Sói Vương Bất Bại

Chương 84: Mẹ! Con trai bất hiếu! Mô của Đỗ Thanh Trúc!




Tô Tử Lam thậm chí đang nghĩ: Tiêu Nhất Thiên ban đầu phải ngồi tù vì phạm tội hiếp dâm nên bây giờ về mặt tình cảm chắc hẳn rất kì quái, và lại bây giờ mình đã đính hôn với anh liệu các cô gái thích anh trước kia sẽ vì nghe tin này mà tìm đến tận cửa không?

Đáng hận!

Trong lòng thầm mặc nhận đã mắng Tiêu Nhất Thiên vài câu, Tô Nhất Lam vò đầu đứng dậy "Tôi đi xem thế nào"

Lý Nghiên Phi cười, đứng dậy nói: “Để tôi đi với Chủ tịch Tô."

"Không cần đâu!" Tô Tử Lam lắc đầu: "Việc riêng của tôi, tôi có thể tự mình giải quyết."

Nếu thật sự giống với suy nghĩ của cô, việc mất mặt này Tô Tử Lam đương nhiên không muốn bị người khác nhìn thấy.

"Nhưng tôi là thư ký của Chủ tịch Tô." Lý Nghiên Phi cười nói: “Buổi sáng tôi đã nói rồi, không kể việc lớn hay việc nhỏ, chuyện công hay chuyện tư, chỉ cần là việc có liên qua đến Chủ tịch Tô thì có liên quan tới tôi, với tôi mà nói những việc này tôi đều phải biết."

"Cô."

Tô Tử Lam nhìn chằm chằm vào Lý Nghiên Phi, trong lòng thầm nghĩ: "Thư ký? Cô vẫn biết cô chỉ là thư ký à? Có thư ký nào nói chuyện với sếp như vậy không? Nghe còn oai hơn cả tôi. Chức chủ tịch này tôi nhường cô lên làm

luôn đi...."

"Chủ tịch Tô, xin cô đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi."

Lý Nghiên Phi không ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra sự bất mãn của Tô Tư Lam. Nhưng cô ta vẫn giữ nguyên nụ cười giải thich: "Không kể thời gian, không kể trường hợp, giải quyết tất cả những vấn đề phát sinh mọi lúc mọi nơi, tận lực bảo vệ an toàn cho chủ tịch Tô, tất cả những việc này là chủ tịch Đoàn đã giao phó. Tôi cũng chỉ phụng mệnh hành sự, xin chủ tịch Tô hiểu cho."

Phụng mệnh hành sự!

Lại là phụng mệnh hành sự!

Tô Tử Lam bây giờ càng hoài nghi động cơ của Đoàn gia. Trên đời này không chiếc bánh từ trên trời rơi ng, cũng sẽ không có bữa cơm nào là miễn phí, xem ra Đoàn gia để cô tiếp nhận chức tổng giám đốc này không phải đang giúp cô mà là đang lợi dụng cô.

Bảo vệ cô sao? Sự bảo vệ thái quá của Lý Nghiên Phi làm cho cô có cảm giác như đang bị giám sát. Cảm giác này thật sự khó chịu.

"Tùy cô!"

Hừ lạnh một tiếng, Tô Tử Lam xoay người rời đi, Lý Nghiên Phi lập tức

theo sau.

Hai người đi đến chỗ tập đoàn Tô Doãn đang xây dựng, trên quảng trường nhỏ bên ngoài tòa nhà, cô nhìn thấy Lý Nghiên Phi nói chuyện với mấy người phụ nữ, còn có cả chiếc Bnetly.

Không nằm ngoài dự đoán, những người phụ nữ này Tô Tử Lam một người cũng không quen biết. Thậm chí chiếc Bently này cũng là lần đầu nhìn thấy, căn bản không giống với chiếc hôm trước, đây không phải chiếc mà Tiêu Nhất Thiên mua hôm qua!

Chiếc của Tiêu Nhất Thiên là màu đen sáng loáng như đá quý, còn chiếc này lại là màu bạc.

