“Cậu nói thật cho tôi biết tại sao đang sống yên lành ở nước ngoài lại đột nhiên quay trở về?”
Vừa nói, Tử Thiên vừa kéo ghế ngồi đối diện với người đàn ông say rượu trước mặt
Nghe thấy được câu hỏi này, động tác rót rượu đột nhiên dừng lại, người đàn ông với gương mặt đỏ vì men bất giác cười gượng, nói với giọng hơi say
“Quả nhiên là không giấu nỗi cậu?”
Tử Thiên vẫn khoanh tay, ngồi vắt chéo chân, tựa lưng vào ghế với khí thế ngạo nghễ, không đáp lời, gượng mặt không chút biểu cảm như đang dò xét điều gì đó.
“Thật ra tôi về lần này là vì muốn cầu hôn Di Nhược, muốn đưa cô ấy rời xa nơi mà ai cũng sống dưới lớp mặt nạ này…ực…nhưng xem ra là muộn… muộn thật rồi...ha ha ha…Tử Thiên…nếu như một ngày nào đó tôi với Từ Thánh Uy trở thành kẻ thù của nhau thì khi đó cậu sẽ đứng về phía ai? Từ Thánh Uy? Hay là Phong Vũ Thần tôi?”
Nhìn gương mặt không chút biểu cảm này, người nhạy bén như anh cũng đã đoán được phần nào đáp án…dò xét một lúc anh lại cầm chai rượu lảo đảo chân đứng dậy, bước chân một cách nặng nhọc đi vào trong, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.
Nhận thấy được điều bất thường trong lời nói của Vũ Thần, Tử Thiên bất giác chau mày, nhịp nhịp ngón tay theo thói quen như đang cân nhắc thật kĩ câu nói vừa rồi.
Lúc Vũ Thần đang lảo đảo sắp đến gần cửa, anh lại cất giọng nghiêm túc hướng về phía người đàn ông đang không đứng vững phía trước
“Lời của cậu vừa nói lúc nãy là ý gì? Cậu với Từ Thánh Uy đấu đá nhau suốt bao nhiêu năm nay không thấy mệt hay sao.
Dù gì thì hai cậu cũng là anh em cùng chảy chung dòng máu trong người, tại sao hai người các cậu cứ luôn đối đầu với nhau như thế? Yêu thương, nhường nhịn lẫn nhau không phải tốt hơn sao?”
Lúc anh vừa dứt câu cũng là lúc tiếng thủy tinh của chai rượu vang vỡ mạnh xuống sàn nhà…Hai mắt Vũ Thần lúc này đỏ như máu, gương mặt lộ rõ vẻ tức giận, xoay người lại đối diện với Tử Thiên đang không chút biểu cảm nào trên mặt.
Nhìn thẳng vào Tử Thiên mà nở nụ cười khinh bỉ, bàn tay vô thức mà cung chặt thành nắm đấm, cất giọng một cách đầy căm phẫn
“Yêu thương? Nhường nhịn? Nếu Phong Vũ Thần tôi tiếp tục nhường hắn thì ai sẽ nhường nhịn, sẽ yêu thương Phong Vũ Thần tôi.
Hắn với tôi cùng chảy chung một dòng máu với nhau thế thì tại sao tôi lại mang họ Phong mà hắn thì lại đường đường chính chính mang họ Từ, đường đường chính chính được mọi người tung hô là Đại thiếu gia, đường đường chính chính được tham gia sự kiện lớn nhỏ của gia tộc, đường đường tiếp quản vị trí tổng tài ở BK, còn tôi thì sao…tại sao lại bất công như thế? Chỉ vì quy tắc chó nhai của gia tộc là chỉ duy nhất đứa con đầu mới có tư cách mang họ Từ, mới có Tư cách là người kế vị hay sao.
Phong Vũ Thần tôi phải nhường thứ gì cho hắn nữa, từ tiền tài địa vị cho đến tình cảm gia đình… ngay cả người anh em mà tôi kính trọng nhất cũng đã đứng về phía hắn…”
Nhìn bộ dạng này của Vũ Thần, Tử Thiên chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm, gương mặt vẫn điềm tĩnh như lúc đầu, cất giọng chắc nịch
“Không ai bỏ rơi cậu cả, chẳng qua là do bản thân cậu dần dần đẩy mọi người ra xa cậu thôi.
5 năm trước, chính tay cậu đã hủy đi niềm tin của mọi người dành cho cậu.
Cậu có cần tôi nhắc lại cho cậu nhớ không?”
Nghe những lời này của Tử Thiên, Phong Vũ Thần đột nhiên nổi cơn điên, xô ngã chậu cây cảnh kế bên, người loạng choạng như muốn ngã, đưa ngón trỏ chỉ thẳng về phía Tử Thiên, nói với giọng tức giận
“Phong Vũ Thần từ trước đến nay không làm gì sai cả.
5 năm trước, hắn không giữ nổi sinh mạng của người mình yêu thì liên quan gì đến tôi, là do hắn vô dụng, là do hắn bất tài…hahaha…Từ Thánh Uy …Đại thiếu gia…thì ra năng lực hắn cũng chỉ thế mà thôi…hahaha.
Còn cậu, bây giờ bộ dạng cậu chẳng khác nào con chó luôn vẫy đuôi bám lấy hắn”
Tử Thiên cuối cùng cũng không chịu nổi điệu cười quỷ dị này, cung tay thành nắm đấm, dùng hết sức vung một cú thật mạnh vào gương mặt đang say này của Vũ Thần, không đợi đối phương có cơ hội đáp trả, anh đã túm lấy cổ áo nhăn nheo này của Vũ Thần, quát lớn
“Cậu tỉnh rượu chưa hả?? Nếu 5 năm trước, lúc ở nước ngoài, cậu không uống rượu, cậu không lái xe thì sẽ không có chuyện đâm chết bác sĩ đang trên đường ra sân bay để phụ trách ca phẫu thuật của Châu Thanh Kha ở bên này.
