Sói Vương Bất Bại

Chương 497: Trận chiến bánh xe, thực lực kinh khủng của Điêu Tạc Thiên




Tiêu Nhất Thiên ra sân rồi!

Nhưng mà!

Cách thức ra trận này của Tiêu Nhất Thiên lại lần nữa đổi mới cách nhìn của tất cả mọi người ở đây đối với anh, hoặc là nói, lần nữa đổi mới giới hạn cuồng vọng và vô sỉ!

Mẹ nó!

Tên khốn kiếp này đầu óc bị úng nước à? Bị lừa đá sao? Lại muốn một mình khiêu chiến sáu người, một mình đấu với sáu học viên của học viện bao gồm Trần Nhất?

Phải biết!

Sáu người Trấn Nhất và Vương Thái trải qua vô vàn vòng tuyển chọn chi nhánh thành Thanh Thủy trải qua vô vàn vòng tuyển chọn, cuối cùng được chọn làm người tham gia Đại hội võ thuật toàn viện, muốn cùng mười bảy chi nhánh còn lại của học viện Đạt Ma thi đấu trên võ đài, đại diện cho chi nhánh thành Thanh Thuỷ là các học sinh ở trình độ Ám Cảnh Trung Kỳ nằm trong đội hình mạnh nhất!

Mà Tiêu Nhất Thiên lại chế giễu họ, tuyên bố một mình anh đấu với cả đám bọn họ!

Sao có thể tự tin đến thế?

Còn không biết xấu hổ à? Quả thực là đang tìm đường chết! "Đánh chết hắn ta!" "Đánh chết hắn ta!" "Đánh chết hắn ta!"

Mấy trăm học sinh của học viện xung quanh thật sự cáu tiết, đều vung đấm, lớn tiếng chửi bậy, lửa giận giống như núi lửa hoàn toàn bùng nổ, hôn nay nếu không thể đập chết tên khon "Điêu Tạc Thiên này thì bọn họ sợ sẽ ăn không có vị, đêm không thể ngủ mất! "Tên nhóc này được!"

Thương Triết đang xem cuộc chiến trên đài, các trưởng lão trong nhóm giáo viên cũng đều bị lời nói của Tiêu Nhất Thiên dọa sợ, họ không biết, cuối cùng thì Tiêu Nhất Thiên cũng là kẻ tài cao gan lớn hay đơn thuần!

Trơ tráo!

Hết mức!

Tiêu Nhất Thiên dám cả gan đứng trên đài nói vậy khiến

Thương Triết kinh ngạc vô cùng, trong lòng có hơi chờ mong Tiêu Nhất Thiên, dù sao thì, nếu chỉ là một tên khoác lác phô trương thì một khi bắt đầu giao chiến thì lập tức sẽ bị vả mặt!

Tiêu Nhất Thiên chắc chắn sẽ không ngu như vậy!

Biết đâu!

Biết đâu Tiêu Nhất Thiên thật sự có thể làm được thì sao?

Ai mà biết được!

Căn cứ vào kinh nghiệm xem Đại hội võ thuật toàn viện thì mười tám chi nhánh, không có một ai, một người nào trong các chi nhánh nào là tên ngốc, gần như trong từng chi nhánh đều có người tài cố gắng ép mình đến cảnh giới như Trần Nhất, rõ ràng có thể thăng cấp nhưng lại không thắng cấp, cứ giữ nguyên trạng thái cao nhất, tỏa sáng trong Đại hội võ thuật toàn viện!

Chính vì kiểu này nên thành Thanh Thủy chỉ có mỗi một hạt giống tốt là Trấn Nhất, Thương Triết mới lo lắng, muốn trăm phương nghìn kế tìm kiếm "Điêu Tạc Thiên" thì mới có thể nắm chắc hơn! "Hừ!" "Nói khoác mà không biết ngượng à!"

Phản ứng của Trần Nhất cũng không ghê gớm như các học viên khác của học viện, cậu ta chỉ nhìn Tiêu Nhất Thiên chằm chằm, trên khuôn mặt lạnh như băng đầy ý khinh thường, nói: "Một chọi sáu? Cậu không xứng!"

Ngay lúc này!

Đám người hung hăng khí thế Vương Thái đã muốn so đấu trên đài rồi, mắt giống như mắt trâu mở to hung tợn trừng Tiêu Nhất Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con cừu non chết tiệt này, ông đây nhịn mày lâu rồi!" "Dám nói sức lực của ông đây quá nhỏ, sức bật quá yếu, giống đàn bà ba ngày chưa ăn cơm?" "Đánh chết mày!" "Một mình ông đây, đánh một đấm là đủ rồi!"

