Solo

Chương 17: Trang thứ mười bảy




Méo edit

Cô và anh ngồi đó hôn rất lâu.

Chỉ hôn nhẹ nhàng, đôi môi anh chạm lên môi cô rồi ngậm mút, nhưng vẫn không đưa lưỡi vào, lại chẳng nỡ rời đi.

Dù là như thế vẫn khiến mặt cô nóng như lửa đốt, đầu muốn nổ tung, tay cũng không biết nên đặt đâu, chỉ có thể níu chặt vải áo trước ngực anh rồi hừ nhẹ.



Nửa giờ sau, Ứng Tuân đưa cô về nhà, mắt dõi theo cô lên lầu.

Dưới hành lang đèn cảm ứng, cùng với bước chân của cô, từng tầng từng tầng thắp sáng. Ứng Tuân yên lặng nhìn mãi, tim dường như cũng phát sáng theo.

Tới khi tất cả ánh sáng đều tắt anh mới thu mắt, mím môi cười khẽ.

Anh lấy điện thoại, thấy trên màn hình hiện ra tin nhắn Wechat.

Ấn mở, là cô gái của anh, ngoan ngoãn báo cáo: “Em về tới nhà rồi.”

Ứng Tuân biết, nhưng anh vẫn trả lời: “Ừm.”

Tiểu Mãn hỏi anh: “Anh về chưa?”

Ứng Tuân: “Vẫn chưa.”

Tiểu Mãn: “Mau về đi, muộn lắm rồi đấy.”

Ứng Tuân: “Ừm.”

Nhắn xong Ứng Tuân đút điện thoại vào túi quần, xoay người định đi thì chợt dừng lại, quay đầu lấy điện thoại nhắn cho Tiểu Mãn.

“Em ra cửa sổ đi.”

Chẳng lẽ anh còn ở dưới lầu?

Mới yên lòng được một lát, giờ đây cô lại khẩn trương vô cùng. Tiểu Mãn kinh ngạc há miệng, cô xỏ dép phi tới thư phòng.

Cửa sổ thư phòng vừa vặn có thể nhìn hết quang cảnh bên ngoài.

Tiểu Mãn kéo rèm cửa, lập tức thấy một bóng cao gầy đứng dưới lầu, áo thun đen nhánh như sắp hòa vào làm một với bóng đêm.

Bởi vì bố mẹ đang xem TV ở ngoài phòng khách nên cô không dám hét lớn, chỉ có thể ghé sát vào cửa sổ rồi không ngừng quơ điện thoại.

Người dưới lầu nhanh chóng thấy cô, anh liếc nhìn sang.

Chỉ ngắm, không nói lời nào.

Cô mím môi, dằn sự ngọt ngào thấm đẫm trái tim xuống, cúi đầu gửi tin nhắn cho anh: “Mau về đi thôi.”

Ứng Tuân đáp: “Ngắm một chút nữa.”

Tiểu Mãn lại hất cằm lên nhìn lại, cỏ cây lặng yên, bóng đèn trong vườn hoa đã cũ nên không sáng lắm. Cô lại còn ở tầng năm, cao thế này thì không thể thấy rõ được nét mặt của anh.

Vì vậy đành viết: “Tối quá, em không nhìn thấy anh.”

Người đàn ông nhận được tin nhắn thì lập tức bật ánh sáng màn hình lên mức cao nhất rồi để sát lên mặt.

Trắng sáng.

Tiểu Mãn phì cười, cúi đầu gõ: “Anh định dọa em hả?”

Ứng Tuân liếc nhìn cửa sổ chat, anh bật đèn flash trong điện thoại, càng sáng hơn để cho cô có thể ngắm anh.

Nhìn dáng vẻ của anh, nụ cười Tiểu Mãn càng thêm rực rỡ, cô gửi tin nhắn thoại: “Có ngốc hay không hả? Sẽ làm mắt anh chói đấy.”

Nghe vậy anh cũng phì cười, nhắn cho cô: “Anh về đây, nhắn cho em sau nhé.”

Tiểu Mãn cầm di động, cứ thế ngồi bên cửa sổ dõi theo bước chân anh, càng ngày càng xa.

Đầu tháng bả, # bắt đầu tìm việc làm.

Chuyện tìm việc này đau đầu kinh khủng, ưng chỗ đấy nhưng người ta lại không ưng mình, chỗ mình không ưng thì lại ưng mình, đúng là không thể vội được.

