Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 153: Phế




“Anh…” Sở Tố trợn mắt rụt tay lại, miệng không ngừng thở gấp gáp.

Cái gì mà một hai ngón với cả bàn gửi về gia đình nhà vợ chứ. Sở Minh Thành điên rồi sao? Anh muốn chặt tay cô ta làm quà ư? Nếu vậy thì không thể tha thứ, anh còn nhân tính không vậy…

“Hửm?” Sở Minh Thành hơi híp mắt lại dồn sát Sở Tố vào chân tường, tiếp tục lắng nghe những lời biện minh như cỏ rác của cô ta, khóe môi anh thi thoảng lại cong lên hạ xuống, không thể biết rõ tâm trạng của anh qua gương mặt này. Vậy mà đại khái tỏa ra từ anh là sức ép cực lớn, lớn đến nỗi chỉ cần gần thêm Sở Minh Thành vài giây Sở Tố liền có cảm giác mình sắp nổ tung.

“Sở Minh Thành, tha thứ cho em. Em làm tất cả chỉ vì em yêu anh, em không muốn mất anh.” Sở Tố vội vàng cầm lên bàn tay to lớn hơn người của Sở Minh Thành, miệng hôn rối rít lên bàn tay anh như thể châu báu, ngọc ngà.

Cái thứ ghê tởm gì đang chạm vào bàn tay anh đây? Thật tởm chết, đôi môi cô ta...trong mắt anh không khác gì loài sâu bọ bẩn thỉu.

“Cô gọi đây là tình yêu à?” Sở Minh Thành cao giọng, tay còn lại nâng cằm Sở Tố lên, nhìn thẳng vào mắt cô ta.

“Em là muốn xác nhận anh có cần hai mẹ con em không mà thôi, như vậy có gì là sai?” Sở Tố không bình tĩnh mà cao giọng đáp trả, thái độ kênh kiệu của cô ta khiến người đàn ông đối diện phải khó chịu, cô ta không tin Sở Minh Thành một chút lương tâm cũng không có!

Sở Minh Thành vẫn ra vẻ bộ dạng khinh thường, tay thôi nâng cằm cô ta mà hạ xuống, chỉ sợ ở gần cô ta thêm giây nào Sở Minh Thành này sẽ không kìm chế được mà giết cô ta. Cô ta không để ý từ lúc dồn sát cô ta vào chân tường Sở Minh Thành đã nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé xác Sở Tố ra thành trăm mảnh vụn.

“Chờ đợi đi. Những ngày tháng đẹp đẽ của cô đều bị cô tiễn đi rồi. Mạng của cô, nằm trong bàn tay tôi, Tố Tố. Chỉ cần cô làm tôi chướng mắt, tôi sẽ bóp chặt cô đến khi nghẹt thở mà chết!” Không vòng vo nhiều lời, Sở Minh Thành trực tiếp đe dọa Sở Tố một cách thông minh. Dù chỉ là một lời nói nhưng khi phân tích ra lại có hàng trăm ý nghĩa riêng của nó. “Đừng bao giờ, thách thức giới hạn của tôi.” Sở Minh Thành chống một tay lên tường, miệng ghé sát tai Sở Tố thì thầm. “Tôi có thể cho cô tất cả, thì tôi cũng có thế lấy lại được tất cả...bao gồm, cả gốc lẫn lãi.”

Gốc...lãi? Sở Minh Thành nói vậy là có ý gì chứ, thật đáng sợ. Bây giờ cô ta nên làm gì, ôm chân anh và khóc lóc xin lỗi ư? Sở Minh Thành càng ghét cô ta hơn mà thôi.

Nói xong Sở Minh Thành lập tức đi ra khỏi phòng, thậm chí Sở Tố có thể nghe thấy tiếng khóa trái cửa từ bên ngoài. Hai mắt cô ta càng trừng lớn hơn. Tại sao lại nhốt cô ta trong này chứ. Cô ta không muốn cả đời sống ở nơi lạnh lẽo này, cô ta muốn được thoải mái như lúc trước, là cô ta hại mình, là chính cô ta hại bản thân rồi, thật ngu ngốc!

“Sở Minh Thành, thả em ra, em biết lỗi của mình rồi. Lần sau em sẽ không dám nữa đâu. Anh đừng đi mà, quay trở lại đây!”

Đi dọc theo hành lang lạnh giá có thể nghe thấy tiếng van xin thảm thương của Sở Tố, giọng nói ẻo lả lại sướt mướt, thật đáng ghét. “Phiền phức.” Lẩm bẩm một câu, Sở Minh Thành nới lỏng cổ áo ra một chút rồi không bận tâm vì gì mà cứ thế đi.

Im lặng rồi...không nghe thấy tiếng động nào hết. Sở Minh Thành nhốt cô ta thật ư?