Vù!

Vừa dứt lời, Vương Thái căn bản là không để cho Tiêu Nhất Thiên có cơ hội, có thời gia mia mai lại, một giây một phút cũng không muốn chờ, cả cơ thể giống như mãnh thú mà nhảy lên, hóa thành cái bóng, đưa nắm đấm về phía Tiêu Nhất Thiên cách đó mười thước năm ngang, nháy mắt đã khiến cho ám kình mạnh mẽ của mình bùng nổ đến cực hạn, nắm đấm to lớn giống như sao chổi xé trời, đánh thắng vào mặt Tiêu Nhất Thiên!

Nhìn tư thế đó đi!

Vương Thái quả thật không định từ từ chậm rãi với Tiêu Nhất Thiên, đúng thật là muốn một đấm chết luôn, Lôi Đình Nhất Kích, hòng đè ép Tiêu Nhất Thiên đến gục xuống, khi nãy Tiêu Nhất Thiên ngông cuồng bao nhiêu thì giờ hắn ta sẽ khiến Tiêu Nhất Thiên mất mắt bấy nhiêu!

Nhìn xem!

Học viên xung quanh lập tức cao trào, tiếng trầm trồ khen ngợi liên tiếp nhau, thay Vương Thái phất cờ hò reo. Mà năm người còn lại gồm Trần Nhất và đàn chị kia chỉ lẳng lặng đứng xem trận chiến, không bắt đấu liên thủ vây đánh Tiêu Nhất Thiên với Vương Thái. lí do rất đơn giản, bọn họ đều là học sinh tinh anh của học viện, cũng có sự kiên quyết của mình, khinh thường việc bắt nạt kẻ ít! "Nếu cậu đã gấp đến vậy, tôi đây sẽ chỉ bảo cậu nhanh trước vậy!"

Dưới ánh nhìn chăm chú không đổi của mọi người, đối mặt với Vương Thái đang dùng toàn lực Lôi Đình Nhất Kích, Tiêu Nhất Thiên làm vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó mạnh mẽ tiến lên một bước, giơ nắm đấm, thẳng tay hướng tới nằm đấm cực đại của

Vương Thái đang gào thét mà nghênh đón!

Ngay lập tức!

Đấm đánh đẩm, cú đấm của hai người hung hăng đánh vào nhau!

Âm!

Ám kình giao nhau, không khí nổ bùm, tiếng nổ chói tai vang lên, đồng tử mọi người đều co rút lại, trái tim khó nhịn mà run lên, sau đó, bọn họ lập tức thấy cảnh tượng khó tin vô cùng!

Chỉ thấy!

Trong nháy mắt, gần như vào lúc tiếng nổ vang lên, một bóng dáng bay vù ra ngoài, tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức khiến người ta có chút trở tay không kịp, có chút không kịp nhìn, đến khi mà bọn họ phản ứng lại được thì một tiếng "phịch" vang lớn, bóng dáng kia đã bay khỏi phạm vi võ đài đến chỗ các học sinh, còn đẩy ngã rất nhiều học sinh!

Ngược lại!

Bóng dáng còn lại thì đứng im bất động trên võ đài, vẫn ở tư thể xuất quyền như cũ, giống như bàn thạch cao, một bước cùng lui về sau!

Chính là Tiêu Nhất Thiên!

Một đấm!

Tiêu Nhất Thiên thẳng tay đấm bay Vương Thái!

Tiếng hò hét không ngừng! "Này!" "Này!"

Này này này.."

Cảnh tượng kia quá sức kinh hãi, kết quả thật sự là ngoài dự đoán, nói đùa chứ, làm sao mà có thể nghĩ đến nổi được, đối đầu với học sinh chi nhánh lại còn thuộc Ám Cảnh Trung Kỳ, ở trong top 3, được xưng là sức mạnh trời ban là Vương Thái, Tiêu Nhất Thiên sao lại có thể thấy đánh mà không tránh, đấm đối đẩm, một đấm chết luôn?

Mẹ nó!

Vương Thái mới là người có sức mạnh trời ban được không?

Ngày trước!

Từ trước đến nay không phải đều là Vương Thái một đấm đánh bay người ta sao?

Đừng nói là học viên Ám Cảnh Trung Kỳ bình thường, ngay cả người đứng top 1 Trần Nhất lúc đối mặt với Vương Thái cũng không dám đánh đấm bừa đây này!

Ấy thế mà!

Tiêu Nhất Thiên lại làm thế!

