Hồ Quang Mạnh được Phạm Nhất Minh vô cùng tin tưởng, vì vậy trước đó Hoắc Đình Kiên nhờ Phạm Nhất Minh cử người đưa ông ta đến đây thì Phạm Nhất Minh đã chọn Hồ Quang Mạnh không chút do dự.
Bây giờ, bầu trời đã tối sầm lại.
Hồ Quang Mạnh ở dưới chân núi, cách đó năm trăm mét, với sự bao phủ của rừng rậm núi đá, hắn ta không thể nhìn thấy bằng mắt thường kết quả của trận chiến trong Nghĩa trang Lăng Vĩnh An được.
Chỉ có thể nhìn thấy ngọn lửa ở khắp mọi nơi, bụi bay đầy trời.
Sau khi tiếng trống ngừng đánh, tay vẫy cờ trắng thì trận đấu kết thúc. Hồ Quang Mạnh đứng dưới chân núi chờ đợi. Không đợi được Hoắc Đình Kiên trở về, nhận thấy tình hình không ổn, nhưng cũng không dám lên núi kiểm tra, nên việc đầu tiên là gọi điện thoại cho Phạm Nhất Minh.
Sau đó, hắn ta muốn lái xe rời đi thì lại không may đụng phải Tống Kiên Phong đang lao tới. Hắn bị Tống Kiên Phong bắt được.
Cho nên có một cảnh diễn ra trước mắt...
"Cậu Tiêu, chính là hắn ta."
Tống Kiên Phong chỉ vào Hồ Quang Mạnh nói: “Tôi đã kiểm tra thông tin chi tiết của hắn ta. Họ Hồ, tên Quang Mạnh. Hắn ta là người của Phạm Nhất Minh, vì vậy không còn nghi ngờ gì nữa, tôi có thể chắc chắn rằng kẻ đứng sau vụ bắt cóc con gái anh chắc chắn là Phạm Nhất Minh!"
Sau khi người của Phạm Nhất Minh bắt được Tô An Nhiên, hắn ta mang về
biệt thự riêng của Phạm Nhất Minh. Kẻ hắc thủ đứng sau vụ bắt cóc không phải là Phạm Nhất Minh, còn có thể là ai?
Tất nhiên, Tống Kiên Phong không biết đến Hoắc Đình Kiên.
Vì vậy ông ta không biết rằng Phạm Nhất Minh đang bí mật thông đồng với nhà họ Tiêu ở thủ đô, và hắn ta cũng đang làm việc cho nhà họ Tiêu.
Thình thịch!
Hồ Quang Mạnh đi theo Phạm Nhất Minh bắt nạt người khác và làm rất nhiều điều xấu. Hắn ta là một tên côn đồ phiền phức điển hình. Ban đầu hắn ta định chết cũng không thừa nhận điều đó, nhưng sau khi nhìn thấy xác chết và máu ở khắp nơi sau lưng Tiêu Nhất Thiên, hắn sợ hãi quỳ xuống.
Chuyện gì vậy. Đã giết nhiều người như thế này sao?
Cảnh tượng đẫm máu trước mắt, dưới màn đêm bao phủ càng thêm ảm đạm, có thể làm chấn động tâm hồn người khác. Hồ Quang Mạnh trợn to hai mắt, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, tim đập nhanh rồi sau đó lại càng nhanh hơn, nhanh như tiếng trống đánh, hắn ta thấy tim mình như muốn nhảy lên cổ họng.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy xác của Hoắc Đình Kiên...
Ông Hoắc cũng chết rồi?
Hơn nữa, đầu ông ta bị chặt bằng đao, cơ thể bị phân ra?
Thật tàn nhẫn?
Mẹ ơi!
Chuyện mẹ gì đang xảy ra thế này!
Chửi bao nhiêu cũng không đủ để diễn tả sự kinh hãi và bàng hoàng trong lòng Hồ Quang Mạnh lúc này, hắn vốn tưởng rằng cảnh chiến đấu sẽ rất thê thảm, nhưng không ngờ lại thê thảm đến mức như vậy!
Hắn ta nghĩ rằng nếu Hoắc Đình Kiên thất thủ thì có thể ông ta sẽ chết, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng ông ta lại chết thảm thương như vậy!
