Sói Vương Bất Bại

Chương 87: Hoắc Đình Kiên xuất hiện, cao thủ ám kình




Máu bắn tung tóe trên không trung, bắn khắp mặt, khắp người những tên

vệ sĩ áo đen, như một cơn mưa máu, khắp nơi sặc mùi tanh.

Cảnh tượng này, đủ để khiến người ta kinh hãi!

Còn ai nữa?

Cảnh tượng quen thuộc này thật khiếp sợ, sự hung hãn tàn bạo của Tiêu Nhất Thiên đã đập tan hoàn toàn sự tham lam của đấm vệ sĩ áo đen, như Tiêu Nhất Thiên vừa mới nói, tiền, ba gia tộc lớn đều có.

Tôi cũng có!

Chỉ là, các người có bản lĩnh đến lấy sao?

Có thể kiếm được sao?

Người chết, như đèn tắt!

Ánh mắt mọi người tập trung trên người Tiêu Nhất Thiên, dần dần, chuyển xuống nhìn vào thanh kiếm trên tay anh, cho đến lúc này, họ mới phát

hiện, thanh kiếm này hình như...

Có gì đó kỳ lạ!

Vừa rồi, hơn hai mươi tên vệ sĩ bị chém bay đầu cùng một lúc. Người Tiêu Nhất Thiên đã dính máu đỏ thẫm, nhưng thanh kiếm vẫn sạch sẽ như cũ,

không một vệt máu!

Cái này, cái...sao có thể?

(Sói Vương Bất Bại)

Máu?

Uống máu, hình như, thật sự là uống máu!

Cảnh tượng này, thật kỳ dị!

Kỳ dị đến mức khó tin, có cảm giác như gặp quỷ, nhất là trong thời khắc

khủng khiếp thế này!

"Anh ta không phải người! Là quỷ! Thanh kiếm trên tay anh ta có thể uống

máu, là thanh kiếm uống máu người!"

Đột nhiên, không khí tĩnh lặng bị phá vỡ, trong đám người, không biết là ai hét lên một tiếng, quay người đi, hốt hoảng bỏ chạy.

Sau đó, người thứ hai, thứ ba, thứ tư...

Đám vệ sĩ áo đen còn lại suy sụp tinh thần, còn đâu dũng khí để khô máu

với Tiêu Nhất Thiên đến cùng?

Khô máu?

Tính mạng quan trọng!

Gần trăm người còn lại, bị đánh tơi bời không còn manh giáp, bỏ chạy như ong vỡ tổ, lúc xuất quân ing mãnh bao nhiêu, giờ bỏ chạy thảm hại bấy

nhiêu!

"Đừng! Đừng chạy!"

Lưu Thanh Chánh vội vã ngăn cản: “Mấy người đừng chạy! Giữ anh ta lại!

Giữ lại!"

"Chỉ cần các người giữ được anh ta. Ông đây sẽ cho tiền!"

Tuy nhiên, không ai quan tâm!

Tiêu Nhất Thiên cầm thanh kiếm, sải bước đến chỗ đám người Lưu Thanh

Chánh.

Mặt chúng xanh lét!

"Chạy mau!"

Trần Nhân Trung nhận thức được đại sự không thành, dứt khoát, quay

người bỏ chạy cùng đám vệ sĩ áo đen, dù gì, trong nghĩa trang Lăng Vĩnh An lúc này chỉ còn con trai của Lưu Thanh Chánh là Lưu Tử Phi và con trai của Trương Phong Lâm là Trương Phi Long, nhưng không hề có con trai của Trần Nhân Trung là Trần Thiếu Huy.

Vì vậy, ông ta cũng không còn lý do gì để ở lại chờ chết!

"Tên họ Trần kia! Mẹ nó..."

Lưu Thanh Chánh và Trương Phong Lâm nhìn thấy cảnh đó, lập tức phát điên, chúng đã nghi ngờ Trần Nhân Trung từ đầu, giờ thì hay rồi, lúc gặp nguy hiểm, tên khốn Trần Nhân Trung lại bỏ chạy nhanh hơn ai hết.

