*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Băng Hỏa Đan Điền thật sự làm Tôn chủ Xà Sát cảm nhận được sự vui mừng và ngạc nhiên, gần như ngay lập tức, Tôn chủ Xà Sát đã nghĩ ra cách giải quyết Băng Hỏa Đan Điền của Lý Trâm Anh, nhưng mà không phải bản thân cô ta ao ước Băng Hỏa Đan Điền, muốn chiếm Băng Hỏa Đan Điền làm của riêng mà là chủ động đưa ra, phải trợ giúp Mục Thanh luyện hóa Băng Hỏa Đan Điền của Lý Trâm Anh, như vậy mới có thể thấy được chút gì đó trong mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng mà Tiêu Nhất Thiên và Lý Trâm Anh lại cảm nhận được sợ hãi!
Bị dọa cho sợ hết hồn!
Tôi khinh!
Tôn chủ Xà Sát là người phụ nữ duy nhất trong mười hai Quỷ Sát, thân hình rất nóng bỏng, đối xử với mọi người không phải rất nhiệt tình, mà sự nhiệt tình này của cô ta dường như chỉ nhằm vào một mình Mục Thanh, đối với người khác lại là như loài giun dế, tàn nhẫn và vô tình!
Phải biết rằng!
Một khi luyện hóa Băng Hỏa Đan Điền của Lý Trâm Anh, cho dù có thành công hay không, Lý Trâm Anh đều sẽ hương tan ngọc nát, mất mạng ngay tại chỗ!
Lý Trâm Anh bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, lại trốn ở sau lưng Tiêu Nhất Thiên!
Còn Tiêu Nhất Thiên lại lắc đầu nói rằng: “Chị Xà, Băng Hỏa Đan Điền là vật hiếm thấy nhất, xác suất luyện thành không được sáu phần, mổ gà lấy trứng khó tránh được có hơi không bù đắp được cái mất, hơn nữa... Tôi không muốn để cô ấy chết!”
Đang nói:
Tay của Tiêu Nhất Thiên đang nắm lấy tay của Lý Trâm Anh! “Ôi chao!”
Tôn chủ Xà Sát liếc mắt nhìn tự nhiên phát hiện có gì mờ ám trong đó, đầu lông mày nhưởng lên, nói rằng: “Thằng nhóc cậu chẳng lẽ thật sự rung động với cô ta sao? Đây không phải là phong cách của cậu!”
Loại đàn ông gây nghiện có thể mở ra Vườn Phù Dung, sao có thể dễ dàng thu mình và rung động trước một người phụ nữ?”
"Ha ha!"
Tôn chủ Xà Sát dường như đang nảy sinh một chút hoài nghi, nhưng mà Tiêu Nhất Thiên sẽ không vì loại bỏ hoài nghi của cô ta mà đi luyện hóa Băng Hỏa Đan Điền của Lý Trâm Anh. Vì vậy, anh và Lý Trâm Anh liếc nhìn nhau, nói rằng: “Hay đây chính là sức mạnh của tình yêu nhỉ?”
Sau đó!
Tiêu Nhất Thiên quay đầu nhìn về phía Tôn chủ Xà Sát, chọc ghẹo nói: “Không phải là chị Xà đang ăn giấm đấy chứ?"
“Giấm cái đầu cậu!”
Tôn chủ Xà Sát trừng mắt liếc nhìn anh, khẽ nói: “Tôi chỉ biết ăn thịt người, không biết ăn giấm!”
Một pha đùa giỡn nhưng ngược lại rất hạnh phúc vui vẻ! Tôn chủ Xà Sát chỉ thuận miệng nhắc đến, thấy Tiêu Nhất Thiên từ chối, cô ta cũng không ép buộc!
Sau đó!
Sự vui vẻ trên đầu lông mày của Tôn chủ Xà Sát dần dần biến mất, trở nên sắc bén một chút, trầm giọng nói rằng: “Lần này tôi tới tìm cậu là phụng mệnh của Tôn chủ Long Sát, hỏi một chút về tình hình cụ thể của trận đại chiến ở núi Ngưu Đầu mấy ngày trước, lúc đó, hẳn là Tôn chủ Hổ Sát đã đích thân tới đúng không? Hơn nữa, mãi đến sáng ngày thứ hai mới rời khỏi!”
