Sói Vương Bất Bại

Chương 514: Ở cùng nhau qua đêm, càng ồn ào càng tốt




Cũng giống như Hoàng gia ngày xưa, sinh ra trong nhà Hoàng gia thì số phận phải chịu cảnh cá chậu chim lồng. Nói đi cũng phải nói lại, thật ra Lục Vy Anh cũng là một người đáng thương, đương nhiên Tiêu Nhất Thiên hiểu được nỗi khổ của cô ta nên nhìn cô ta hỏi: "Cô Vy Anh đã nghĩ kĩ muốn đi vào sao?"

Đúng vậy!

Có muốn hay không?

Nếu Lục Vy Anh đã tới đây thì nhất định cô ta phải biết rõ một khi bước vào cửa phòng của Tiêu Nhất Thiên thì đêm nay cô ta sẽ gặp phải tình huống gì và kết cục như thế nào! "Tôi.."

Lục Vy Anh do dự muốn nói lại thôi rồi lại cúi đầu xuống không dám nhìn thắng vào mắt Tiêu Nhất Thiên, cô ta do dự một chút rồi sau đó nói: "Chỉ cần Sư đệ Thiên có thể tha thứ cho những lỗi lầm trước đây của tôi và không ghi thù nhà họ Lục thì tôi sẵn lòng!” "Cho dù Sư đệ Thiên yêu cầu tôi làm gì, tôi..." "Tôi cũng đồng ý!"

Lục Vy Anh dường như đã quyết tâm hy sinh sự tôn nghiêm và sự trong trắng của bản thân vì sự an toàn và tương lai của nhà họ Lục trong tỉnh. Vì vậy, tuy giọng cô ta rất nhỏ nhưng giọng điệu tràn đầy vẻ kiên định! "Thật không?"

Tiêu Nhất Thiên liếc mắt xem thường, anh có chút khó chịu nói: "Cô đang cùng tôi thỏa thuận sao? Cô Vy Anh nghĩ xem thân thể có được bao nhiêu tiền? Có thể đáng giá bao nhiêu?" "Hoặc là nói!" "Cô Vy Anh nghĩ rằng tôi sẽ thiếu phụ nữ sao? Để có được thân thể phụ nữ mà tôi phải làm những việc để hèn như đe doa đó sao?" Tất nhiên là không thiếu!

Sau một ngày lan truyền tin tức, thành tích khủng khiếp mà Tiêu Nhất Thiên đạt được trong rừng trúc trăm mét đã lan truyền khắp chi nhánh thành Thanh Thủy. Tất cả nữ giới trong chi nhánh thành Thanh Thủy gần như phát điên, như si như cuồng, hận không thể chiếm đoạt Tiêu Nhất Thiên. Chỉ cần Tiêu Nhất Thiên đồng ý, chỉ cần Tiêu Nhất Thiên nói, thì chuyện vui ca hàng đêm mỗi ngày đổi một người cũng khiến các cô gái ao ước mà không được hưởng thụ!

Chuyện này!

Lục Vy Anh biết rõ hơn Tiêu Nhất Thiên!

Cho nên!

Từ xa xưa đến nay mỹ nữ luôn sánh vai cùng anh hùng. Người được xếp hạng nhất trên Bia Anh hùng và phá kỷ lục cao nhất theo ghi chép trên Bia Anh hùng như Tiêu Nhất Thiên thì đối với anh, phụ nữ gần như là muốn thì có không muốn thì đuổi đi, không cần phải tốn công tốn sức đe dọa Lục Vy Anh!

Đe doa?

Nói hơi khó nghe một chút thì Lục Vy Anh không xứng đáng! "Tôi... tôi không có ý đó. Sư đệ Thiên đừng hiểu lầm, tôi chỉ..."

Lục Vy Anh có chút luống cuống nên nói năng không rõ ràng, vừa định giải thích thì Tiêu Nhất Thiên đã sốt ruột xua tay ra hiệu: "Cô đi đi. Hôm qua tôi đến chi nhánh thành Thanh Thủy cũng đã nói trước tất cả mọi người ở chi nhánh rồi. Đừng đánh chủ ý lên người tôi, sớm dẹp cái suy nghĩ không an phận kia đi, các người không xứng với tôi!"

Lúc ấy!

Những lời này của Tiêu Nhất Thiên khiến đám người kia tức giận và khinh bỉ trong lòng!

Nhưng bây giờ!

