Sói Vương Bất Bại

Chương 66: Lên kế hoạch đã lâu vừa điều tra đã rõ ràng




Quy mô của vườn trẻ này không lớn lắm.

Cả người Tiêu Nhất Thiên biến thành một dư ảnh xuyên qua vườn trẻ, không đầy một phút đã tìm một lượt khắp trường, đồng thời giải phóng năng lượng, để ý thức của mình bao trùm phạm vi bán kính mười mét.

Không hề thu hoạch được gì!

Sau khi dạo khắp trường, anh đã có thể chắc chắn 100% rằng Tô An Nhiên hoàn toàn không có ở nhà trẻ. Tuy nhiên theo quy định của nhà trường, sau giờ học không cho phép học sinh tự ý rời khỏi trường trừ khi bố mẹ đón. đến

Xét cho cùng học sinh mẫu giáo còn rất nhỏ nên một mình rời khỏi trường

học sẽ vô cùng nguy hiểm.

Vậy thì chỉ có một khả năng!

Tô An Nhiên không biết đã bị ai bắt cóc từ trường học rồi.

Là người nhà họ Tô?

Người nhà họ Trần?

Người nhà họ Lưu?

Hay là người nhà họ Trương?

Tiêu Nhất Thiên vừa mới ra tù vào sáng ngày hôm qua, người mà anh đắc

tội hay biết đến thân phận thực sự của anh cũng không nhiều.

Anh để cho Đoàn Quốc Tuấn ra tay ép buộc thu mua Tập đoàn nhà họ Tô,

Tô Tử Lam sáng nay vừa mới tới nhậm chức, ba ông cháu nhà họ Tô nhất định hận Tô Tử Lam đến tận xương tủy, quả thật rất có thể là họ cho người đến bắt cóc Tô An Nhiên nhằm trả thù cô.

Tuy nhiên họ chắc hẳn không có gan này!

Họ không chịu nổi lửa giận của nhà họ Đoàn.

Trừ khi họ muốn chết.

Còn về phần Đồ Sơn, nếu như tên tóc vàng phản bội anh mà kể chuyện của anh cho mấy người Trần Nhân Trung và cả ba nhà họ Trần, Lưu, Trương thì biết rằng Tiêu Nhất Thiên sẽ đến tìm bọn họ để trả thù nợ máu, vì vậy để bảo vệ mình nên bắt Tô An Nhiên trước và coi cô bé như một lá bài đề uy hiếp anh, điều này cũng là hợp tình hợp lý.

Hơn nữa khả năng này rất lớn.

Dù sao năm năm trước anh bị ngồi tù oan, mẹ anh Đỗ Thanh Trúc đã chết thê thảm ở thủ đô, cả gia đình bác cả Đỗ Thành Phong bị tan vỡ người mất, nhất định đều có liên quan đến cả ba dòng họ này.

Đây là một món nợ máu.

Anh chết thì tôi sống không đội trời chung.

Hoàn toàn không thể giảng hòa.

Vì vậy họ sẽ không có bất cứ kiêng kị gì đối với anh, sẽ bất chấp tất cả,

cá chết rách lưới trước sự đe dọa lớn.

"Hu hu hu..."

Tiêu Nhất Thiên đã đến trước tòa nhà dạy học, nơi này đã chật ních người, giáo viên, hiệu trưởng và nhân viên bảo vệ trong trường còn có Tống Kiên Phong và hai người cảnh sát kia, Liễu Như Phương đã giàn giụa nước mắt, đang chỉ thẳng vào mũi của Tô Thanh Cường mà mắng: “Đều tại ông cả, đều do ông cái tên què này! Đồ vô tích sự!"

"Nếu như An Nhiên có mệnh hệ gì thì tôi..."

(Sói Vương Bất Bại)

"Tôi cũng không sống nữa."

Tô An Nhiên là bảo bối của mọi người trong nhà, Liễu Như Phương hay Tô Thanh Cường đều coi cô bé như nơi ký thác tinh thần duy nhất, vô cùng yêu

thương cô bé.

"Anh Nhất Thiên."

Nhìn thấy anh Tống Kiên Phong lập tức bước tới chào hỏi, lên tiếng với sắc mặt u ám: "Theo thông tin mà giáo viên trong trường cung cấp, sau khi tan họ có rất nhiều bậc phu huynh đến đến trường đón trẻ, tình hình khi đó rất hỗn loạn cho nên không có ai chú ý tới Tô An Nhiên bị người đón đi."

"Trường học có camera theo dõi không?" Tiêu Nhất Thiên mở miệng hỏi.

"Có đấy nhưng..."

Tống Kiên Phong lắc đầu rồi nói: "Trong tòa nhà dạy học không có cài đặt, trong phòng bảo vệ ở cổng chính chỉ có thể giám sát ghi chép ra vào. Hơn nữa nghe nhân viên bảo vệ nói hệ thống camera đột nhiên bị hỏng khoảng mười phút trước giờ tan học, bây giờ còn chưa kịp sửa."

"Người bắt cóc Tô An Nhiên chắc chắn là một cao thủ, có năng lực chống trinh sát mạnh mẽ."

Sắc mặt của Tống Kiên Phong nặng nề nói: "Không chỉ camera ở cổng chính, trước khi chúng ta đến hai nhân viên cảnh sát kia cũng đã dò hỏi các cửa hàng gần trường học, kết quả phát hiện rằng trước đó tất cả các thiết bị giám sát có thể chụp được cảnh trường học đều bị người cố ý phá hủy."

Rõ ràng là đối phương đã lên kế hoạch từ lâu và có chuẩn bị mà đến.

"Điều tra ngay, tiếp tục điều tra!"

