Lưu Luân mải mê nhìn Triệu Đình Đình nên không để ý đến Âu Bình, ông ta theo hướng mắt của Lưu Luân mà nhìn ra Triệu Đình Đình, miệng hơi cười, ông đứng dậy đi về phía Lưu Luân.
“Cậu có vẻ hứng thú với người của tôi?”
Người của tôi? Lưu Luân nhìn Âu Bình, người đàn ông lịch thiệp đến cả giọng nói cũng chẳng lộ vẻ châm biếm nào, rất hiếm để gặp được một đối thủ như Âu Bình. Ông phải loại người thích đấu đá với người khác, công tư phân minh, nghe nói chuyện C.M và S.M đấu đá với nhau Âu Bình chưa bao giờ tham gia, thay vào đó là chủ tịch của C.M, người trên ông ta chỉ một cương vị.
“Âu tổng, chào ngài.” Lưu Luân chủ động chào hỏi, đôi mắt xanh khiến bất cứ ai cũng bị xao xuyến bởi nét đẹp. Anh tiếp tục nhìn Triệu Đình Đình, có vẻ cô tập trung đến nỗi không nhận ra anh đang ở gần. “Tôi đến tìm người.” Lưu Luân nói.
“Ý cậu là Layla à?” Âu Bình chậm rãi hỏi, lông mày hơi nhướng nhìn Triệu Đình Đình cùng Lưu Luân, bất giác nhìn Triệu Đình Đình cười ông lại lắc đầu xuýt xoa, không biết phải nói gì với sắc đẹp này.
Anh gật đầu. “Cô ấy là bạn tôi.”
Âu Bình lộ vẻ ngạc nhiên, vậy người bạn mà Layla nói trước đó lại chính là siêu sao Lưu Luân, con cưng của S.M ư? Chuyện này khá là thú vị đây, ông không hề biết đến vấn đề này. Vậy vai nữ chính của mv Chờ có Lưu Luân làm nam chính chắn chắn do một tay cậu ta nâng đỡ rồi.
“Bạn của Layla thì cũng như bạn tôi vậy, mời.” Âu Bình đi về phía trước để Lưu Luân đi theo từ phía sau, đến nơi có bàn ghế, ông lại tiếp tục ra hiệu để đối phương ngồi xuống.
Triệu Đình Đình đang chụp hình thì bắt gặp Lưu Luân ngồi đối diện mình cách đó không xa. Cô mỉm cười nhìn anh, đáy mắt có hồn như muốn nhắn nhủ đôi lời, ‘em rất ổn’.
Nhìn cô trong chiếc váy khoét ngực sâu, đôi chân dài lộ ra sau lớp váy khiến Lưu Luân phải chau mày. Nhất thiết phải ăn mặc hớ hênh như vậy để chụp ảnh?
“À, cậu thực ra không cần để tâm quá. Cũng chỉ là chụp thử, nếu ổn mới lấy làm hình mẫu của những tạp chí nhỏ. Không đáng lo ngại.” Âu Bình nãy giờ để ý thấy Lưu Luân liên tục nhìn Triệu Đình Đình bằng con mắt phức tạp, ánh mắt rõ ràng chỉ nán lại ở hai điểm là bên trên cơ thể và bên dưới. Có kẻ ngốc mới không biết rằng cậu ta đang ghen tức. Thật ra nhìn Lưu Luân như vậy ông mới khám phá ra một bí mật. Lưu Luân khả năng thích Layla là một trăm phần trăm.
Lưu Luân giật mình giãn đôi chân mày thoải mái một chút. Có vẻ tinh thần của anh đã khiến Âu Bình hiểu được điều gì đó. Trong showbiz có một điều tuy không phải là cấm kỵ nhưng vẫn không nên làm theo, đó là công khai mối quan hệ hẹn hò với một người!
“Âu tổng có ý gì? Thật ra tôi không hài lòng cách cô ấy tạo dáng, căn bản Layla chưa từng trải qua những lần chụp ảnh như thế này.” Lưu Luân vắt chéo một chân lên, lưng thẳng, mắt cũng thẳng, miệng nói dối nhưng mắt cũng không chớp lấy một lần.
Triệu Đình Đình chưa trải qua buổi chụp ảnh quy mô như này nhưng cách cô ấy hướng mình về máy ảnh rất tốt, giống như bông hoa hướng dương luôn hướng về mặt trời mỗi khi trời nắng vậy, hoặc đó là bản năng sinh tồn, hoặc cũng có thể đó là bản lĩnh sinh trưởng.