Bóng đen chợt xuất hiện!

Trần Nhân Trung vừa chạy được hơn chục mét, liền bị Tiêu Nhất Thiên chặn lại, thanh kiếm sắc bén đặt ngang cổ Trần Nhân Trung, Tiêu Nhất Thiên hừm một tiếng: “Muốn chạy? Tôi cho phép ông chạy sao?"

Phịch!

Chân Trần Nhân Trung mềm nhũn, quỳ xuống bãi cỏ.

Tiêu Nhất Thiên một tay nắm cổ áo của ông ta, nhẹ nhàng nhấc lên, như xách một con gà, kéo ông ta trở lại chỗ Lưu Thanh Chánh và Trương Phong Lâm, ném anh ta xuống đất, trầm giọng nói: "Ba người các ông, cấu kết với nhà họ Tiêu ở thủ đô, khiến tôi phải vào tù, mẹ tôi chết thảm, chiếm hết gia tài nhà họ Đỗ, mưu sát cả nhà bác tôi..."

"Chết không hết tội!"

"Ngày hôm nay cuối cùng cũng đến, các người đừng hòng chạy thoát!"

Âm thanh không dứt, phẫn nộ ngập trời!

Lưu Thanh Chánh và Trương Thanh Phong lúc thấy Tiêu Nhất Thiên bắt được Trần Nhân Trung rất sảng khoái, nhưng khi nghe Nhất Thiên nói, bọn chúng lập tức xám mặt, hết hy vọng sống.

Thình thịch! Thình thịch!

Không nói một lời, quỳ trước mặt Nhất Thiên.

(Sói Vương Bất Bại)

"Cậu chủ Tiêu!"

Lưu Thanh Chánh xin tha mạng: “Chuyện của năm năm trước, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ, là nhà họ Tiêu! Là nhà họ Tiêu đã sai khiến chúng tôi, sai

chúng tôi hãm hại cậu..."

"Đúng, đúng, đúng, là âm mưu của nhà họ Tiêu!"

Trương Thanh Phong cũng nói theo: "Cậu chủ Tiêu là người rõ nhất, ông cụ Tiêu đột nhiên qua đời, bà cụ Tiêu một tay nắm quyền, bà ta không thuận mắt với mẹ của cậu, chuyện hãm hại mẹ cậu cũng là chuyện sớm muộn!"

"Mệnh lệnh nhà họ Tiêu, chúng tôi không dám làm trái!"

“Còn nữa, theo tôi được biết, nhà họ Tiêu không chỉ tìm ba người chúng tôi, còn tìm người khác nữa, chuyện này nếu chúng tôi không đồng ý, chúng tôi không làm, sẽ có người khác làm..."

Vậy có nghĩa là, chúng tôi vô tội!

Chúng tôi là bất đắc dĩ!

Đều do nhà họ Tiêu đe dọa dụ dỗ!

Đều là vì muốn được sống!

Nếu mẹ của cậu không chết, chúng tôi cũng không sống nổi!

Muốn sống phải không?

Nói rất có lý, còn nữa, một bên nói, một bên xin tha mạng, Lưu Thanh Chánh và Trương Lâm Phong còn thầm đếm thời gian, một giây, hai giây, năm

giây...tám giây

Nửa phút rồi!

Hoắc Đình Kiên vừa nói trên điện thoại. Năm phút nữa anh ta sẽ đến, bây giờ qua ba bốn phút rồi, chỉ cần có thể chờ đến lúc Hoắc Đình Kiên xuất hiện, chúng ta có thể lật ngược thế cờ.

Đúng vậy, còn có thế chuyển bại thành thắng!

Nam tử hán, đại trượng phu, biết nhu biết cương, loại người để tiện như Lưu Thanh Chánh và Trương Lâm Phong, trong mắt họ không có chính nghĩa,

(Sói Vương Bất Bại)

chỉ có lợi ích!