Vẫn là lời nói như vậy nhưng khi rơi vào tai của Lục Vy Anh lại khiến cô ta không thể nào sinh ra một chút khinh thường, bởi vì cô ta biết mình thật sự không xứng với Tiêu Nhất Thiên! "Nhưng cô cũng đừng nghĩ nhiều, tôi không nhằm vào cô!"

Nội dung nói chuyện thay đổi, Tiêu Nhất Thiên nói thêm: "Tôi đang nhắm vào tất cả các nữ đệ tử trong chi nhánh thành Thanh Thủy. Không ai trong số các cô có thể xứng đôi với tôi. Tôi không quan tâm đến thân thể của cô chút nào!"

Nói xong!

Tiêu Nhất Thiên xoay người rời đi, anh định đóng cửa phòng nhốt Lục Vy Anh ở ngoài nhưng đúng lúc này Lục Vy Anh đã nóng nảy mà làm ra hành động khiến Tiêu Nhất Thiên không ngờ tới!

Phịch!

Một tiếng động nhỏ vang lên, Lục Vy Anh thực sự quỳ gối xuống hướng về phía Tiêu Nhất Thiên và lo lắng nói: "Tôi cầu xin cậu! Tôi cầu xin cậu có được không? Để tôi vào đi!" "Hu hu.."

Vừa nói xong, nước mắt mà Lục Vy Anh đã cố kìm từ nãy đến giờ rốt cuộc không kìm được nữa mà trào ra như lũ vỡ bờ, làm ướt đôi má trắng nõn và nhòe đi lớp trang điểm trên mặt cô ta. Thân hình gầy yếu của cô ta run lên bần bật, bộ dạng khóc như hoa lê vương hạt mưa, đầu còn một chút khí chất kiêu hùng trên đài thi ấu ngày hôm qua? Cập nhật chương mới nhất tại Truy ện88.net

So sánh trước sau giống như là hai người khác nhau!

Tiêu Nhất Thiên sửng sốt trước hành vi điên cuồng của Lục Vy Anh, đồng tử của anh đột nhiên co rút lại lóe lên một tia sắc bén, anh trầm giọng hỏi: "Ông già khốn kiếp Lục Văn Lâu đã nói gì với cô?"

Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Lục Văn Lâu ép Lục Vy

Anh đến với Tiêu Nhất Thiên, có thể ép Lục Vy Anh đến thế này thì chắc là Lục Văn Lâu đã sử dụng một số thủ đoạn không chính đáng! "Ông nội nói...

Lục Vy Anh khóc hồi lâu mới nghẹn ngào nói: “Ông nói nếu tôi không đến hầu hạ sư đệ Thiên thì ông sẽ hủy căn cơ của tôi, hủy hoại con đường võ học của tô, sau đó sẽ tìm người gả tôi đi!" "Còn nói..." "Nếu tôi không phục vụ tốt sư đệ Thiên, khiến sư đệ Thiên khó chịu hoặc bị sư đệ Thiên đuổi ra khỏi phòng thì ông ấy sẽ đuổi tôi và bổ mẹ tôi ra khỏi nhà, đuổi ra khỏi nhà họ Lục, để cho chúng tôi tự lo sống chết!” "Hu hu..."

Nói xong!

Nước mắt Lục Vy Anh vừa mới ngừng lại trào ra, càng khóc càng lớn, hai mắt đã đỏ hoe! "Đồ khốn! Chết tiệt!"

Đúng như Tiêu Nhất Thiên đoán, lão già Lục Văn Lâu dùng mọi cách để đạt được mục đích, ông ta tàn nhẫn vô tình, quả thực đã uy hiếp Lục Vy Anh!

Lại nói tiếp!

Sở dĩ Lục Vy Anh ở trong tình trạng hiện tại cũng chỉ vì những lời mà Tiêu Nhất Thiên đã thản nhiên nói trước đó, nếu Tiêu Nhất Thiên không nói rằng anh sẽ thu phục Lục Vy Anh và để cô ta đi theo làm nô lệ thì e rằng Lục Văn Lâu sẽ không kiên quyết ép cô ta đến "hầu hạ" Tiêu Nhất Thiên!

Cho nên!

Kỳ thật chính hành động vô ý của Tiêu Nhất Thiên đã làm hại

Lục Vy Anh!

Thế nên!

