Sói Vương Bất Bại

Chương 96: Vợ ơi, anh xin lỗi! Bệnh tình Của Tô An Nhiên




Bác Phúc có lối suy nghĩ biến đổi linh hoạt, cũng đang cân nhắc về vấn

đề này.

Nên làm sao đây?

Phạm Nhất Minh đi một nước cờ sai đã kéo theo cả nhà họ Phạm vào cuộc, nếu như bọn họ còn tiếp tục đi sai, e rằng cả nhà họ Phạm sẽ đối diện với nguy cơ bị diệt vong.

Suy đi nghĩ lại gần năm phút, bác Phúc trầm giọng nói: “Tình hình trước mắt, e rằng chỉ có thể bảo vệ nhà họ Phạm trước, sau đó mới đến bảo vệ cậu

chủ."

"Hả?"

Phạm Đức Thành cau mày: "Nói ra xem."

Bác Phúc giải thích: "Trước khi Tiêu Nhất Thiên đi có nói, nếu như con gái anh ta gặp chuyện gì, thì lần sau đến sẽ khiến máu nhuộm cả nhà họ Phạm. Nói cách khác, nếu con gái anh ta bình an vô sự, hoặc nếu chúng ta có thể %3D giúp anh ta cứu đứa bé ấy thì cả nhà ta có thể an toàn."

"Về phần cậu chủ.."

Bác Phúc lắc đầu, sau đó nói: "Hồ Quang Mạnh lúc nãy nói, sau khi bọn chúng bắt được Tô An Nhiên lúc sáng thì đã giao cho cậu chủ, cậu chủ lại giao cho Hoắc Đình Kiên. Đứa bé bị giam trong phòng bảo mật, cho dù là cậu chủ thì cũng chỉ có thể nghe lệnh của Hoắc Đình Kiên mà thôi."

"Cho nên người ra tay với Tô An Nhiên không phải là cậu chủ, mà là Hoắc

Đình Kiên, cậu chủ nhiều lắm thì cũng chỉ là đồng phạm, không phải chủ mưu. Nếu như tôi đoán không lầm thì Tiêu Nhất Thiên hung hăng xông thẳng vào nhà họ Phạm tìm giết cậu chủ chỉ là mục đích phụ, mục đích chính là muốn cậu chủ nói ra cách để cứu con gái anh ta."

Bác Phúc phân tích cục diện trước mắt một cách chi tiết.

Phạm Đức Thành nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ý của ông là, chỉ cần cứu Tô An Nhiên không những có thể đảm bảo an toàn cho nhà mình mà còn giữ được tính mạng của Nhất Minh?"

"Bây giờ có lẽ không được nhưng sau này thì có thể"

Bác Phúc gật đầu nói: “Ông chủ cứ suy nghĩ thật kỹ, Tiêu Nhất Thiên bây giờ đang vô cùng tức giận, nhưng vẫn tha mạng cho ông chủ. Điều đó chứng tỏ cậu ta không phải là kẻ giết người tàn nhẫn. Nếu như lúc này cậu ta bắt được cậu chủ, trong lúc căm phẫn, có thể cậu ta sẽ ra tay giết cậu chủ."

"Nhưng!"

"Nếu chúng ta cứu con gái anh ta trước khi cậu ta bắt được cậu chủ, cũng coi như là lập công chuộc tội thay cậu chủ. Đến lúc đó, khi cậu ta bình tĩnh thì sẽ không có lý do gì mà giết cậu chủ nữa, vì vậy cậu chủ vẫn giữ được tính mạng."

Bác Phúc tuổi đã ngoài sáu mươi, cách nhìn nhận sự việc sự vật vượt xa người khác.

Cho đến giờ phút này, bác Phúc chưa hề khuyên Phạm Đức Thành đi nhờ vå nhà họ Tiêu. Bởi vì theo ông ta thấy, Tiêu Nhất Thiên không phải loại người hung tàn nhẫn, mà là người làm việc có chừng mực có nguyên tắc. Ân nghĩa hận thù rõ ràng, đáng tin cậy hơn nhiều so với nhà họ Tiêu ở thủ đô.

Qua cầu rút ván là điều mà nhà họ Tiêu ở thủ đô đã từng làm không biết bao nhiêu lần!

