Rất nhanh!
Năm mươi tám người học trò ám cảnh hậu kỳ của chi nhánh trong lượt thi đấu thăng cấp đầu tiên dồn dập bước lên đài thi đầu, còn bên chi nhánh thành Thanh Thuỷ này, ngoài Tiêu Nhất Thiên ra, chỉ có một người thăng cấp thành công, tên là Bùi Kỳ Tư, là người đàn ông gần năm mươi tuổi!
Sư đệ Thiên!"
Bùi Kỳ Tư đến bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, cắn răng nói rằng: “Cậu yên tâm, có rắc rối thì tôi chống đỡ cho cậu, nhất định đưa cậu vào trận chung kết!"
Dễ nhận thấy!
Cành ngộ vừa rồi của Vương Thái và Trần Nhất khiến Bùi Kỳ Tư nhận ra một sự không hay, Tiêu Nhất Thiên đắc tội nhiều người quá rồi, anh ta thân là bạn cúng đội của Tiêu Nhất Thiên, e rằng cũng thoát không khỏi vận mệnh làm bia đo đạn!
Vì thế!
Bùi Kỳ Tư đã chuẩn bị sẵn tâm lý trước rồi! "Không cán!"
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu, vừa rồi liên luy tới Vương Thái và Trần Nhất, đã khiến anh vô cùng hối hận rồi, tức giận không ngớt, tất nhiên không thể để Bùi Kỳ Tư lại theo gót hai người họ nữa rồi!
Thể là!
Tiêu Nhất Thiên nhìn sang Thương Thịnh đang trên khán đài, hỏi rằng: “Trưởng lão Thịnh, đấm đá không mắt, nếu như trong quá trình chiến đấu, tôi không cần thận giết người rồi, là không sao mà, đúng không?"
Giết người!
Tiêu Nhất Thiên không hy vọng nhìn thấy “Lý Cầm" thứ hai nữa, cho nên anh hỏi ra câu hỏi như thế trước mặt mọi người, chính là muốn nhắc nhở những đối thủ đang thi đầu trên đài lúc này, có bản lĩnh, trực tiếp xông qua bên anh, dám giờ thủ đoạn, thế thì hậu quả tự chịu!
Bin!
Dứt lời, 1ập tức gây nên một trận sóng to gió lớn trong đám người, tất cả mọi người đều nghe được ra, cũng xem được ra, Vương Thái và Trần Nhất bị đào thài hoàn toàn chọc giận Tiêu Nhất Thiên rồi, nếu như có người ngược gió gây án, còn muốn đụng lên miệng súng, e rằng Ngao Thụy bị Tiêu Nhất Thiên giết chết trên đài thi đấu lúc buổi trưa, bèn là vết xe đổ của bọn ho!
Đặc biệt là Lý Cẩm!
Sắc mặt của Lý Cẩm u ám tới tột cùng, vẻ khó coi nói không nên lời, muốn nói thật sự không lo lắng, không sợ hãi, đó là già đấy! "Sư muội Lý.."
Lâu Kim Khoa bị đánh bại trong tay của Tiêu Nhất Thiên lúc buổi trưa đứng ở bên cạnh Lý Cầm, trầm giọng nói rằng: "Điêu Tạc Thiên này không thể đoán được độ sâu, với lại tính tình quải đản, ra tay độc ác, trắng trợn táo bạo, làm kẻ địch với anh ta, tuyệt đối không phải kể hay!" "Vi thé.
Lời nói phía sau, Lâu Kim Khoa không có nói ra miệng, nhưng đã không nói cũng rõ rồi! "Không được!"
Lý Cắm hiểu ý, nhưng hoàn toàn không do dự lắc đấu, giọng điệu vô cùng kiên quyết nói rằng: "Chuyện đã tới bước này, tôi đã không còn đường lui nữa rồi, cho dù anh ta muốn giết tôi, tôi cũng sẽ không từ bỏ giành đầu bảng!" "Nếu không thì!" "Bố phải chết, trưởng lão Vũ cũng sẽ không tha cho tôi!"
Bố!
Thật không ngờ!
Lý do mà Lý Cầm nhất định phải có cho bằng được đầu bảng, có thể không tiếc nuối mọi cái giá phải trả, thậm chí bất chấp thủ đoạn, không phải vì bản thân cô ta, mà là vì bố của cô ta! "Ôi.."
Lâu Kim Khoa thở dài, vẻ mặt toàn là nét không biết nên làm sao, dễ nhận thấy biết rõ nguyên do trong đó, ngượng ngùng nói rằng: “Đáng tiếc, tôi không giỏi bằng ngưoi ta, vận may cũng không tốt, lượt đầu tiên thì đụng phải Điêu Tạc Thiên, bị đào thải mất rồi, giúp không được sự muội Lý!" "Sư huynh Lâu không can tự trách bàn thân!"
Lý Cấm cần răng nói rằng: "Tôi vẫn còn cơ hoi! Trận chung kết... Tôi sẽ không thua đâu! Nếu như thua rồi, thì... Tôi thà chết cùng bố tôi!" Chet?