Chỉ cần có lợi cho bản thân, có thể được sống, hèn một chút thì có làm

Quỳ một chút thì có làm sao?

Ai có thể cười đến cuối cùng, ai có thể là người thật sự chiến thắng!

Thắng làm vua!

Diễn biến ra sao, không quan trọng!

"Không phải sao?"

Tiêu Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng: "Tôi chỉ nhìn các ông làm, chứ không

phải lời các ngươi nói"

"Nếu như các ông không làm, có thể người khác sẽ làm, nhưng các người

đã làm rồi!"

"Đã làm thì phải trả giá!"

Nhất Thiên không ngu, anh đương nhiên biết hai tên này đang cố tình kéo dài thời gian, nhưng mà, anh cũng không quan tâm, anh cũng muốn chờ người nhà họ Tiêu xuất hiện.

Anh cũng chưa có ý định giết đám người Lưu Thanh Chánh kia.

"Chúng tôi sai rồi!"

Lưu Thanh Chánh dập đầu vái lạy: "Xin Cậu chủ Tiêu tha mạng, cho chúng tôi một cơ hội chuộc tội, chúng tôi nhất định sẽ thay đổi, lấy công chuộc tội, chúng tôi sẽ trả hết gấp đôi cho nhà họ Đỗ..."

"Chỉ cần Cậu chủ Tiêu tha cho chúng tôi mạng chó này, từ nay v về sau, chúng tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đỗ và Đỗ Tuyết Mai, thay họ chăm sóc các cụ để chuộc tội!"

Vì được sống, đường đường là gia chủ ba gia tộc lớn, mà bây giờ đây

không khác gì một con chó, vứt bỏ hoàn toàn tôn nghiêm! Trước đó khí thế ra sao, giờ hoàn toàn như hai người khác nhau!

(Sói Vương Bất Bại)

"Đến trước mộ mẹ tôi, sám hối đi!"

Tiêu Nhất Thiên hừ lạnh.

Nghe vậy, đám người Lưu Thanh Chánh lập tức hớn hở, nhấc người gật đầu lia lịa: “Phải phải phải, chúng tôi đi ngay bây giờ!"

Đám người tranh nhau chạy đến trước mộ của Đỗ Thanh Trúc!

Lúc này, trước mộ Đỗ Thanh Trúc là Trương Phi Long và Lưu Tử Quang, sớm đã bị sự tàn bạo hung hãn của Tiêu Nhất Thiên dọa cho kinh hãi, mặt cắt không còn một giọt máu.

Cả đám người hồn xiêu phách lạc, tê liệt toàn thân!

Vệ sĩ của ba gia tộc lớn, công phu hoàn toàn không hề yếu, bình thường đều lấy một địch mười, đó là điều mà Trương Phi Long và Lưu Tử Quang đều biết rõ.

Nhưng đối mặt với Tiêu Nhất Thiên Lúc này, hơn một trăm tên vệ sĩ, đừng nói hạ gục được Nhất Thiên, đến chạm vào người anh đã là điều không thể rồi!

Trong nháy mắt, hơn hai mươi tên vệ sĩ đã gục dưới thanh kiếm của Tiêu Nhất Thiên.

Lưu Thanh Chánh khoanh tay bó gối, quỳ dưới chân Nhất Thiên xin tha, bọn họ, sống thế nào được nữa?

"Tên chết tiệt ấy sao không la lên?"

"Hå?"

"La lên! La lên đi! Chẳng phải ông rất to mồm sao, chẳng phải muốn giết anh Tiêu sao? Ông đây đã sớm nói, anh Tiêu muốn giết ba gia tộc lớn của các người, bất cứ lúc nào cũng có thể!"

Hoàn toàn ngược lại!

Sau cú sốc lớn, đám người kia lại kinh ngạc, máu gà vừa nguội bớt đột

ngột lại dâng trào hừng hực.