"Có lý!"

Phạm Đức Thành suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Sáng mai, chúng ta đi đến bệnh viện thành phố một chuyển, xem thử tình hình của Tô An Nhiên, xem thử có giúp được gì không."

(Sói Vương Bất Bại))

"Được."

Bác Phúc dặn dò: “Ngoài ra, bây giờ ông chủ tuyệt đối không được phái người đi tìm tung tích của cậu chủ, lúc trước chúng ta có thể theo dõi Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên cũng có thể theo dõi chúng ta. Một khi chúng ta tìm được cậu chủ mà không giao nộp cho anh ta thì chỉ khiến những nổ lực trước đây cũng chúng ta đổ xuống sông xuống biển, tổn thất càng nghiêm trọng."

"Được, tôi hiểu rồi."

Phạm Đức Thành lặng lẽ thở dài một tiếng và nói: "Hi vọng Nhất Minh lần này có thể nhanh trí một chút, chạy nhanh một chút, trốn xa một chút, ẩn nấp chỗ kín đáo, đừng để xảy ra chuyện gì..."

Tình cha như núi!

Không phân biệt người tốt, kẻ xấu, người giàu hay kẻ nghèo...

Tám giờ mười phút tối.

Ở cổng bệnh viện thành phố có cảnh sát do Tống Kiên Phong phái đến canh phòng, nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên lập tức chào hỏi và đưa một bộ quần áo cho anh nói: "Anh Tiêu, đây là đồ cục trưởng Tổng chuẩn bị cho anh." Tiêu Nhất Thiên toàn thân dính máu, đến bây giờ vẫn chưa kịp thay đồ,

để thế này mà đi gặp Tô Tử Lam thì không được. Tiêu Nhất Thiên đón lấy bộ đồ, quay trở lại xe, chưa đến một phút đã

thay xong. Bước ra khỏi xe anh hỏi: "An Nhiên sao rồi? Đã tìm bác sĩ tiến hành kiểm tra chưa?"

"Đã kiểm tra rồi."

Viên cảnh sát gật đầu nói: “Cục trưởng Tống ra mặt mời phó viện trưởng Lưu của bệnh viện thành phố đích thân kiểm tra cho con gái anh, sau khi kiểm tra xong, con gái anh được đưa đến phòng VIP 508, nhưng vẫn chưa tỉnh. Bố mẹ vợ anh đang ở trong đó chăm sóc cho cô bé."

"Vợ của tôi đâu?"

Tiêu Nhất Thiên vừa đi vừa hỏi.

Viên cảnh sát đáp: “Phó viện trưởng Lưu đã triệu tập cuộc họp với tất cả các bác sĩ trưởng của các khoa để tiến hành hội chẩn về kết quả khám bệnh. Vợ anh, cô Tô vẫn luôn đợi ở ngoài cửa phòng họp, vì lo lắng bệnh tình cho con gái anh, nên..."

"Tâm trạng của cô Tô không ổn định lắm."

Vì đã được Tống Kiên Phong căn dặn trước đó nên viên cảnh sát rất lịch

sự với Tiêu Nhất Thiên.

Tiêu Nhất Thiên bước chân vội vã, đi vào thang máy, nói: "Đi đến phòng

họp trước."

"Vâng!"

Viên cảnh sát lập tức bấm nút thang máy lên tầng tám.

Tầng tám.

Dãy ghế hành lang bên ngoài phòng họp chỉ có mỗi Tô Tử Lam đang ngồi cô quạnh một mình, cúi gằm mặt, bàn tay không ngừng lau đi những giọt nước mắt, đôi vai gầy khẽ run lên.

Rõ ràng là dáng vẻ hoảng sợ, vô cùng lo lắng.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Tiêu Nhất Thiên sải bước ra khỏi thang máy, viên cảnh sát không hề đi theo, thay vào đó anh ta đi thang máy trở ngược xuống chỗ cũ, canh gác tại cổng bệnh viện.

Nhìn thấy Tô Tử Lam từ xa, bước chân của Tiêu Nhất Thiên có phần chậm

lại, nhưng vẫn tiếp tục đi, anh đi thẳng đến trước mặt cô, ngồi vào chiếc ghế

sát bên cô, nhẹ nhàng nói: “Vợ đi, anh xin lỗi, anh..."