"Tôi hỏi, anh trả lời."
Tiêu Nhất Thiên nhìn xuống Hồ Quang Mạnh, lạnh lùng nói: “Người chỉ có một cơ hội trả lời câu hỏi, trả lời đúng thì tiếp tục, trả lời sai thì chết"
Âm thanh không lớn, nhưng lại nghe như tiếng sấm.
Hồ Quang Mạnh liếc nhìn bộ quần áo dính đầy máu của Tiêu Nhất Thiên và bảo kiếm lang đồ phát ánh sáng lạnh lẽo trong tay Tiêu Nhất Thiên, hắn ta gật đầu như giã tỏi: “Tôi chắc chắn! chắc chắn sẽ nói những gì tôi biết, không giấu giếm bất cứ điều gì!"
Trước những lời lẽ đe dọa về cái chết của mình, cái gọi là lòng trung thành của hắn ta với Phạm Nhất Minh cũng chỉ là một trò đùa.
"Có phải Tô An Nhiên đang bị nhốt lại biệt thự An Vượng không?"
"Phải!"
"Phạm Nhất Minh chỉ đạo anh làm phải không?"
"Phải!"
"Phạm Đức Thành có biết không?"
“Không biết."
Hồ Quang Mạnh lắc đầu và nói thật: “Cậu chủ Phạm đã nhận ra chiếc thẻ tín dụng đen mà mà anh Tiêu sử dụng tại Ruiding Mall vào chiều hôm qua. Sau khi trở về, anh ấy đã yêu cầu ông chủ Phạm bàn biện pháp đối phó, nhưng hai người họ có bất đồng..."
Hồ Quang Mạnh đã nói tất cả những gì hắn ta biết.
May mắn thay, hắn ta là thân tín của Phạm Nhất Minh nên biết được nhiều
việc.
Những gì anh ta nói hoàn toàn giống với suy đoán của Tiêu Nhất Thiên.
Sau đó, Tiêu Nhất Thiên quay đầu nhìn Tổng Kiên Phong dặn dò: "Có ba
chuyện."
"Đầu tiên, để người của ông dọn dẹp ở đây, chặn tin tức, và đừng gây ra sự hoảng loạn không cần thiết ở thành phố Hải Phòng."
"Thứ hai, tìm một lý do thích hợp cho cái chết của những người đó, đồng
thời chuyển giao tất cả tài sản và sản nghiệp của ba gia tộc lớn cho nhà họ Đỗ và trả lại tài sản cho chủ sở hữu ban đầu trong vòng ba ngày."
"Thứ ba, tôi sẽ làm thêm một số việc. Tôi sẽ giết một số người. Nói với những người đang ở lại biệt thự An Vượng, hãy ở ngoài cửa, đừng đi vào, và đừng để ý đến những gì xảy ra trong biệt thự."
Tống Kiên Phong nghe xong từng từ khiến khóe miệng ông co giật kịch
liệt.
Lại muốn giết người?
Bây giờ, sau khi xác nhận kẻ đứng sau vụ bắt cóc Tô An Nhiên, Tống Kiên Phong chắc chắn đã biết Tiêu Nhất Thiên định làm gì và định giết ai, vì vậy ông ta chỉ có thể gật đầu nói: "Xin cậu Tiêu cứ yên tâm. Để đó cho tôi."
Sau đó ông ta chỉ vào Hồ Quang Mạnh và hỏi: "Cậu định giải quyết cậu này thế nào?"
Da đầu Hồ Quang Mạnh đột nhiên muốn nổ tung, hắn ta đang định cầu xin thì chỉ nghe thấy Tiêu Nhất Thiên hỏi: “Ngươi có biết chính xác vị trí giam giữ Tô An Nhiên không?"
"Biết! Tôi biết!"
Hồ Quang Mạnh vội vàng gật đầu, nhưng hình như chợt nghĩ tới việc gì đó, sau đó do dự: “Nhưng mà..."
“Vừa nãy tôi thấy tình hình không ổn nên đã gọi điện cho cậu chủ Phạm và nói với anh ấy rằng ông Hoắc có thể bị giết rồi. Bây giờ tôi không chắc nữa, cậu chủ anh ta..."