Những lời Lưu Luân nói không phải là lớn, nhưng dẫu sao cũng đã lọt đến tai của Triệu Đình Đình. Cô bất mãn với những lời này của anh. Nếu cô đoán không nhầm, đây là lần đầu tiên Lưu Luân trách móc thái độ của cô lúc làm việc với người khác, trước kia anh luôn động viên cô nếu cô làm không tốt nhưng đó là rất ít, bình thường anh luôn khen cô!
Không thích những lời chê bai chính là tính cách của Triệu Đình Đình, càng vậy cô càng có lý do để cố gắng hơn.
Một ly hồng trà được thư ký của Âu Bình rót ra, chính là người đàn ông luôn đi theo phía sau ông. Đương nhiên Lưu Luân cũng được ưu tiên uống trước.
“Ặc…” Bỗng nhiên đang thưởng thức vị trà thơm thì Lưu Luân giật mình sặc nước, anh vuốt vuốt ngực ho sù sụ. Triệu Đình Đình đang làm cái gì vậy!
“Wow.” Âu Bình định giúp đỡ Lưu Luân nhưng bị cậu ta đưa tay từ chối, ông hơi nghiêng đầu khó hiểu, nhìn theo ánh mắt của Lưu Luân đang hướng tới, ánh mắt không nói lên lời. Bắt gặp Layla bắt đầu táo bạo hơn trong khi chụp ảnh, cô cố cúi xuống một chút để lộ khoảng ngực, nhưng lại không quá lộ liễu, đôi chân dài của cô được một tay vén trọn vạt váy, khuôn mặt quyến rũ lại ánh lên sự sang chảnh của một bông hồng, chỉ cần nhìn cô lập tức có thể tưởng tượng ra cô là một bông hồng kiêu sa đầy gai nhọn. “Thần thái như vậy đúng là một tương lai sáng cho C.M.” Âu Bình đưa một tay lên xoa xoa cằm, ông cười đắc ý, lần này đúng là thu về được món hời hiếm có.
Buổi chụp thử khoảng ba mươi phút sau thì kết thúc, Triệu Đình Đình đã thay đồ xong xuôi, cô mặc lại quần áo của mình nhưng mặt lại không tẩy trang.
“Em không xóa lớp trang điểm đi à?” Lưu Luân cùng Triệu Đình Đình ra ngoài C.M, vừa đi anh không quên thắc mắc. Nhìn cô như vậy rất xinh đẹp, lại đang là ở bên ngoài, nam nhân khác sẽ nhân cơ hội ngắm nhìn.
Triệu Đình Đình chỉ tay vào mặt, cô à lên. “Về nhà em sẽ tẩy trang, dù sao đồ của em vẫn hơn là đồ của chung.” Nước tẩy trang hay kể cả lớp phấn son trên mặt cô bây giờ đều đã qua tay nhiều người sử dụng, cô nghĩ nếu có lần sau bản thân sẽ đem đồ makeup đến và nhờ chuyên gia dùng đồ của mình. Chưa kể nước tẩy trang không biết được có vệ sinh hay không và được nhập từ đâu trở về.
Đối với cô bây giờ, khuôn mặt chính là điểm thiết yếu. Chỉ cần khuôn mặt có một cái mụn nhỏ, bị nám, tàn nhang, hay nhăn nheo. Tất cả sẽ không còn gì nữa, bởi showbiz muốn đứng vững phải có sắc đẹp, và body sexy.
Lưu Luân không hỏi gì thêm, Triệu Đình Đình nói vậy cũng đúng. Anh quên mất điều này, từ khi Triệu Đình Đình hồi phục trí nhớ thì tính cách của cô đã hoàn toàn khác, khác đến nỗi anh không nhận ra, nhưng lại càng khiến anh thêm lún chân vào ‘cát tình’ của cô.
“Tối nay em muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được.”
Vừa mở cửa bước chân vào nhà, Triệu Đình Đình hơi cúi lưng xuống tháo giày cao gót khỏi chân, cô mệt mỏi trả lời. Thật ra ăn gì không quan trọng, cô không muốn ăn cơm.
Lưu Luân dường như hụt hẫng với câu trả lời của cô, anh chỉ ừm nhẹ rồi trực tiếp đi về phòng khách, thả người xuống không trung rồi nhắm nghiền mắt cảm nhận chút khoảng thời gian riêng tư yên bình, vắng lặng.
Triệu Đình Đình xiêu vẹo người muốn ngã ra đất nằm ngủ luôn chứ không muốn đi nữa, cô thực sự đang rất là lười biếng, muốn đi ngủ ngay lập tức sau khi phải đứng uốn éo mình mẩy hàng tiếng đồng hồ với đôi giày cao gót kia.
