Màn đêm đã dần buông xuống, các cổng của phủ Tín Quốc công chúa cũng được đóng lại, thủ vệ trải dài cẩn thận gác cổng, không ai biết được trong phủ đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng hậu cũng quay về Nhân Minh Điện.
Một ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, nàng ngồi trong điện, chậm rãi xem lại manh mối.
Đám cung nhân lẳng lặng đứng hầu, không dám phát ra tiếng đồng, dù là thêm trà thay nước thì động tác cũng rất nhẹ nhàng, cố gắng không phát ra một chút âm thanh nào.
Vân Tang đứng một bên thấy rất rõ, không khỏi kinh ngạc, hoàng hậu nương nương chỉ mới vào cung được nửa tháng, lẽ ra vẫn chưa có được khí chất uy nghi của bậc trung cung.
Mà lúc trước ngài ấy cũng chỉ là con gái của một tiểu quan, ở Trường An này là nơi ở của đại quan quý nhân, vương công quý tộc, một Quốc Tử Giám tế tửu thật sự không là gì cả.
Sao nương nương lại có uy thế bậc này, khiến cho đám cung nhân đã quen nhìn cảnh nhà trời sang quý cũng thấy sợ hãi trong lòng, cẩn thận phụng dưỡng.
Vân Tang kinh ngạc, bỗng phát hiện, không chỉ là những cung nhân nhỏ bé này, mà ngay cả nàng đã là người lăn lộn trong cung cũng là như thế, kính sợ hoàng hậu nương nương từ tận đáy lòng.
Các cung nhân nghĩ như thế nào thì Trịnh Mật vẫn không để ý, nàng suy nghĩ mọi việc, từ thái độ hoàng đế, đến tranh chấp của các vị hoàng tử, đến bố cục hậu cục, đến......!Minh Tô.
Nàng suy nghĩ từng cái một, mãi đến khi nàng định thần lại thì mới phát hiện cây nến đã cháy hơn phân nửa.
Vân Tang thấy nàng về phía ngọn nến kia, thấp giọng nói: "Muộn rồi, nương nương nên đi ngủ thôi ạ."
Trịnh Mật gật đầu, vịn tay nàng ấy đứng lên, Vân Tang hếch cằm, vài tên cung nữ lập tức tiến đến, hầu hạ hoàng hậu rửa mặt chải đầu thay quần áo.
Trịnh Mật nằm xuống giường, Vân Tang bỏ rèm ngủ xuống, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Trong điện tĩnh lặng, đêm khuya yên tĩnh, thúc giúc con người đi vào giấc ngủ.
Trịnh Mật nhắm mắt lại, tâm sự trong ngực vẫn dâng trào như cũ.
Mãi đến khi không biết đã đến canh nào, nàng cảm thấy mệt mỏi, lặng yên đi vào giấc ngủ.
Nửa mơ nửa tỉnh, bỗng nhiên nàng nhớ tới một chuyện, bố cục của Nhân Minh Điện vẫn giống hệt trước đây, thậm chí là cách bài trí trong điện, từng ngọn cây cọng cỏ cũng gần như chưa hề thay đổi, đây là do hoàng đế cố ý tạo ra, hắn làm như thế là có ý gì?
Bởi vì chuyện này mà hôm sau, Trịnh Mật tỉnh dậy khá sớm, khi rời giường rửa mặt chải đầu, thì làm như thuận miệng mà hỏi Vân Tang: "Trước đây người nào ở Nhân Minh Điện?"
Vân Tang không biết vì sao nàng lại hỏi việc này, nhưng vẫn cung kính trả lời: "Nhân Minh Điện từ thời Thái Tổ hoàng đế đã là cung uyển của hoàng hậu, trước khi nương nương vào thì là nơi ở của phế hậu ạ."
Trịnh Mật nghe được hai chữ "Phế hậu" thì trong lòng đau xót, nhưng vẫn duy trì nụ cười nhạt, lại hỏi: "Phế hậu? Đó là chuyện năm năm trước rồi, những năm này điện Nhân Minh vẫn để không sao?"
"Ngày ban chết cho phế hậu thì bệ hạ cũng hạ chiếu đóng cửa Nhân Minh điện, mãi đến khi nương nương vào cung thì mới mở lại, để người vào tu sửa.
Bệ hạ có khẩu dụ, để tránh việc chậm trễ trong quá trình tu sửa làm lỡ hôn kỳ, thì trước ngày đại hôn của nương nương, ngoại trừ những công tượng thì bất kỳ kẻ nào cũng không được đặt chân vào." Vân Tang nói xong, lại sợ hoàng hậu nghe xong sẽ cảm thấy không may mắn, vội nói: "Nhưng quan trọng nhất là ý nghĩa của điện Nhân Minh, đây là nơi ở của bậc trung cung, các nương nương trong cung nào có vị nào mà không muốn tới đây để dính một chút phúc khí trung cung chứ?"
