Sớm Chiều

Chương 94: Phiên Ngoại I






Editor: Lăng
Một nữ quan mang theo hai ả cung nga ra khỏi nhà ấm trồng hoa.
Hai ả cung nga đang cầm một chậu hoa trong tay, là nhất phẩm mẫu đơn mới trồng trong nhà ấm, màu sắc rực rỡ, sắc thái động lòng người, rất có khí chất phong lưu, cao ngạo.
Người thợ trồng ra nó đã đặt tên cho chậu mẫu đơn này là Quán mãn kinh hoa.
Đây là gần hai ngày mới trồng xong đấy, còn chưa kịp báo lên thì không ngờ sáng nay bệ hạ đi ngang qua hoa kính.

Ngài thấy cây mẫu đơn này nên dừng bước nhìn thử, hỏi rất có hứng thú: "Trước giờ trẫm chưa bao giờ nhìn thấy loại mẫu đơn này, loại mới à?"
Nữ quan không dám giấu giếm, vội đáp: "Hồi bẩm bệ hạ, đúng là vậy ạ."
Bệ hạ vẫy tay, sai người nâng chậu hoa lên để ngài nhìn gần hơn.
Nữ quan khom người đứng hầu bên cạnh, vì sợ bệ hạ không thích nên bèn đánh bạo lén ngước mắt nhìn, lại thấy trên mặt bệ hạ chỉ có chút mới lạ chứ không có ý tán thưởng.

Nữ quan chỉ nhìn thoáng qua rồi vội vàng cung kính cúi đầu lại, chỉ thầm thở dài trong lòng.

Tiếc quá, nếu bệ hạ thích có lẽ sẽ trọng thưởng cho nhà hoa rồi.
"Nếu là tân phẩm chưa bao giờ thấy......" Bệ hạ mở miệng, trầm ngâm một lát, trong giọng nói có chút vui vẻ khó mà phát hiện được, "Vậy hãy đưa hai bồn đến điện Từ Minh đi, có lẽ nương nương sẽ thích."
Nữ quan vội vâng dạ, bệ hạ đã rời đi.

Vóc dáng ngài lả lướt, dáng đi vui vẻ, khiến nữ quan nhìn mà xuất thần, chỉ cảm thấy dáng vẻ bệ hạ khác hẳn với những gì nàng nghĩ.
Nếu bỏ qua sự uy nghi trên ngôi cửu ngũ của bệ hạ thì trái lại giống như một thư sinh tao nhã vậy.
Nữ quan không dám trì hoãn, vội sai người dọn lấy hai bồn mẫu đơn tốt nhất, lại cẩn thận nhìn thêm vài lần, cắt bớt cành rồi mới đưa đến.
Lúc này họ đang trên đường đến điện Từ Minh.
Hậu cung có nhiều cảnh, cỏ cây xanh um, có rất nhiều đường mòn ẩn sau cây cỏ, như ẩn như hiện, rất có vài phần phong dã.
Chỉ là sự phong dã này được con người cố tình tạo ra, nghe nói năm đó bệ hạ lưu vong bên ngoài đã đi qua rất nhiều con đường hoang vu như vậy, khi đó rất là kinh tâm động phách.

Mà nay nhớ đến lại thấy hoài niệm, bèn sai người xây những đường mòn thấp thoáng sau rừng cây để phỏng theo hình ảnh ở Giang Nam.
Rất là dễ xây, các hoàng đế khác đều thích xây cung điện xây cảnh đẹp, còn vị bệ hạ này của bọn họ thế mà lại làm đường mòn trong cung.
Chúng đại thần vốn đang nghĩ mấy năm nay bệ hạ sống cần kiệm, đến giờ rốt cuộc cũng không khỏi muốn xây dựng rầm rộ thì cũng thả trái tim thấp thỏm vọt lên cao về chỗ cũ.


Chỉ xây mấy con đường mòn thôi, cũng không phí tiền gì mấy.

Không chỉ là không phí tiền mà thời gian xây dựng còn ngắn, chưa đến một tháng là nơi đây đã được xây dựng theo bản vẽ do chính bệ hạ phác họa.
Vài vị thân vương và quận vương được yêu thích ở trước mặt bệ hạ cũng vội vàng nịnh hót thánh ý, xin bệ hạ ban ân điển cho được dắt theo thê thiếp cùng đi ngắm cảnh.

Xem một vòng khen không dứt miệng, đều nói là độc đáo, rất là tinh xảo lịch sự tao nhã.
Nữ quan vì đi nhanh nên đã đi con đường nhỏ này.