Tiêu Nhất Thiên lạnh lùng lên tiếng: "Người để lại tên chim để lại tiếng, cho dù năng lực chống trinh sát của họ mạnh đến mức nào, chỉ cần nơi họ đi qua nhất định có thể lần ra được manh mối."

"Cử người liên hệ với các bạn học cùng lớp của An Nhiên, rồi tìm từng phụ huynh hỏi một chút, ngày thương đều là bố mẹ tôi đến đón con bé. Họ đều quen biết với mấy vị phụ huynh đó, thì những người đó chắc chắn sẽ có

ấn tượng khi nhìn thấy có người lạ đến đón An Nhiên.”

Tống Kiên Phong gật đầu nói: “Tôi lập tức đi sắp xếp."

"Còn có!"

Tiêu Nhất Thiên nói tiếp: "Các thiết bị giám sát ở trong trường và khu vực lân cận đã bị hỏng, vậy thì đi kiềm tra camera theo dõi ở tất cả ngã tư đường xung quanh đây, điều tra toàn bộ các phương tiện giao thông qua lại ở đó."

"Một là tìm ra chiếc xe khả nghi."

"Hai là, liên hệ với những chủ xe đó, xem xét camera theo dõi trên xe của họ, thời điểm tan trường cũng là giờ cao điểm mọi người ta làm, lượng xe cộ qua lại trước cổng trường rất lớn, chỉ cần anh ta đi vào từ cổng chính thì nhất định sẽ bị chụp tới."

Cảnh sát phá án bắt người thật ra chính là một quá trình điều tra và phản trinh sát.

Mặc dù Tiêu Nhất Thiên không phải là cảnh sát nhưng năng lực điều tra của anh chắc chắn vượt xa so với những người cảnh sát bình thường.

"Được!"

Tống Kiên Phong nghiêm nghị nói: “Xin anh Nhất Thiên hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, dùng tốc độ nhanh nhất để đưa được con gái anh trở về trong thời gian sớm nhất."

Sau đó Tiêu Nhất Thiên xoay người đi đến bên cạnh Liễu Như Phương rồi an ủi: “Mẹ à, có Cục trưởng Tổng ở, An Nhiên chắc chắn sẽ không có chuyện

gì."

"Hu hu hu!"

Liễu Như Phương khóc như mưa, đột nhiên nắm lấy tay của anh rồi kích động nói: “Con giỏi như vậy giúp mẹ, giúp mẹ tìm An Nhiên trở về được không?"

“Chỉ cần An Nhiên có thể bình an trở về, mẹ thề sau này sẽ không bao giờ nghi ngờ và điều tra con nữa, cũng sẽ không ngăn cản con ở lại nhà chúng ta, nhà chúng ta chính là nhà của con, con muốn ở bao lâu cũng được."

"Con có thể gọi mẹ, mẹ sẽ đối xử với con như con ruột của mình."

Liễu Như Phương thật sự lo lắng đến phát điên rồi.

Vì Tô An Nhiên bà ấy có thể hy sinh hết thảy.

"Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi."

Tiêu Nhất Thiên gật đầu: “Hãy tin tưởng con, con nhất định sẽ đưa An

Nhiên trở lại."

"Hu hu hu..."

Nước mắt của Liễu Như Phương không cách nào lau sạch, lo lắng nói: "An Nhiên chính là mạng sống của mẹ và Tử Lam, Tử Lam đến công ty lấy đồ, bây giờ chắc hẳn đã về nhà rồi, nếu như con bé biết được bố mẹ làm mất An Nhiên chắc chắn sẽ suy sụp."

Đây cũng là lý do tại sao bà ấy không gọi ngay cho Tô Tử Lam, nói cho cô biết việc An Nhiên bị mất tích.

"Chắc vẫn chưa đâu."

Tiêu Nhất Thiên lắc đầu: "Sáng nay con đưa cô ấy đến công ty, bên đó đã xảy ra một số chuyện, nên Tử Lam chắc không thể quay lại ngay được. Như vậy đi, bố mẹ cứ về nhà nghỉ ngơi trước, con và Cục trưởng Tổng đi tìm người."

Sau khi an ủi Liễu Như Phương mấy câu, khó khăn lắm mới thuyết phục được hai người trở về nhà, sau đó anh và Tống Kiên Phong tách thành hai nhóm rời khỏi trường học.

Tống Kiên Phong quay trở lại Cục cảnh sát sắp xếp điều tra, còn Tiêu Nhất Thiên gọi điện cho Đỗ Tuyết Mai để xác nhận rằng bà ấy và Đỗ Thiết Sơn vẫn an toàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng đến cửa hàng bentley 4S nơi Lâm Hàn ở.

Trước khi tách ra, Tiêu Nhất Thiên đã dặn dò Tống Kiên Phong, cần phải

đặc biệt chú ý đến động tĩnh của nhà họ Tô, Trần, Lưu và họ Trương một chút khi điều tra những người tình nghi, bởi vì họ là những kẻ đáng nghi nhất. Nếu như là người nhà họ Tô ra tay, họ còn không biết thân phận thật sự

của anh, vậy thì ông bà ngoại và Lâm Hàn sẽ không có nguy hiểm gì, ngược lại nếu là người của ba nhà còn lại thì sự an toàn của tất cả người thân của anh đều đang bị đe dọa.

Vì vậy anh tạm thời giao việc tìm kiếm Tô An Nhiên cho Tống Kiên Phong,

còn anh phải bảo vệ cho mấy người Đỗ Tuyết Mai, tránh gặp điều không may

lửa đồ thêm dầu!

Mười năm phút sau chiếc Mulsanne Bentley dừng lại ở công của cửa hàng