảy tuổi rồi, năm xưa khi gặp hắn, hắn đã là một ông già rồi mà...một ông già thích bắt nạt người khác, hắn hơn cô mười tuổi...nhưng không nhường nhịn có bao giờ, hắn còn đánh cô nữa cơ đấy. Đồ đáng ghét nhà hắn không có gì tốt đẹp cả, mắt cô đúng là mù rồi mới yêu hắn mà thôi!
“Ức…” Triệu Đình Đình nấc lên từng cơn, cô hạ ly rượu không xuống bàn, loạng choạng từng bước đi đến chiếc giường lớn, cô ngã người xuống giường, cả cơ thể lâng lâng lại nặng trịch rất khó chịu, cô muốn ngủ quá…
Đôi mắt vẫn mở ra nhìn trần nhà, đôi mắt mờ mờ không rõ một thứ gì cả.
Lưu Luân...Lưu Luân đã thấy gì chưa nhỉ? Anh đã thấy mình bị mất số tiền lớn như vậy chưa? Lưu Luân chắc đang lo lắng lắm, chắc anh ấy nghĩ cô đang ăn cắp tiền của anh ấy rồi! Cô không làm vậy đâu mà.
“Lưu Luân, em...ức, em sẽ trả tiền lại cho anh, em hứa đấy. Em hứa...em sẽ trả đầy đủ tiền cho anh sau khi trở về nước. Em không quỵt tiền của anh đâu, Lưu Luân. Ưm…” Vừa nói vừa nấc, vừa nói vừa chẹp miệng, chẳng rõ ràng cũng chẳng mạch lạc. Triệu Đình Đình thật sự đã say mèm rồi. Cô dần nhắm mắt chìm mình vào giấc ngủ say.
Trời sáng, Lưu Luân lo lắng gọi điện cho Triệu Đình Đình liên tục nhưng cô lại không bắt máy, thay vào đó đều là thuê bao một cách khó hiểu. Anh muốn hỏi cô, rốt cuộc cô đang làm cái gì? Anh không thể an tâm làm việc nữa rồi.
Từ trước tới nay Triệu Đình Đình chưa bao giờ rút đi số tiền nhiều như vậy, cô chưa từng chi tiết vào những việc vô nghĩa, kể cả là rút tiền thì cô luôn báo trước cho anh, nhưng lần này thì không. Anh biết là sau bao nhiêu lần cô tiêu tiền trong thẻ của anh thì luôn trả lại một cách đầy đủ dù anh không cần. Nhưng để Triệu Đình Đình thoải mái, anh chỉ còn cách chiều theo ý của cô.
Nhưng lần này năm triệu USD chẳng phải quá nhiều sao. Cô ấy sử dụng tiền này vào mục đích gì? Hay là trong lúc công tác đã xảy ra chuyện gì rồi, có nguy hiểm đến tính mạng không…
“Em luôn khiến tôi phải lo lắng, Đình Đình.” Lưu Luân đưa tay lên đấm mạnh vào bức tường đối diện.
Một tuần sau.
“Đã hoàn thành công việc chưa?”
“Báo cáo, đã hoàn thành!”
Triệu Đình Đình, Lâm Bác, Lục Viên đang trong một căn hầm bí mật của ngôi nhà cũ được xem là căn cứ của Lục Viên. Cô ngồi trên ghế tháo ra lắp vào một khẩu súng cả buổi sáng, liên tục lắng nghe những lời báo cáo từ đội lắp bom chuyên nghiệp mà Lục Viên đã thuê được với mức giá trên trời, căn bản bọn họ còn rất giỏi võ công, có thể lẻn mình vào trong Sở gia một cách dễ dàng và xử lý mọi chiếc camera một cách thành thục mà không bị người bên trong phát hiện ra.
Lục Viên nhìn Triệu Đình Đình tháo lắp súng, ông ta biết rằng Triệu Đình Đình còn nặng lòng với Sở Minh Thành nên mới cho Triệu Đình Đình làm công việc này. Bởi Triệu Đình Đình mà chết cùng Sở Minh Thành ông ta cũng không mất mát gì cả, nhưng nếu để cô ta đứng bên ngoài chỉ đạo có khả năng sẽ tạo phản, tình cảm của phụ nữ là thứ khó đoán nhất trên đời. Được chôn vùi dưới đám nổ, chết cùng người mình yêu sẽ không quá tệ đâu chứ?