"Cô là ai?" Tô Tử Lam mặt đầy nghi vấn bước đến.

"Cô chính là vị hôn phu của anh Tiêu, cô Tô Tử Lam nhỉ?"

Người phụ nữ kia nhìn cô, tỉ mỉ đánh giá Tô Tử Lam, rồi nở nụ cười đưa tay: "Xin chào cô Tô, chúng tôi là nhân viên bán hàng của Bently 4S, tôi họ Lý là quản lý của cửa hàng, hai người bọn họ là nhân viên của cửa hàng."

“Xin chào"

Tô Tử Lam lễ phép bắt tay quản lý Lý, xem ra những cô gái này không phải “nợ đào hoa" lúc trước của Tiêu Nhất Thiên, điều này khiến cô an tâm phần nào, cô hỏi: “Các cô đến tìm tôi là có việc gì à?"

Không biết có phải do bản thân đa nghi, Tô Tử Lam luôn cảm thấy ánh mắt của quản lý Lý và hai cô nhân viên đằng sau nhìn mình rất kì quái.

"Việc là thế này."

Quản lý Lý nhanh chóng giải thích: "Anh Tiêu đến cửa hàng của chúng tôi mua tặng cô một chiếc xe. Chính là chiếc Bently Mursam màu bạc này, bảo chúng tôi mang đến đây cho cô, bây giờ cần mượn chứng minh thư của cô dùng một lát để xử lí một số thủ tục mua bán"

"Mua xe?"

Ngay lập tức Tô Tử Lam mở to mắt nhìn quản lý Lý, lại nhìn sang chiếc Bently Mursan bên cạnh. Hôm qua vừa mua một chiếc Bently, chiều nay lại mua thêm một chiếc? Theo cô biết, mua một chiếc Bently khoảng tầm mười tám tỷ! Đây... mua xe như đang chơi à?

"Đúng vậy." Quản lý Lý quay người, lấy tập văn kiện từ tay nữ nhân viên đằng sau đưa cho Tô Tử Lam, cười nói: “Anh Tiêu đã thay cô thanh toán rồi, cô chỉ cần kí tên vào bản hợp đồng này sau đó chúng tôi dùng chứng minh thư của cô để xử lí một chút là hoàn tất thủ tục rồi."

"Thanh toán rồi?"

Tô Tử Lam lại bất ngờ lần nữa. Một chiếc Bently có giá hai tỷ mốt, hai chiếc là bốn tỷ hai!

Tiêu Nhất Thiên, một người phạm tội hiếp dâm vừa ra tù vào hôm qua lại

lắm tiền đến vậy à?

Lúc trước cô cho rằng tiền của Tiêu Nhất Thiên là tiền mà anh có trước

khi vào tù, bây giờ cô cảm thấy không chỉ có như vậy. Hơn bốn tỷ đấy... nếu là

người bình thường e là cả đời cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Dù phản ứng của Tô Tử Lam có chậm đến mấy thì thời khắc này cô nhận ra thân thế của Tiêu Nhất Thiên không tầm thường. Thậm chí cả việc phạm tội rất có khả năng còn có ẩn tình khác. Một người tiêu tiền như nước, có thể tùy ý bỏ ra bốn tỷ để mua vui lại đi hiếp dâm người khác à?

Trong thời đại xã hội tiền bạc làm chủ như này, chỉ cần Tiêu Nhất Thiên đưa thẻ ngân hàng ra, nhẹ nhàng quẹt thẻ, chỉ sợ ngay lập tức sẽ có hàng ngàn mỹ nhân như hoa như ngọc tranh giành lao vào anh, nghĩ trăm phương ngàn kế để leo lên giường anh!

Hiếp dâm? Bây giờ nghĩ lại đúng thật là trò cười thiên hạ!

