Sớm Chiều

Chương 92: Chương 84






Đương nhiên là Trịnh Mật không thể thừa nhận rồi, nàng bình tĩnh nói: "Chỉ là nhớ đến chuyện khi đó nên lòng thấy hoài niệm thôi."
Minh Tô nghe thế cũng tự thấy đúng thật, gật gật đầu.

Đúng là khiến người ta rất hoài niệm.

Nàng ân cần nói: "Không cần nhịn cười đâu, ta cũng rất hoài niệm."
Dáng vẻ nàng thiên chân vô tà đến thế, hoàn toàn không biết vì sao Trịnh Mật lại nhịn cười, trái lại càng làm nụ cười Trịnh Mật sâu hơn, dưới ánh nến mi mục như họa: "Bệ hạ nói phải."
Minh Tô lại cúi đầu lật thoại bản trong tay đọc, đọc nhanh như gió.
Mấy năm nay nàng cũng xem qua không ít thoại bản, đặc biệt là những ngày nhận định hoàng hậu chính là A Mật.

Vì để tìm manh mối nên nàng đã sai người mua về không ít, đọc từng quyển từng quyển một.

Tuy là đã đọc nhiều như vậy nhưng khi nhớ lại thì ấn tượng sâu nhất vẫn là quyển này.
Thật ra quyển thoại bản này kể về chuyện gì thì Minh Tô đã không nhớ rõ nữa.

Nhưng tình cảm mãnh liệt giữa các nàng vào đêm mà nàng đã cùng đọc với A Mật vẫn khắc sâu trong lòng nàng.
Minh Tô đọc được nửa cuốn thì sắc trời đã không còn sớm.
Tâm trí Trịnh Mật không đặt lên việc khâu vá, cả tối nay cũng không may được mấy đường.

Nàng đặt vải và kim chỉ vào giỏ kim chỉ, gọi Vân Tang đến lệnh cho nàng ấy đi chuẩn bị nước.
Minh Tô duỗi người, quay đầu lại hỏi: "Giờ nào rồi?"
"Gần giờ Tý." Trịnh Mật đáp, đi đến cạnh nàng ấy.

Nàng liếc mắt nhìn cuốn thoại bản trong tay nàng ấy, đã xem đến đoạn Phật tử động tâm với công chúa rồi.


Minh Tô vừa nghe gần đến giờ Tý thì không dây dưa nữa, ngửa đầu giục Trịnh Mật: "Nàng đi trước đi."
Nàng toàn nửa đêm mới đến đây nên hay quấy rầy giấc ngủ của A Mật, tối nay hiếm lắm mới không trễ như vậy, nên nghỉ sớm mới đúng.
Trịnh Mật không nhúc nhích, nàng nhìn khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi của Minh Tô thì không khỏi đau lòng cho nàng ấy.

Nàng đặt tay ấn huyệt Thái Dương nàng ấy, ấn nhẹ: "Bệ hạ đã mỏi mệt cả ngày rồi, nàng đi trước đi."
Nói xong lại cười nói: "Ta đã sai người đến Thái Y Viện lấy chút dược liệu thư giãn về, đã sai người ngâm vào nước nóng để tắm rồi, nàng đi ngâm một lát thì có thể giải mệt đó."
Minh Tô được nàng ấn bóp rất thoải mái, trực tiếp nhắm hai mắt lại và nhích ra sau, dựa vào người Trịnh Mật.
Trịnh Mật bèn ấn thêm cho nàng ấy một lát rồi mới vỗ vỗ vai nàng ấy nói: "Mau đi đi."
Không thể trì hoãn thêm nữa, Minh Tô mở mắt, gập thoại bản lại rồi đứng lên: "Vậy nàng chờ ta, ta về nhanh thôi."
Trịnh Mật gật đầu.
Đến khi hai người các nàng tắm gội xong thì cũng đã qua giờ Tý canh ba.
Minh Tô nằm trên giường trước trùm chăn kín mít, chờ đến khi Trịnh Mật quay lại là nàng vội vàng nhích vào trong, nhường chỗ ấm áp bên ngoài cho nàng ấy.
Trịnh Mật tắt hết đèn trong điện, chỉ để lại một ngọn đèn đồng trong một góc.