Toàn thân nổi da gà, nhiệt huyết cuồn cuộn, tưởng chừng như còn dữ dội

(Sói Vương Bất Bại)

hơn so với việc tự mình ra trận giết kẻ thù.

Đúng là quá khủng khiếp!

Trong mắt bọn họ, sức mạnh của Tiêu Nhất Thiên trong trận đấu vừa rồi quả thật là khí phách ngút trời, sức mạnh vô song!

Nếu mà lúc trước nói chúng quy phục Tiêu Nhất Thiên, thâm tâm họ vẫn có chút không cam chịu, nhưng từ giây phút này trở đi, họ thực sự phục rồi!

Bị thực lực và tính cách của Tiêu Nhất Thiên làm cho phục hoàn toàn!

Đồng thời họ cũng quyết tâm, sau này, dù có phải lao vào dầu sôi lửa bỏng, đi theo một ông chủ tuyệt vời như Nhất Thiên, cũng xem như là chuyện tốt, phúc khí tám đời.

"Nhanh tay lên!"

Đám người Lưu Thanh Chánh vừa đi tới nghĩa trang Lăng Vĩnh An, liền bị mấy tên tóc vàng lôi đi, ấn ngã xuống trước mộ Đỗ Thanh Trúc: "Nhanh lên lũ thối thây! Anh Tiêu cho các người cơ hội để sám hối đấy, đó là vì Anh Tiêu nhân từ, đừng có mà vô liêm si!"

"Chó chết ba gia tộc lớn, tôi nguyền rủa!"

Đám người tóc vàng kia cậy mình là em của Tiêu Nhất Chiến, ngạo mạn ức hiếp người, bộ dạng rất đắc ý, ngày trước, chúng căn bản không có tư cách nói chuyện với đám người Lưu Thanh Chánh, bây giờ thì sao, giẫm đạp đám người đó dưới chân mình.

Cái cảm giác hả hê này, thật khó có thể hình dung, chỉ có thể nói là: Mẹ nó thích chết đi mất!

Mặt khác, Tiêu Nhất Thiên vẫn một mình đứng trước cồng nghĩa trang, có chiếc ô tô Mulsanne Bentley của Tiêu Nhất Thiên, Mercedes, BMW của đám người Lưu Thanh Chánh, những chiếc xe loại lớn của đám vệ sĩ áo đen.

Đám vệ sĩ áo đen quá nửa sau khi bỏ chạy xuống núi, tranh nhau lên xe

rời đi.

Nhìn chằm chằm những chiếc xe đó, trong chốc lát, con người của Tiêu Nhất đột nhiên nheo lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm một bên chiếc

Mercedes-Benz màu đen, trong lòng khẽ nhúc nhích.

Trực giác nói với anh, trên chiếc xe đ, có người!

Cùng lúc đó!

Trên một sườn núi khác cách Nghĩa trang Lăng Vĩnh An khoảng ba trăm mét, có hai nhân vật quen thuộc đứng sừng sững, đó là Phạm Đức Thành, người giàu nhất Thành phố Hải Phòng, và một ông lão lưng gù. Bác Phúc!

Chứng kiến cảnh tượng thê thảm vừa rồi, mặc dù khoảng cách tương đối xa, cho dù là người giàu có nhất Thành phố Hải Phòng, tài giỏi mấy, Phạm Đức Thành tim vẫn không ngừng dập dòn, thầm gào thét.

Sự quyết liệt, quyết đoán và sức chiến đấu của Tiêu Nhất Thiên vượt xa mong đợi trước đó của anh!

"Bác Phúc, sao vậy?"

Quay đầu nhìn Bác Phúc bên cạnh, Phạm Đức Thành hỏi, võ thuật của Bác Phúc ở đẳng cấp rất cao, có một số chuyện không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng nhất định không thoát khỏi tầm mắt của Bác Phúc.

Bác Phúc nghiêm mặt nói: "Thanh kiếm cuối cùng hẳn là không phải do một cao thủ ám cảnh làm! Hơn nữa, thanh bảo vật trong tay hắn cực kỳ sát khí. Là ma khí. Dưới nhát kiếm này, phải có hơn vạn linh hồn!"