Người bề trên nhanh nhạy cực kỳ, mẹ già nhanh chóng thấy cô có mùi yêu đương, nhưng cũng không giục cô đưa về xem mặt. Tiểu Mãn đã lớn rồi nên bọn họ muốn cho cô không gian và sự tôn trọng.

Thế là chuyện tìm người yêu đã không còn lải nhải nữa, song Tiểu Mãn vẫn còn áp lực của tìm việc.

Do phỏng vấn khắp nơi nên thời gian chơi game của cô còn lại rất ít.

Đôi khi buổi tối chơi một ván cũng đã mệt tới rã rời.

Cô không chơi, Ứng Tuân đương nhiên cũng không.

Nhìn thấy anh trai sâu nhà ngày nào cũng tự nguyện ra ngoài, không phải đón chị dâu thì cũng là đưa đi, Ứng Tuyền khó tin nói: Là nhân tính vặn vẹo hay không có đạo đức vậy, thiếu niên từng nghiện game đến thế mà giờ biến thành thê nô rồi à?

Buổi tối, Ứng Tuyền ngồi trong phòng anh trai bắt wifi, phòng của anh gần phòng khách nhất nên tín hiệu rất mạnh.

Ứng Tuyền độc thân lướt weibo, khó hiểu hỏi: “Anh với chị dâu gặp nhau mỗi ngày vậy không chán à?”

Ứng Tuân chơi Tetris trên ipad, đầu cũng không thèm ngẩng, chỉ phun ra hai chữ: “Không chán.”

“Sao lại không chán chứ?” Ứng Tuyền tò mò hỏi dồn.

“Đẹp.” Vẫn lời ít mà ít nhiều.

“Hở?”

“Cô ấy đẹp.” Trên màn hình, một loạt khối lập phương đủ màu sắc đã bị tiêu diệt sạch sẽ, sắc mặt anh vẫn không thay đổi: “Ngắm cả nghìn lần cũng không chán.”

Ứng Tuyền: ….???

???

Cô cắn đầu ngón tay, run rẩy suy nghĩ, thế gian này đúng là kỳ lạ, tôi sắp không nhận ra anh trai mình nữa rồi.

Ứng Tuyền quyết định đả kích người đàn ông đang chìm đắm trong bể tình không coi ai ra gì này: “Anh, chị dâu xinh đẹp không có nghĩa là anh cũng đẹp đâu. Anh xem đi, chị dâu ngày nào cũng đi phỏng vấn, thấy đủ loại đàn ông mặc âu phục giày da rồi, còn anh thì sao?”

Nhìn người đàn cuối cùng cũng tự hiểu lấy mình, Ứng Tuyền tỏ ra ghét bỏ, tiếp tục nói: “Anh nhìn anh đi, ngày nào cũng mặc áo phông, quần jeans, không thì áo caro, ngày nào cũng như ngày nào, chả có phong thái đàn ông gì cả, chị dâu chắc cũng sắp chán rồi.”

Ánh mắt anh dừng lại.

“Anh phải đổi phong cách đi! Đổi đi, biết không hả?” Ứng Tuyền lắc đầu, cảm thán: “Áo sơ mi, quần tây, giày da, mang một chiếc đồng hồ nổi tiếng nhưng nhìn đơn giản thôi, ôi trời, anh phải nghĩ đi chứ, anh cũng hai bảy tuổi rồi đấy, chẳng chịu thay đổi bản thân gì cả.”

Ứng Tuân: “…” Anh cãi lại: “Cô ấy không có ý kiến.”

“Chỉ có con gái mới hiểu được con gái mà thôi, chị dâu như thế là dịu dàng độ lượng, ngại tranh cãi với anh đấy.”

“…”

Sau khi Ứng Tuyền đi, Ứng Tuân sa vào trầm mặc.



Hai ngày sau, Tiểu Mãn thở phào một hơi sau khi ra khỏi trụ sở của Maoye, cô lấy điện thoại ra, thấy Ứng Tuân nhắn đợi cô ở con đường bên trái đài phun nước cạnh lối vào.

Tiểu Mãn cong môi, cô đeo túi đi qua đó.

Một lúc sau, cô thấy một bóng người khá quen, song lại như không phải.

Là bạn trai của cô.

Đúng vậy, nhưng mà…

Khó mà ngờ được là hôm nay anh lại mặc áo sơ mi trắng với quần tây đen, thắt lưng bao trọn eo hẹp của anh.

Áo sơ mi cũng được anh cài tới tận cổ, lộ ra hương vị tinh anh cấm dục.

Khác một trời một vực phong cách thường ngày của anh.