Ngọn đèn dầu to bằng hạt đậu yếu ớt soi sáng trong điện, sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ mà lại giúp lúc đi tiểu đêm không đến mức phải mò mẫm.
Nàng vừa nằm xuống giường là Minh Tô đã nhích lại gần nàng.
Mùi thuốc tắm không nặng, chỉ còn lại hương thơm dễ chịu của thảo dược thoang thoảng rất dễ chịu.

Minh Tô ôm Trinh Mật vào lòng, rất là thỏa mãn, giống như cún con trong nhà, ngửi ngửi cần cổ Trịnh Mật, chỉ cảm thấy trên người Trịnh Mật có thêm mùi thảo mộc đó càng khiến nàng an lòng.
Trịnh Mật bị chóp mũi nàng ấy có có hơi ngứa, bèn cười cười tránh đi.

Minh Tô không cho nàng trốn, đuổi theo ôm Trịnh Mật chặt hơn.
Cho dù nàng ấy đã trải qua nhiều chuyện thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ mới hai mốt mà thôi.

Tuổi đó mà lại còn ôm người thương thì sao có thể không chút nao lòng cho được.
Các nàng chơi đùa trong chốc lát, Minh Tô nhìn Trịnh Mật, màu mắt tối xuống.

Trịnh Mật phát hiện suy nghĩ của nàng thì cũng dừng lại, giơ tay vuốt ve khuôn mặt nàng.
Minh Tô hơi ngượng ngùng, ánh mắt mềm dịu nhưng tình ý trong đó triền miên dày đặc vương vấn không thể hòa tan.

Nàng cúi người hôn lên môi Trịnh Mật, còn tay lại rất nghiêm túc đặt trên lưng Trịnh Mật.
Từ lúc niên thiếu các nàng đã đặt đối phương ở trong lòng, tuy chưa bao giờ nói toạc ra nhưng sớm đã quyết tâm cả đời không xa rời nhau.

Vậy nên ngay cả cái chết cũng không chia cắt được các nàng.
Có tình yêu làm phụ gia, hơi thở giao nhau, không cần trêu ghẹo gì thì tình ý cũng ập đến mãnh liệt như thủy triều.
Bàn tay đang đặt trên lưng Trịnh Mật của Minh Tô dời xuống mấy tấc, rông nàng có vẻ rất khó chịu nhưng bây giờ lại thật sự không biết làm sao, chỉ là hôn Trịnh Mật càng sâu càng dây dưa, mà đợt động tình đó lại không vơi bớt chút nào.

Trái lại còn đè nén như nuốt phải lửa, sự buồn bực cháy lan ra cả lòng nàng.
Minh Tô ngừng lại, ôm chặt Trịnh Mật, dựa vào nàng không ư hử tiếng nào.

Trịnh Mật cũng bị nàng ấy làm cho khó chịu, vỗ nhẹ lưng nàng ấy.

Qua một hồi lâu, Minh Tô vẫn không nhúc nhích, Trịnh Mật cảm thấy không thích hợp bèn vỗ vai nàng ấy, ý bảo nàng ấy ngẩng đầu lên nhưng Minh Tô không chịu cử động.
Trịnh Mật thở dài, trong mắt lại không khỏi dâng lên chút ý cười nhẹ.

Nàng hơi lui ra để Minh Tô rời khỏi vai nàng, tức thì nhìn thấy hốc mắt đỏ hồng của Minh Tô.
Có lẽ là thấy như vậy quá mức thảm hại, thật sự rất tổn hại đến uy nghiêm hoàng đế của nàng ấy, thế là nàng ấy quay mặt đi, không chịu nhìn Trịnh Mật.
Trịnh Mật vô cùng bất đắc dĩ, gọi một tiếng: "Bệ hạ......"
Minh Tô càng thêm ấm ức, rầu rĩ nói: "Gọi ta là Minh Tô."
Thật ra thì ngày thường vẫn luôn gọi lộn xộn bệ hạ hay Minh Tô.