Trịnh Mật hiểu rõ ý của nàng ấy, cười cười, trấn an nàng ấy: "Bổn cung cũng nghĩ như vậy."
Nàng đang rửa mặt chải đầu trang điểm thì có cung nhân tới báo là đã có phi tần đến thỉnh an đang chờ ngoại điện.
Ngày nào các phi tần cũng phải đến vấn an hoàng hậu, nếu là hoàng tử và công chúa, thì sớm tối đều phải đến Nhân Minh Điện thỉnh an, gọi là sớm tối thưa hầu.
Nhưng mà con cháu hoàng tộc ấy mà, lớn một chút thì đều ra ngoài lập phủ, lo việc của mình, nào có rảnh mà sớm tối đều đến chứ.
Thế là bèn sửa thành mùng một và mười lăm hàng tháng sẽ đến thỉnh an hoàng hậu.
*Sớm tối thưa hầu/ Thần hôn đỉnh tịnh: Quan tâm chăm sóc cha mẹ hằng ngày.
Hôn: buổi tối, Định: yên ổn, Thần: buổi mai, Tỉnh: thăm hỏi).
Buổi tối hầu thăm cha mẹ cho đến lúc nghỉ yên, buổi sáng đến thăm cha mẹ xem giấc ngủ hồi hôm có thường không.
Đây cũng là nghĩa đen của tên truyện (theo vtudien.)
Hôm nay vừa không là mùng một, lại cũng không phải là mười lăm, bọn họ sẽ không tới.
Trịnh Mật nhìn đồng hồ nước trong điện, chỉ mới qua khỏi giờ Mão (5-7h), rất sớm.
Nàng hứng thú hỏi: "Vị nào tới sớm vậy?"
Cung nhân kia trả lời: "Là Thục phi nương nương ạ."
Trịnh Mật ngẩn ra, cảm thấy rất bất ngờ.
Nàng nhớ rõ, khi cô mẫu còn sống thì Thục phi nương nương chưa bao giờ tới vấn an, ngày thường thì ngay cả cửa Nhân Minh điện cũng không bước vào.
Nàng từng chú ý rồi, quanh năm suốt tháng thì chỉ có khi Đoan ngọ, Trung thu hoặc là lễ trừ tịch thì Thục phi nương nương mới thi lễ với cô mẫu.
Khi đó trong cung thường có người nói bóng gió là Thục phi làm người quá cô độc, cao ngạo vô lễ.
Vậy mà người trước giờ bị gọi là cao ngạo vô lễ này, hiện giờ lại ngày ngày đều tới vấn an, thậm chí còn tới sớm như vậy.
Nhớ lại ngày hôm nàng ấy lại là người rời đi cuối cùng, thì Trịnh Mật vẫn cứ cảm Thục phi sợ là có thâm ý gì đó, nên cũng không chậm nữa, sau khi trang điểm thay quần áo xong thì vịn tay Vân Tang, đi tới ngoại điện.
Không nghĩ tới, Thục phi lại không có ở trong điện, chỉ thấy một chung trà thơm vẫn còn hơi nóng ở trên bàn cạnh chiếc ghế hôm qua nàng ấy đã ngồi.
"Thục phi nương nương ra vườn hoa rồi ạ." Tiểu cung nga đứng bên cạnh bẩm lại.
Trịnh Mật gật gật đầu, cũng ra vườn hoa
Hoa viên của điện Nhân Minhở phía sau tiền sảnh, vườn không nhỏ, trong đó cỏ cây hiếm quý, đầy đủ non bộ lầu các, vừa không mất đi sự phong nhã, mà cũng không giảm khí chất trang nghiêm của của mẫu nghi một nước.
Trịnh Mật đi dọc con đường được lát đá cuội, đi không bao lâu thì thấy Thục phi đưa lưng về phía mình, đứng trước một bụi thược dược đang khoe sắc.
Nàng mặc trường sam màu xanh dương nhạt, đầu mang trâm bạch ngọc, lịch sự tao nhã như núi xa được mây khói vờn quanh.
Vân Tang đang muốn cao giọng gọi lên thì Trịnh Mật bỏ tay xuống, bảo nàng ấy im lặng, tự mình đi qua.
Đi được chừng năm bước thì Thục phi nghe thấy tiếng động, bèn xoay người lại, thấy nàng thì cúi người hành lễ: "Thần thiếp diện kiến hoàng hậu."
Trước nay Trịnh Mật vẫn thấy nàng ấy luôn khắc nghiệt, nhưng giờ nàng ấy lại là mẫu thân Minh Tô thì lại thấy rất là thân thiết.
