620: Sức Mạnh Của Một Trượng, Bất Khả Chiến Bại
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Trong mười phút tiếp theo, trong Điện Quỷ xuất hiện một màn kỳ quái. Tiêu Nhất Thiên đứng đó không ngừng tấn công, còn thân ảnh của tiên sinh Vu lại dường như luôn di chuyển, vị trí thay đổi liên tục. Ông ta bị Tiêu Nhất Thiên đánh hết lần này tới lần khác, cơ thể như đã tan nát vậy mà lại lần lượt xuất hiện từ trong hư vô. Ông ta giống như loài gián đánh mãi không chết, bất kể đối phương hô mưa gọi gió, sấm chớp ngập trời, ông ta vẫn bình yên vô sự.
Sáu người còn lại bao gồm cả tôn chủ Hổ Sát đều xem tới mức choáng váng.
Chắc chắn đây là lần đầu tiên bạn họ được tận mắt chứng kiến những thủ đoạn ma quái của tiên sinh Vu, thực sự bị cảnh tượng đang diễn ra làm cho chấn động. Lấy sức mạnh của Tiêu Nhất Thiên mà còn không thể làm tiên sinh Vu bị thương dù chỉ một chút, điều này chứng tỏ gì đây?
Có thể nói, nếu đổi Tiêu Nhất Thiên thành bọn họ, cho dù cố gắng hết sức thì cũng không làm được gì.
“Không hổ là tiên sinh Vu!”
Trong khi quan sát trận chiến, tôn chủ Hổ Sát cũng đồng thời chú ý tới động tĩnh chung quanh. Hắn ta kinh ngạc khi phát hiện ra những quyền cước của Tiêu Nhất Thiên đều rất tốt, ngay cả chiêu kiếm cũng không hề tệ. Sau khi đánh nát ảo ảnh của tiên sinh Vu, sức mạnh còn chưa triệt tiêu, lập tức đi thẳng về các tầng lầu xung quanh điện. Có điều, nguồn năng lượng này còn chưa tới các tầng lầu, cả quyền cước và chiêu kiếm đều cứ như vậy biến mất.
Bởi vậy, mặc dù Tiêu Nhất Thiên đã tấn công hơn mười phút, không chỉ tiến sinh Vu bình an vô sự mà các cung điện, tầng lâu xung quanh cũng còn nguyên vẹn.
Thật giống như...
Khó để có thể nói một cách hợp lý, chỉ là cho người khác cảm giác vô cùng kỳ quái. Như là hoa trong gương, trắng trong nước, những tầng lầu cung điện đó tuy rằng ở rất gần, nhưng lại rất khó có thể tiếp cận. Không khí xung quanh như thể chứa một nguồn năng lượng cực đại, có khả năng hóa giải tất cả sự công kích từ bên ngoài.
Tiêu Nhất Thiên đương nhiên cũng chú ý tới điểm này.
“Trận pháp mạnh lắm!”
Tiêu Nhất Thiên trong lòng có chút kinh hoàng. Trải qua tới hơn mười phút tấn công liên tục vậy mà trước sau đều không tìm ra sơ hở của trận pháp. So với trận pháp này, thì trăm quỷ ăn thịt người lúc trước thực sự không hề đáng kể, thậm chí còn không đáng để nhắc tới.
Trận pháp này có vẻ như đã bao phủ toàn bộ Điện Quỷ.
Nói cách khác, toàn bộ Điện Quỷ thật ra là một chỉnh thể, và các mắt trận có khả năng được bố trí ở bất kỳ vị trí nào trong Điện Quỷ. Muốn tìm được mắt trận trong một khoảng thời gian ngắn, thực sự là khó hơn lên trên, rõ ràng gần như không có khả năng.
Hơn nữa, nếu muốn phá hủy trận pháp này một cách tuyệt đối giống như phá trăm quỷ ăn thịt người bằng cách sử dụng toàn bộ thực lực, sẽ giống như phá hủy toàn bộ Điện Quỷ.
Tiêu Nhất Thiên tự nhận thấy hiện tại anh không có khả năng như vậy.
"Ha ha ha..."