"Im đi!"

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tiêu Nhất Thiên bên tai, cơ thể Tô Tử Lam trở nên cứng đờ, lạnh giọng hừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên, nước mắt ngắn dài nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, nghẹn ngào nói: “Anh đừng gọi tôi là vợ, tôi không phải là vợ anh!"

"Nói dối, anh là kẻ nói dối trắng trợn!"

"Ngoại trừ tên của anh và việc anh đi tù năm năm về trước thì tôi không

còn biết gì về anh cả. Cái gì anh cũng giấu tôi, dựa vào đâu anh gọi tôi là vợ? Có người chồng nào đối xử với vợ như anh không?"

"Anh từng nói gì, chỉ cần có anh thì không ai dám đụng vào một cái móng tay của tôi và An Nhiên, không ai có thể ức hiếp mẹ con tôi. Nhưng khi An Nhiên bị bắt cóc, bị hành hạ thì anh đang ở đâu?"

"Rõ ràng anh biết việc An Nhiên bị bắt cóc, sao anh không sớm cho tôi biết? Sao anh lại nói bố mẹ tôi giấu chuyện đó với tôi?"

"Tại sao? Anh nói đi! Là tại sao?"

"Đối với tôi và An Nhiên mà nói, anh chẳng qua là một người ngoài đến nhà chúng tôi chưa đầy hai ngày! Là một người lạ! An Nhiên mới là con gái tôi, tôi mới là mẹ ruột của nó! Anh có quyền gì mà giấu tôi?"

Đúng như Tiêu Nhất Thiên dự đoán, khi Tô Tử Lam biết chuyện Tô An Nhiên bị bắt cóc, cô đã không còn chút mảy may gì đến chuyện của tập đoàn nhà họ Tô, căn bản cô không có tâm trọng hỏi về chuyện đó.

Một loạt các câu hỏi, từng câu từng câu trách móc, tấn công trực diện

vào Tiêu Nhất Thiên. Tô Tử Lam ngày càng lớn giọng, tâm trạng đau khổ đến

mức mất kiểm soát.

“Vợ à, thực sự anh..."

Nỗi đau trong lòng Tiêu Nhất Thiên không hề thua kém Tô Tử Lam, thậm chí còn nhiều hơn, nhưng Tô Tử Lam thì có thể rơi cạn nước mắt, trút hết tâm sự, còn anh thì không, anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Anh định mở miệng an ủi cô, nhưng lời chưa kịp thốt ra thì bị Tô Tử Lam cắt ngang: "Tôi không muốn nghe anh giải thích!"

"Nói dối! Đồ nói dối!"

Trách móc, phẫn nộ, gào thét, chất vấn...Chừng đó vẫn chưa đủ!

Tô Tử Lam cảm xúc dâng trào, cô không kìm được mà đưa tay đấm mạnh vào ngực Tiêu Nhất Thiên, hai tay thi nhau đánh liên tiếp, vừa đấm vừa khóc, liên tục nói Tiêu Nhất Thiên là đồ nói dối.

Nắm đấm đập vào ngực anh, một chút đau cũng không có.

Nhưng khi cúi xuống nhìn thấy khuôn mặt thống khổ tuyệt vọng của Tô Tử Lam, Tiêu Nhất Thiên không khỏi đau lòng, chua xót. Năm năm qua, Tô Tử Lam là trụ cột trong gia đình chịu đựng áp lực tủi nhục từ ba thế hệ Tô Chí Công, Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt. Lúc trước khi không có anh, đến một chỗ dựa hay một người để trách móc, cô cũng không có, ngay cả lúc tức giận cũng không biết trút bỏ vào đâu!

Theo lời của Liễu Như Phương, mỗi đêm xuống cô chỉ biết trốn vào trong chăn, lặng lẽ khóc thầm...

"Vợ à, anh xin lỗi!"

Nghĩ đến những chuyện này, cho dù trái tim anh đã được tôi luyện đề trở

thành sắt đá vào lúc này cũng không nhịn được mà run lên, co giật kịch liệt, đôi mắt mờ đi.

Anh đưa tay kéo cô vào lòng, lặp đi lặp lại: "Vợ di, anh xin lỗi! Vợ ơi, anh

xin lỗi!"