Đừng nói Tô Tử Lam, đến cả Lý Nghiên Phi đứng đằng sau Tô Tử Lam cũng bị lời nói của quản lý Lý làm kinh hãi một phen, trong lòng thầm nghĩ: thú vị rồi đấy, xem ra người chồng của Chủ tịch Tô này rất không tầm thường. Có lẽ không phải mọi sự sắp đặt của Đoàn gia đều là vì Chủ tịch Tô mà là vì đàn ông tên Tiêu Nhất Thiên kia.

"Cô Tô?" Thấy Tô Tử Lam ngần người, quản lý Lý gọi một tiếng.

Bấy giờ Tô Tử Lam mới hoàn hồn, hỏi: “Bây giờ tôi có thể trả lại hàng không?"

Hai tỷ mốt đấy, đối với một người như Tô Tử Lam mà nói thật sự quá xa xỉ,quá lãng phí. Theo dự tính của cô lúc trước, nếu mua xe thì giá cả sẽ không vượt quá một tỷ! Và lại cô với Tiêu Nhất Thiên mới quen biết hôm qua, mặc dù đã đính hôn nhưng thứ nhất là chưa đăng ký kết hôn, thứ hai là không có chút tình cảm nào, cô không muốn dùng cái danh nghĩa vợ của Tiêu Nhất Thiên mà vô cớ tiêu tiền của anh!

Hôm qua ở trung tâm thương mại, vì thay cô trút giận mà tiêu tốn gần bốn tỷ đã làm cho cô vô cùng áy náy.

"Trả hàng? Việc này..."

Quản lý Lý bất giác run tay, tập văn kiện chút nữa là rơi xuống đất, nụ cười đông cứng trên mặt ngại ngùng nói: “Tiền là do anh Tiêu đã thanh toán, nếu cô Tô muốn trả hàng trước tiên phải hỏi ý kiến của anh Tiêu, vả lại quy

trình hoàn tiền ở của hàng chúng tôi tương đối rắc rối, e là..."

Ý nghĩa hiện rõ trên mặt, không thể trả hàng! Tuyệt đối không thể trả hàng! Không dễ dàng gì mới đụng phải một đại gia chịu chi tiền như Tiêu Nhất Thiên, thu được một đơn hàng lớn như vậy, mồi ngon đang ở trước mắt, con vịt đã nấu chín đặt ở trước mắt làm sao có thể để mất đi như vậy được?

“Vậy... Vậy được rồi."

Tô Tử Lam bất lực, đưa tay cầm lấy bản hợp đồng ký tên rồi đưa chứng minh thư cho quản lý Lý. Quản lý Lý chỉ trong mười mấy phút đã nhanh chóng hoàn thành thủ tục, chỉ sợ chậm một khắc thì Tô Tử Lam lại đề nghị trả hàng.

"Cảm ơn cô Tô đã phối hợp, từ giờ chiếc xe Bently này là của cô, đây là chìa khóa xe, chúc cô và chồng cô vợ chồng hòa hợp, sớm sinh quý tử" Nói xong quay người rời đi.

Sớm sinh quý tử?

Tô Tử Lam lập tức đỏ mặt, vả lại cô phát hiện khi hai nữ trợ lí cửa hàng rời đi ánh mắt của bọn họ càng kì quái, như thể có điều gì muốn nói với cô nhưng lại không thể nói ra. Chính là như vậy, cô không thể nhìn nhầm

Vừa rời khỏi vài bước, hai cô nhân viên lập tức thì thào: "Vợ của anh Tiêu thật xinh đẹp, da trắng, lễ mạo, chân dài, đường đường là Chủ tịch Tô của Tô Thị một chút cũng không kiêu ngạo, chồng của chính mình tiêu tiền mua xe còn chế đắt muốn trả hàng..."

Đối với Tô Tử Lam hết lời khen ngợi!

"Thật đáng tiếc! Anh Tiêu mắc dù nhiều tiền nhưng lại chỉ là một củ cải trắng đa tình không thể thỏa hiệp, trong nhà có người vợ tốt như vậy vẫn ra ngoài trêu hoa ghẹo bướm, sau lưng vợ làm việc xấu, đến cả cô nhân viên bán hàng cũng không bỏ qua."