Cậu không cảm thấy một chút có lỗi nào không, cậu có thấy có lỗi cho vị bác sĩ và tài xế xe xấu số đó không, cậu không thấy có lỗi với Thanh Kha, với Từ Thánh Uy một tí nào à ??”
Nói đến đây, anh đột nhiên siết chặt cổ áo Vũ Thần, gương mặt anh đột nhiên lại như muốn giết người
“Nếu tôi mà là Từ Thánh Uy, ngay lúc này, ngay tại đây tôi liền lập tức cho cậu ăn ngay một viên đạn.
Cậu luôn miệng nói bất công…luôn trách rằng mọi người không cho cậu cơ hội, thế thì tại sao khi mọi người đang trao niềm tin cho cậu thì cậu liền chà đạp nó.
Cậu có biết là khi Từ Thánh Uy điều tra ra được người gây tai nạn cho vị bác sĩ đó, khiến cuộc phẫu thuật thất bại lại chính là cậu, người em trai ruột của cậu ấy, cậu có biết khi đấy phản ứng đầu tiên của cậu ấy là gì không? Là khó xử kèm theo sự bất lực… cậu có biết được cảm giác đó nó như thế nào không? Nếu là cậu rơi vào tình huống khó xử này thì cậu sẽ làm gì? Một bên là em trai ruột, một bên là người thương…cậu sẽ chọn tình hay chọn nghĩa? Cậu nắm bên nào và cậu sẽ buông bỏ bên nào.
Cậu sống ung dung, tự tại bao nhiêu thì Từ Thánh Uy lại khổ sở bấy nhiêu.
Kẻ thù ở ngay trước mặt nhưng lại không đủ can đảm để báo thù.
Thay vì nói tại sao lại bất công như thế thì sao cậu không thủ nói tại sao cũng là anh em với nhau, tại sao một người sống tự do, tự tại, còn một người luôn sống trong sự dày vò của bản thân? Người nông cạn như cậu chỉ nhìn thấy được phần nổi của tảng băng chìm, cậu có biết để xứng với danh xưng Đại thiếu gia thì cậu ấy đã phải bị tướt đi điều gì của con người hay không? Là tự do…tự do…cậu ấy không có quyền lựa chọn hạnh phúc của cuộc đời mình!! Cậu dám không, cậu dám dùng hạnh phúc của mình để xứng với danh xưng đó không?”
Có vẻ như những điều mà Tử Thiên vừa nói, đối với một tên say khước như Phong Vũ Thần nghe chẳng lọt lấy một chữ vào tai, vẫn cố chấp và ngông cuồng sỉ vã
“Hahaha…Cậu có thấy bộ dạng bây giờ của bản thân cậu y như một con chó điên đang ra sức bảo vệ chủ của mình hay không? Này…Phong Vũ Thần tôi thật rất muốn biết hắn đã thuần phục cậu bằng cách nào mà cậu lại trung thành với hắn như thế...!Ai cũng ra sức trách tôi…haha…thế tại sao các người không nghĩ rằng chính những điều mà tôi làm cũng đã gián tiếp cứu sống Cố Nải Di Nhược? Tôi gián tiếp giết người thì cũng đã gián tiếp cứu người.
Cậu có dám chắc được 100 phần trăm là ca phẫu thuật ung thư não của Châu Thanh Kha thành công hay không? Nếu ca phẫu thuật cô ta thành công thì đã sao? Cô ta cũng đâu thể kết hôn với hắn…Thay vì để cô ta sống trong sự giày vò đau khổ thì chi bằng tiễn cô ấy đi về thế giới bên kia sớm hơn một chút, đồng thời cũng đã tiện đường giúp Di Nhược của tôi có cơ hội được sống?!! Chẳng phải như thế là rất tốt hay sao? Cái chết của cô ta khiến mọi người biết ơn thay vì đau lòng.
Như thế không ổn hơn sao? haha…”
Nói đến đây, Vũ Thần hất mạnh bàn tay của Tử Thiên đang nắm chặt cổ áo của mình, lảo đảo đứng dậy, mò trong túi quần lấy ra chiếc điện thoại, mắt nhắm mắt mở bấm một dãy số
“Mau cho xe đến rước tôi…ực…ực…”
“Phong tổng, anh không ở nhà của Anh tổng nữa sao”
“Cmn, Sao các người nói nhiều thế? Đặt phòng khách sạn cho tôi…”
Bỏ lại câu vừa rồi, Vũ Thần cũng quay về phía Tử Thiên, cất giọng
“Từ Thánh Uy hắn từng lấy của Phong Vũ Thần tôi thứ gì thì sẽ có một ngày tôi sẽ đến đòi lại tất cả những thứ ấy…Tôi sẽ đòi lại tất cả, cả vốn lẫn lãi… Cố Nải Di Nhược sẽ chỉ thuộc về một mình tôi…không kẻ nào được cướp cô ấy…hahaha”
Nhìn bộ dạng người không ra người lúc này của Vũ Thần, Tử Thiên chỉ biết liên tuc lắc đầu ngán ngẫm
“Tôi chỉ mong cậu sẽ sớm ngộ nhận ra vấn đề…Từ Thánh Uy vốn không lấy thứ gì từ cậu…nếu cậu cứ liên tục làm loạn như thế, tôi không nghĩ Từ Thánh Uy sẽ tiếp tục nhắm mắt làm ngơ như trước kia nữa…Nghiệp do cậu tạo thì chính bản thân cậu sẽ hưởng nó…”