Tiêu Nhất Thiên thoáng chốc đã nổi trận lôi đình, anh tức giận nói: "Cô ở đây chờ, tôi đi tìm lão già khốn nạn đó nói cho rõ ràng!" "Sư đệ Thiên! Không..." "Đừng mà!"

Nhưng mà, Tiêu Nhất Thiên có chút ngạc nhiên là ngay khi anh vừa bước chân thì đôi chân đang quỳ của Lục Vy Anh đột nhiên di chuyển về phía trước và ôm lấy chân phải của anh ngăn anh lại nói: "Tôi biết, mặc dù sư đệ Thiên là người kiêu ngạo nhưng cũng là người tốt bụng... Cậu là người tốt, cậu nguyện ý vì tôi đi lấy lại công bằng khiến tôi rất cảm kích, nhưng..." "Một vị quan ngay thẳng cũng khó mà xen vào việc nhà!" "Nếu để cho ông nội biết chuyện tôi tố cáo ông ấy trước mặt cậu khiến cậu ghi hận, thì nhất định ông ấy sẽ không dễ dàng tha thứ cho tôi. Đến lúc đó, tôi sợ sẽ không đơn giản chỉ là bị đá ra ra khỏi nhà họ Lục ở tỉnh thành như vậy!"

Đúng vậy!



Với thân phận hiện tại của Tiêu Nhất Thiên và vị trí của anh ấy trong tâm trí Lục Văn Lâu thì đương nhiên anh ấy có thể mắng chửi Lục Văn Lâu. Tuy nhiên, anh ấy có thể bảo vệ Lục Vy Anh một thời gian mà không thể bảo vệ Lục Vy Anh cả đời. Một khi cô ta mất đi sự bảo vệ của anh thì Lục Văn Lâu có trăm cách trả thù gia đình Lục Vy Anh!

Chưa kể

Tiêu Nhất Thiên đã phá hủy điện Huyền Vương ở thành phố Thanh Thủy và giết chết Hình Chiêu và rất nhiều thành viên của điện Huyền Vương. Chuyện này không thể che giấu được lâu và sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ. Đến lúc đó, đừng nói là bảo vệ Lục Vy Anh, Lục Vy Anh đi theo bên người Tiêu Nhất Thiên sẽ càng thêm nguy hiểm!

Trừ khi...

Để cho Lục Văn Lâu và người của ông ta hoàn toàn biến mất trên thế giới này. Nói như vậy cũng có nghĩa là phải bộc lộ cảnh giới và năng lực thực sự của Tiêu Nhất Thiên! Sau khi cân nhắc một lúc, Tiêu Nhất Thiên nhìn xuống Lục Vy Anh và hỏi: "Vậy cô muốn thế nào?" "Tôi.."

Lục Vy Anh ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Nhất Thiên và nói với đội mắt đẫm lệ: "Chỉ cần sư đệ Thiên cho phép tôi vào và để tôi qua đêm với cậu trong phòng của cậu để ông nội tôi cảm thấy rằng kế hoạch của mình đã thành công, tôi đã hầu hạ cậu rất tốt, sư đệ Thiên, nhận được sự thương hại của sư đệ Thiên thì tất nhiên ông ấy sẽ không trách tôi mà sẽ càng thích tôi hơn..." Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất

Chuyện này!

Đó chính là lý do thực sự khiến Lục Vy Anh đồng ý đến với Tiêu Nhất Thiên. Cô ta biết rằng sự việc đã đến lúc này thì ta cô không thể rút lui. Chỉ có thể hi sinh sự trong sạch của bản thân thì cô ta mới có thể đảm bảo an toàn cho mình và bố mẹ. Nếu không thì!

Với tính cách của mình thì làm sao cô ta có thể từ bỏ tôn nghiêm và kiêu ngạo mà hạ thấp bản thân như vậy? "Chuyện đó..." "Thôi được rồi!"

Không thể phủ nhận rằng những gì Lục Vy Anh nói quả thực là cách dễ nhất và hiệu quả nhất để giải quyết chuyện này. Nó không chỉ bảo vệ Lục Vy Anh mà còn giữ bí mật cho Tiêu Nhất Thiên, có thể coi như một hòn đá trúng hai con chim!

Vì thế!

Tiêu Nhất Thiên do dự một chút, sau đó gật đầu nói: "Cô theo tôi đi vào!" "Cảm ơn sư đệ Thiên!"