"Hừ, đàn ông bội bạc."

Đối với Tiêu Nhất Thiên mà nói, đây là lời sỉ nhục lớn! Không biết Tiêu Nhất Thiên nghe được những lời này sẽ có phản ứng gì, nghĩ đến đã thấy đáng sợ. Tiễn bọn họ rời đi, Tô Tử Lam tay cầm chiếc chìa khóa xe Bently vẫn ngẩn ngơ nửa ngày mới hoàn hồn, lấy ra chiếc điện thoại xoay người nhìn Lý

Nghiên Phi hỏi: "Tôi gọi điện thoại cho chồng mình, lẽ nào Thư ký Lý cũng muốn nghe à?"

"Chủ tịch Tô tự nhiên, tôi còn có việc, xin phép đi trước"

Lý Nghiên Phi cười gượng, ngượng ngùng quay lưng rời đi trong lòng thầm nghĩ: hôm khác nhất định phải gặp người đàn ông tên Tiêu Nhất Thiên này.

Nhận được điện thoại, Tiêu Nhất Thiên và nhóm người Hàn Tam Điều đã tới chân núi Vong Sơn. Đồi núi không quá cao khoảng nghìn mét, kế bên là lăng mộ Vĩnh An được xây dựng giữa eo núi. Đối diện là sông Thanh Hoàng, non nước hài hòa, cảnh sắc tuyệt đẹp.

"Alo, vợ à."

Tiêu Nhất Thiên tăng tốc, bỏ bọn người Hàn Tam Điều lại phía sau.

"Anh đang ở đâu?"

Từ điện thoại truyền tới giọng nói tức giận của Tô Tử Lam: "Tôi hỏi anh, tại sao buổi trưa bỏ tôi một mình, đột nhiên bỏ đi? Có phải anh đã sớm biết việc Đoàn gia mua lại tập đoàn Tô Doãn?"

"Còn có, tại sao lại mua xe cho tôi? Và lại còn là Bently đắt như vậy?"

Hàng loạt câu hỏi, như hàng loạt đạn pháo nối tiếp, Tô Tử Lam tức giận đùng đùng chất vấn Tiêu Nhất Thiên., chắc chắn Tô Tử Lam đang ôm một bụng hoài nghi

"Em là vợ anh, anh muốn mua xe cho vợ mình có vấn đề gì à?"

Tô Tử Lam đột nhiên gọi qua, không phải vì việc Tô An Nhiên mất tích, điều này làm Tiêu Nhất Thiên thở phào nhẹ nhõm. Hắn miễn cưỡng nở ra một nụ cười: “Việc của tập đoàn Tô Doãn đợi tôi trở về sẽ giải thích với cô"

"Giải thích."

Tô Tử Lam tức giận: “Vì vậy, anh đây là thừa nhận rồi phải không? Anh biết sự tình bên trong đúng không? Anh với Đoàn gia là quan hệ gì? Bọn họ đột nhiên thu mua tập đoàn Tô Doãn còn để tôi tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, có phải anh giở trò đằng sau?"

Vốn dĩ Tiêu Nhất Thiên muốn dấu Tô Tử Lam là muốn cho cô một bất ngờ, còn bây giờ cô ấy rõ ràng là bị dọa đến sợ rồi.

Cô rất thông minh, dựa vào việc Tiêu Nhất Thiên đột nhiên rời đi cộng thêm việc mua chiếc Bently đã bắt đầu hoài nghi quan hệ của Tiêu Nhất Thiên và Đoàn gia.

Xem ra không thể dấu nữa rồi....

Có điều, bây giờ chỉ còn hai mươi phút nữa là năm giờ, đại địch trước mắt, ba gia tộc lớn rất nhanh gặp mặt nhau, bây giờ căn cản không phải là thời gian để giải quyết vấn đề này. Tiêu Nhất Thiên nghiêm giọng nói: “Ở đây tín hiệu không tốt, buổi tối về sẽ cho em một câu trả lời mãn ý" Nói xong trực tiếp cúp máy.

