Sợi Xích Vô Hình

Chương 1: Tớ Làm Sao Biết Hắn Là Ai






“Trong lòng anh vẫn coi em là người yêu, anh chưa bao giờ mở miệng nói chia tay em cả?”
Người đàn ông ngồi đối diện nói với vẻ mặt đau khổ.
Nghe được lời này, đôi mắt đỏ hoe của cô gái chợt nhắm lại, hai bàn tay mảnh khảnh bấu mạnh vào thành ghế ngồi, cố ngăn không cho giọt nước mắt trào ra, miệng bất giác nở nụ cười chua xót, không nhanh không chậm đáp lại lời nói vừa rồi
“Ừ, đúng!
Anh chưa bao giờ mở miệng nói chia tay em cả, nhưng trong lòng anh đã thật sự coi em là người yêu của anh chưa?
Anh luôn muốn mình trong một ‘mối quan hệ mập mờ’, anh không muốn công khai chuyện yêu đương.
Anh cũng không muốn mất đi mối quan hệ này và anh cũng không hề muốn giữ gìn nó.
Anh không bao giờ nói chia tay em trước, nhưng anh lại biết cách khiến người bên cạnh anh cảm thấy mệt mỏi và thất vọng rồi tự giác rời xa anh.
Anh giỏi thật, anh giỏi bắn cung lắm! Vì lúc nào anh cũng_Vô tâm.
Từ Thánh Uy, chúng ta chia tay đi.


Em nghĩ là chuyên của chúng ta đã đến hồi kết thúc rồi”
Nghe lời đề nghị bất ngờ này, người đàn ông không đáp, đưa ánh mắt đượm buồn nhìn từng dòng xe đang chạy tấp nập ngoài đường qua cửa kính trong suốt của quán cà phê.

Sau một hồi lâu suy nghĩ, cuối cùng người đàn ông đó cũng lên tiếng
“Tùy em vậy”
Cô gái chỉ cười lạnh, sau đó đứng lên rời khỏi ghế, cất từng bước chân nặng nề ra khỏi quán, Nhưng khi vừa bước chân ra khỏi cánh cửa kính cô gái ấy lại quay ngược trở vào, gương mặt buồn bã lúc nãy đã nhanh chóng được thay bằng biểu cảm của sự tò mò chờ người đàn ông đối diện cho lời nhận xét
“Thế nào, thế nào, diễn xuất của tớ khi nãy thế nào? Tử Thiên cậu mau cho lời nhận xét đi”
Tử Thiên cậu không trả lời, chỉ đưa ngón trỏ ra dấu kèm theo hành động gật đầu lia lịa, hẵn là đang khen cô vừa rồi diễn rất tốt.
Nhận được lời nhận xét tâm đắt này, Cố Nải Di Nhược cười tươi như trúng được mỏ vàng.
“Tớ quả nhiên là đứa con rơi của ngành diễn xuất, Với tài năng thiên bẩm này tớ xứng đáng được nhận giải Oscar”
Cùng lúc này, bánh ngọt đã được bà chủ kiêm luôn bạn thân của cô là Giang Lâm Ảnh tận tay đem ra, thấy cô bạn đến, cô cười tươi đưa tay nhận đĩa bánh kèm theo cái nháy mắt tỏ vẻ đắt ý hỏi cô bạn thân của mình
“Tiểu Ảnh, cậu nói xem có đúng không”
“Hả?” Tiểu Ảnh ngơ ngác nhìn chồng mình ý như muốn hỏi có chuyện gì
“Em đừng quan tâm đến cô ấy” Tử Thiên vừa nói vừa nở nụ cười ấm áp kèm theo biểu hiện cưng chiều hướng về phía Lâm Ản.
“Ầy.

Hai người có thôi ánh mắt đưa tình đi không.

Trái tim cẩu độc thân mềm yếu của tớ không chịu nổi những hành động này đâu.


Ghen tị thật!!” Cô vờ bĩ môi tỏ vẻ ganh tị.
“Ý, cái tên Từ Thánh Uy này sao nghe quen thế nhỉ? Chẳng phải là chủ tịch tập đoàn BK Từ Thánh Uy sao?!!” Tiểu Ảnh đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Di Nhược.
“That right!!!...Tên Từ Thánh Uy đúng thật là một tra nam chính hiệu.