Nhìn thấy không có hy vọng phá trận, ngay khi Tiêu Nhất Thiên chuẩn bị từ bỏ, ảo ảnh của tiên sinh Vu lại một lần nữa xuất hiện ở vị trí cách Tiêu Nhất Thiên chừng hơn mười mét. Thân hình xác xơ như sắp chết lúc trước cùng với cặp mắt u tối mơ hồ bỗng nhiên lúc này lại sáng lên lấp lánh, kèm theo một tiếng cười vang và trầm, chỉ thấy tiên sinh Vu mở miệng nói: “Tôn chủ Ngưu Sát đã tấn công tôi lâu như vậy, bây giờ hẳn cũng không ngại cảm nhận vài đòn tấn công của tôi chứ?”
"Là sao?”
Lời vừa dứt lên, còn chưa đợi Tiêu Nhất Thiên kịp đồng ý hay từ chối, tiên sinh Vu đã giơ một thanh
“Như thế nào?”
Giọng nói rơi xuống đất kia một khắc, không đợi Tiêu Nhất Thiên đáp ứng hoặc là cự tuyệt, vu tiên sinh đã là giơ lên thanh kim ngọc thiền trượng trong tay ông ta, nhắm vào Tiêu Nhất Thiên, chỉ thẳng vào khoảng không trước mặt anh.
Ngay sau đó, thanh kim ngọc thiền trượng ban đầu không có gì nổi bật đã phát ra một luồng sáng chói mắt. Một cái bóng khổng lồ của thanh thiền trượng xuất hiện, nhắm ngay về Tiêu Nhất Thiên, gào thét trong không gian mà thổi về anh một luồng sát khí.
Tốc độ của cái bóng này rất nhanh, một giây trước còn ở bay trước mặt tiên sinh Vu, một giây sau đã tới vị trí của Tiêu Nhất Thiên. Cảnh tượng này thật sự không khác lắm với hình ảnh xuất quỷ nhập thần của tiên sinh Vu ban nãy, giống như dịch chuyển tức thời.
Bùm!
Một luồng cảm giác khủng hoảng vô cùng mãnh liệt ập xuống, con người của Tiêu Nhất Thiên đột nhiên thu hẹp lại, căn bản hoàn toàn không có cơ hội và thời gian để do dự hay tránh né. Theo bản năng, anh vô thức giơ nắm đấm lên, bộc phát một quyền, vội vàng hướng về phía bóng trượng đang lao tới, trực tiếp phản công.
Lấy quyền tay đấu với trượng. Thực sự là quá cứng rắn.
Mà ngay khi nắm tay của Tiêu Nhất Thiên tiếp xúc với chiếc bóng trượng lớn kia, ngay lập tức anh đã cảm nhận được một nguồn sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, lớn đến mức khiến trái tim Tiêu Nhất Thiên không nhịn được mà khẽ run lên.
Thực sự quá mạnh!
Dường như thứ đập vào Tiêu Nhất Thiên không chỉ là cái bóng của thiền trượng mà là toàn bộ cung điện và các tầng lầu.
Bùm!
Không hề kéo dài, hai bên đối đầu không đến năm giây, cả người Tiêu Nhất Thiên đã bị đánh bật ra ngoài, bị chiếc bóng khổng lồ của thiền trường bắn ngã về phía sau.
Bay xa tới mấy chục mét.
Anh đành phải lui về chỗ đám người của tôn chủ Hổ Sát, khó khăn lắm mới có thể ổn định được cơ thể, khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ đầu trâu lúc này khó coi tới không tả nổi.
Điều này, có phải chính là uy lực của trận pháp hay không?
Trước đó, Tiêu Nhất Thiên cũng từng tiếp xúc qua một vài trận pháp, ví dụ như đại trận Phệ Hồn tại tế đàn ngầm ở Hoàng Thành hay Cự Linh Chi Trận tại lối vào Kiếm Sơn.
Nhưng mà đại trận Phệ Hồn cùng Cự Linh Chi Trận lại không phải trận pháp tấn công, còn đại trận Huyết Triều tuy là trận pháp tấn công nhưng tất cả chúng so với trận pháp bên trọng Điện Quỷ này thì uy lực còn kém rất xa, hoàn toàn không thể so sánh được.
“Thế nào?”
Tiên sinh Vu không tiếp tục tấn công mà mỉm cười hỏi: “Tôn chủ Ngưu Sát muốn thử thực lực của tôi, không biết những gì tôi vừa thể hiện có khiến anh hải lòng không?”
Đúng vậy. Có hài lòng không ư? Đây chính là điều mà Tiêu Nhất Thiên đã hỏi tiên sinh Vu sau khi phá trận pháp trăm quỷ ăn thịt người, lúc này tiên sinh Vu lại trả nó cho anh. “Lợi hại lắm.”