Nàng là người Giang Nam, khi bé nhà nghèo khổ nên bị cha mẹ bán vào cung, đến giờ vẫn còn lờ mờ nhớ được dáng vẻ Giang Nam.

Bây giờ đi trên con đường này, thật ra cũng không thấy cảnh nào độc đáo hay là tinh xảo lịch sự tao nhã, chỉ là giống hệt quê nhà nằm trong trí nhớ của nàng.

Chỉ là lời này nàng không bao giờ dám nói ra bên ngoài, chỉ lượn lờ trong bụng một vòng rồi cũng thôi.
Các nàng đi qua đường mòn thật dài này, đột nhiên nghe được có tiếng nói chuyện phát ra từ sau một bụi cây rậm rạp.
Nữ quan dừng bước, tiếng nói chuyện ngày càng gần, thẳng đến khi dừng lại sau gốc cây, chắc là người nói chuyện đứng bên kia gốc cây.
Có lẽ bọn họ nghĩ là nơi đây vắng vẻ không người nên không thèm nhỏ giọng.
"Nghe nói hôm qua bệ hạ lại sinh hiềm khích với vài vị đại thần à?" Người nói là một ả cung nga.
"Đúng vậy, ta quét tước bên ngoài điện Thùy Củng, thấy lúc mấy vị đại nhân đó ra khỏi điện thì than ngắn thở dài.

Trung thư lệnh còn đỡ, có một vị đại nhân râu tóc bạc trắng giận đến mức run cả người, nói là Lão phu sống hơn nửa đời người nhưng chưa bao giờ nghe thấy chuyện hoang đường đến thế! Trung thư lệnh mắng lão......"
Người nói là một gã hoạn quan, giọng nói the thé, dường như đang đó nên nói gì nên hắn hắn tạm dừng một lát.

Đến khi cung nga ở cạnh hắn giục, hắn mới có chút tự đắc nói tiếp: "Trung thư lệnh mắng lão là những lời đó có thể nói ra ngoài sao? Vị lão đại nhân đó vung tay áo thật mạnh, không nói tiếng nào."
Nữ quan nghe đến đó là đã biết không ổn rồi, đó không phải là chuyện mà đám cung nhân các nàng có thể biết được.

Nàng quay đầu nháy mắt ra hiệu với hai tiểu cung nga phía sau, tiểu cung nga hiểu ý, ba người rón rén cẩn thận rời đi.
Mãi đến khi đã đi xaz một đứa cung nga mới thở một hơi thật mạnh, sau đó lại rất là tò mò: "Cô cô, bọn chúng đang đến đến chuyện bệ hạ và thái hậu làm các đại thần bất mãn sao ạ?"
Nữ quan nghe vậy, lập tức mắng: "Đây không phải là chuyện ta và ngươi có thể xen vào!"
Cung nga cũng biết mình nói lỡ, vội xin tha: "Cô cô, ta sai rồi, không dám nữa."
Thấy nàng ta như thế khiến khuôn mặt nữ quan cũng dịu xuống: "Ngươi xem, trừ hai tên kia ra thì toàn thể người trong hoàng cung này có ai dám bàn tán về việc này không? Phải thận trọng từ lời nói đến hành động."
Cung nga liên tục dạ vâng.
Nữ quan thở dài, bệ hạ cũng không thèm che giấu nên đương nhiên các cung nhân ít nhiều cũng đã từng thấy cảnh bệ hạ và thái hậu ở chung, nhưng ai dám nghị luận chứ? Nàng nghĩ đến hai kẻ vừa rồi, trong lòng biết là chỉ e bọn chúng sẽ lành ít dữ nhiều.
Nàng đoán không sai, các nàng đi chưa được bao lâu thì đúng lúc cửu điện hạ Minh Thân đi qua đó.
Nay cậu đã nhập học biết được không ít đạo lý.

Thường ngày cậu đi học thích đi nhất là con đường này.

Cũng không phải như những tông thân khác muốn lấy lòng bệ hạ, mà là cậu thật sự rất thích sự đơn sơ của con đường mòn này, khác hẳn nhưng nơi mà cậu đã thấy.
Đi trên đường đó nên đương nhiên cũng nghe thấy tiếng bàn tán của tên hoạn quan và ả cung nga kia.
Mặt Minh Thân chợt tối sầm, vẫy tay ra phía sau một cái.

Sau lưng cậu có bốn tên nội thị, nội thị cầm đầu thấy cậu ra lệnh bèn bước lên trước.