"Anh ấy trốn đi, hoặc có thể là chuyển đã chuyền đứa bé đi nơi khác."
Đồng tử của Tiêu Nhất Thiên co rút đột ngột.
"Đi!"
Tiêu Nhất Thiên vươn tay nắm lấy cánh tay Hồ Quang Mạnh, nhấc hắn ta lên như cách một con gà, sau đó cả người biến thành dư ảnh. Anh ta biến mất
trong nháy mắt chỉ còn nghe thấy tiếng gió rít.
Tống Kiên Phong và những người khác đều sững sờ.
Bầu trời quá tối, bóng dáng của Tiêu Nhất Thiên hòa vào trong màn đêm. Khoảng mười giây sau, mọi người mở to hai mắt nhìn không còn nhìn thấy hình bóng của anh. Đèn của chiếc xe dưới chân núi đột nhiên bật sáng, quay đầu xe rồi nhanh chóng rời đi, lúc đó bọn họ mới nhận ra Tiêu Nhất Thiên đã xuống đến chân núi.
"Nhanh quá?"
Tống Kiên Phong trong lòng lo sợ, tự nhủ anh ta quả thật là người có chiếc thẻ VIP đen của Ngân hàng thế giới, thực lực của hắn quả thực đáng sợ.
"Cục trưởng Tống, cái này."
Các nhân viên cảnh sát đi sau nhìn nhau, sững sờ, có vài lời muốn nói và một số câu hỏi muốn hỏi, nhưng tất cả đều không dám.
Thái độ của Tống Kiên Phong đối với Tiêu Nhất Thiên quá kỳ lạ!
"Im lặng!"
Tống Kiên Phong quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ, lập tức lấy lại khí chất uy nghiêm thường ngày, lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ, cậu Tiêu cũng giống như các cậu, cũng giống như ta. Là một nhân vật lớn mà tất cả chúng ta đều không có khả năng quấy rầy cậu ấy!"
"Bất kể cậu ấy đã làm gì, và cũng không cần biết cậu ấy sẽ làm gì tiếp theo, hãy ngậm miệng, nhắm mắt đưa tai và coi như chưa nghe, chưa thấy gì. Đừng nói bất kì điều gì, cũng đừng hỏi!"
"Nếu không, họa sẽ từ miệng mà ra, ông trời cũng sẽ không thể bảo vệ được các cậu!"
Giọng nói sôi sục, âm điệu nặng nề vô cùng!
Hoàn toàn không có một chút đùa giỡn nào cả!
Đó là chưa kể đến việc mỗi người nhân viên cảnh sát đều im lặng và mặt đầy sự kinh ngạc nhờ vực. Ngay cả Hàn Tam Điều và những người khác trong nghĩa trang cũng cảm thấy khó tin khi nghe điều đó, họ tự nghĩ rằng đường là cục trưởng Cục Công an thủ đô Hải Phòng cũng cúi đầu khi nhìn thấy anh Tiêu và nghe theo chỉ thị của anh ta. Chẳng lẽ Tiêu Nhất Thiên không chỉ có
sức chiến đấu đáng kinh ngạc mà còn nắm giữ quyền lực to lớn?
Khi nghĩ rằng bản thân được đi theo một người sếp tuyệt vời như vậy, họ
rất vui mừng...
Buổi tối, sáu giờ mười lăm phút.
Cổng biệt thự An Vượng đang mở, có hai vệ sĩ mặc áo đen canh cửa, ở con đường đối diện cũng có hai cảnh sát mặc thường phục đang quan sát.
Ban đầu mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.
Cho đến khi một chiếc Mulsanne Bentley màu đen rú lên dừng lại trên đường cách cánh cổng không xa, cửa xe mở ra, Tiêu Nhất Thiên xách Hồ Quang Mạnh ra. Cậu ta rụt cổ sợ hãi nói: “cậu chủ Tiêu, có cần tôi..."
"Không cần!"
Một tay nắm giữ Hồ Quang Mạnh, Tiêu Nhất Thiên lần nữa lại hóa thành dư ảnh, biến mất tại đó. Bọn họ tiến vào từ cửa chính của biệt thự An Vượng, trong nháy mắt đã ở trong biệt thự.