Chuyện hôm nay, anh xin lỗi!

Chuyện của năm năm trước, anh xin lỗi!

Tô Tử Lam phải chịu cay đắng trong năm năm qua, anh rất muốn nói với cô một câu xin lỗi!

Tiêu Nhất Thiên làm việc luôn luôn đường đường chính chính, không thẹn với lòng, chỉ khi đối diện với Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, trái tim anh mới cảm thấy hổ thẹn và tội lỗi.

Tô Tử Lam giãy dụa một hồi rồi cũng đành thua, mặc cho Tiêu Nhất Thiên ôm lấy cô, nằm trong vòng tay anh, tiếng gào thét ngày một nhỏ dần, âm thanh nghẹn ngào không ngớt, như xé tâm can.

Tiêu Nhất Thiên vỗ nhẹ vào lưng cô.

Tổng Kiên Phong chỉ nói với Tô Tử Lam và Liễu Như Phương là Tô An Nhiên bị đám người xấu bắt đi, dưới sự hỗ trợ của Tiêu Nhất Thiên, phía cảnh sát đã tìm ra được Tô An Nhiên. Anh ta không hề nói cho bọn họ biết Tiêu Nhất Thiên thực sự đóng vai trò như thế nào, đã làm những gì, thậm chí, không hề nói cho bọn họ biết về hai kẻ cầm đầu là Phạm Nhất Thành và Hoắc

(Sói Vương Bất Bại)

Đình Kiên.

Bởi vì chuyện này rất nghiêm trọng!

Ông chủ và cậu chủ của ba gia tộc ở Đồ Sơn đều chết trong một đêm. Chỉ điều này thôi đã đủ gây chấn động cả Hải Phòng, nếu cộng thêm nhà giàu bậc nhất Hải Phòng và nhà họ Tiêu ở thủ đô bị cuốn vào, một khi tin này lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ gây ra một làn sóng dư luận mạnh mẽ làm ảnh hưởng đến an ninh trực tự bình yên của Hải Phòng.

Tống Kiên Phong là người bảo vệ Hải Phòng, tất nhiên phải đảm bảo an ninh trật tự cho nơi đây, có một số chuyện, trời biết đất biết, tôi biết anh biết là đủ rồi.

Nói cho Tô Tử Lam biết, chỉ khiến cô càng thêm khủng hoàng. Nếu như để cô biết, để giải cứu Tô An Nhiên trong lúc tức giận Tiêu Nhất

Thiên đã giết người nhiều người, có lẽ cô sẽ bớt trách móc Tiêu Nhất Thiên?

Nhưng sẽ làm cô càng nghi ngờ về thân phận lai lịch của Tiêu Nhất Thiên!

"Cô Tô."

Đột nhiên, cánh cửa phòng họp mở ra, một vị bác sĩ khuôn mặt trắng bệch bước ra, trong tay cầm một số tài liệu, là kết quả kiểm tra của Tô An

Nhiên.

Tiếng nấc nghẹn ngào bỗng dừng hẳn.

Tô Tử Lam lập tức thoát khỏi vòng tay của Tiêu Nhất Thiên, đứng dậy lấy tay lau nước mắt rồi chạy đến hỏi: “Phó viện trưởng Lưu, tình hình sao rồi?"

"Con gái tôi rốt cục là bị gì vậy?"

Tiêu Nhất Thiên cũng đứng lên, đi theo sau.

Phó viện trưởng Lưu nhìn Tiêu Nhất Thiên một cái rồi hỏi: “Đây là..."

Tiêu Nhất Thiên đáp: "Tôi họ Tiêu, Tô Tử Lam là vợ tôi, Tô An Nhiên là con

gái tôi."

"Hóa ra anh là anh Tiêu."

Phó viện trưởng Lưu ánh mắt kinh ngạc quét qua, không khỏi nhìn anh vài

lần nữa, sau đó đưa tay về phía Tiêu Nhất Thiên, mang vài phần phấn khích nói: "Xin chào anh Tiêu, tôi họ Lưu, là phó viện trưởng bệnh viện thành phố, cũng là bác sĩ chính phụ trách điều trị cho con gái anh."

