Sói Vương Bất Bại

Chương 65: Nguy hiểm rơi xuống, Tô An Nhiên mất tích




"Um, ưm, ưm!"

Cánh tay của người đàn ông trung niên giống như một chiếc kìm sắt, siết chặt lấy cổ của Giám đốc Trần rồi khẽ dùng sức, khiến cho ông ta bỗng mất đi khả năng mở miệng nói chuyện, cổ họng đau đớn như thể sắp bị bẻ gãy.

Trong nháy mắt gân xanh trên cổ nổi lên, sắc mặt vô cùng sợ hãi đã

phồng lên biến thành màu gan heo.

"Cảm giác như thế nào?"

Người đàn ông trung niên lên tiếng hỏi: “Có phải đã nghĩ ra được một

chút gì đó hay chưa?"

Nói xong cánh ta khẽ giơ lên, sau đó một cảnh tượng khó tin xảy ra, người đó bóp cổ của Giám đốc Trần sau đó trực tiếp nhấc bổng ông ta lên chỉ bằng một tay.

Cần phải biết rằng cân nặng của Giám đốc Trần khoảng 75kg.

"Um, ưm, ưm."

Đầu mũi chân của Giám đốc Trần đã rời khỏi mặt đất, trọng lượng cơ thể đều dồn vào chiếc cổ của ông ta, chiếc cổ gần như sắp bị đứt đoạn, hô hấp trở nên khó khăn có cảm giác nghẹt thở, cánh mũi không ngừng phập phòng như ngửi thấy mùi vị của cái chết.

Quá tàn nhẫn rồi!

Người đàn ông trung niên trước mắt quả thật còn hung ác và dứt khoát hơn cả Tiêu Nhất Thiên, vừa mới ra tay đã muốn mạng của người khác.

Giám đốc Trần cố gắng giãy dụa nhưng hoàn toàn vô vọng.

"Nói! Tôi nói..."

Ông ta đưa tay ra bắt lấy cổ tay của người kia rồi dùng sức tách ra, ngay cả sức lực bú sữa cũng sử dụng hết mới chỉ đổi được cơ hội thở dốc, nào dám cứng miệng nữa?

Ngay lập tức đầu hàng cầu xin tha mạng.

Lúc trước lời đe dọa của Tống Kiên Phong còn lớn hơn cả một tỷ bảy mươi năm triệu, nhưng hiện tại hoàn toàn ngược lại, người đàn ông trung niên trước mặt này còn đáng sợ hơn cả sự uy hiếp đó.

Ông ta chỉ có thể lựa chọn một trong hai giữa tin tức và tính mạng.

Kẻ ngốc cũng đều biết nên lựa chọn như thế nào.

"Nhanh như vậy đã nghe hiểu rồi à? Nhớ hết lại rồi chứ?"

Người đó tiện tay ném ông ta lên trên chiếc ghế xoay phía sau bàn làm việc, sau đó lắc đầu rồi nói: "Thật khiến người ta phải thất vọng, vốn còn tưởng rằng ông là một cục xương cứng, tôi còn muốn chơi đùa với ông thêm một chút cơ."

"Khụ, khụ, khụ, khụ!"

Cả người Giám đốc Trần nằm mềm nhũn trên ghế xoay, như thể một vũng bùn, che lại chiếc cổ của mình rồi ho kịch liệt một lúc lâu thì hô hấp mới dần ổn định trở lại, sắc mặt cũng đỡ hơn một chút.

"Nói đi."

Người đàn ông trung niên mất kiên nhẫn nói: “Không cần thử thách lòng kiên nhẫn của tôi nếu không cả đời này ông sẽ không bao giờ lại có cơ hội nói chuyện đâu."

Làm sao Giám đốc Trần dám lề mề chứ?

Ngay lập tức lên tiếng: "Là bởi vì một tấm thẻ! Một tấm thẻ đen tối cao

(Sói Vương Bất Bại)

của Ngân hàng Thế giới..."

Mười phút sau đó, Giám đốc Trần bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện một cách tỉ mỉ bắt đầu từ khi Liễu Như Phương bước vào ngân hàng, cho đến lúc

Tiêu Nhất Thiên ra lệnh cho ông ta từ chức.

Không dám che giấu một chút nào cả.

Có quỷ mới biết người đàn ông trước mặt này biết được những gì?

Nếu như Giám đốc Trần nói một nửa mà giữ lại một nửa, không may người này lại vừa khéo biết được phần bị che giấu đó, thì chẳng phải là ông ta không còn đường sống thật sự chết chắc hay sao?

"Tiêu Nhất Thiên! Ngân hàng Thế giới! Tấm thẻ đen tối cao!"

Người đàn ông đó nhớ kỹ mấy chữ quan trọng này, con người khẽ co rụt

lại hơi dao động một chút.

Sau đó xoay người rời khỏi.

"Đợi một chút."

Giám đốc Trần kêu lên: “Tấm thẻ, tấm thẻ đó..."

"Tấm thẻ gì?"

Người đó dừng lại.

"Tấm thẻ ngân hàng trong tay anh."

Giám đốc Trần cuống quýt lên tiếng: "Anh vừa rồi đã đồng ý với tôi chỉ cần tôi trả lời câu hỏi của anh thì anh sẽ cho một tỷ bảy trăm năm mươi triệu."

"Ông nói rất đúng, đó là vừa nãy."

Ông ta mở miệng mà không thèm quay đầu lại: “Vừa rồi tôi đã cho ông cơ hội kiếm tiền nhưng đáng tiếc là ông lại lựa chọn từ chối, còn bây giờ ông trả

lời tôi chỉ vì giữ lại mạng sống của mình mà thôi."