Đang chuẩn bị mở cửa bước vào phòng, cô bất giác quay người ra phòng khách, thấy Lưu Luân như vậy cô lại dừng ý định bỏ anh một mình bên ngoài. Có lẽ Lưu Luân đang cảm thấy không vui chuyện gì đó, hay là anh chăm lo cho cô quá nhiều rồi sinh bệnh?
“Anh vào phòng ngủ đi.” Triệu Đình Đình ngồi xuống ghế.
Anh từ từ mở mắt quay sang nhìn cô, rất nhanh mắt lại chuyển hướng nhìn đi nơi khác. “Em đi ngủ đi, hôm nay vất vả cho em rồi.”
“Vất vả gì chứ.” Triệu Đình Đình cao giọng, cô đưa bắp tay nhỏ bé của mình ra vỗ lấy hai cái, miệng cười hi hi ha ha. “Anh thấy gì chưa, năng lượng em có đầy. Một chút đã cho là vất vả thì sau này có thể làm được gì chứ.” Thật muốn tự vả mặt chính mình, rõ ràng cô đang cảm thấy rất vất vả cơ đấy! Nhưng thà nhường giường cho Lưu Luân một lần chứ cô không muốn anh mãi ngủ ở sofa phòng khách.
Anh nhìn vào giữa không trung, cả hai đều im lặng chỉ còn lại hơi thở đan xen nhau. “Anh còn bận công việc riêng, cũng không thể ngủ. Ngoan, đi ngủ cho khỏe. Đến bữa tối anh gọi em dậy, có được không?” Lưu Luân lại nhắm mắt, lời nói rõ ràng là quan tâm nhưng gương mặt lại thể hiện sự vô tâm, thậm chí trong lúc nói anh còn không nhìn cô lấy một lần. Thật khó hiểu.
“Được. Hãy gọi em dậy nếu cần.” Triệu Đình Đình không đôi co thêm, cô đứng dậy trở về phòng và đóng cửa lại.
Ngồi trước bàn trang điểm, cô thẫn thờ nhìn mình trong gương nhưng lại không tập trung vào ánh mắt, thay vì đó lại nghĩ mơ hồ, mình đã làm sai điều gì khiến Lưu Luân không vui? Cuối cùng chỉ biết thở dài và với lấy bông tẩy trang từng chút một nhẹ nhàng lau đi lớp trang điểm trên mặt, phút chốc cô đã trở về với khuôn mặt tự nhiên sẵn có, đôi mắt sâu hút, đôi môi mềm mại và nụ cười khả ái, đáng yêu. Cô cũng chưa từng nghĩ bản thân có thể hóa trang thành nhiều người khác nhau như vậy, bất cứ con người nào cô cũng có thể đóng vai trọn vẹn cho người khác thỏa mãn. Nhưng khi đối diện với con người thật của mình...lại không một ai có thể hiểu.
Nằm trên giường, Triệu Đình Đình trùm chăn lên đến ngực, cô hít thở đều đều. Cô vẫn chưa thể dừng những suy nghĩ về C.M, cô không thể tin rằng mình lại may mắn như vậy. Trước khi cô trở thành con người có khả năng hiểu biết nhiều như ngày hôm nay, cô đã nghĩ mình chỉ mãi theo con đường văn học, an phận làm một tác giả, một biên kịch hay biên tập viên. Cô không biết chăm lo cho bản thân mình xinh đẹp, càng không thích ra ngoài nhiều, trang phục trong tủ quần áo cũng hầu như là đồ ngủ. Nhìn lại Triệu Đình Đình của ngày hôm nay, cô không biết nên khen bản thân may mắn, hay…
“Ha…” Đưa một tay lên vỗ trán, Triệu Đình Đình mở mắt nhìn trần nhà một hồi. Bỗng nhiên trong đầu lại lóe lên hình bóng Lục Niên trước khi chết trong vụ hỏa hoạn của biệt phủ Sở gia. “Gia tộc họ Lục...anh trai của Giai Nghi…” Đều là những người có mối thù sâu nặng với Sở gia, với Sở Minh Thành. Và hiện tại cô cũng vậy.
Có thể nói một câu, vì yêu hóa hận. Vì hận che mắt tình yêu. Đối với cô, Sở Minh Thành dường như đã chết rồi, chết thật rồi, nhưng muốn người đàn ông này không xuất hiện trong đầu mình nữa, có lẽ nên đích tay cô xử lý...một cách trọn vẹn.