Không biết do ngày hôm đó quá nóng hay do ăn mặc nên anh không được tự nhiên cho lắm, Ứng Tuân cau mày, không biết làm thế nào, cứ luôn kéo cổ áo.

Tiểu Mãn ngây người.

Cô nở nụ cười rồi đi qua phía anh.

“Này.” Cô dừng trước mặt anh, ngửa đầu ngắm.

Ứng Tuân thấy người tới thì lập tức giãn mày: “Ừm.”

Tiểu Mãn đứng lui ra một chút, bật cười hỏi: “Hôm nay anh làm gì mà mặc như này?”

“Không biết nữa.” Ứng Tuân đáp, giọng nói hơi lộ ra sự bực bội.

Tiểu Mãn mấp máy môi, không dám vui mừng quá: “Ừm, lên xe đi.”

Thắt dây an toàn xong, cô nắm chặt đai rồi chuyển mắt nhìn Ứng Tuân, tán thưởng: “Đẹp trai lắm.”

Người đàn ông vừa nắm lấy tay lái bỗng giật mình, nghiêng đầu đối mặt với cô, đáy mắt anh như có cảm xúc đang nhấp nháy, dường như đang… Muốn được cô khen lại lần nữa.

“Đẹp lắm, anh vừa cao vừa gầy, lại còn đẹp trai nữa, mặc gì cũng đẹp. Nhưng mà, sao lại mặc nghiêm túc thế làm gì?” Tiểu Mãn nhìn lại, mỉm cười: “Em còn tưởng lên nhầm xe người phỏng vấn đấy.”

Con nhóc Ứng Tuyền ngớ ngẩn này.

Ứng Tuân mất tự nhiên húng hắng: “Lần sau anh sẽ không mặc vậy nữa.”

“Không sao.” Ánh mắt cô dịu dàng: “Anh muốn đổi phong cách cũng không phải không được, dù sao anh cũng hai bảy tuổi rồi… ừm, ông chủ à, bộ đồ này được lắm đấy.”

“Cơ mà.” Cô vừa nói vừa vô thức đưa tay lên, bàn tay trắng nõn mềm mại, cứ thế chạm vào cổ áo của người đàn ông rồi tự nhiên cởi nút trên cùng ra: “Để vậy không bị thít cổ sao?”

Vừa rồi ở bên ngoài, từ xa cô đã cảm thấy anh sắp thở không ra hơi.

Toàn thân anh cứng đờ.

Yết hầu nhẹ nuốt nước bọt.

Cơ thể Ứng Tuân phản ứng khiến cô cũng phát giác, hành động vừa rồi hình như… khiêu khích quá.

Mặt cô đỏ lên rồi nhanh chóng rút tay về.

Ứng Tuân nhanh hơn cô một bước, bắt được bàn tay nhỏ bé của cô.

Lần này Tiểu Mãn không biết làm sao, từ chối cũng không được, đành phải để mặc anh cầm nắm.

Anh không lái xe nữa, phủ tay xoa lưng cô, căn bản không muốn rời.

Nửa ngày sau, mặt Tiểu Mãn sắp đỏ đến rỉ máu, hỏi anh: “Không về ạ?”

“Đợi chút.” Giọng anh khàn đặc như đã lâu không uống nước: “Anh không lái xe được.”

Không lái xe được.

Muốn hôn, muốn ôm cô, muốn đặt cô xuống, muốn rất nhiều…

Ầm! Tiểu Mãn nghe anh nói vậy thì khẽ run.

Có ý gì…

Trời ạ, hình như cô đã hiểu ra rồi.

Nhưng mà bây giờ, không được.

Trong xe bật điều hòa nhưng dường như vẫn hơi nóng.

Ứng Tuân hít sâu một hơi, nói sang chuyện khác: “Hôm nay em phỏng vấn thế nào?”

“Ừm, khá tốt…” Tiểu Mãn thẹn đỏ mặt, nói chuyện ấp úng.

“Đừng đi phỏng vấn nữa.” Anh bỗng nói. Mỗi ngày nhìn cô đi sớm về muộn, đưa đi đón về anh đã sắp bực bội đến chết.

“Hả?” Tiểu Mãn ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh rồi nghi ngờ hỏi: “Vậy em làm gì, chẳng lẽ tới quán net của anh?”

“Ừm.”

“Anh mà cũng thiếu người à?” Tiểu Mãn trêu ghẹo.

“Ừm thiếu.”

“Thiếu chức vụ gì đó?”

“Bà chủ.” Giọng anh rất nghiêm túc, còn lặp lại lần nữa: “Thiếu bà chủ.”