Lúc này Lục Vy Anh mới buông chân phải của Tiêu Nhất Thiên ra và vươn tay lau nước mắt trên má, trong lòng thầm nhẹ nhõm, cảm kích nói: "Sự tốt bụng của cậu tôi sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, tôi sẽ không bao giờ quên!"

Nói xong!

Cô ta đứng dậy chỉnh sửa lại chiếc áo ngủ màu đỏ hơi lộn xộn của mình rồi hít một hơi thật sâu, đi theo Tiêu Nhất Thiên bước vào phòng của anh, cô ta còn dùng tay trái đóng cửa lại!

Căn phòng lớn...

Ánh sáng chói lọi...

Trai đơn gái chiếc..

Tiêu Nhất Thiên vừa mới tắm xong nên chỉ mặc một cái áo choàng trắng trên người trong khi Lục Vy Anh lại cố tình ăn mặc hở hang và chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ sẫm, cộng với mối quan hệ tương đối "đặc biệt" giữa hai người, bầu không khí thật sự rất xấu hổ! "Đêm nay cô ngủ trong phòng khách, tôi ngủ ở phòng ngủ, nước sông không phạm nước giếng!"

Tiêu Nhất Thiên đi về phía trước, anh vươn tay chỉ vào ghế số pha trong phòng khách ra hiệu: "Không nên chậm trễ, cô bắt đầu biểu diễn đi!" “Hả?"

Lục Vy Anh sửng sốt, bắt đầu?

Bắt đầu cái gì?

Nhưng!

Nghĩ đến mục đích của mình, Lục Vy Anh đỏ bừng mặt như hiểu ra điều gì đó nên khẽ gật đầu, cô ta đi đến trước ghế sô pha do dự vươn tay cởi từng cúc áo ngủ màu đỏ của mình...

Nhìn thấy thế!

Tiêu Nhất Thiên cau mày hỏi: "Cô làm gì vậy?" "Không phải cậu nói muốn bắt đầu sao?"

Lục Vy Anh ngượng ngùng nói: "Nếu không cởi quần áo thì bắt đầu làm sao?"

Mẹ kiệp!

Sắc mặt Tiêu Nhất Thiên nhất thời đen lại, cũng trách anh, trách anh không nói rõ ràng nên gây ra hiểu lầm!

Sau đó!

Tiêu Nhất Thiên giải thích: "Chỉ cần cho ông nội cô tưởng lầm là chúng ta đã làm chuyện như vậy là được. Cô không phải làm thật, không cần cởi quần áo, cũng không cần hai người, chỉ cần cô làm là được! "Chỉ mình tôi?"

Lục Vy Anh lại sửng sốt, sắc mặt càng thêm đỏ bừng! "Chính xác!"

Tiêu Nhất Thiên gật đầu và nói: "Tôi vào phòng ngủ của tôi đây. Cô cứ từ từ ở trong phòng khách kêu to. Lão già đáng ghét đó sống ở trong khu cách đây một bức tường. Để ông ta nghe thấy là được!" "Kêu đi?"

Lục Vy Anh càng nghe càng không hiểu nên bối rối hỏi: "Kêu cái gì?" "Giường!"

Nói như thế này với một cô gái thì cho dù là Tiêu Nhất Thiên thì vẻ mặt cũng có chút khó xử, anh chỉ để lại một chữ, vừa nói xong liền quay về phòng ngủ và không thèm nhìn lại. "Cô không kêu lên để ông nội cô nghe thấy thì làm sao lão già đó có thể tin rằng cô đã hoàn thành nhiệm vụ mà ông ta giao cho và có được sự yêu thích của tôi?"

Rầm!

Cửa phòng ngủ đã bị Tiêu Nhất Thiên đóng lại!

Chỉ còn lại một mình Lục Vy Anh đứng một mình trong phòng khách, những lời nói đó của Tiêu Nhất Thiên cứ văng vẳng bên tai cô ta!

Kêu đi?... Giường?

Sau khi phản ứng lại thì trái tim Lục Vy Anh run rẩy kịch liệt. Mẹ ơi, cô ta không ngờ tới, có nằm mơ cũng không ngờ tới, tuy rằng Tiêu Nhất Thiên kiêu ngạo, hung hăng và ra tay hung hãn nhưng lại "nói được làm được", thực sự anh đã từ bỏ cơ hội chiếm hữu cô ta!

Thực sự anh đã để cô ta ở một mình trong phòng khách và bảo cô ta tự kêu một mình?