Tiêu Nhất Thiên đã ổn định hơi thở có chút bất ổn trong cơ thể, hai bên nhìn nhau qua khoảng không, rồi anh trầm giọng nói: “Thực lực của tiên sinh Vu thực sự làm tôi mở rộng tầm mắt, thật đáng ngưỡng mộ.”
Quả thực là được mở rộng tầm mắt Từ cuộc đối đầu vừa rồi, Tiêu Nhất Thiên có thể xác định, cảnh giới thực sự của tiên sinh Vu hẳn là nhất cảnh minh khí. Hơn nữa được trận pháo hỗ trợ, chỉ dùng một trượng mà có thể khiến anh dù thuộc siêu cấp cường giả của nhị cảnh minh tâm cũng không thể tránh khỏi việc thất bại. Như vậy có thể thấy rõ được sức mạnh mà trận pháp mang lại.
Thực sự là vượt xa dự đoán của Tiêu Nhất Thiên.
“Tôn chủ Ngưu Sát quá khen rồi.”
Tiên sinh Vu cười rồi dò hỏi: “Hiếm khi mới có dịp tới Long Thành, tôn chủ Ngưu Sát còn muốn thử thêm mấy lần nữa không?”
Thử cái đầu ông ấy!
Tiêu Nhất Thiên trừng mắt liếc nhìn ông ta một cái, không chút nghĩ ngợi liền muốn từ chối, nhưng lời từ chối còn chưa kịp nói ra thì một âm thanh khác từ phía sau truyền tới đã nhanh hơn Tiêu Nhất Thiên một bước.
“Thử!”
“Đương nhiên muốn thử, một cơ hội tốt như vậy thì sao có thể bỏ lỡ chứ.”
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.
Người lên tiếng chính là tôn chủ Hổ Sát.
Đương nhiên vừa rồi tôn chủ Hổ Sát cũng cảm nhận được uy lực của một trượng kia, điều này đã khơi dậy tinh thần chiến đấu của hắn ta. Chỉ thấy hắn tiến lên trước vài bước, đi về phía tiên sinh Vu, vừa đi vừa hỏi:”Tôi đây cũng muốn nếm qua một chút, tiên sinh Vu có bằng lòng chỉ giáo không?”
“Có thể!”
Tiên sinh Vu có chút kinh ngạc nhưng cũng không hề từ chối, gật đầu nói: “Vậy tôn chủ cứ tùy ý ra tay, không cần thương tiếc cái mạng già của tôi
621: Tâm Phục Khẩu Phục, Chống Lại Ý Trời Ắt Thất Bại
Biết trận pháp lợi hại, cho nên tôn chủ Hổ Sát hoàn toàn không có ý định thăm dò. Hắn ta dồn toàn lực vào một đòn, trực tiếp thể hiện sức mạnh lớn nhất của bản thân.
Thấy thế, Tiêu Nhất Thiên khẽ nhíu mày. Khoảng cách gần như thế, anh đương nhiên có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng tôn chủ Hổ Sát quả không hổ là người đứng vị trí thứ hai trong mười hai quỷ sát. Minh kình của hắn ta quả thực mạnh mẽ kinh người, thực sự ở bậc cao hơn anh.
ở mười hai quỷ sát bên trong đứng hàng đệ nhị tồn tại, minh kính hùng hồn trình độ, xác thật muốn ở hắn phía trên!
“Làm tốt lắm!”
Đối diện với một địch thủ như vậy, ngay cả tiên sinh Vu cũng có phần cảnh giác, sắc mặt trở nên nghiệm trọng. Chỉ nghe ông ta hét lớn một tiếng, kim ngọc thiền trượng trong tay lóe sáng, đột ngột vung lên. Rùng mình một cái, kim ngọc thiền trượng cứ thế rời khỏi bàn tay ông ta mà bay ra, tựa như sao bằng rơi khỏi bầu, trực tiếp đối mặt với ảo ảnh hình mãnh hổ, cứ như vậy bay tới.
Một chiêu dồn toàn lực của tôn chủ Hổ Sát thực sự mang đến một áp lực không nhỏ cho tiên sinh Vu. Vì vậy, lần này ông ta không lựa chọn cách đối phó giống với Tiêu Nhất Thiên vừa rồi, chỉ dùng bóng trượng để tấn công, mà đã thực sự dùng trượng để công kích.