“Vậy nên!”
“Đêm hôm đó các người đã nói chuyện gì? Có biết rõ danh sách cụ thể của phe cánh của Tôn chủ Hổ Sát không? Hoặc là kế hoạch chi tiết của bọn họ?”
Trận đại chiến ở núi Ngưu Đầu! Hiển nhiên!
Cho dù trước khi đi, Tôn chủ Hổ Sát đã giết chết ba nhân vật hoàng chủ bí mật thâm nhập vào của Tôn chủ Long Sát ngay tại chỗ, hành tung của hắn ta vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của Tôn chủ Long Sát, chuyện này chỉ có thể cho thấy rằng, con mắt ngầm phía xa xa của Tôn chủ Long Sát không chỉ dừng ở ba người kia!”
“Tâm sự không ít chuyện!”
Nếu bị Tôn chủ Long Sát theo dõi, nếu như không lộ ra chút gì thì chắc chắn là nói dối, huống hồ Tiêu Nhất Thiên cũng không cần thiết phải giấu giếm thay Tôn chủ Hổ Sát, vốn là lợi dụng lẫn nhau mà, về phần lợi dụng như thế nào thì phải bằng tài năng của mình! Vì vậy!
Để có được sự tin tưởng của Tôn chủ Xà Sát, thăm dò được cách đối phó với phe cánh của Tôn chủ Hổ Sát từ miệng Tôn chủ Xà Sát, Tiêu Nhất Thiên không ngần ngại lựa chọn phản bội Tôn chủ Hổ Sát, đại khái nói hết kế hoạch lúc trước của Tôn chủ Hổ Sát một lần nữa!
Dĩ nhiên. Thật thật ảo ảo, nửa thật nửa giả! Mãi cho đến tận đêm khuya, Tôn chủ Xà Sát mới đứng dậy rời đi, mà trước khi đi, cô ta đột nhiên hỏi một câu: “Thanh, lần này chúng ta cần phải đi một con đường không có lối về! Sau ba tháng, gần như là chắc chắn phải chết!”
“Cậu có trách chị không?”
Hỏi câu này... Cô muốn chết thì chết thôi, không nên kéo tôi cùng chết, đi làm vật cúng tế cho tổng điện chủ của điện Huyền Vương, không trách cô ta thì trách ai?
“Sẽ không!”
Tiêu Nhất Thiên và Tôn chủ Xà Sát bốn mắt nhìn nhau mà lòng không giống nhua, lắc đầu nói rằng: “Có thể chịu chết cùng chị Xà là vinh hạnh lớn nhất của đời tôi!”
“Lắm lời!”
Tôn chủ Xà Sát liếc nhìn Lý Trâm Anh, lại hỏi: “Cậu chết rồi thì cô ấy phải làm sao bây giờ?” “Tôi cũng chết!”
Làm Tiêu Nhất Thiên có hơi bất ngờ chính là không đợi anh mở miệng, Lý Trâm Anh đã vượt lên trước một bước, nói: “Có thể cùng chịu chết với Thanh cũng là vinh hạnh lớn nhất của đời tôi!” Khá lắm...
Không thể không thừa nhận rằng phản ứng của Lý Trâm Anh thật sự quá nhanh làm Tiêu Nhất Thiên sửng sốt một chút, lập tức có một loại cảm giác không tốt lắm. Đôi mắt âm dương của Lý Trâm Anh có khả năng nhìn thấu lòng người, biết trong đầu của Tôn chủ Xà Sát đang suy nghĩ điều gì, cũng biết tại sao Tôn chủ Xà Sát phải đột nhiên hỏi câu hỏi này, vậy nên, Lý Trâm Anh bất thình lình cướp lời của anh chắc chắn không phải là không có lý do! “Vậy sao?”