Mà Minh Tô cũng thế, có khi sẽ gọi nàng là nương nương, nhưng cũng có khi sẽ nhẹ nhàng gọi nàng là A Mật, toàn gọi lung tung tùy hứng.
Nhưng lúc này tranh cãi với nàng ấy là vô dụng, Trịnh Mật biết hiểu ý, bèn gọi nàng ấy: "Minh Tô......"
Sắc mặt Minh Tô hơi giãn ra nhưng vẫn còn rất uể oải, nàng lại tựa trán lên vai Trịnh Mật, bộ dạng trong rất không vui.
"Sau này ta chắc chắn sẽ không làm hôn quân hoang dâm vô độ, mùi vị này không tốt chút nào." Nàng uể oải và còn có hơi giận dỗi.
Trịnh Mật cũng không thể nói là có cảm thụ như nào được.

Bệ hạ có quyết tâm như thế thì lẽ ra nàng nên vui mừng vì thương sinh thiên hạ mới phải, nhưng thật sự là vui mừng không nổi, chỉ là vô cùng bất đắc dĩ.
Minh Tô nói xong bỗng im lặng chốc lát, phát hiện cơ thể mềm mại của A Mật dán vào lồng ngực nàng, da thịt nàng ấy mềm mịn, mùi dược liệu thoang thoảng trên người phảng phất như lộ ra sự kiều diễm.

Cơn động tình vừa mới tan được một chút lại thi nhau ùa về nữa rồi.

Căn bản không phải là do bản thân nàng, nàng thấy giận rồi lại cam chịu suy nghĩ, A Mật hấp dẫn với nàng như vậy đấy, nàng căn bản là thân bất do kỷ nhưng cũng vui vẻ chịu đựng.
Nàng khó nhọc dán sát cơ thể lên người Trịnh Mật, bàn tay đặt trên lưng Trịnh Mật ấn nàng về phía mình, như thể như vậy thì có thể dễ chịu hơn.

Vậy mà một lát sau lại càng thêm khó chịu.
Minh Tô và Trịnh Mật trán kề trán, hơi thở nóng bỏng nàng cau mày thật chặt, đáy mắt phủ bọt nước, vô cùng ấm ức: "A Mật, thật là khó chịu."
Nàng ấy như thế cũng khiến Trịnh Mật bị trêu chọc đến cực kỳ khó chịu.
Nàng vốn còn đang khó xử không biến làm sao cho phải, nhưng lúc này nàng không được phép trù trừ nữa.

Nàng giơ tay khẽ vuốt gáy Minh Tô, cân nhắc tìm từ ngữ rồi mới nhẹ giọng nói: "Bệ hạ phải triệu nữ quan đến dạy......"
Nàng tạm dừng trong chốc lát, động tình và xấu hổ giao nhau tràn ngập tim nàng, nỗ lực bình ổn ngữ điệu: "Vẫn là để ta dạy nàng Chu Công chi lễ thì hơn."
Trong cung có nữ quan lớn tuổi chuyên trách việc này, hoàng tử và các công chúa đều do bọn họ dạy dỗ, cũng coi như là quy củ hoàng gia.

Tuy nhiên, Trịnh Mật vẫn luôn cảm thấy không muốn, nghĩ cả buổi vẫn không muốn Minh Tô tiếp xúc chuyện này với người khác, dù cho chỉ là cầm tranh giảng giải cũng đã làm nàng rất khó chịu
Nhưng nếu để nàng dạy nàng ấy, dùng cơ thể mình thì không khỏi quá mức......!Hoang dâm, quá mức càn rỡ.
Dù sao cũng lớn lên với việc đọc Tứ thư, Nữ giới Nữ tắc mà, Trịnh Mật rất rụt rè về chuyện này, nhưng ngại nỗi người bên cạnh lại hoàn toàn không hiểu.
Minh Tô nghe mà ngây ngẩn cả người, nàng chậm rãi nâng người dậy, nhìn Trịnh Mật có chút hồ đồ.
Là chính A Mật nói như vậy chính là hoan ái giường chiếu mà.