Sở Tố vô vọng trượt mình xuống bên cạnh cánh cửa, cả người thất thần suy nghĩ lại từ đầu. “Mình đã bỏ qua chi tiết nào rồi chăng? Tại sao Sở Minh Thành không để mặc mình dưới biển cho rồi...nếu cứu mình thì phải có tình cảm với mình chứ, con anh ta muốn có bao nhiêu chả được.” Hay chỉ vì sinh mạng của cô ta gặp nguy hiểm nên Sở Minh Thành mới lo lắng thái quá mà hóa phẫn như vậy…

Cửa đóng lại chưa lâu mà lại nghe tiếng lạch cạch của khóa cửa mở. Sở Tố lo lắng nhìn cánh cửa vẫn đang phát ra tiếng động. Sở Minh Thành quay lại rồi sao? Cô ta biết mà... anh tuyệt đối không thể để cô ta và con trong phòng một mình rồi giam giữ lại được.

“Sở…”

Miệng cất tiếng, Sở Tố lại đứng hình trước hình bóng quen thuộc của đối phương. Là...Sở Hân? Bà ấy sao lại đến đây chứ, cô ta cứ ngỡ Sở Minh Thành quay lại, nếu đã là Sở Hân chắc hẳn bà ấy đến đây là để giúp đỡ cô ta rồi. Phải nhanh giải quyết vụ việc lần này mới được.

“Mẹ, mẹ ơi!” Sở Tố òa khóc lao tới chỗ mẹ của Sở Minh Thành, chẳng bận tâm thái độ của bà ấy ra sao, nhưng cô ta thừa biết vì cái thai trong bụng mà bà ấy lúc nào cũng bênh cô ta vô điều kiện. Bởi đây chẳng phải là cháu đích tôn của dòng họ Sở ư?

Sở Hân lạnh lùng nhìn xuống Sở Tố vẫn đang ôm lấy mình khóc lóc, mắt liếc xéo vô tâm. Bà cứ thế dùng tay mình đẩy xa Sở Tố ra khỏi cơ thể. Gương mặt trẻ trung của bà khiến đối phương cứ ngỡ đang đứng trước mặt một người mới chỉ hơn ba mươi tuổi, sức mạnh của đồng tiền thật đáng kinh ngạc, đến nhan sắc còn có thể thay đổi, thì còn gì là không thể chứ.

“Mẹ, con không giấu mẹ đâu. Đúng là con biết bơi, nhưng khi ngã xuống biển chân lại bị chuột rút...con, con không thể làm gì được. Sở Minh Thành, anh ấy hiểu lầm con.” Sở Tố bất đắc dĩ quỳ xuống dưới chân mẹ của Sở Minh Thành, hai tay níu lấy chân bà nhẹ nhàng, giọng nói có phần ủy khuất, nước mắt lưng tròng. Nước mắt của cô ta trước nay luôn hữu hiệu đối với Sở Hân, bà ấy sẽ không để cô ta khóc vì cô ta đang mang thai, thay vào đó sẽ đòi lại công bằng cho cô ta.

Một phút...hai phút...năm phút trôi qua. Không nghe thấy một tiếng động nào phát ra từ Sở Hân, giọng nói quen thuộc giống như hiểu đời sâu rộng của bà cũng không một lần lên tiếng. Sở Tố mím môi, lồng ngực đập thình thịch nhìn lên người đàn bà quyền lực này. Cái cô ta nhận lại là đôi đồng tử u ám không một chút đồng cảm, thậm chí còn ẩn chứa sự nguy hiểm bên trong.

Sở Tố rùng mình buông tay khỏi chân Sở Hân, lùi người lại phía sau một chút trên mặt đất lạnh, tại sao bà ấy lại nhìn cô ta một cách ác độc như vậy? Trước nay đều là chưa từng thấy bộ dạng này, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra cơ chứ.

“Tố Tố, con là do ta chọn làm người sinh cho Sở Minh Thành một đứa con để nối dõi, điều này con biết chứ?” Sở Hân chậm rãi đi tới chiếc giường lớn, thả người mình xuống không trung, ngồi trên giường mà chân vắt chéo đầy uy vũ.

“Con biết. Sở Tố trả lời ngay. “Cũng chỉ là may mắn ạ.”

Sở Hân nhoẻn miệng cười. “Đúng vậy. Chỉ là may mắn và ngẫu nhiên nên ta mới không tìm hiểu con. Ta không biết con là người như nào, nhưng có thể sinh một đứa trẻ thì ta không lưỡng lự. Con là một người biết điều, thông minh hơn người.”

Nghe bà nói thế Sở Tố không ngừng vui vẻ gật đầu đáp ứng, mãi cho đến khi những lời tiếp theo được bà nói ra.

“Nhưng ta lại không nghĩ, con có thể quan trọng danh phận, tiền bạc, tài sản của Sở gia hơn cả đứa trẻ trong bụng.”

“Con…” Sở Tố ấp úng, cô ta không hề tỏ ra tham vọng như vậy, Sở Hân không thể đi guốc trong bụng cô ta, cô ta không cho phép!

