Khuôn mặt của Lee Minsung tối sầm lại.
Một kẻ lạ mặt vừa lách qua các phóng viên, sau đó đích thân Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee đã đưa người đàn ông đó vào trong. Cái tình huống này là gì>?
“Này, lịch trình của ngài Chủ tịch hôm nay như thế nào ấy nhỉ?”
“Ngài Go Gunhee không có lịch hẹn nào sáng nay”.
“Tức là ông ấy đã dành toàn bộ buổi sáng để gặp gỡ người đàn ông đó?”
Xôn xao
Ồn ào
Sự xuất hiện của Jinwoo và Chủ tịch hiệp hội đã thu hút toàn bộ sự chú ý của giới truyền thông.
Công sức của Lee Minsung bị đổ xuống sông xuống biển? Với khuôn mặt nhăn nhó như đang ngậm một con chuột chết, Lee Minsung lườm người quản lý của mình.
“Đồ vô dụng. Có mỗi chuyện cỏn con thế này cũng không xử lý nổi”
Người quản lý không dám đối diện với ánh mắt của Lee Minsung. Tất cả những gì Chiến binh hạng D này có thể làm là lặng lẽ cúi đầu xuống.Sau khi Lee Minsung thức tỉnh và nhận được sức mạnh hạng A, giờ đây người quản lý không thể chế ngự anh ta nữa.
‘…’
Sau khi nhìn chằm chằm vào người quản lý một lúc, Lee Minsung giật mình nhớ ra
“Chết cha!”
Suốt nãy giờ, các máy quay vẫn đang thu và phát hình. Phải, đây là một chương trình trực tiếp. Nếu tình huống hỗn loạn này được phát đi toàn quốc, những nỗ lực đánh bóng thương hiệu của Lee Minsung sẽ biến mất như bong bóng xà phòng.
Dù sao thì, sau sự xuất hiện của Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee, rất khó để lấy lại sự chú ý của đám đông. Nếu không phải là một thông tin gây sốc, sẽ không thể lay chuyển tình thế.
“Có cách nào để thay đổi tình hình không nhỉ?’
Bộ não đầy toan tính của Lee Minsung nhanh chóng phân tích tình hình.
‘Phải rồi, mình cần nói điều gì đó gây tác động lớn’.
Các phóng viên tới dự buổi họp báo công bố xếp hạng của Lee Minsung, đơn giản là để nắm bắt ý kiến và cảm xúc của anh ta. Họ muốn biết thứ hạng của Siêu sao Lee Minsung, và anh sẽ làm gì với tư cách là một Thợ săn. Nếu Lee Minsung tiết lộ cho họ những gì họ muốn, chắc chắn tình hình sẽ tốt đẹp trở lại.
‘Mình sẽ thay đổi kế hoạch và tiết lộ kết quả kiểm tra trước…”
Một nụ cười nham hiểm xuất hiện trên khuôn mặt anh ta. Người đàn ông này đã bước lên đỉnh cao nhờ cái đầu mưu mẹo của mình.
“Được rồi, xin lỗi mọi người. Tôi chuẩn bị tham gia một buổi họp ngắn gọn với các nhân viên Hiệp hội về kế hoạch ngày hôm nay”.
Nói xong, Lee Minsung hướng mắt về tòa nhà Hiệp hội.
Khoe khoang sự bận rộn của mình, anh ta muốn thôi thúc các phóng viên đặt câu hỏi.
Thực ra, Lee Minsung chưa có kế hoạch gì cả. Nhưng anh ta quyết tâm tạo ra một buổi họp theo kế hoạch của mình.
‘Với số tiền mà cha quyên góp đưa cho Hiệp hội, mấy tên đó sẵn sàng bò trước mặt mình ấy chứ…’
Nhưng.
‘Huh?’
Trước khi anh ta kịp tiến đến cửa, các Thợ săn của HSD đã đổ ra khỏi tòa nhà. Họ xếp thành hàng và chặn lối vào.
‘Cái quái gì đây?’
Khuôn mặt của Lee Minsung, một lần nữa tối sầm lại. Anh ta trợn mắt nhìn vào huy hiệu gắn trên áo người đàn ông đứng giữa.
‘Cục giám sát thợ săn, Quản lý Woo Jincheol?’
Lee Minsung ngơ ngác hỏi Woo Jincheol:
“Cái gì thế này? Tại sao các anh lại chặn lối vào?
Woo Jincheol nhìn xuống Lee Minsung với cặp kính râm trên mắt,
“Hiện tại, một Thợ săn đang tiến hành kiểm tra lại năng lực. Trước khi thử nghiệm hoàn tất lúc 11 giờ, không ai được phép vào tòa nhà”.
“Cái gì?!”
‘Một người khác? Có phải anh ta đang nói về cái gã vừa bước vào?’
Lee Minsung nhìn đồng hồ. Bây giờ là 10:30 sáng. Buổi kiểm tra xếp hạng của anh ta dự kiến sẽ tiến hành lúc 11 giờ. Vậy mà bây giờ, HSD lại nói rằng không ai có thể vào tòa nhà trước 11 giờ?!
Kế hoạch khuấy động đám đông của Lee Minsung có nguy cơ bị phá hủy. Lần đầu tiên Lee Minsung hạ giọng xin xỏ.
“Sao lại không cho tôi vào? Tôi có vài điều cần nói với các nhân viên Hiệp hội…”
“Tôi xin lỗi.”
Sau câu trả lời đanh thép, Woo Jincheol ngậm chặt miệng.
Thất vọng, Lee Minsung nổi khùng và thể hiện bản chất thật của mình,
“Nhìn xem, anh có biết tôi là ai không? Tôi là Lee Minsung. Lee Minsung đấy!”
Lời nói của ngôi sao đã trở nên thô lỗ, nhưng Woo Jincheol không hề lay chuyển.
“…”
Lee Minsung thở dài, chết lặng,
“Anh biết nhà tài trợ lớn nhất của Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc là Tập đoàn xây dựng Yoojin, phải không?
Khóe miệng Lee Minsung nhếch lên,
“Phó chủ tịch của Tập đoàn xây dựng Yoojin, ngài Lee Wongyu là cha tôi. Và anh có thấy những người đứng sau tôi không?”
Lee Minsung hất hàm về phía đám đông phóng viên dưới cầu thang,
“Trước mặt tất cả những phóng viên đó, anh định ngược đãi con trai của phó chủ tịch Tập đoàn xây dựng Yoojin? Anh có biết hậu quả sẽ ra sao không?”
Woo Jincheol thản nhiên trả lời:
“Biết.”
“Gì hả?!”
Lee Minsung ngỡ ngàng. Người đàn ông đó là ai vậy? Chủ tịch Hiệp hội ra tận nơi để hộ tống anh ta, và bây giờ toàn bộ tòa nhà đã được niêm phong. Trên hết, Quản lý của Cục Giám sát đang chặn đường canh gác cho anh ta.
Lee Minsung chống tay lên hông và nói một cách giận dữ,
“Tên đó là ai? Kẻ nào khiến Hiệp hội sẵn sàng đối đầu với tôi như thế này?”
Và cuối cùng, Woo Jincheol đã tháo kính râm,
“Nếu tôi nói với anh chuyện đó…
Woo Jincheol lườm anh ta bằng đôi mắt sắc bén như chim ưng, Lee Minsung hoảng hồn lùi lại trong vô thức. Không rời mắt khỏi Lee Minsung, người quản lý của HSD tiếp tục,
“Thợ săn Lee Minsung, liệu cậu chịu được hậu quả không?”
—