Trên đường các nàng chạy trốn thì A Mật đã chủ động ôm nàng, làm nàng càng thêm chắc chắn, nghĩ là A Mật có thể buông bỏ thù nhà, làm chuyện thân mật đến vậy với nàng thì nàng quyết sẽ không phụ nàng ấy.
Nhưng chẳng lẽ nàng hiểu sao rồi sao? Ôm nhau rồi ngủ không phải là chuyện hoan ái giường chiếu mà nàng nghĩ sao?
Minh Tô ngây thơ ngơ ngác, thật sự rối bời.

Nàng lại nghĩ nếu như nàng lĩnh hội sai ý, vậy chân chính là như thế nào, chẳng lẽ còn có chuyện thân mật hơn cả việc ôm nhau ngủ ư?
Minh Tô càng nghĩ càng hồ đồ, nhìn nàng ấy muốn hỏi lại thôi, nhưng trong lòng không hiểu sao lại dần nóng lên.

Nàng hơi hồi hộp, lại có dự cảm tiếp theo sẽ phát sinh một vài chuyện tuy nàng không hiểu nhưng sẽ cực trầm mê.
Trịnh Mật nhìn ánh mắt nàng ấy, lấy đủ can đảm và nhịn sự e thẹn trong lòng, cúi người xuống hôn Minh Tô.

Minh Tô hoảng hốt nín thở, sau có cơ thể mềm nhũn, đắm chìm cùng Trịnh Mật.
Nụ hôn này hình như hơi khác, rồi lại tựa như không khác chỗ nào.

Tất cả đều là động tình, đều không thể khắc chế muốn hòa làm một với nhau, tất cả đều không thể phân chia xa rời.
Trịnh Mật dần điều chỉnh vị trí, để Minh nằm trên, đến tận khi Minh Tô lại khó thở, trong mắt ngập nước mê mang, trầm thấp gọi tên không muốn rời xa nàng.

Trịnh Mật như có dũng khí trở lại, nàng cầm tay Minh Tô, lướt theo vạt áo chậm rãi đưa vào trong.

Nhịp tim Minh Tô như bị mất khống chế, mãnh liệt đến nỗi nàng không nghe được âm thanh nào khác, chỉ nhìn được khuôn mặt cúi thấp cố gắng bình tĩnh của Trịnh Mật.
Khoảnh khắc mà đầu ngón tay chạm vào da thịt thì cả hai người đều run lên, Trịnh Mật không dừng lại, nàng nắm tay Minh Tô đi xuống.

Cả người Minh Tô sững sờ, như thể tất cả mọi cấm kỵ vào khoảnh khắc này đều trở nên có thể.

Tim nàng nóng lên, rất khó miêu tả được cảm giác đang tràn ngập trong lòng.
Nàng nhìn Trịnh Mật, giọng run run: "A Mật......"
Trịnh Mật đã thẹn đến mức muốn chui xuống đất, nhưng lại vẫn kiệt lực duy trì sự bình tĩnh của mình, nỗ lực ra dáng bình tĩnh: "Bệ hạ hiểu chưa?"
Minh Tô gật gật, nhưng tâm trạng vẫn rất rối bời, rồi sau đó nàng đột nhiên phát hiện cơ thể Trịnh Mật thật mềm mại.
Lúc trước nàng cũng đã cảm thấy cơ thể A Mật mềm mại rồi, ôm vào rất dễ chịu nhưng giờ phút này hình như lại có ý nghĩa khác.
Ngọn đèn trong góc vẫn còn sáng, khẽ đong đưa, ánh nến lay động tạo thành ánh sáng dịu dàng.
Đêm lạnh đầu xuân thường thường se lạnh, mang hàn ý lạnh thấu xương, vậy mà tối nay lại là ấm áp hiếm thấy.