Lý Cảm không so, cái cô ta sợ là giành không được đầu bàng, cuu không được bố của mình, vì thế, uy hiep của Tiêu Nhất Thiên, không thể làm lay động quyết tâm của cô ta!
Bên khác!
Thương Thịnh cũng bị giật mình bởi câu hỏi bất thình linh này của Tiêu Nhất Thiên, ông ta hiểu được tâm trạng của Tiêu Nhất Thiên, nhưng mà, trừ khi giống như Ngao Thụy thách đấu Tiêu Nhất Thiên lúc buổi trưa vậy, nói xong xuôi hết là chiến đấu sống chết trước, được sự đồng ý của hai bên, nếu không thi, giết người trong trận thi đấu, là không phủ hợp quy tắc thi đấu của đại hội võ thuật toàn viên! "Cái này..."
Hoa Long Thần có mặt tại hiện trường, Thương Thịnh tất nhiên không dám dễ dàng trả lời Tiêu Nhất Thiên, thế là quay đầu nhìn sang Hoa Long Thần, xin ý kiến của Hoa Long Thần!
Hoa Long Thắn lặng lẽ nuốt nước bọt!
Nếu như là lúc buổi trưa, trước khi biết thực lực và cảnh giới thật sự của Tiêu Nhất Thiên, Hoa Long Thần nighĩ cũng không can nghĩ thì sẽ từ chối, còn bây giờ, hắn lại không dám, so rằng một cái không cẩn thận chọc giận Tiêu Nhất Thiên, thằng khốn nạn này lật bài trước mặt mọi người, không giả vờ nữa, không diễn nữa, trực tiếp bộc phát ra thực lực Minh Cảnh, lấy hắn làm đầu, lấy tính mạng của hắn! "Không sao!"
Hoa Long Thần do dự một lúc, nói rằng: "Văn không có hạng nhất, võ không có hạng nhì, nếu đã muốn đầu thắng thua, liều cái thắng bại, khó tránh khỏi sự chết thương, bạn Thiên không cần đắn đo, làm dốc hết sức bèn được!"
Khá lắm..
Hoa Long Thần nói ra những lời này, tất cả mọi người bao gồm cả Thương Thịnh trong đó đều nghe tới ngần người ra hết, về mặt không dám tin được nhìn sang Hoa Long Thần, vốn dĩ, bọn họ cũng không có chú ý tới sự khác thường của Hoa Long Thần, bây giờ thì tốt rồi, mặc cho là ai cũng nhìn được ra, Hoa Long Thần có vẻ... mềm rồi!
Thái độ đối với Tiêu Nhất Thiên, mềm xuống rồi!
So với khí thế đối chọi gay gắt, gươm súng sån sàng lúc buổi trưa đó, quà thật giống như hai người vậy! "Dược"
Tiêu Nhất Thiên gặt dầu mim cười, trong lòng thi càng thêm tin chắc rằng, Hoa Long Thần nhất định là biết được gì rói, đây cũng có nghĩa là chịu thua lúc này của Hoa Long Thần, rất có thể bèn là đoạn mở đầu của bão táp sắp đến! "Bắt đầu đi!"
Thương Thịnh vung bàn tay, inh ỏi nói rằng: "Sống chết có số, trước khi các người đưa ra lựa chọn, tốt nhất suy nghĩ kĩ, có thể chịu đựng được hậu quả của thất bại hay không!"
Thương Thịnh cũng đang giúp Tiêu Nhất Thiên nhắc nhở những học trò ám cành hậu kỳ của chi nhánh, tránh lại xảy ra tình hình vừa nãy nữa!
Đây khiến những học trò của chi nhánh vốn dĩ chuẩn bị thách đấu Tiêu Nhất Thiên và Bùi Kỳ Tư đó do dự rồi, rút lui rồi, trái tim run rẩy dữ dội, đầu óc nhanh chóng chuyển động, âm thẩm cân nhắc lợi và hại, cho đến nỗi... Sau khi trận đầu bắt đầu, học trò của mười bày chi nhánh còn lại thách đấu lẫn nhau, chiến đấu một trận tiếp một trận, nhưng không có bất cứ một người nào, dám đụng tới Tiêu Nhất Thiên và Bùi Kỳ Tư
Không còn cách!
Trước đây có Hoa Long Thần chống lưng cho bạn họ, có Mai Đai Vũ âm thám hoà giài, với lại chỉ luận thắng thua, không luận sống chết, bọn họ không có gì phải sợ cà, thua rồi cùng lắm chịu một trận đòn, còn bây giờ... Chỗ dựa Hoa Long Thần này cũng mềm rối, Mai Đại Vũ càng là ngôi ở đó không nói một lời, dưới tinh hình nói không chừng thì sẽ chết người, còn đánh cái rằm à!
Vì thế!
Thi đầu lượt thứ hai của ám cành hậu kỳ xuất hiện một cảnh khó bể tưởng tượng, cả quá trình thi đấu duy trì hết hơn nửa tiếng đồng hồ, Tiêu Nhất Thiên và Bùi Kỳ Tư đứng ở đó, giống như bị lãng quên vậy, cứ như là hai người khán giả bình thường, từ đầu xem tới cuối, một trận cũng không có đánh qua!