"Đúng không?"

"Vì vậy tôi giữ lại cái mạng này cho ông, chúng ta không ai nợ ai cả."

Nói xong bóng dáng người đó đã biến mất khỏi cửa phòng làm việc.

Mẹ kiếp!

Trong giây lát sắc mặt của Giám đốc Trần đã trở nên xanh mét, trong lồng ngực dường như có mười ngàn con ngựa cỏ bùn chạy qua, tức không chịu nổi, một xu cũng không lấy được lại còn tiết lộ chuyện của Tiêu Nhất Thiên và tấm thẻ đen tối cao, có thể bị Tống Kiên Phong và Tiêu Nhất Thiên trả thù bất cứ lúc nào.

Thật là mất cả chì lẫn chài.

E rằng cả thành phố Hải Phòng này không có chỗ cho ông ta dung thân

nữa rồi.

Sau khi người đàn ông trung niên rời khỏi văn phòng lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho một dãy số, một lát sau cuộc gọi đã được kết nố ông ta trầm giọng nói: "Bác Phước Tiêu Nhất Thiên đã đến ngân hàng."

Ông ta kể lại nguyên vẹn lời nói của Giám đốc Trần.

"Tấm thẻ đen tối cao?"

Tầm quan trọng của cái tên này thật sự quá lớn, ngay cả ông lão được gọi là "bác Phước" ở đầu bên kia của điện thoại cũng vô cùng kinh ngạc mở miệng hỏi: “Chính mắt anh nhìn thấy sao? Có thể chắc chắn không?"

"Không có."

Người đó lắc đầu rồi nói: "Võ thuật của Tiêu Nhất Thiên giỏi hơn tôi, tính cảnh giác lại rất cao, tôi không dám đến gần sợ bị anh ta phát hiện, làm hỏng chuyện của ông chủ."

"Tuy nhiên dựa theo sự mô tả và phỏng đoán của người giám đốc ngân

hàng thì khả năng rất cao."

Đầu điện thoại bên kia im lặng một lúc.

"Được rồi, tôi biết rồi."

Một lúc sau bác Phước mới nói: “Tôi sẽ đi báo cáo với ông chủ ngay, anh cứ tiếp tục theo dõi."

"Vâng."

Người đàn ông trung niên tỏ ra cung kính trước mặt bác Phước, hoàn 10:34

toàn khác biệt so với tư thế ngạo mạn, ngang ngược khi đối mặt với Giám đốc

Trần vừa nãy.

Mười hai giờ trưa.

Tiêu Nhất Thiên và Tống Kiên Phong ra khỏi ngân hàng, sau đó đi thẳng

đến nhà trẻ.

Chiếc Mulsanne Bentley dừng lại trước cồng trường mẫu giáo, Tô An Nhiên đã tan học gần nửa tiếng đồng hồ, tính toán thời gian thì có lẽ Tô Thanh Cường và Liễu Như Phương đã đón được cô bé và đợi trong xe rồi.

Tuy nhiên hai người đi đến trước chiếc xe Bentley, Tiêu Nhất Thiên vừa mở cửa ra chỉ thấy bên trong trống rỗng, làm gì có ai?

"Người đâu rồi?"

Tiêu Nhất Thiên khẽ nhướng mày.

Tống Kiên Phong vội vàng nói: "Hằn là trường học có việc nên làm chậm trễ, tan học muộn một chút, vừa rồi hai người cảnh sát kia đi cùng với bà Như Phương, có họ ở chắc chắn sẽ không có chuyện gì."

Nói xong ông ta lấy điện thoại ra rồi gọi cho một trong hai người cảnh sát

"Cục trưởng Tổng không ổn rồi! Đã xảy ra chuyện lớn!”

Ngay khi điện thoại được kết nối, Tống Kiên Phong còn chưa kịp mở miệng hỏi, giọng nói vội vàng của viên cảnh sát kia đã vang lên: “Cháu gái của cô này sau khi tan học thì mất tích"

"Chúng tôi đã tìm kiếm rất lâu cùng với giáo viên trong trường, gần như đã tìm khắp mọi nơi nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy."

"Bum!"

Lời nói của viên cảnh sát như sét dánh ngang tai Tống Kiên Phong, trong chốc lát cả người ông ta cứng đờ đứng yên tại chỗ, sắc mặt xám như tro tàn.

Ông ta vừa mới nói rằng chắc chắn sẽ không có chuyện gì, nháy mắt đã

xảy ra chuyện đó.

(Sói Vương Bất Bại))

Hơn nữa còn là chuyện lớn như vậy.

Đây không phải là tát thẳng vào mặt ông ta ngay trước mặt Tiêu Nhất Thiên hay sao?

Tống Kiên Phong nhìn về phía anh, vốn muốn nói cho anh biết chuyện Tô An Nhiên mất tích, nhưng lúc ngẩng đầu lên chỉ thấy một dư ảnh màu đen vụt qua trước mặt, giây tiếp theo trước mắt nào còn dấu vết của Tiêu Nhất Thiên.

Tai của anh rất nhạy bén khác xa so với người thường, mặc dù Tổng Kiên Phong không có mở loa ngoài của điện thoại nhưng anh vẫn nghe rõ lời nói của viên cảnh sát kia.

Một chữ cũng không lọt.

Tô An Nhiên đột nhiên mất tích chắc chắn không phải là chuyện trùng hợp, vì vây Tiêu Nhất Thiên lao vào trong vườn trẻ với tốc độ nhanh nhất.