Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 168




“Địch Sa…mặt, mặt chị…” Châu Châu hốt hoảng đưa tay lên che miệng, chân vội vàng đi đến chỗ Địch Sa.

Địch Sa cào xé mặt của mình, vừa đau vừa ngứa, khó chịu đến phát điên. Chị ta ngồi sụp xuống đất rơm rớm nước mắt. Bị như này giữa thanh thiên bạch nhật, giữa bao nhiêu người, có cả đạo diễn. Vẻ bề ngoài xinh đẹp của chị ta đã bị sụp đổ rồi, phải làm sao đây, làm sao mới được đây.

“Hức...cứu tôi với, ngứa quá, đau quá.” Địch Sa hai tay che mặt ngẩng lên cầu xin sự trợ giúp từ mọi người.

Triệu Đình Đình nãy giờ đều là đứng im như tượng tạc, nhìn khuôn mặt đang nổi những đốm đỏ của Địch Sa ngày càng sưng phồng chắc hẳn rất đau. Cô đỡ lấy cánh tay của Địch Sa, đôi mày co chặt. “Đây là bị gì vậy chị, chị từng bị như thế này bao giờ chưa?”

Cô vốn là một người học trước quên sau, khi còn đi học những môn về thể chất hay sức khỏe con người không bị cô liếc không cảm xúc thì cũng bị cô bỏ qua không động tới. Giờ nhìn Địch Sa, thần tượng của mình đau đớn như vậy cũng không biết cách nào để chữa trị, thậm chí còn không biết chị ấy bị làm sao, hay phát bệnh gì.

Chị ta chợt hé một ngón tay ra trừng mắt với Triệu Đình Đình khiến cô rùng mình một cái. Ánh mắt này là có ý gì đây? Tại sao Địch Sa lại hung hăng trừng mắt với cô như vậy, sâu thẳm đáy mắt có thể nhìn ra chị ta đang ghét bỏ cô đến mức nào.

“Trên thế giới này có ai mà không biết Địch Sa tôi bị dị ứng với mỹ phẩm chứ!” Chị ta hét lên, cả phim trường ai cũng nghe thấy, không ai lộ vẻ kinh ngạc vì đây là điều dĩ nhiên từ mấy năm nay rồi. Các tờ báo, tạp chí đã đưa tin đến chai mặt. Không lẽ Layla mới đặt chân vào Showbiz nên không tìm hiểu cặn kẽ? Ngay cả tiền bối đóng phim cùng mình mà cũng không tìm hiểu thì đúng là quá vô tâm rồi. Có thể hợp tác được sao?

Những tiếng ồn ào bắt đầu lớn hơn kể từ khi Địch Sa hét lên, ai cũng nhìn chằm chằm vào Layla, ánh mắt bắt đầu có ý soi mói.

Không...sao có thể như vậy được chứ. Đúng là cô không biết Địch Sa bị dị ứng mỹ phẩm, nhưng chị ta bị dị ứng mỹ phẩm thì liên quan gì đến cô mà lại trừng mắt đáng sợ đến thế. Triệu Đình Đình vội nhìn xung quanh, tất các mọi ánh mắt đổ dồn vào cô và Địch Sa. “Mọi người bị làm sao vậy. Tại sao lại nhìn tôi?” Cô lùi chân lại vài bước, mắt vẫn chăm chăm vào Địch Sa đang ôm mặt.

Châu Châu nhân cơ hội bước lên, khuôn mặt lo lắng cùng thái độ quan tâm, cô ta ôm lấy Địch Sa vào lòng, hai tay vỗ về. “Đừng khóc nữa chị, em thương chị quá.” Dứt lời Châu Châu ngẩng mặt chỉ tay về phía Layla, cô ta cao giọng. “Layla, chẳng phải trước khi ra ngoài diễn thì chị Địch Sa đã dùng phấn mà cô đưa để trang điểm sao? Chắc chắn cô đã giở trò.”

“Hoang đường!” Cô lập tức phản biện, phấn của cô vừa mới mua, lại là hãng được nhiều người tin dùng nhất, rất đắt tiền. Làm gì có chuyện rẻ tiền đến nỗi khiến Địch Sa bị lên cơn dị ứng sau khi sử dụng chứ. “Cô đừng có nói bừa. Chuyện này không thể đùa được đâu.” Triệu Đình Đình thở hắt ra, tay siết chặt.

“Chị…” Liên Liên từ phía sau đi lên trấn an tinh thần của Triệu Đình Đình.

Triệu Đình Đình không nói gì, hai môi mím lại nhìn vào đám đông, nơi Lưu Luân nãy giờ vẫn đứng im lặng chờ đợi những hoàn cảnh tiếp theo xảy ra mà vẫn chưa có ý định lên tiếng phân minh cho cô. Cô tỏ vẻ thất vọng rồi thu ánh mắt về.

“Gọi xe cấp cứu đi.” Đạo diễn thở dài lắc đầu, ra hiệu cho vài người gần đó.

“Thật không thể tin nổi Layla lại làm ra cái trò hèn hạ này. Tôi cứ nghĩ cô ấy là người tốt.”

“Tốt đẹp gì mà gặp người tốt hơn cũng trở thành người xấu thôi. Cô không nghe à, Châu Châu nói phấn mà Địch Sa đánh là lấy từ tay của Layla. Có khi nào là muốn hủy hoại…”

“Các người im miệng!” Triệu Đình Đình mở to tròng mắt hét lên khiến đám đông rụt rè lại không ai dám nói gì thêm. Hừ, cô mà lại phải đê tiện làm ba cái trò bẩn thỉu này với người khác sao. Cô là Layla, cô là một ngôi sao sáng, là một ngôi sao đầy tiềm năng và hy vọng, người như cô không bao giờ phải dùng đến mấy cái cách này để leo lên bục vàng. “Các người có chứng cứ gì mà nói tôi như vậy? Không ai biết đây được cho vào tội vu khống người khác à?” Cô lạnh lùng nhả ra từng câu chữ, khuôn mặt không còn vẻ bất ổn gì nữa, trong trường hợp này có lẽ nên bình tĩnh để giải quyết sự việc.

Có một điều khó hiểu mà nãy giờ cô vẫn chưa được giải đáp. Địch Sa nói bản thân bị dị ứng mỹ phẩm cơ mà, vậy tại sao… “Chị Địch Sa, đúng là em không biết tin chị bị dị ứng mỹ phẩm, nhưng nếu chị bị dị ứng mỹ phẩm sao vẫn có thể trang điểm? Hơn nữa, phấn của em chị không biết rõ được làm từ gì, chị cứ thế lấy mà dùng vậy sao? Rõ ràng đây không phải lỗi của em.”

Địch Sa sụt sịt, chị ta vừa bị cơn đau và ngứa làm cho mất mặt trước mọi người, lại vừa bị Triệu Đình Đình nói như thể mình đi đổ oan tội cho người khác, chị ta run run đôi môi cũng bắt đầu sưng phồng lên. “Phấn của cô tôi đã từng sử dụng qua rồi, rất tốt và chưa bao giờ bị kích ứng, hơn nữa thành phần làm rất an toàn. Hôm nay sử dụng lại bị dị ứng, chỉ có thể cô đưa phấn giả cho tôi mà thôi!”

“Chị…” Triệu Đình Đình giật mình. Phấn giả ư? Cô mà dùng phấn"