Đây là hầu cận bên người mà mấy năm trước bệ hạ chọn cho cậu, bình thường rất là trung tâm, cần cù và thật thà.
"Bắt hai tên đó lại, sau đó tự ngươi đến điện Thùy Củng kể lại việc này cho Huyền Quá, hắn sẽ biết xử lý làm sao." Minh Thân thấp giọng sai phó.
Nội thị nâng tay áo, đáp: "Dạ......"
Hai kẻ kia vẫn không biết là có đại họa giáng xuống, còn đang châu đầu ghé tai nói chuyện mê say.
Tên hoạn quan này và ả cung nga là đồng hương, hai người quen biết đã lâu, đôi bên cũng có chút tình ý.

Tính hoạn quan lại thích khoe khoang, thích nhất là ăn nói kiêu ngạo trước mặt người trong lòng.

Nghị luận chuyện ngự tiền, không chỉ là để khoe khoang mà còn để thể hiện năng lực của mình.
Minh Thân nghe mà phải nhíu mày, lại gọi hầu cận lại, lạnh lùng nói: "Bắt hắn trước rồi bịt miệng lại!"
Hầu cận vội vâng lời rồi mang người đi, nghĩ đến phép tắc trong cung, xưa nay điều quan trọng nhất luôn là giữ mồm giữ miệng.

Chuyện của bệ hạ mà cũng dám tiết lộ ra ngoài thì chỉ e sau này không thể gặp lại hai người này ở trong cung nữa rồi.
Khi ba người nữ quan đến điện Từ Minh, thái hậu nương nương đang nói gì đó với cung nhân bên người.


Thấy các nàng vào điện, lại thấy hoa trong tay bọn nàng thì trên mặt ngài nở nụ cười, đứng lên nói: "Mẫu đơn bệ hạ nói đến kìa."
Nữ quan vội quỳ xuống hành lễ: "Mời thái hậu nương nương ngắm hoa ạ."
Thái Hậu nói: "Miễn lễ......" Rồi từ tốn bước đến gần.
Đây là lần đầu tiên nữ quan được diện kiến thái hậu.

Mấy năm trước khi trong cung lan truyền chuyện của bệ hạ và thái hậu, tuy là nàng không dám bàn tán với người khác nhưng trong lòng cũng không khỏi nghĩ đến.

Là nữ tử như nào, mà lại khiến bệ hạ tình nguyện vứt bỏ, không cần thanh danh.
Yêu mị kiêu căng, thanh nhã đa tài, hay là nhu nhược yếu ớt,...!Tất cả nàng đều đã nghĩ đến.
Nhưng không đợi nàng đoán được nguyên do thì hoàng cung như bị một cơn gió lạnh thấu xương quét qua, ai ai cũng im như ve sầu vào đông, không một ai dám nghị luận việc này nữa.
Nàng vốn si mê hoa cỏ, thấy tình hình như vậy thì cũng không để ý đến chuyện đó nữa, một lòng chú tâm cho khu vườn đầy hoa kia.
Mà nay rốt cuộc cũng đã nhìn thấy, nàng rất kinh ngạc.

Thái hậu nương nương dường như không giống bất kỳ dáng vẻ nào mà nàng đã tưởng tượng.
Dáng dấp ngài ấy thanh lệ, đi đứng đoan trang, rất là bình thản ung dung.
Ngài ấy đi đến trước bồn hoa, nhìn nhìn, trên mặt lộ ra chút ý cười, gật đầu nói: "Đặt vào điện đi." Ngữ khí ôn hòa nhưng lại không thân thiện, không nhìn ra được rốt cuộc là ngài ấy có thích hoa này hay không.
Tính tình thái hậu nương nương hơi lạnh nhạt, chỉ sợ không dễ ở chung.

Nữ quan thầm nghĩ, nghĩ vậy nên càng thêm cung kính, lệnh cho cung nga đặt hoa xuống tại chỗ.
Nàng lại nghe thái hậu nói: "Trời nóng thế này, các ngươi lại đi một chuyến vất vả, đi uống chén nước mát rồi hẵng đi."
Ngài ấy nói thế chợt nữ quan mới phát hiện người mình ướt đẫm mồ hôi.

Nàng vội cảm tạ, rồi dẫn cung nga ra ngoài.