Tôn chủ Xà Sát liếc mắt nhìn Lý Trâm Anh bằng một ý tử sâu xa, sau đó xoay người bước đi, vừa đi vừa nói chuyện: “Như vậy là hay nhất, người phụ nữ của Thanh chỉ có thể thuộc về một mình hắn, hắn chết thì ai đó cũng đừng nghĩ sẽ sống một mình.”
Dứt lời!
Bóng dáng của Tôn chủ Xà Sát đã biến mất tại bên trong của hành lang ngoài cửa.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Sau đó, cửa đá được đóng lại một lần nữa, Têu Nhất Thiên lập tức hỏi: “Trâm Anh, con đọc được cái gì?”
"Sư tôn...”
Gương mặt lý Trâm Anh lộ vẻ khó xử, do dự nói rằng: “Người phụ nữ này không đơn giản, sắc mặt không hiện ra vui mừng hay tức giận. Hơn nữa quan hệ giữa cô ta và Mục Thanh không giống bình thường, những điều biết rõ về Mục Thanh cũng vượt ra khỏi trí tưởng tượng của chúng ta.
“Vậy nên!”
Trong quá trình nói chuyện phiếm, chắc là sư tôn đã làm xuất hiện một ít cạm bẫy dẫn tới làm cô ta cảnh giác, câu hỏi vừa rồi của cô ta thật ra là để thăm dò cuối cùng!”
Thăm dò!
Thật ra Tiêu Nhất Thiên đã đoán được như thế nhưng không có cách nào, ngay khi Tôn chủ Xà Sát đặt câu hỏi, anh phải đáp lại trước mặt ngay lập tức. Nhưng anh lại không có đôi mắt âm dương như của Lý Trâm Anh, và tôn chỗ xà sát đang ở đây, Lý Trâm Anh lại không thể nói cho anh biết những gì mình đọc được một cách kịp thời. Anh cũng chỉ có thể nhắm mắt nói dựa vào suy đoán và trực giác của mình. Hình như...
Nói không đúng lắm?
Vì vậy...
Tiêu Nhất Thiên hỏi: “Nếu như là chính Mục Thanh, lẽ nào sẽ ăn ngay nói thật, trách móc Tôn chủ Xà Sát ngay trước mặt?”
“Sẽ không như vậy!”
Lý Trâm Anh lắc đầu nói rằng: “Đáp án của sư tôn không có vấn đề, Mục Thanh không muốn chết, quả thật là ông ta không vừa lòng với Tôn chủ Xà Sát. Trước đây ông ta phí hết tâm tư muốn luyện hóa được Băng Hỏa Đan Điền của con, chính là muốn mượn Băng Hỏa Đan Điền để thăng cấp thực lực của chính mình, tranh thủ cơ hội được sống sót. Nhưng trước mặt Tôn chủ Xà Sát, chắc chắn ông ta sẽ không thể hiện ra ngoài.” "Õ?"
Tiêu Nhất Thiên nghi ngờ nói: “Vậy vấn đề đề xảy ra ở đâu?”
“Ở giọng nói và ánh mắt!”
Lý Trâm Anh giải thích: “căn cứ vào những điều con vừa mới quan sát, tôn chủ Xà Sát vốn tên là Mục Nhu, cô ta có một em trai ruột tên là Mục Thanh, sau khi em trai chết, cô ta cực kỳ đau khổ, tình cờ cứu được một người, phát hiện người này mặc dù ngoại hình hoàn toàn khác với một Mục Thanh nhưng giọng nói và ánh mắt khi nói chuyện lại rất giống nhau. Vậy nên đã đặt tên cho người kia Mục Thanh và đối xử với người kia như đệ đệ ruột của mình, nhờ đó gửi gắm niềm thương nhớ của mình. Sư tôn có thể lợi dụng thuật mạc cốt dịch dung bắt chước lại hình dáng và giọng nói nhã nhặn của người kia, đạt đến trình độ ngụy trang lừa dối được rất nhiều người. Đáng tiếc chỉ duy nhất đôi mắt của cô ta là giọng nói và ánh mắt của sư tôn không lừa được.. Tôi khinh!
Nghe thấy những lời của Lý Trâm Anh, Tiêu Nhất Thiên hết cái để nói rồi, hoàn toàn hết cái để nói rồi, người kia