Tô An Nhiên bị bắt cóc sống chết không rõ, Trương Phong Lâm sống chết phủ nhận, bên Tống Thanh Sơn vẫn không có chút tin tức nào truyền tới, tâm trạng bây giờ của Tiêu Nhất Thiên vô cùng hỗn độn

Nếu không tìm thấy Tô an Nhiên e là sau khi Tô Tử Lam tan làm trở về phát hiện việc Tô An Nhiên mất tích, đến lúc đó việc mà Tiêu Nhất Thiên phải giải quyết không chỉ đơn giản là việc của tập đoàn Tô Doãn.

Tô Tử Lam coi Tô An Nhiên như mạng sống! Trong mắt Tô Tử Lam, chỉ cần Tô An Nhiên bình an vui vẻ,thì tập đoàn Tô Doãn cũng chẳng đáng là gì

Rất nhanh Tiêu Nhất Thiên đã đến eo núi Vong Sơn, đứng trước lăng mộ Vĩnh An, Tiêu Nhất Thiên nghiêm trang bái lạy. Sau đó hít một hơi rồi sải bước, dùng đôi mắt sắc bén nhanh chóng đảo mắt tìm kiếm giữa hàng trăm ngôi mộ, nhìn vào từng cái một, từng tấm bia. Đột nhiên dừng mắt trên một tấm bia, trên tấm bia viết hàng chữ:phần mộ Ái nữ Đỗ Thanh Trúc! Bên trên còn có một bức ảnh của Đỗ Thanh Trúc. Tiêu Nhất Thiên vừa lướt qua, đôi mắt kiên định phút chốc trở nên buồn bã vô cùng, đồng tử thu nhỏ, mắt chuyển đỏ rồi từng giọt nước mắt cứ thế mà lăn xuống. Nhưng Tiêu Nhất Thiên vẫn cố kìm nén, tay nắm thành quyền!

Tiêu Nhất Thiên quỳ xuống, dập đầu ba cái, nghẹn ngào nói: “Mẹ! Con trai bất hiếu! Là con liên lụy đến mẹ!"

"Mẹ! Con trai bất hiếu! Bây giờ mới đến thăm mẹ."

"Mẹ! Con trai bất hiếu! Thù này của mẹ, con sẽ giúp mẹ báo thù."

Mỗi lời thốt ra gằn gần như tiếng sói gầm! Bọn người HÀn Tam vừa bước vào nghĩa trang nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng không khỏi hãi hồn.

Chẳng trách Tiêu Nhất Thiên vì muốn nhanh chóng bắt được Lưu Tử Anh mà chủ động gọi cho Trương Phong Lâm hẹn ba gia tộc gặp mặt tại đây. Thì ra là muốn báo mối thù năm đó.

Mối thù năm đó là huyết hải thâm thù, nay trước mộ mẹ thay mẹ đòi lại công bằng!

Chỉ là một mình Tiêu Nhất Thiên có thể đấu lại ba gia tộc lớn ở Đồ Sơn sao? Bọn người Hàn Tam Điều trong lòng hoảng sợ, có chút do dự.

“Ở ngay trước mặt, tất cả xông lên!"

Đột nhiên, bên cạnh tiếng thét giận dữ lại truyền đến bước chân hoảng loạn, âm thanh này càng ngày càng gần. Bọn Hàn Tam bị dọa một phen bất giác quay đầu thì nhìn thấy một đoàn vệ sĩ áo đen phi đến, khoảng hơn trăm người ai cũng hùng hồn như hồ như sói.

Tiêu Nhất Thiên cũng nghe thấy động tĩnh, biết là ba gia tộc lớn đã tới nhưng không quay đầu nhìn, chỉ quỳ trước mộ của Đỗ Thanh Trúc:

"Mẹ! Mẹ dưới hoàng tuyền, mở mắt nhìn con báo thù cho mẹ!"

"Hôm nay con sẽ dùng máu và mạng của bọn chúng để tế linh hồn mẹ!"

Nói xong, tay lau nước mắt, quay người đứng dậy!