Quen cô gái đó tận 10 năm trời mà không cho nổi cô ấy cái danh phận …chậc…cô gái ấy thật đáng thương.

Câu chuyện lâm ly bi đát đó là mình dựng lên từ chuyện tình của hắn với cô gái đó đó”
Di Nhược chậc lưỡi, mặt biểu cảm cố tỏ ra vẻ đáng thương nhưng đột nhiên cô nhớ ra chuyện gì đó, vội cuống cuồng hỏi Tiểu Ảnh
“aaaaa, chết rồi…chết tớ rồi…nhanh nhanh nhanh,vợ chồng cậu có tiền không…cho mình vay một tí tí…khi nào cuộc đời mình nở hoa lấy được chồng làm tổng tài rồi mình sẽ trả lại cậu!!”
“Cố Nải Di Nhược!!!! Cậu có thể nghiêm túc làm một vị tiểu thư danh giá của gia tộc Cố Nải có được không.

Đây là lần thứ tám trong tháng này cậu mượn tiền mình rồi đó.

Mau…cậu hãy khai ra mau…một đại tiểu thư của một tập đoàn lớn như cậu vừa mới tháng trước vung tiền mua sắm mà không cần đắng đo suy nghĩ sao bây giờ luôn mở miệng ra là lại vay tiền của mình??”
Tiểu Ảnh tỏ vẻ mặt tức giận, đưa tay nhéo một bên má hồng hồng của cô, ánh mắt như muốn quát rằng “nếu cậu không khai ra, tớ sẽ không tha cho cậu”
Nhìn thấy biểu cảm gương mặt đầy sự tức giận này của Tiểu Ảnh, cô cuối cùng cũng đành bặm môi, nhắm mắt mà nói thật
“Tháng trước, sau khi tớ đọc một bài báo nói là Từ Thánh Uy vứt bỏ người yêu 10 năm để chạy theo sự nghiệp, lúc đó vì bức xúc cho cô gái đó quá nên tớ lỡ miệng chửi tên Từ Thánh Uy là tên khốn, là tên tra nam, tên cặn bã.

Nhưng nào ngờ là hắn đang bàn công việc với bố tớ ở ngay trong thư phòng… có một nỗi đau là BK và Vin đang là đối tác của nhau…hic..hic…tớ chửi như thế thì chẳng khác nào tớ đang đắt tội với đại gia tộc Từ chứ.


Bố tớ sau khi nghe được thì liền nỗi giận mà khóa thẻ của tớ, còn bảo cái gì mà gia tộc Cố Nải chiều Cố Nải Di Nhược tớ quá nên tớ mới không coi ai ra gì…Oan cho tớ quá mà…lúc đó tớ có biết cái tên Từ Thánh Uy là tổng tài của tập đoàn BK đâu chứ…Một cô gái như tớ ngày ngày chìm đắm trong những câu chuyện tình yêu tiểu thuyết thì làm sao biết được hắn là ai chứ…”
“À…thì ra đắt tội với Từ Thánh Uy nên mới bị đóng băng thẻ”
“Vâng ạ…thế nên đại tiểu thư nhà họ Giang, khiêm luôn phu nhân của tập đoàn đá quý WE hãy chọi vào đầu tớ vài viên kim cương để tớ nhớ đời mãi mãi có được không ạ.” cô vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt cố tỏ vẻ ngây thơ.
Nghe được những lời này, Tiểu Ảnh bất giác nổi cáo, quát lớn
“Cố Nải Di Nhược…!!!!!”
Mặc cho cô bạn mình đang rất giận dữ, cô vẫn cứ cười hề hề như một đứa ngốc, ánh mắt vẫn chớp chớp, hai tay vẫn xòe ra như đang chờ mẹ cho quà.

Nhìn hành động đáng yêu này của cô, lửa giận trong lòng Tiểu Ảnh cuối cùng cũng đành hạ xuống
“Muốn bao nhiêu?”
“aaaaa.

Tiểu Ảnh tình yêu à, không cần nhiều, đủ trả tiền taxi thôi”
Sau khi nhận được tiền, cô tung tăng cười tươi bước chân ra khỏi quán, miệng vẫn luôn lẩm bẩm
“Chiêu này quả nhiên không tệ…đã dùng tận mười mấy năm mà vẫn không hết hạn sử dụng …hahaaaa.

Chết rồi, suýt tí nữa là quên luôn chuyện đại sự….”