Nàng tiến lên một bước, nâng nàng ấy dậy, cười nói: "Miễn lễ."
Thục phi liền nhẹ giọng nói: "Tạ ơn hoàng hậu." Nói xong thì đứng thẳng dậy.
Đến gần thì Trịnh Mật mới phát hiện thứ Thục phi vừa mới ngắm không phải là bụi thược dược kia, mà là bụi phong lan tao nhã nằm cạnh bụi thược dược đó, chỉ là vừa rồi bị người nàng ấy chặn lại.
"Thục phi thích phong lan sao?" Trịnh Mật hỏi.
Thục phi cười, nói: "Thích, rất thích."
"Phong lan có tư thái đoan trang thanh tú, hương nhẹ mà lâu dài, là phong thái của bậc quân tử, khó trách ngươi lại thích." Trịnh Mật nói, lại nhìn thoáng qua, cạnh bên phong lan tao nhã chính là thược dược đường hoàng ngay thẳng, hai loại hoa này cách biệt một trời một vực, nhưng trồng chung một chỗ lại không có vẻ đường đột, ngược lại còn vô cùng thích hợp, rất là hài hòa.
Thục phi chỉ cười, không nói gì thêm.
Sắc trời còn sớm, chân trời phía Đông vẫn còn màu xám than, có ánh hồng mờ ảo, gió sớm thổi qua, mát mẻ thoải mái.
Chỉ là là mùa này mà thoải mái thì chỉ có một khắc này thôi, ai cũng biết trong vòng nửa canh giờ tới sẽ không tránh khỏi cái nóng như thiêu như đốt sau khi mặt trời mọc.
Trịnh Mật vừa nói chuyện cùng Thục phi, vừa âm thầm đánh giá nàng ấy., Càng xem càng thấy, nàng ấy tới sớm cũng được mà đi trễ cũng thế, như thể không có ý gì cả, chỉ là muốn ở điện Nhân Minh nhiều thêm một chút mà thôi.
Suy nghĩ này thật sự hoang đường.
Trịnh Mật âm thầm cười nhạt, ánh mắt đảo qua phía sau bụi cây thược dược, ý cười vụt tắt.
Chỗ cỏ cây thấp thoáng kia, cành lá rậm rạp giao nhau, sâu trong mảng màu lục đậm đó là một gác mái, là nơi mà Minh Tô đọc sách khi còn nhỏ.
------- Quá khứ phân cách
Trong cung hoàng tử đi học rất đông, nhưng công chúa yêu thích đọc sách thì lại cực ít.
Mà dù có thích đi nữa, nếu chiếu theo lệ thường trong cung thì đa số cũng chỉ học với một nữ tiên sinh mà thôi.
Nhưng Minh Tô thì khác, Minh Tô rất hiếu học.
Khi người mới ba tuổi thì từ Thục phi tự mình dạy vỡ lòng, sau hai năm học vỡ lòng thì người lại chuyển đến Nhân Minh điện, học tập với hoàng hậu.
Thẳng đến khi người bảy tuổi thì hoàng hậu cầu hoàng đế, mời một lão hàn lâm vì Minh Tô, lại dành riêng một cung điện ở phía Tây Nam hoàng cung để làm nơi học của người.
Chỉ là, mặc dù người đã có cung điện dành riêng cho việc học, nhưng người vẫn thích tới nơi gác mái để ôn tập bài học, hoàn thành việc học mà tiên sinh giao cho.
Nhân Minh Điện cách Trinh Quán Điện của người không xa lắm, trên đường cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nên hoàng hậu cũng sẽ để người ở đây.
Minh Tô hiếu học, lại càng khắc khổ quyết chí học tập, thơ văn của người luôn hay hơn chư vị hoàng tử, người đọc sử cũng tường tận hơn chư vị hoàng tử.
Chữ của người thì lại càng được khổ luyện suốt bốn mùa không nghỉ dù là trời hè hay ngày đông, vô cùng vững chắc mạnh mẽ.
Chỉ là khi đó, các hoàng tử cũng không coi trọng Minh Tô, chẳng sợ người học thành tài sẽ phủ khắp kinh hoa, dù sao đi nữa thì thì cũng chỉ là một công chúa mà thôi.
Trịnh Mật đã từng nghe các cung nhân lén lút bàn tán việc này
Nàng nghe mà hụt hẫng, lại càng đau lòng cho Minh Tô.
Nàng sợ Minh Tô không biết mệt mỏi, không biết nghỉ ngơi sẽ khiến cả người kiệt sức, nên thường xuyên tìm người nói chuyện một lúc, hoặc cùng người đi dạo trong vườn nhìn cỏ cây xanh tươi và cả lầu gác cung điện phía xa nữa.