Jần phải biết, xét về uy lực, bóng trượng đương nhiên không thể so với thiền trượng thực sự. Giống như lần trước ở núi Ngưu Đầu, đối mặt với đám người của Tổ Kỳ Sơn, những thứ vũ khí thần kỳ lợi hại đó thực sự có tác dụng không nhỏ đối với Tiêu Nhất Thiên.
Bùm!
Kim ngọc thiền trượng cùng ảo ảnh mãnh hổ va chạm nhau ở khoảng không chính giữa tiên sinh Vu và tôn chủ Hổ Sát trung gian. Tiếng nổ chói tại lập tức vang lên, hai bên đứng giữa không trùng mà giằng co tới gần mười giây.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt chăm chú đầy vẻ kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy ảo ảnh mãnh hổ dần dần mờ nhạt theo từng khắc trôi qua. Trong khi đó kim ngọc thiền trượng lại đối lập hoàn toàn, dưới sự hỗ trợ của trận pháp, nó càng thêm tỏa sáng tới lóa mắt, giống như một thanh trường kiếm, một cây trường thương, đột ngột đâm thẳng vào ảo ảnh mãnh hổ như muốn tắm trong bể máu.
Rất nhanh, nó trực tiếp xuyên qua cơ thể ảo ảnh của mãnh hổ từ trước ra sau rồi vèo một cái chui ra ngoài từ phía lưng. Lực vẫn chưa hề suy giảm, lập tức hướng về phía bản thân tôn chủ Hổ Sát ở phía đối diện.
“Không ổn rồi.”
Tôn chủ Cẩu Sát sợ hãi hô lên một tiếng: “Anh Hổ xem ra sẽ thua cuộc mất”
Những người khác đương nhiên cũng đã nhìn ra. Có điều, còn chưa đợi họ kịp mở miệng thảo luận, kim ngọc thiền trượng bọc trong thứ ánh sáng lóa mắt đã xuất hiện ngay trước mặt tôn chủ Hổ Sát trước mặt. Cảnh này thực sự giống như ban nãy đã tới trước mặt Tiêu Nhất Thiên chỉ trong nháy mắt, tốc độ cực nhanh làm người khác thậm chí còn không nhìn theo kịp.
Giống với phản ứng vừa rồi của Tiêu Nhất Thiên, tôn chủ Hổ Sát kinh hoàng đưa tay lên đỡ. Kết quả đương nhiên không khác vết xe đổ của Tiêu Nhất Thiên, hắn ta rất nhanh bị một trượng đánh bại, thân thể trượt về phía sau một đường trượt, mũi chân mài trên mặt đất, phát ra những âm thanh lạo xạo ghê người.
Hơn mười mét.
Một hơi lui về phía sau hơn mười mét, tôn chủ Hổ Sát khó khăn lắm mới có thể giữ cơ thể ổn định. Dưới sự chỉ huy của tiên sinh Vu, kim ngọc thiền trượng cũng không hề đuổi theo, dừng đòn tấn công vừa rồi lại, chỉ lẳng lặng lơ lửng ở phía trước tôn chủ Hổ Sát. Nó vẫn phát ra thứ ánh sáng chói mắt, ở cách tôn chủ Hổ Sát chừng nửa mét.
Dường như, chỉ cần tiên sinh Vu bất chợt nổi lên ác ý, nảy sinh ý muốn lấy mạng tôn chủ Hổ Sát thì một chút ý niệm mơ hồ xuất hiện cũng đủ để kim ngọc thiền trượng trực tiếp tấn công tôn chủ Hổ Sát, thậm chí gi3t chết ngay tại chỗ.
Hoàn toàn tĩnh lặng.
Toàn bộ Điện Quỷ lúc này yên tĩnh như thể đều đã rơi vào cõi chết, thời gian cũng dường như đã ngừng lại ở giây phút này.
Thất bại rồi.
Ngay cả tôn chủ Hổ Sát cũng không phải đối thủ của tiên sinh Vụ. Kết quả này thực sự khiến đám quỷ sát khó có thể chấp nhận. Dù thế nào thì cả thế giới đều biết, trọng điện Huyền Vương, mười hai quỷ sát chính là lực lượng mạnh nhất dưới trướng của chủ tổng điện, thực lực đều ở nhị cảnh minh tâm, hàng trăm quốc gia đều không có người địch nổi.
Vậy mà lúc này, trời đất ơi, những gì họ đang nhìn thấy là thế nào đây?