Hơn nữa!

Tiêu Nhất Thiên lại còn làm được! "Hiệu trưởng! Thế này.."

Mấy trưởng lão cùng với nhóm giáo viên đang xem cuộc chiến trên võ đài cũng mở to mắt nhìn, vẻ mặt khó tin, không hẹn mà cùng nhìn về phái Thương Triết ngồi giữa mọi người, cứng lưỡi nói: "Chẳng lẽ Điêu Tạc Thiên này cũng giống như Vương Thái, sở hữu sức mạnh trời ban?"

Đúng thế!

Có sức mạnh trời ban!

Tới giờ, Tiêu Nhất Thiên chỉ dùng thân phận "Điêu Tạc Thiên" kia ra tay hai lần, lần trước là một đấm đảnh lui hai bảo tiêu trình

Ám Cảnh Trung Kỳ của nhà họ Nguyên ở thành Thanh Thủy, lúc này đây lại một đấm đánh bay Vương Thái, hai lần đều dùng nắm đấm thép đấm, cho nên khiến người ta có cảm giác đó là nắm đấm khác xa người thường, ở mặt này hình như có ưu thế rất lớn là gặp may mắn! Sắc mặt Thương Triết cứng ngắc, đồng tử hơi co lại, không những quan ngại như nhóm trưởng lão và giáo viên, trong lòng lại xuất hiện gơn sóng không hề nhỏ! "Ám Cảnh Trung Kỳ đó!"

Thương Triết nhìn Tiêu Nhất Thiên chằm chằm, lòng thầm nghĩ: "Thảo nào lại ngông cuồng như thế, hóa ra là anh giống như Trần Nhất, cùng một cảnh giới, đều ở Trung Kỳ, tùy lúc đều có thể thăng cấp thành Ám Cảnh Hậu Kỳ!" "Một đòn này!" "Vương Thái thua không mệt nhé!"

"Xem kìa!" "Trừ Trần Nhất đứng ngoài, mấy người còn lại cũng chỉ ngang với Vương Thái, thua xa đối thủ của hắn ta!"

Là người ở trình Bán Bộ Minh Cảnh, Thương Triết cảm giác lực và tầm nhìn có bao nhiêu độc ác rồi? Ngay lúc Tiêu Nhất Thiên ra tay, ông ta liếc mắt một cái là thấy khoảng cách của Tiêu Nhất Thiên với Ám Cảnh Hậu Kỳ rất gần, gần đần mức chạm tay vào được chỉ là không chọn thăng cấp thôi!

Nhưng!

Thương Tiết cũng không nhìn thấy được công hiệu của thuốc "Nhất Lạp Ấn", cũng không rõ được cảnh giới thật sự của Tiêu Nhất Thiên!

Bằng không thì!

Nếu Thương Triết biết Tiêu Nhất Thiên đã sớm vượt qua Ám Cảnh Hậu Kỳ, thậm chí là vượt qua Ám Cảnh Viên Mãn và Bán Bộ Minh Cảnh, là một cường giả hàng thật giá thật trình Minh Cảnh, cho dù hiệu trưởng như ông ta có tự mình lên đài cũng không đỡ được một quyền của Tiêu Nhất Thiên, không biết dáng vẻ của ông ta sẽ như thế nào, sẽ có cảm tưởng ra sao! "Tôi nói sức cậu có nhỏ, sức bật quá yếu, giống đàn bà ba ngày chưa ăn mà!" "Tôi có nói sai không?"

Dưới ánh nhìn sợ muốn chết của mọi người, Tiêu Nhất Thiên từ từ, thu quyền, nhìn Vương Thái ngã trên đám người, trầm giọng nói: "Thật ra thì cậu nói cũng đúng, đanh tôi, cậu dùng một đấm là đủ rồi!" "Bởi vì!" "Cậu không thể nào có cơ hội đấm tôi lần hai!"

Vả mặt!

Vả mặt không ngần ngại!

Trước đây!

Tiêu Nhất Thiên giả vờ mạnh lâu rồi mới được lên so đấu trên võ đài, Vương Thái khiêu chiến là muốn đánh vào mặt Tiêu Nhất Thiên mà hiện tại thì thật mất mặt, vả mặt không thành lại còn bị đánh, thằng hề kia tự nhiên lại biến thành hắn ta!

Một đấm này!

Không chỉ đánh bay Vương Thái, đánh vào mặt hắn ta mà còn vả mặt tất cả học viên ở đây, Tiêu Nhất Thiên dùng thực lực của mình để chứng minh với bọn họ rằng Điêu Tạc Thiên anh không giả vờ mạnh mà là mạnh thật được chưa?