“Đó là khẩu súng mà cô chọn để giết hắn?” Lục Viên hất mặt ra hiệu cho Lâm Bác tiếp tục kiểm tra tình hình, còn bản thân mình sẽ tiếp đãi Triệu Đình Đình, vì đây có thể là lần cuối cùng ông ta được nhìn mặt người phụ nữ trẻ trung bất hạnh này, người mà cháu trai ông ta rất yêu trước lúc tự sát một cách ngu ngốc.
Triệu Đình Đình không trả lời, cô tiếp tục tháo súng ra rồi làm lại từ đầu, bỏ ngoài tai lời nói của Lục Viên.
“Ha, nói gì đi cô gái, một chút nữa thôi chúng ta có thể vĩnh viễn không gặp lại. Hãy chứng minh mình hận Sở Minh Thành như thế nào, bằng cách bắn một viên đạn nóng xuyên qua bộ não rẻ tiền ấy đi.” Lục Viên cười ồ lên, nghĩ đến cảnh Sở Minh Thành chết một cách không lường trước được lại thấy vui vẻ vô cùng.
Triệu Đình Đình ngẩng đầu lên nhếch mép, một nụ cười cợt nhã nhưng lại đẹp đẽ vô cùng, nó có sức hút giống như bông hoa anh túc nở rộ, bông hoa tượng trưng cho sự quyến rũ nhưng không thể động đến. Hoặc là giống như một bông hồng đen, huyền bí mà cô đơn, lạnh lùng và chấp niệm. “Tôi sợ sau ngày hôm nay, người không thể gặp lại người chính là ông. Lục Viên, tôi hy vọng với kế hoạch lần này ngồi không như ông cũng không bị bỏ mạng.”
“Ha ha ha! Được! Tốt! Đúng là người phụ nữ kiên cường không sợ chết. Trang bị tốt vũ khí cần dùng đi. Người đâu! Hóa trang cho cô ta, đêm nay chúng ta hành động!”
Triệu Đình Đình không có gì tỏ là bất ngờ, cô hơi khép hờ mi mắt cầm lên khẩu súng ngắn mới tinh. Đây chính là thứ kết liễu mối tình đầu đau khổ nhất của đời cô.
Mười giờ đêm. Triệu Đình Đình được hóa trang thành một bộ mặt khác vô cùng tỉ mỉ, cô mặc bộ quần áo nữ hầu của Sở gia, súng được kẹp ở hông mình, tay cô cầm khay bằng đồng, bên trên chỉ có duy nhất một ly sữa nóng.
Cô thầm hít một hơi thật lạnh nhìn xung quanh Sở gia một lần nữa, cô tự hỏi bom đã được gắn ở đâu mà mắt thường không thể thấy? Nhưng với số tiền lớn như thế bom chắc chắn đủ để hủy diệt cả cung điện lớn này, cung điện mà cô chưa từng nhìn qua mà là lần đầu tiên đặt chân tới, nơi Sở Minh Thành được sinh ra sao? Thầm cầu trời đất một người vụng về như cô có thể thoát ra ngoài sau khi làm xong nhiệm vụ của mình, phần đời còn lại của cô cuối cùng cũng đã an nhàn sau đem bình yên hôm nay.
Mắt đeo kính áp tròng, một loại thiết bị cực mới mà chưa ai có thể phát minh ra trên thế giới này, dù mỏng như vậy và không gây cộm cô vẫn có thể nhìn rõ các vị trí được đánh dấu đỏ dẫn lối để chỉ đến phòng của Sở Minh Thành.
Đẩy cửa đi vào trong, Triệu Đình Đình dễ dàng đi qua đám người vệ sĩ vì cô diễn vai người hầu quá quen thuộc trong mắt họ, cứ thế mà đi thẳng đến phòng của Sở Minh Thành, sau cùng gần đến nơi cửa phòng phía trước lại mở ra. Một người phụ nữ mặc chiếc váy ngủ bó sát, tay cầm chiếc ly không ra ngoài, gương mặt thông minh, mặn mà.