Tính tình Minh Tô rất tốt, đôi khi vì nàng mà sẽ bị gián đoạn việc học, người cũng không oán trách, vẫn luôn là nàng muốn làm gì thì sẽ cùng nàng làm cái đó.
Có một lần, nàng học đàn đã tới chỗ bình cảnh, bèn vào cung nhờ cô mẫu chỉ dạy, khi đó Minh Tô vừa thay răng sữa, không thích mở miệng.
Nàng luyện cầm rất nhiều, cứ cách một canh giờ thì nàng sẽ đến chọc người, để cho người nghỉ một chút.
*Bình cảnh: nút thắt, đã đạt đến mức cao nhất của một level, khó vượt qua mức tiếp theo.
Tiếc là định lực của Minh Tô rất lớn, khi người bị chọc đến mức muốn bật cười, thì sẽ ngẩng đầu, dùng đôi mắt đầy ý cười liếc nàng một cái, nhưng vẫn không nói gì.
Nhưng Minh Tô càng không mở miệng thì nàng lại cứ càng là muốn nghe người nói chuyện.
Ngày ấy, Minh Tô đang đọc《Tả Truyện》ở bên cửa sổ, nàng tấu cầm ở cạnh Minh Tô, còn đàn một khúc u buồn, kết hợp với hương thơm dịu nhẹ từ chiếc lư hương trang men xanh trắng kia, trong điện vô cùng thanh nhanh yên tĩnh.
Đàn xong, Minh Tô gác bút xuống, nhìn nàng, như muốn nói gì đó
Trịnh Mật bèn chờ người mở miệng, vẻ mặt Minh Tô tỏ ra rối rắm, một lát sau, vẫn cúi đầu, cầm lấy bút, tiếp tục viết.
Trịnh Mật thấy sách trên bàn, mực trong nghiên sắp dùng hết, bèn tiến đến mài mực giúp người.
Sắc trời đã không còn sớm, giờ Hợi (21-23h) sắp đến, Minh Tô vẫn còn một chút bài tập chưa làm xong.
Trịnh Mật ở bên cạnh nhìn, hoặc mài mực giúp người, hoặc là châm trà thay người, cứ thế ở cạnh.
Thẳng đến giữa giờ Hợi thì Minh Tô mới ngừng bút, rốt cuộc cũng làm xong bài tập, Trịnh Mật cười nói: "Điện hạ vất vả rồi, phải để thần nữ bóp vai cho ngài thôi."
Các nàng thường xuyên chơi với nhau, nói đùa như thế vẫn hay xảy ra, đôi mắt như nước của Minh Tô tràn đầy ý cười dịu dàng, lắc lắc đầu.
Trịnh Mật nghĩ nghĩ, lại từ một chiếc ấn nhỏ từ trong tay áo ra, đặt vào tay Minh Tô, Minh Tô cúi đầu thưởng thức, nhìn thấy dòng chữ dưới ấn, ý cười che kín khuôn mặt nhỏ của người.
Trịnh Mật cười nói: "Phần lễ mọn này điện hạ thích chứ?"
Minh Tô liên tục gật đầu, hiển nhiên là yêu thích không thôi.
Tiếc là người vẫn chưa chịu mở miệng.
Trịnh Mật lại nghĩ nghĩ, lại nói: "Đây là kê tâm thạch, là khi ta viết bài thơ đầu được tổ phụ thưởng cho, coi như là một món hời.
Chữ dưới ấn là tên húy của điện hạ, là tự tay ta khắc, tốn chút thời gian.
Đều là tự tay làm lấy, thành ý không đủ sao?"
Minh Tô vẫn cứ liên tục gật đầu, trong mắt sáng ngời tràn đầy chân thành tha thiết.
Nhưng Trịnh Mật lại cứ cố ý làm người khó xử, tỏ vẻ ủ rũ, ra dáng suy sụp, thở dài nói: "Nhưng điện hạ ngay cả một câu cũng không muốn nói với thần nữ sao?"
Minh Tô không muốn nàng có chút đau buồn nào, lập tức vội la lên: "Không phải!" Nói xong liền giật mình, vội dùng tay che miệng lại, nhìn nàng hoảng sợ, ồm ồm, còn có chút lọt gió, hỏi: "Ngươi thấy rồi sao?"
Trịnh Mật cố gắng nhịn cười, lắc đầu.
Nàng không dám nói gì, sợ vừa mở miệng liền cười ra tiếng.
Nhưng Minh Tô sao lại không nhìn ra được chứ, người đã đến tuổi biết xấu hổ rồi, mặt đỏ cả lên, đứng lên, tay nắm chặt cái ấn kia, tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Trịnh Mật vội vàng dỗ dành người, nhưng trong lòng lại ngăn không được ý cười, điện hạ khi gãy răng sữa thật là đáng yêu..