Hộc!

Vương Thái cổ nhịn không phun máu nhưng nghe những lời nhục nhã của Tiêu Nhất Thiên thì không nhịn được, hắn ta thật sự không nhịn được mà há miệng thở dốc, định mở miệng nói chuyện thì một búng máu tanh phun ra, máu tươi ba thước! "Tiếp!"

Tiêu Nhất Thiên không để ý Vương Thái, quay đầu nhìn về phía đám người Trần Nhất trên đài nói: "Giờ thì các người chuẩn bị cùng nhau tiến lên sao?"

Đúng vậy!

Thấy vết xe đổ của Vương Thái rồi, một đấu một thì ai mà dám nói mình nhất định sẽ đánh bại Tiêu Nhất Thiên? "Tôi muốn thử!"

Tiêu Nhất Thiên thấy hơi ngoài ý muốn vì người đứng ra không phải là Trần Nhất, cũng không phải là mấy học viên nam mà là vị đàn chị giỏi kiếm thuật kia, cũng là nữ sinh duy nhất trong sáu người!

Vị đàn chị kia tiến lên phía trước vài bước, đứng đối diện Tiêu Nhất Thiên, ánh mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên cũng không có sự phẫn nộ hay chán ghét, chỉ ngưng trọng như lâm vào đại dịch, nhẹ nhàng nói: "Cậu vừa nói tốc độ kiếm thuật của tôi quá chậm, không có lực, chi là được cái hoàng nhoáng!" "Giờ thì!" "Tôi muốn để cậu chỉ tôi vài chiêu kiếm thuật, được chứ?"

Dùng đấm đối đấm mạnh mẽ đánh bay, ngay cả Vương Thái cũng không phải đối thủ của Tiêu Nhất Thiên, vị đàn chị kia tự biết rằng mình không ngốc đến mức lấy cứng đối đầu với Tiêu Nhất Thiên, cho nên cô ta am hiểu kiếm thuật nên đơn thuần chỉ muốn cùng Tiêu Nhất Thiên so đấu kiếm thuật!

Hơn nữa, đấu kiểu đó với Tiêu Nhất Thiên mà nói thì cũng không công bằng!

Thế nên! "Kiểm thuật?"

Tiêu Nhất Thiên nhíu mày cười nói: "Trước kia tôi dùng đao, giờ dùng nắm đấm, đối với kiếm thuật thì cũng không thạo lắm, nhưng có biết chút.."

Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhất Thiên khiêm tốn thể đấy!

Vậy!

Thế này là biết sợ sao?

Nghe có vẻ vậy!

Mây học sinh xung quanh vừa bị bẽ mặt đến phát điên lại như tìm thấy hi vọng, hết mưa trời lại sáng, bọn họ cảm thấy bọn họ sẽ tốt lên cho nên lập tức cũng hơi dao động! "Vậy cậu.."

Vị đàn chị kia sửng sốt muốn nói rằng nếu không rõ về kiếm thuật thì sao lại phê bình kiếm thuật của cô ta? Có tư cách gì để mà phê bình chú?

Nhưng mà!

Không để đàn chị nói ra suy nghĩ kia, Tiêu Nhất Thiên ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài nói tiếp: "Nhưng mà... Ha ham tuy chỉ biết có vài chiếu nhưng tôi rất rõ Vạn Pháp Tướng cho nên nếu chỉ tiếp mấy chiêu thì chắc thế là đủ rồi!" "Cậu!"

Đàn chị kia nghẹn họng, sắc mặt khó coi như ăn phải châu chấu, nói: "Ai đó cho cậu ta mượn kiểm đi?" "Không cần!"

Tiêu Nhất Thiên tỏ vẻ nói: "Nếu như mà chị không ngại thì cho tôi mượn bao kiếm của chị dùng chút đi!" "Cậu phải dùng kiếm!" "Tôi dùng bao kiếm!"

Quả nhiên là...

Khiêm tốn?

Không có đâu!

Điêu Tạc Thiên vẫn không coi ai ra gì như cũ, kiêu ngạo vô cùng!

Giết!

Vị đàn chi kia bị Tiêu Nhất Thiên làm cho tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, cắn răng rút kiếm ra khỏi bao, thẳng tay ném bao kiếm cho Tiêu Nhất Thiên, hừ lạnh: "Đây là lựa chọn của cậu, không cậu không may bị thương cũng đừng trách tôi!"

Vừa dứt lời!

Bóng dáng xinh đẹp lóe lên, cầm kiếm đi, tiến tới chỗ Tiêu Nhất

Thiên!