Hai vệ sĩ mặc áo đen canh cửa chỉ cảm thấy như có một cơn gió thổi qua, hất tóc mái ở trước trán, một trong những vệ sĩ mặc áo đen nhìn lên trời, tự hỏi: “Có phải là gió thổi không?"
"Hình như vậy."
Vệ sĩ áo đen kia gật đầu.
Vệ sĩ áo đen lại nhìn những cây xanh bên đường: “Vậy cái cây đằng kia
sao không nhúc nhích nhi?"
"Cơn gió thoảng đấy"
Một vệ sĩ mặc áo đen khác thản nhiên nói: “Chỉ là cơn gió thoảng qua
nhanh thôi."
Hoàn toàn không có sự tồn tại nào của Tiêu Nhất Thiên được phát hiện.
Bên cạnh con đường bên kia. Một nhân viên cảnh sát mặc thường phục nhìn chằm chằm cửa biệt thự không liếc mắt một cái, đưa tay ra dụi dụi mắt,
cau mày nói: “Vừa rồi có thấy có người đi vào không?"
Sói Vương Bất Bại)
"Có ai đâu?"
Một cảnh sát mặc thường phục khác trợn mắt nói: "Cậu trẻ tuổi, cậu có bị lóa mắt không vậy?"
"Hình như tôi vừa nhìn thấy một bóng đen, thoắt cái không thấy đâu nữa."
"Bóng đen? Ma chăng?"
"Tôi không nhìn rõ."
"May mắn là cậu không nhìn rõ. Chứ nếu thanh niên trẻ tuổi như cậu thực sự có thể nhìn thấy ma thì điều đó có nghĩa là bệnh về mắt của cậu với thu nhập một năm cũng không thể chữa khỏi đâu."
Sự đề phòng của họ cũng đã thất bại rồi!
Tại thời điểm đó.
Trong biệt thự An Vượng, Tiêu Nhất Thiên dừng lại, đặt Hồ Quang Mạnh xuống, lạnh lùng nói: "Anh dẫn đường đi trước."
"Được! Được Được Được!"
Hồ Quang Mạnh khẽ nuốt nước bọt. Bị Tiêu Nhất Thiên xách bay từ trên núi xuống dưới núi, rồi từ ngoài biệt thự “dịch chuyển" vào trong biệt thự, cậu ta gần như tê dại rồi. Trong biệt thự có rất nhiều người, nhưng Hồ Quang Mạnh đã thông thuộc
đường nên dễ dàng tránh được vệ sĩ. Cậu ta dẫn Tiêu Nhất Thiên vào tầng
hầm của một trong những tòa nhà ba tầng.
Ánh đèn chiếu sáng trong phòng trưng bày ở tầng hầm.
Sau khi rẽ hai lần, Hồ Quang Mạnh dừng lại ở cửa của một trong những căn phòng. Hắn ta chỉ vào cửa và nói: “Anh Tiêu, con gái của anh luôn bị giam giữ trong phòng này từ khi chúng tôi bắt cóc trở về. Cậu chủ Phạm và ông Hoắc đều không cho bất cứ người nào lại gần."
"Đây là phòng bảo vệ của cậu chủ Phạm. Cánh cửa được thiết kế rất đặc biệt. Nếu không có chìa khóa, tôi s..."
«Sói Vương Bất Bại)
Cửa đặc biệt, chìa khóa đặc biệt.
Không có chìa khóa thì không mở được cửa.
Tiêu Nhất Thiên không để ý tới hắn, trực tiếp duỗi tay phải ấn vào vị trí khóa cửa, một nguồn năng lượng bí mật bùng phát, anh mạnh bạo đẩy về phía trước, kèm theo tiếng răng rắc, cửa phòng an toàn lập tức đã được mở.
Chuyện gì thế này?
Trái tim Hồ Quang Mạnh run lên dữ dội, mẹ ơi, còn có chuyện này sao?
Đây là mở cửa hay là tát vào bản mặt tôi?
Trong khi cậu ta còn chưa hết bàng hoàng, Tiêu Nhất Thiên đã lập tức xông vào phòng bảo hiểm...