Đặc biệt là với tôn chủ Cẩu Sát, người cùng một phe với tôn chủ Hổ Sát. Lần này bọn họ tiến vào tổng đàn, người bọn họ muốn đối phó chính là chủ tổng điện của điện Huyền Vương, một cường giả thuộc tam cảnh minh đức. Tuyệt lắm, bọn họ còn chưa vào tới tổng đàn, chưa nhìn thấy bóng dáng chủ tổng điện, vậy mà nhân vật đi đầu là tôn chủ Hổ Sát đã thua trong tay tiên sinh Vu, một người ngày thường chẳng mấy khi xuất hiện.
Đây đương nhiên không phải dấu hiệu tốt đẹp gì.
Sắc mặt tôn chủ Cẩu Sát xám ngoét như tro tàn, trong lòng cảm thấy tan nát.
“Lợi hại!”
Tiên sinh Vu đánh bại tôn chủ Hổ Sát chỉ bằng một trượng, vậy mà ngược lại còn tán dương hắn ta: “Sức chiến đẩu của tôn chủ Hổ Sát quả nhiên không bình thường, nếu không phải vì tôi chơi xấu, mượn sức mạnh của thiền trượng, e rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ khó có thể phân được thắng bai."
Những lời nói này không phải là giả. Nếu chỉ dựa vào ảo ảnh thiền trượng, sức mạnh của tôn chủ Hổ Sát sẽ đủ để chống lại. Ngược lại, nếu tôn chủ Hổ Sát cũng mượn sức mạnh của vũ khí, chỉ sợ kết quả sẽ không giống thế này.
Dứt lời, tiên sinh Vu vung tay lên không trung, kim ngọc thiền trượng kêu lên một tiếng rồi bay ngược về phía ông ta.
“Thua cuộc chính là thua cuộc!” Tôn chủ Hổ Sát trầm giọng nói:
“Nếu là trận chiến sinh tử, kẻ thù cũng sẽ không màng đến chuyện công bằng. Tiên sinh Vu nếu im lặng thì không có gì, nhưng hễ lên tiếng thì thật sự kinh khủng. Bên trong trận pháp này, thực sự là bất khả chiến bại, khiến người khác phải hoảng sợ.”
“Tôi thua tâm phục khẩu phục!”
Đúng vậy, bất kể là hình thành trận pháp hay sử dụng thiền trượng, vốn dĩ đều là một phần sức mạnh của tiên sinh Vu. Vừa rồi chỉ là thử sức, tiên sinh Vu mới có thể kịp thời thu tay lại. Nếu thực sự là một trận chiến sinh tử, tiên sinh Vu nào có thể cho tôn chủ Hổ Sát cơ hội lấy ra thần khí.
"Ha ha ha..."
Tiếng cười của tiên sinh Vu trước sau vẫn ảm đạm như vậy, ông ta nói một cách sâu sắc: “Ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, ngoài nhân loại này còn có nhân loại khác. Bản thân cảm thấy đủ, ắt sẽ thấy hạnh phúc, người làm trái ý trời thì sẽ không gặp được chuyện tốt lành. Tôn chủ Hổ Sát là người thông minh, nói như vậy hẳn là cũng hiểu được đạo lý trong đó rồi.”
“Các vị tôn chủ hãy tạm thời trở về nghỉ ngơi đi.”
“Sau đó, đợi tới khi mười hai sát quỷ toàn bộ đến đông đủ, tôi sẽ tới thăm. Còn có chuyện cần phải nhờ tới sự phối hợp của mười hai tôn chủ.”
Nghe vậy, cả tôn chủ Hổ Sát cũng như tôn chủ Hổ Sát cùng với Tôn Nhất Thiên và những người có mặt đều cảm thấy có chút kích động trong lòng. Lời nói của tiên sinh Vu chứa ẩn ý, dường như là lời nhắc nhở, lại cũng giống như một lời cảnh báo.
Cảnh báo mọi người không nên làm sai ý trời, tự mình chuốc lấy cực khổ.
Có lẽ đây mới chính là lý do tiên sinh Vu lại bất thường chấp nhận lời khiêu chiến của Tiêu Nhất Thiên, ở trước mặt mọi người để lộ khả năng chiến đấu thực sự của mình. Hiển nhiên ông ta muốn mượn trận chiến này để phá hủy sự tin tưởng của đám người tôn chủ Hổ Sát, khiến bọn họ không còn