Sở Tố nhìn thấy người hầu này có chút lạ lẫm, cô ta đóng cửa lại nhìn kỹ. “Cô là người mới à?”
“Vâng.” Triệu Đình Đình bình tĩnh đáp trả.
“Nửa đêm nửa hôm ai lại uống sữa vậy?” Sở tố nhíu mày, dãy hành lang này chỉ có Sở Minh Thành, cô ta, và cả tiểu Hàn. Tiểu Hàn đêm rồi vẫn muốn uống sữa ư?
Không biết cô ta là ai, càng không biết trả lời như nào cho hợp lý, lúc này từ cửa phòng nào vọng ra âm thanh lão luyện của một người phụ nữ khác. Nghe khá nhỏ nhưng vì không có tiếng động nào trong cung điện nên có thể phát hiện ra.
“Tố Tố, có ở đó không, vào đây ta nhờ một chút!”
“Con đây mẹ, con đến ngay!” Sở Tố cứ thế đi qua người hầu lạ mặt này mà không hỏi gì thêm, cũng không tỏ ra sự nghi ngờ nào.
Tố Tố sao? Triệu Đình Đình cắn môi, không ngờ có sự trùng hợp đến vậy. Nghĩ chưa quá ba giây cô mới nhận ra mình đang làm gì, chân đi nhanh đến căn phòng cuối cùng, cô gõ cửa.
“Ai?”
Thịch...thịch…
Triệu Đình Đình như chết lặng, cô đứng chôn chân nghe giọng nói lạnh lùng vừa lọt vào tai của mình. Không sai...bốn năm rồi cô không được nghe, nhưng cô vẫn không thể quên. Là Sở Minh Thành, hắn ở bên trong…
“Ai bên ngoài?” Sở Minh Thành nằm trên giường, anh thư giãn nhắm mắt, miệng vẫn nói như thường.
“Em là người hầu số 01, em đem đồ uống đến cho boss ạ.”
Mắt Sở Minh Thành mở bừng. Anh nhìn cánh cửa một cách nghi ngờ, bóng dáng cao lớn từ từ đứng dậy đi ra phía cửa. Càng tiếp cận cửa anh càng thấy cảm xúc mình lẫn lộn hơn bao giờ hết. Linh cảm anh đang cố mách bảo điều gì đó chăng?
Cũng chỉ là một người hầu. Những anh vẫn còn tỉnh táo để nhớ rõ mình không gọi đồ uống.
Cửa mở ra, Sở Minh Thành xuất hiện ngay trước mặt Triệu Đình Đình, thân hình vạm vỡ của anh, mùi hương hoa anh túc, đôi mắt lạnh căm như năm nào, sống mũi, đôi môi, mái tóc, tất cả, tất cả đều đang hiện hữu trước mặt Triệu Đình Đình một cách rõ ràng nhất, cô vẫn chỉ đứng được đến giữa ngực anh…
Sở Minh Thành nhìn ly sữa trên khay, chất giọng lạnh lẽo vang giữa không trung, nghe đâu có mùi nguy hiểm bên trong. “Vào đi.”
May quá, không có sự sai sót nào xảy ra… Cô ngẩn ngơ mất một lúc mới dám đi vào trong phòng, gương mặt luôn cúi gằm không dám ngẩng lên, cô tốt hơn không nên nhìn Sở Minh Thành. Nhưng tay cô run quá, thậm chí cốc sữa đang rung rung lên trong khay đồng. Hơi thở của cô càng không thể bình tĩnh. Làm sao đây, phải làm sao đây, trái tim cô…
Chìm mình vào không gian yên tĩnh và sự ấm áp trong phòng. Triệu Đình Đình liền cảm nhận được, hóa ra không phải mơ, cô thật sự đang đứng sau lưng Sở Minh Thành.
Bất ngờ Sở Minh Thành quay lại, anh cởi một cúc áo trên ngực mình ra. “01, cô là ai?”