Rõ ràng là trước đó Tống Kiên Phong đã nói gì với phó viện trường Lưu,

bố của bệnh nhân Tô An Nhiên không phải là nhân vật tầm thường, nếu không

thì phó viện trưởng Lưu không có coi trọng như vậy, tự mình điều trị cho Tô

An Nhiên, lại còn triệu tập cuộc họp toàn viện để hội chẩn bệnh án này.

Thái độ của phó viện trưởng Lưu đối với Tiêu Nhất Thiên không khỏi làm Tô Tử Lam giật mình, trong lòng có chút khó hiểu.

Tiêu Nhất Thiên lịch sự bắt tay viện trưởng Lưu, sau đó sốt ruột hỏi: "Hãy nói về bệnh tình của con gái tôi trước đi."

"Được, được."

Phó viện trưởng Lưu gật đầu, chỉ vào đống tài liệu trên tay, sắc mặt đột nhiên có phần nghiêm trọng, rồi nói: “Không giấu gì anh Tiêu, tình trạng con gái anh rất kỳ lạ!"

"Sau khi kiểm tra, chúng tôi phát hiện tim, gan, lá lách, phổi, thận và các cơ quan nội tạng của cô ấy rất khác so với những người bình thường. Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp phải trường hợp này, cần quan sát lâm sàng và nghiên cứu thêm mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng."

"Còn nữa, máu của cô bé!"

Phó viện trưởng Lưu lật qua một tờ kiểm tra khác nói: “Nồng độ hồng cầu, bạch cầu và tiểu cầu trong máu của cô bé thực sự cao, và tỷ lệ tử vong cao hơn nhiều so với người thường. Nhiệt độ cơ thể là 37,8, điều này cũng rất lạ."

"Theo cuộc thảo luận chung vừa rồi với các trưởng khoa, chúng tôi đã thống nhất cho rằng con gái anh có lẽ đã bị tiêm một loại hoóc-môn không rõ nguồn gốc. Hoặc một loại thuốc độc, khiến chức năng sinh lý của cô bé bị rối loạn trong thời gian ngắn..."

Nghe thấy vậy, sắc mặt Tô Tử Lam trở nên tái đi, trong đầu như có tiếng sấm nổ tung, cơ thể loạng choạng, không chút sức lực ngã xuống.

Tiêu Nhất Thiên phản ứng nhanh đưa tay ra đỡ cô, một tay ôm cô vào lòng an ủi: “Đừng sợ, có anh đây, An Nhiên sẽ không có chuyện gì đâu."

Sau đó hướng mắt về phó viện trưởng Lưu, anh hỏi: “Bệnh viện này có cách nào cứu chữa không?"

Đối với lời của phó viện trường Lưu và những kết quả báo cáo đó, anh đều không thấy ngạc nhiên, bởi vì trước đó anh đã tự mình kiểm tra cho An Nhiên, cũng đã chuẩn bị tâm lý trước.

Kết quả kiểm tra giống như điều anh dự đoán!

Mũi tiêm!

Xem ra, nhà họ Tiêu ở thủ đô sai Phạm Nhất Minh bắt cóc Tô An Nhiên, không chỉ để lấy cô bé ra uy hiếp anh mà còn có một âm mưu khác!

"Điều này.."

Phó viện trưởng Lưu tỏ vẻ ái ngại nói: "Trừ khi tìm ra nguồn gốc căn bệnh sớm, biết được thứ thuốc gì đã tiêm vào người cô bé, mới có thể nghiên cứu cách trị. Nếu không, cách tốt nhất bây giờ e rằng chỉ có thể chữa trị bảo tồn."

"Đầu tiên phải ổn định bệnh tình, sau đó mới tìm được cách trị, chỉ cần bệnh không chuyển biến xấu đi thì vẫn còn hi vọng chữa trị."

Hi vọng?

Chỉ có hi vọng thôi sao?

Tô Tử Lam nước mắt lưng tròng, trái tim đang rỉ máu, đôi chân nhũn ra, toàn thân yếu ớt, có chút choáng váng. Cho dù được Tiêu Nhất Thiên ôm trong vòng tay, nhưng thân hình cô vẫn lung lay, cô gặng hỏi: “Phó viện

trưởng Lưu, vậy..."

"Vây con gái tôi...Khi nào mới tỉnh lai?"