Sợi Xích Vô Hình

Chương 12: Mất Nụ Hôn Đầu






……Tập đoàn BK……
Trong căn phòng nằm ở vị trí cao nhất của thành phố, người đàn ông mặc vest sang trọng với khí thế át người đang vung mạnh tay vứt tập tài liệu lên bàn, đôi mày kiếm của hắn chau lại, ánh mắt sâu thẳm đỏ ngầu lộ rõ sự tức giận, không kiên nể bất cứ ai mà thốt ra những lời mắng người
“Trình độ tiến sĩ, du học loại xuất sắc của mấy người các người là như thế hay sao.

Chiến lược kinh doanh cũ rich này là các người đang viết cho sinh viên đại học xem đấy à.

Phòng kế toán của các người có cần tôi đây đích thân chỉ lại cách tính hay không, số liệu sai như này mà các người cũng dám đưa cho tôi xem.

Các người chán sống rồi?”
Dứt câu, hắn vứt mạnh chiếc bút xuống sàn, thấy hình ảnh này của hắn, đám nhân viên chỉ biết sợ hãi cúi đầu, không ai dám mở lời nói thêm câu nào.
Không khí trong phòng đang ngập tràn sự căng thẳng thì đột nhiên cánh cửa bị một lực đá làm mở tung
“Tiểu thư…người không thể …”
“Cút…” mặt cô đằng đằng sát khí quát cô gái lễ tân đang ra sức ngăn cản mình.


Không đợi mọi người trong phòng kịp phản ứng, cô đã nhắm chuẩn tay ném chiếc túi xách vào người đàn ông quyền lực kia
“Cmn, tưởng bà đây không nói thì anh liền nghĩ là bà hiền hay sao.

Đi thử váy cưới mà không có chú rể thì tôi thử với không khí à.

Anh có lương tâm một chút có được hay không.

Còn nữa, chẳng phải hôm qua anh mở miệng gọi tôi là Từ phu nhân hay sao.

Từ phu nhân bà đây vào tập đoàn chồng bà mà cũng bị ngăn cản là như thế nào? Tôi cho anh 30 giây trả lời tôi đi hay không đi.

Nếu không đi thử váy cưới với bà thì mau kí giấy ly hôn cho bà còn về nhà.

Bà đây không muốn rước khổ vào thân, làm trò cười cho thiên hạ”
Hắn lúc đầu có hơi bất ngờ với thái độ này của cô, vài hôm trước cô nhát như con rùa rụt cổ thế mà hôm nay lại hổ báo như thế.

Phong cách này, cách nói chuyện này rất giống một người, một người ngoại lệ của cuộc đời hắn…
“Trong 24 giờ tới tôi muốn thấy một báo cáo hoàn chỉnh.

Giờ thì cút hết cho tôi”
Sau lời nói quyền lực vừa rồi, căn phòng rộng lớn bây giờ chỉ còn mỗi mình cô và hắn, bầu không khí có phần hơi ngượng ép.

Hắn cũng không để ý với hành động có phần hơi quá đáng vừa rồi của cô, tư thế nhàn nhã, bắt chéo chân tựa lưng vào ghế, ung dung cất lời
“Tôi không nói sẽ để em đi thử váy cưới một mình.


Tôi đã nhờ Vĩ Kì chở em đến trung tâm mua sắm viết thời gian trong khoảng thời giạn chờ tôi họp hay sao.

Từ Thánh Uy tôi đã gọi tận tên nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng đến thiết kế cho em một váy cưới độc nhất vô nhị với giá hàng trăm tỉ, em còn có gì không vừa lòng.

Chạy đến đây làm loạn cái gì hửm.

Từ phu nhân.”
Thình thịch…thình thịch…thình thịch….
Cô vô thức khẽ đưa tay lên ngực trái của mình, cái này có được xem như bị rung động không… Kiểu bá đạo như này, đúng chuẩn gu tổng tài mà cô hằng mơ ước, trái tim thiếu nữ mới lớn của cô không chịu nổi đâu…Nhưng ý nghĩ đó chưa tồn tại được quá 5 giây đã bị lí trí cô từ chối một cách phũ phàng
“Tôi làm sao tin anh được.

Định dùng chiêu vừa đấm vừa xoa với tôi à.

Xin lỗi anh, chiêu thức này của anh có vẻ hơi cũ”
Hắn nhếch môi cười, sải chân đứng lên, bế cô một cách nhẹ nhàng như bế một thú nhồi bông, động tác không nhanh không chậm nhưng lại có mị lực khiến tim cô càng lúc càng đập mạnh, hai bên má đỏ như người say rượu mà từ từ nước chân ra khỏi phòng, gương mặt phóng đại của hắn đang càng lúc càng sát mặt cô, hắn nở nụ cười, khẽ thì thầm vào tai cô
“Thật hay giả, em theo tôi rồi sẽ rõ”
Nhưng cô nào có chịu an phận nằm yên trong lòng hắn, đành dùng hết phần năng lượng buổi sáng này để thoát vòng tay rắn chắc đó.

Có vẻ tình hình không mấy thuận lợi cho lắm.

Nhận rõ được tình thế lúc này, cô chỉ biết khóc thầm trong lòng tự hỏi là do bản thân mình quá yếu hay là do cơ thể hắn quá khỏe,làm cách nào cũng không thể thoát được.

Bất đắt dĩ cô đành phải dùng chiêu gia truyền thất lạc mấy đời này, đó là “cắn”.

Dùng hết công lực, cắn vào cánh tay hắn một cái thật chuẩn xác.
Cảm nhận cánh tay trái mình có chút hơi đau, hắn hơi nhíu mày khó chịu nhưng nhất quyết không bỏ cô ra.

“Tên khốn Từ Thánh Uy mau bỏ…ưm...ưm…”
Bờ môi đang định mắng người của cô đã bị hắn chặn lại bằng một nụ hôn, lúc đầu là nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt qua nhưng sau đó lại khiến cô thở không thông.

Cái lưỡi không yên phận của hắn đang đào sâu, dò khắp khoan miệng cô, lưỡi cô như muốn trốn chạy cuộc săn lùng của hắn, nhưng kết cục lại bất thành.

Đành bất lực phó mặc cho hắn xâm nhập một cách hiên ngang trong miệng cô.

Nhưng được một lúc, cô mới chợt cảm nhận được là dường như toàn bộ sinh khí của mình bị hắn hút hết…khó thở…khó thở… Ý thức được vấn đề…Đôi tay nhỏ nhắn của cô đấm mạnh vào bờ ngực rắn chắc của hắn.

Thấy cô chật vật khổ sở như thế, hắn đành tạm buông tha cho cái miệng nhỏ nhắn mắng người này, nhìn cô đang khó khăn lấy lại dưỡng khí, hắn nhếch môi buông một câu
“Em cắn tôi một cái, tôi liền hôn em một lần”
“Cái đầu nhà anh chứ hôn… Cmn, nụ hôn đầu của tôi.

Anh thiếu gái đến thế à.

Cái này của anh gọi là giết người không cần dùng vũ khí chứ hôn gì, anh định giết tôi đấy à”
Miệng chửi nhưng lòng lại khóc trong hối tiếc, định vào đây đòi công đạo nhưng kết quả lại làm mất nụ hôn đầu, như thế là quá thiệt thòi cho cô rồi.

Nếu biết hôm nay thua thê thảm như thế thì cô thà yên vị ngồi ở trung tâm thương mại buồn chán kia.
“Lăng Triệt, chuẩn bị xe”