Ngoài cửa sổ không một chút gió, trong lớp đất ngoài cửa sổ, cỏ non xuyên qua lớp đất mỏng trong đêm, thật tràn trề sức sống.
Trời còn chưa sáng, nhưng Minh Tô đã dậy để thượng triều.
Vừa mới nếm thử chuyện tình ái thì đương nhiên không thể thiếu chuyện phóng túng.

Trịnh Mật chỉ vừa chợp mắt không lâu nên Minh Tô chỉ nới hơi nhúc nhích là nàng đã tỉnh, mở to mắt nhìn ánh nến lay động, Minh Tô đang mặc y phục.
Tóc nàng ấy hơi rối, dung nhan càng thêm nhu hòa tao nhã, khoác áo khoác lên người rồi tính rời đi.
Trịnh Mật bật thốt gọi nàng ấy: "Minh Tô......"
Minh Tô quay đầu, cười một chút, đến cạnh mép giường ngồi xuống, nụ cười nàng ấy vô cùng ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào mặt Trịnh Mật, ánh mắt lấp lánh.
"Còn rất sớm, nàng ngủ thêm lát đi."
Trịnh Mật cười cười gật đầu.
Minh Tô bèn nói: "Ta đi đây." Trong giọng tràn đầy lưu luyến.
"Bệ hạ nhớ phải dùng bữa sáng đó." Trịnh Mật dặn dò nàng ấy, thấy cổ áo nàng ấy bị gấp thì nàng chống nửa người, đưa tay chỉnh lại cho nàng ấy.
Chăm gấm trượt xuống, lộ ra tẩm y trắng như tuyết của Trịnh Mật, tẩm y đã được thay mới, không hiểu sao cúc áo trên cổ áo bị lỏng nên lộ ra làn da trắng tinh như ngọc
Minh Tô nhìn thấy, như lửa nóng thiêu đốt vội vàng dời mắt.bTrịnh Mật thấy sắc mặt nàng ấy lạ thường bèn cúi đầu nhìn thử, nàng hiểu ngay là vì sao.
Nàng hơi xấu hổ buồn bực, nhưng chỉ trong nháy mắt toàn bộ đã bộ hóa thành bất đắc dĩ, cố gắng bình tĩnh kéo chăn lên, mở miệng nói: "Bệ hạ mau đi đi."
"Thếbta đi nhé." Minh Tô nói nhanh, đi được vài bước chợt dừng lại, xoay người chạy về hôn lên môi Trịnh Mật một cái, lúc này mới đi thật.
Vào buổi sáng, Minh Tô vẫn không thể bình tĩnh được, thậm chí khi lâm triều tâm trí cũng không thể bình tĩnh.
Hóa ra hoan ái chân chính là như thế, nàng chỉ nghĩ thôi mà đã thấy nóng hết cả người.

Nàng rất thích ánh mắt mơ màng của A Mật, thích nàng ấy khó kiềm chế ôm chặt lấy nàng, gọi tên nàng, thích nàng ấy thở dốc, thích nàng ấy mất khống chế căng cứng thân mình.
Đúng là rất có lý khi có rất nhiều hoàng đế làm hôn quân Khi nàng tỉnh lại là đã nảy sinh ý tưởng trực tiếp bãi triều một ngày, hôm nay nằm thêm một lát với A Mật.
May thay là đã dừng lại, bằng không thì quá nửa là A Mật sẽ giận mất.

Lòng Minh Tô không khỏi gióng lên tiếng chuông cảnh báo, nàng cần phải cảnh giác hơn mới được.

Bất luận có như thế nào cũng không thể chậm trễ chính vụ! Với tình huống của nàng và A Mật, thì nhất định phải nắm chắc thiên hạ này trong tay mới ổn.
Sau khi hạ triều, Minh Tô vừa ra khỏi đại điện là lập tức ra lệnh đến điện Từ Minh.
Huyền Quá theo hầu bên cạnh thấy hơi lạ, sáng nay bệ hạ mới ra khỏi chỗ thái hậu nương nương mà, sao mà hạ triều xong lại lo lắng không yên đi đến đó nữa thể.

Nhưng hắn cũng chỉ dám nghĩ trong lòng chứ không dám hỏi ra miệng..