Vừa ra khỏi điện đã có một cung nga trong điện Từ Minh sai người dẫn các nàng đến bóng râm dưới hành lang, lại bưng ba chén chè đậu xanh mát lạnh giải nhiệt đến.
Không bao lâu lại có một hoạn quan đến, nói với nàng: "Thái hậu nương nương truyền khẩu dụ, các ngươi nuôi trồng mẫu đơn không dễ nên ban thưởng lương bổng một tháng cho toàn bộ người trong hoa kính."
Nữ quan vội muốn hành lễ nhưng hoạn quan truyền khẩu dụ lại cười nói: "Trời nóng khỏi quỳ, làm phúc lễ là được rồi."
Hắn dám nói như vậy tất nhiên là đã được thái hậu dặn dò.
Nữ quan lại suy nghĩ, tuy tính tình thái hậu hơi lạnh nhạt nhưng con người lại rất tốt, rất chu đáo.

Bỗng nàng nhớ đến sáng nay khi thấy được bệ hạ, không hiểu sao lại thấy hai người này rất là xứng đôi.
Nữ quan mới vừa đi thì Minh Thân lại đến.
Năm nay cậu đã chín tuổi, đầu năm bệ hạ mới vừa phong cho cậu làm Tấn vương, cũng xây phủ đệ ở ngoài cung.

Tuy nhiên cậu vẫn thích ở trong cung hơn, thích ở bên cạnh thái hậu nương nương nghe người dạy dỗ.
Lúc này đến điện Từ Minh, cậu cũng không hề đề cập đến chuyện vừa bắt gặp, hành lễ xong ở cạnh Trịnh Mật, không hề cảm thấy mình là người ngoài: "Hôm nay nóng chết nhi thần mất rồi, mẫu hậu ban cho nhi thần một chén chè nhé?"
Chuẩn bị từ sớm rồi, cậu không cần nói thì cung nhân đã đi xuống bưng lên.
Trịnh Mật nói chuyện vu vơ với cậu nhóc, hỏi xem mấy ngày gần đây cậu học ra sao, tiên sinh dạy tốt không?
Minh Thân trả lời tất cả, lại thấy hai bồn hoa trong điện, không cần nghĩ sâu xa cũng biết là từ đâu mà đến.
Khi cậu còn bé đã phá vỡ bí sự thân mật của bệ hạ cùng mẫu hậu, nhưng khi đó là không hiểu chuyện mà nay đã dần dần hiểu ra.

Trong cung có con cháu tông thất theo học, thỉnh thoảng cậu lại nghe người ta xì xào, nói bệ hạ và thái hậu hành sự như thế là bại hoại nhân luân, làm trái cương thường.
Minh Thân gần như là lớn lên dưới gối thái hậu, nghe thấy vậy nên đương nhiên là vô cùng tức giận, bèn nhớ kỹ tên họ tông thất đó.

Sau đó lại bắt chẹt nhược điểm của hắn, đuổi hắn ra khỏi lớp học trong cung,
Mấy năm nay cậu đã nhập học, có tiên sinh dạy bảo thì tất nhiên cũng hiểu như thế nào gọi là nhân luân, như thế nào là cương thường.

Nhưng cậu cũng thường xuyên thấy bệ hạ cùng mẫu hậu, thấy hai người nhìn nhau cười, thấy hai người quan tâm lẫn nhau, cũng đã từng thấy hai người cãi nhau vì chuyện nhỏ nhưng rồi cuối cùng vẫn luôn có một người cúi đầu nhận sai.
Cũng không làm gì khiến người khác nghe mà sợ cả, toàn là chuyện ở chung bình thường mà thôi.

Tuy là bình thường như thế, nhưng lại khiến Minh Thân cảm thấy nhân luân cương thường nào có thể bì kịp tình cảm thật lòng.
"Hoa nay là bệ hạ đưa đến sao ạ?" Minh Thân cầm chén ngọc chậm rãi uống, cũng không chịu để cái miệng nghỉ ngơi, ngửa đầu hỏi Trịnh Mật.
Trịnh Mật sờ sờ hắn đầu, chỉ cười không nói.
Minh Thân nhớ đến sáng nay trong lớp học nghe đến chuyện kia, ngẫm nghĩ rồi vẫn quyết định nói cho mẫu hậu.
"Hôm qua có một vị lão ngự sử chống đối bệ hạ, bệ hạ nổi giận mắng lão ngay trước mặt chúng thần.


Hôm nay lại tước chức quan của hắn, hiện tại đang bị nhốt trong ngục Đại Lý Tự."
Minh Thân nói rõ ràng, chỉ dăm ba câu đã nói rõ câu chuyện.
Không phải là cậu cáo trạng, chỉ là cảm thấy chuyển như vậy sẽ khiến bệ hạ khó chịu, mà quá nửa là ngài ấy sẽ không nói với mẫu hậu đâu.