“Chưa.” Sở Hân đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, nhìn xuống Sở Tố với đôi mi cụp, chiếc váy sườn xám nâu cafe càng tôn nên màu da trắng nõn của bà. “Con là con gái nhà gia giáo, có phép tắc. Ai dạy con khi người lớn đang nói chuyện liền xen vào tham gia? Cũng có thể ngay từ đầu ta đã chọn nhầm phải một người đạo đức giả?”

Đạo đức giả? Sở Hân, bà đúng là điên rồi! Sở Tố cắn răng, tay siết chặt vạt váy nhìn xuống dưới im lặng chịu đựng những lời đắng cay của bà. Cô ta như vậy thì có gì sai? Bà ta có dám chắc khi xưa làm dâu ở Sở gia bà ấy không hề nhòm ngó đến gia tài khổng lồ này không.

“Mẹ, sao mẹ lại nặng lời với con như vậy? Con đã làm gì sai? Mọi chuyện đều không như mẹ nghĩ, mong mẹ suy nghĩ lại và tìm lại sự công bằng cho con!”

Càng nghe những lời biện hộ của Sở Tố, Sở Hân chỉ biết lặng thinh cười thần bí. Chợt bà đưa cánh tay từ phía sau lưng mình ra, một chiếc hộp chỉ dài bằng gang tay hình chữ nhật, bên ngoài nạm rất nhiều ngọc ruby đỏ. Thấy vậy Sở ố lập tức chăm chăm vào nó, chiếc hộp này chắc hẳn rất đắt tiền!

“Thích sao?” Sở Hân để ý thấy ánh mắt tràn đầy hy vọng của Sở Tố liền đưa chiếc hộp ra trước mặt mình, để Sở Tố có thể ngắm trọn vẹn hơn.

Cô ta cười gượng, xong vẫn gật đầu công nhận. “Đẹp quá, con chưa từng thấy qua nên có hơi…”

“Không sao.” Sở Hân lắc lắc đầu. “Đây vốn dĩ là món quà mà ta dành tặng cho con. Đừng ngại ngùng, hãy cứ nhận lấy, bởi nhỡ đâu đây là món quà...thực sự quý giá đối với con thì sao?”

Món quà quý giá, vậy chắc hẳn bên trong chiếc hộp là một thứ đáng tiền. Kim cương? Đá quý, vật cổ, vàng?

Sở Tố lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, cô ta dần bò đến chân mẹ của Sở Minh Thành, cũng chính là mẹ chồng mình. Tay hơi vươn ra đón nhận chiếc hộp của Sở Hân.

Vừa chạm tay vào thấy lành lạnh bởi những viên ngọc nhỏ, Sở Tố lại thu tay về mím môi nhìn Sở Hân. “Con...có thể nhận ư?”

“Đúng.” Bà gật đầu ma mị, mặt đã u ám đi vài phần nhưng đối phương lại có vẻ bị vẻ bề ngoài của chiếc hộp làm cho lu mờ con mắt.

Sở Tố lúc này mới an tâm nhận chiếc hộp. Cô ta mỉm cười hài lòng, quà lão phu nhân của ở gia tặng, chắc chắn rất giá trị, hy vọng tật là nhiều ồ ở bên trong chiếc hộp này.

Vậy mà...khi mở hộp ra bên trong chí có duy nhất một tờ giấy và một con dao chuôi vàng đánh mặt kim cương nhọn hoắt. Cô ta bàng hoàng làm rơi chiếc hộp xuống đất, cơrn dao văng trên nền nhà. Đôi mắt đảo loạn nhìn Sở Hân. “M..mẹ?”

Bà ấy có ý gì…

“Nhặt tờ giấy đó lên, mở ra đi. “ Sở Hân nhướng mày.

Không dám cãi lời bà, cô ta lập tức nhặt tờ giấy lên và mở ra. Bên trong từng dòng chữ ghi rất rõ ràng. Đây chẳng phải là chi phiếu đấy ư, và số tiền trong tờ chi phiếu này là… sáu trăm triệu USD, còn nhiều gấp mấy lần số tiền mua chiếc du thuyền của Sở Minh Thành. Trong hộp có chi phiếu không nói, nhưng con dao đó… Sở Tố run run tay cầm tờ giấy, mắt nhìn xuống con dao đang nằm trên nền đất lạnh, cuối cùng lại nhìn mẹ chồng mình.

Bà ấy chăm chăm vào chiếc bụng nhỏ của Sở tố, tay vươn ra chỉ vào bụng cô ta. “Tự phá thai đi, bằng con dao đó. Số tiền này sẽ là số tiền bồi thường sau khi cái thai hoàn toàn biến mất trên cõi đời này, cô…” Sở Hân nhếch mép, nụ cười của bà không khác gì người đàn ông đó. “Từ nay không còn là tân phu nhân của Sở gia nữa.”