Tiêu Nhất Thiên đưa tay nhận lấy bao kiếm, cười nói: "Yên tâm, chị không làm tôi bị thương được đâu, nhưng mà... Lỡ tôi có đâm trúng chị cũng đừng vội trách tôi đấy nhé!"

Đâm!

Nếu là kiếm thì sẽ đâm tự nhiên hơn nhưng thứ trong tay Tiêu Nhất Thiên là bao kiếm không có mũi kiếm, chỉ có thể đâm tới đâm lui giống gốc gậy!

Trong chớp mắt!

Một nam một nữ đánh nhau thành một đám, kiếm khí gào thét, bóng dáng vụt qua! "A!"

Gần đến lúc đấu chiêu thứ ba, một tiếng kêu khẽ truyền ra bất chợt, chỉ thấy Tiêu Nhất Thiên một bên cầm bao kiếm, bên kia là đàn chị bị đâm vào phía trên sau thắt lưng! "Tốc độ quá chậm, nhìn trước không ngó sau, không kịp quay lại phòng thủ, nếu đây là chuyện chém giết chứ không phải so đấu thì chị gái nhỏ lúc này có khi đã mất mạng dưới kiếm tôi rồi!"

Tiêu Nhất Thiên không quên bình luận vài câu, đánh giá người phía trước! "Tiếp đi!"

Khuôn mặt xinh đẹp của chị gái kia hơi hồng lên, quay người một nhát chém về phía Tiêu Nhất Thiên nhưng mà y như Tiêu Nhất Thiên đánh giá vậy, tốc độ của cô ta quá chậm, ít nhất thì quá chậm so với Tiêu Nhất Thiên!

Võ công thiên hạ, không gì không phá giải được! Cho nên!

Một nhát thất bại, không đợi cô ta tung đòn lần hai, bao kiếm của Tiêu Nhất Thiên lại lần nữa chọc trúng cô ta, hơn nữa lúc lày lại đâm trúng bụng cô ta! "Đã nói là kiếm pháp của chị chỉ được cái mã mà, đùa vui thì được đấy nhưng đánh thật thì không!"

Tiêu Nhất Thiên lắc đầu! "Tiếp đi nào!"

Chị gái kia không cam lòng, đâm vào bao kiếm của Tiêu Nhất

Thiên, ngay kế là một nhát hướng vào ngực Tiêu Nhất Thiên! Tiêu Nhất Thiên hơi mất kiên nhẫn, sát lại, đẳng sau còn bao "Còn sao?" nhiêu người xếp hàng chờ tôi chỉ giáo cơ mà, đâm chị hai cái mà chị vẫn nghiện à?

Thế nên!

Tiêu Nhất Thiên cũng không khách khí như vậy, tránh đòn kia của đàn chị xong thì thuận thế đâm một cái, thẳng tay đâm vào bộ ngực đang phập phồng không ngừng của cô ta! "Ai nha!"

Không ngoài dự đoán, cú đâm này đâm vào chính giữa hồng tâm, đâm vào giữa ngực bên phải của vị đàn chị, làm cho tiếng hét chói tai vang lên! "Cậu... Lưu manh!"

Rào rào một chút, mặt vị đàn chị kia đỏ lên nháy mắt, giống như quả táo, kiều diễm ướt át vì xấu hổ tức giận! "Sao lại lưu manh?"

Tiêu Nhất Thiên tỏ vẻ vô tội, hợp tình hợp lí nói: "Chẳng lẽ, chỉ có chị được đâm vào ngực tôi còn tôi thì không được? Có cần tôi đứng im một chỗ cho chị đâm chỗ nào cũng được không?" "Cậu!"

Đàn chị kia lấy tay trái che ngực, tay phải cầm kiếm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi sẽ giết cậu đồ vô sỉ này!" Kết quả...

Ngay sau đó, cô ta cũng cảm giác được là ngực bên phải đột nhiên tê rần!

Sát lại!

Bên trai bị tay che, bên phải lại chạy trời không khỏi nắng, bị Tiêu Nhất Thiên dùng bao kiếm đâm một chút, chưa kể vị đàn chị này tuy lớn lên không xinh đẹp nhưng dáng người rất được, chỗ nào đẹp chỗ đó!

Lúc này đây!

Tiêu Nhất Thiên không để cô ta có cơ hội mở miệng quát mắng, vừa thu lại bao kiếm thì lập tức đâm tiếp, từng nhát từng nhát, ta đâm! Ta đâm! Ta đâm đâm đâm!