Rất nhanh!
Học trò thực lực yếu hơn của chi nhánh lần lượt bị đào thải, năm mươi tám người, chỉ còn lại hai mươi mốt người cuối cùng!
Lúc này!
Tất cả thách đầu đều kết thúc rồi, không còn người đầu nữa!
Nguyên nhân rất đơn giản, Tiêu Nhất Thiên trong trận thi đầu lượt đầu tiên của ám cành hậu kỳ, xếp ở vị trí cuối cùng, đầu tiên đếm ngược, danh sách thăng cấp lượt thứ hai chi có hai mươi người, nếu như Tiêu Nhất Thiên không chủ động ra tay, thì tự nhiên bị đào thài mất! "Sư đệ Thiên!
Bùi Kỳ Tư nói rằng: "Tôi đi giải quyết một người thay cậu!"
Kết quà như vậy hoàn toàn vượt khỏi dự đoán trước đây của Bùi Kỳ Tư, anh ta vốn tưởng rằng, minh sẽ giống Vương Thái và Trần Nhất vậy bị Tiêu Nhất Thiên liên luy, rốt cuộc ngược lại được Tiêu Nhất Thiên thơm lây, dọc đường nằm thắng, nhin một hồi thì mẹ nó vào trận chung kết rồi, đây khiến anh ta vô cùng khâm phục đổi với Tiêu Nhất Thiên, cũng cảm kích trong lòng, tất nhiên phải có đi có lại! "Không!"
Nhưng Tiêu Nhất Thiên lại lắc đầu nói rằng: "Để tư
Dứt lời! tôi!
Tiêu Nhất Thiên bước dài đi ra ngoài, không có bất cứ sự do dự và chấn chừ nào, đưa tay ra, giữa không trung chi sang một người học trò ám cảnh hậu kỷ còn lại của chi nhánh thành Lịch Thuỷ đối diện, lạnh lung nói rằng: "Tôi, muốn thách đầu với cậu!"
Nghe nói như vậy!
Học trò ám cảnh hậu kỳ của chi nhánh thành Lịch Thuỷ đó cũng tái xanh mặt roi, có thể đứng tới cuối cùng, anh ta tất nhiên là kè mạnh nhất trong cảnh giới ám cành hậu kỳ khoá này của chi nhánh thành Lịch Thuỷ rồi, thể nhưng, mười tám chi nhánh chi có hai mươi người thăng cấp, những chi nhánh khác còn lại hầu như cũng toàn bộ là kẻ mạnh nhất, ở trong những kẻ mạnh nhất này, anh ta tự cho rằng không lọt vào bảng xếp hạng mười người đứng đầu!
Nhưng mà Ngao Thụy được!
Ngao Thụy mạnh hơn so với anh ta, khăng khăng lại chết trong tay của Tiêu Nhất Thiên rồi!
Đây còn làm sao mà đánh?
Mẹ nó!
Bây giờ anh ta thật sự hối hận chết đi được, sớm biết như vậy, thì vừa nãy anh chủ động tìm học trò dự thi yếu hơn anh ta của chi nhánh khác thách đầu rồi, đầu óc vào nước rồi mới đợi Tiêu Nhất Thiên đến thách đấu với anh ta! "Tôi chịu thua!"
Sau một cuộc đấu tranh tư tường, anh ta quả quyết lựa chọn cơ hội từ bỏ đi vào trận chung kết, mất mặt thì mất mặt mẹ nó đi, cũng tốt hơn giống như Ngao Thuy thế kia bị Tiêu Nhất Thiên giết chết ngay tại chỗ! Nói xong!
Giống như chạy thoát thân vậy quay ngưoi bèn di xuống đài thi đấu, sợ rằng Tiêu Nhất Thiên nắm lấy anh ta không buông!
Nhưng mà!
Khoảnh khắc đi xuống đài thi đấu đó, anh ta trừng mắt thật dữ nhìn Lý Cầm đứng ở dưới đài, oán khí giữa mày mắt vô cùng nồng, Lý Cẩm cắn răng, cách xa Tiêu Nhất Thiên hỏi rằng: “Đây, chính là sự trả thù của anh sao?"
Kẻ ngốc cũng nhìn được ra, Tiêu Nhất Thiên đang chống đối chi nhánh thành Lịch Thuỷ, đang trả thù hành vi bỉ ổi trước đó của Lý Cẩm! "Không sai!"
Tiêu Nhất Thiên nhìn nhau với Lý Cầm, trầm giọng nói rằng: “Tôi chinh là đang trả thù!" "Với lại!" "Sự trả thù của tôi vừa mới bắt đầu thôi!"
Thật không ngờ!
Tiêu Nhất Thiên vừa rồi cố tình để xuất vấn đề "Đánh chết người không đến mạng", không những là dang uy hiếp những đối thủ ám cành hậu kỳ đỏ, đong thời cũng là vì để chuẩn bị cho trận chung kết ám cảnh trung kỳ sau đó, xem như là chích mũi tiêm phòng ngửa!. ngôn tình tổng tài
Đến lúc đó, anh muốn giết người!