"O?"

Phạm Đức Thành giật mình, hiển nhiên có chút kinh ngạc, nhíu mày nói: "Cao thủ ám cảnh? Không phải là cùng đẳng cấp với ông sao?"

"Chính xác!"

Bác Phúc nặng nề gật đầu.

Giống nhau, cũng không giống nhau!

Giống nhau là Bác Phúc và Tiêu Nhất Thiên đều là cao thủ ám cảnh, nhưng khác biệt là Bác Phúc đã hơn sáu mươi tuổi, mà Tiêu Nhất Thiên mới chỉ ở độ tuổi hai mươi. Một cao thủ cao thủ ám cảnh trẻ tuổi như vậy thật sự

là rất hiếm!

Sói Vương Bất Bại)

Tương lai là vô hạn!

Mặc dù, Phạm Đức Thành là một doanh nhân và không biết một chút võ thuật nào, nhưng từ vẻ mặt nghiêm nghị của Bác Phúc lúc này và sự hiểu biết của anh ấy về sức mạnh của Bác Phúc, anh ấy tự nhiên hiểu được ý nghĩa thực sự của từ “Cao thủ ám cảnh."

Sau một lúc im lặng, Phạm Đức Thành đột nhiên hỏi: "Bác Phúc, nếu để ông đấu với hắn thì ai mạnh ai yếu?"

"Điều này..."

Bác Phúc do dự hết lần này tới lần khác, cuối cùng trầm giọng nói: “Chỉ dựa vào sức mạnh mà hắn ta vừa thể hiện, tôi nắm chắc bảy mươi phần trăm tằng tôi có thể đánh bại hắn."

“Nhưng..."

Nhưng sao?" Phạm Đức Thành tỏ vẻ tò mò.

Bác Phúc lắc đầu nói: "Nếu như cảm giác của tôi không sai, hắn vừa mới chiến đấu với vệ sĩ của ba gia tộc lớn, một địch một trăm. Cảnh tượng có vẻ bi thảm. Tuy nhiên, dường như hắn vẫn còn dè dặt, không dùng hết sức lực "

"Ồ?"

Phạm Đức Thành lại sửng sốt: "Ý của ông là một trăm kẻ địch không đủ để bộc lộ toàn bộ sức mạnh của hắn?"

Nếu thực sự là như vậy thì khủng khiếp!

Tiêu Nhất Thiên dè dặt như vậy, mà Bác Phúc chỉ có cơ hội thắng bảy phần. Nếu Tiêu Nhất Thiên dùng toàn bộ sức lực thì sao?

Không lẽ nào, mạnh như Bác Phúc, cũng đánh không lại Tiêu Nhất Thiên?

Lúc này, Bác Phúc nhận ra bộ dạng khác lạ của Tiêu Nhất Thiên, thế là nhìn theo ánh mắt của Nhất Thiên. Từ xa nhìn xuống chân núi, ánh mắt khó hiểu của người cũng dán chặt vào chiếc Mercedes màu đen.

Một lúc sau, nhìn về phía Phạm Đức Thành chỉ: "Trời di, ông nhìn xem. Chắc là của Nhà họ Tiêu ở thủ đô đến!"

Phạm Đức Thành lập tức xoay người lấy ra một cái kính viễn vọng từ thắt 14:00

lưng đã chuẩn bị trước nhìn về phía chân núi, hắn không có thực lực của Tiêu Nhất Thiên và Bác Phúc, cũng không có nhãn lực như họ.

Ở khoảng cách này, ông ta không thể nhìn rõ bằng mắt thường.

Dưới cái nhìn của ba người, sau khi tất cả những vệ sĩ áo đen xuống núi đã rời đi, cuối cùng, cửa khoang sau của chiếc Mercedes-Benz màu đen từ từ được đẩy ra, và một bóng người vạm vỡ từ trong xe bước ra.

Đó là Hoắc Đình Kiên!