Một mình giữ lấy thì cô đơn lắm.
Quả nhiên, cậu vừa nói xong thì thấy sắc mặt mẫu hậu cứng lại.

Chỉ là người rất nhanh đã vỗ vai cậu, nói: "Ngọ thiện đã chuẩn bị xong, con dùng đi, đến chiều còn phải nghe tiên sinh giảng bài."
Minh Thân hiểu chuyện gật gật đầu.
Khi Trịnh Mật đến điện Thùy Củng cũng là lúc mặt trời nắng gắt nhất.
Huyền Quá chờ ở ngoài điện, thấy nàng đến bèn vội hành lễ, đang muốn vào bẩm nhưng Trịnh Mật vẫy vẫy tay: "Ta tự vào được."
Minh Tô sớm đã dặn dò là phải hầu hạ thái hậu như là hầu hạ nàng, Huyền Quá cũng không dám ngăn cản, cung kính đáp lời: "Dạ......"
Trong điện có đặt băng, mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều.

Khi Trịnh Mật đẩy cửa vào, thấy Minh Tô đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng ấy không ngồi trên ghế ngự, mà lại ngồi dưới bậc thềm trước ghế, cũng không lót gì hết mà ngồi trực tiếp trên đất.

Hai chân duỗi thẳng, nhắm mắt lại nghe một tên nội thị ở bên cạnh đọc sách.
Nội thị đó đọc rất tập trung, bỗng liếc thấy thái hậu thì giật mình.

Thái hậu lắc lắc tay với hắn, nội thị đó vội ổn giọng lại và tiếp tục đọc.
Trịnh Mật đi đến trước mắt Minh Tô, chậm rãi khom người, nắm mũi nàng ấy.
Minh Tô đột nhiên mở mắt ra, thấy là nàng thì ánh mắt sáng lên, lúng búng cười nói: "Sao nàng lại đến đây."
Trịnh Mật thả lỏng tay, ngồi xuống cạnh nàng ấy, cẩn thận quan sát Minh Tô..
Minh Tô đưa tay che hai mắt nàng lại: "Đừng nhìn mà."
Trong giọng nàng ấy có hơi xấu hổ.
Trịnh Mật không khỏi cười cười.
Minh Tô càng ngày càng có uy nghiêm của bậc chí tôn, nàng ấy bồi dưỡng tông thân, nhưng không coi trọng nhiều lắm mà chỉ để bọn hắn cân bằng triều đình.

Sau đó lại bắt đầu dùng không ít kẻ sĩ, khống chế thiên hạ chặt chẽ trong lòng bàn tay, bây giờ bách quan đã không còn ai dám trái y nàng ấy nữa.
Chuyện của các nàng, mặc dù các đại thần đoán được nhưng cũng không ai dám nói ra trước mặt.

Bọn họ chỉ sợ một ngày nào đó bệ hạ sẽ tự mình tuyên cáo hậu thế, khi đó bọn họ không thể mắt nhắm mắt mở nữa, vì thần tiết nên dù có liều chết cũng phải khuyên can.
*Thần tiết: Tiết tháo, lễ tiết của bề tôi.
Mà hiện tại, đại thần lớn gan nhất cũng chỉ dám như lão ngự sử hôm qua, chỉ ngầm lên án, nói bóng gió để hoàng đế duy trì sự cân bằng.

Dù chỉ là vậy nhưng cũng khiến Minh Tô nổi giận, hôm nay đã tước chức quan của vị ngự sử đó rồi tống vào ngục.
Trông nàng khi làm hoàng đế thật là chuyên quyền độc đoán, nhưng chỉ cần không đề cập tới việc này, thì bình thường nàng rất kính trọng đại thần.
Trịnh Mật nhìn thấy hết, chỉ cảm thấy mấy năm nay Minh Tô càng giống khi còn niên thiếu.

Ôn hòa ít nói, thích đọc sách, nghiên cứu, tính tình cũng hòa nhã.
"Mẫu đơn có đẹp không nàng?" Minh Tô lại hỏi.
Trịnh Mật trầm ngâm, nói úp mở: "Mẫu đơn à......"
Minh Tô hiểu rõ ý nàng, buộc phải cười rộ lên: "Ta cũng không thấy đẹp, chỉ là mới lạ nên để bọn họ đưa đến cho nàng nhìn thử."
Trong mắt Trịnh Mật nhiễm phải ý cười, nàng biết ngay là thế mà..