Phượng hoàng niết bàn, quốc sư nước Đại Hoa lựa chọn "Quân chủ đại nhân." "Điện chủ đại nhân."
Tiếng xé gió không ngừng vang lên, Xuân Nhuy thống lĩnh thành viên còn lại của Bạch Ngọc Nữ Quân, Tiêu Thiên Thành thống lĩnh thành viên Điện Thiên Thần, cũng sôi nổi lao xuống núi Vạn Nhẫn, nhanh chóng đi về phía này.
Tất nhiên,
Sự xuất hiện đột ngột của quốc sư nước Đại Hoa làm tất cả mọi người cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.
Rất nhanh, tất cả thành viên của Điện Thiên Thần và Bạch Ngọc Nữ Quân đã đến đông đủ, tổng cộng 70 hơn người. Xuân Nhụy dẫn đầu xếp thành trận hình, sắc mặt cảnh giác nhìn chằm chằm quốc sư Đại Hoa.
Mà lúc này.
Ba cường giả nửa bước Minh Cảnh đi theo quốc sư nước Đại Hoa cũng xuống xe, nhìn thấy chiến tranh tràn ngập núi Vạn Nhẫn, nhìn đến khắp thi thể nằm khắp nơi, đặc biệt nhìn thấy 70 thành viên Điện Thiên Thần và Bạch Ngọc Nữ Quân tụ hợp lại, tim ba người bọn họ không được được đột nhiên run lên, liếc nhau một cái, đều thấy được vẻ lo lắng và ngưng trọng từ mắt đối phương.
Vốn bọn họ cho rằng, nửa năm trước Để Uyên đã chết, Mai Chấp Lễ thống lĩnh một triệu hùng binh nước Đại Hoa một đường xuôi nam, cho dù Sơn Chủ Tuyết Vực và Tinh Vương Đông Hải làm phản, nhưng dưới tình huống nước Đại Hạ không có cường giả Minh Cảnh trấn giữ, cũng không cứu được cục diện, để quốc sư nước Đại Hoa mệt mỏi tự mình tới một chuyến đã là dùng pháo đánh muỗi, quá quắt lắm rồi.
Mà tình huống trước mắt làm bọn họ hoàn toàn thay đổi cái nhìn của mình lúc trước. "Tiêu Nhất Thiên..."
Trong đó một người nhìn chằm chằm quốc sư Đại Hoa và Tiêu Nhất Thiên đang đứng giữa không trung, trầm giọng nói: "Tôi cũng có nghe thấy tên tuổi của người này rồi, thật sự không ngờ tốc độ trưởng thành của cậu ta lại nhanh như vậy." "Minh Cảnh." "Uy lực một đao vừa rồi của cậu ta, chỉ sợ không phải cường giả Minh Cảnh bình thường nữa." "Phiền toái rồi đấy."
Hai người khác cũng sôi nổi gật đầu.
Phiền toái.
Bọn họ tới chậm một bước, Mai Chấp Lễ và tướng lĩnh ám cảnh viên mãn dưới trướng của ông ta đã bị giết hầu như không còn nữa, đối mặt với cường giả Minh Cảnh "không bình thường" như Tiêu Nhất Thiên và 70 thành viên Điện Thiên Thần với cả Bạch Ngọc Nữ Quân, chỉ dựa vào quốc sư Đại Hoa và ba người bọn họ chỉ sợ không chiếm được chỗ tốt.
Huống chi.
Bọn họ còn chú ý tới Xuân Nhụy đứng trước đám người này, xem ra Xuân Nhụy cũng là cường giả Minh Cảnh.
Một mình Xuân Nhụy đủ để đối phó ba người bọn họ.
Cho nên tình huống lúc này cực kỳ bất lợi với bọn họ. Trừ phi. quốc sư Đại Hoa có thể nghiền áp Tiêu Nhất Thiên. Dùng thời gian ngắn nhất giết chết Tiêu Nhất Thiên, diệt trừ uy hiếp lớn nhất là Tiêu Nhất Thiên. Sau đó, chỉ dựa vào quốc sư Đại Hoa cũng có thể quét sạch các thành viên Điện Thiên Thần và Bạch Ngọc Nữ Quân, cũng bao gồm cả Xuân Nhụy. "Việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích, nghe theo sự sắp xếp của viện trưởng đi." Truyện88. net website cập nhật truyện nhanh nhất
Ba người bọn họ đều là trưởng lão của học viện Đạt Ma, mà quốc sư Đại Hoa chính là viện trưởng học viện Đạt Ma, đi đến đâu cũng như đế vương đến đó, đối mặt với cục diện này, tất nhiên chỉ có quốc sư Đại Hoa mới có quyền quyết định.
Đúng như câu hỏi của Tiêu Nhất Thiên.
Trận này định đánh thế nào?
Nhưng quốc sư nước Đại Hoa cũng không trả lời vấn đề của Tiêu Nhất Thiên, mà cúi đầu nhìn thoáng qua thành viên của Điện Thiên Thần và Bạch Ngọc Nữ Quân, ánh mắt có chút kinh ngạc dừng lại trên người Xuân Nhụy một lát.
Sau đó thở dài, nói: "Ý trời trêu người. Thật sự là ý trời trêu người." "Sau khi Đế Uyên chết thảm nửa năm trước. Mọi người trong nước Đại Hoa đều cho rằng, vận số của Đại Hạ đã hết. Nhưng là người của Đại Hoa, tôi đây cũng không ngoại lệ. "Cho nên, Hoàng Chủ bệ hạ dẫn một triệu hùng binh xuôi nam phạt bắc, tôi đây vẫn chưa ngăn cản." "Ha ha." "Hiện tại xem ra chúng tôi sai rồi, Đế Uyên chết cũng không làm hao vận số của Đại Hạ, mà còn phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh, làm vận khí của Đại Hạ đạt cao tới mức trước nay chưa từng có, còn về... ngoài Sói Vương Tiêu Nhất Thiên ra, vậy mà còn cất giấu một người phụ nữ trẻ tuổi đã tiến vào Minh Cảnh như thế "
Một quốc gia có hai Minh Cảnh.
Mấy trăm quốc gia cũng không được mấy nước như vậy, nhưng Đại Hoa là một ngoại lệ.
Mà nước Đại Hạ không có Đế Uyên, ngược lại lại có Tiêu Nhất Thiên và Xuân Nhụy.
Nhưng mà.
Quốc sư nước Đại Hoa không biết một chuyện, lúc này ở Đại Hạ, ngoài Tiêu Nhất Thiên và Xuân Nhụy ra thì thật ra còn có hai cường giả Minh Cảnh khác, một người Sơn Chủ Tuyết Vực, một người khác là Di Tử Đàn.
Đó còn chưa tính đến Đông Hải Tinh Vương Tiêu Nhất Thiên không thu phục mà giết ngay tại chỗ.
Nếu không thì một quốc gia không chỉ có bốn Minh Cảnh, mà là năm Minh Cảnh.
Số lượng lớn như thế, nhìn khắp các nước, bỏ qua thế lực bá chủ to lớn như điện Huyền Vương, tuyệt đối không có quốc gia nào có thể so được với Đại Hạ hiện tại. "Sao thế?"
Lông mày Tiêu Nhất Thiên nhíu lại, hỏi: "Nghe ý của quốc sư, chẳng lẽ muốn.. đầu hàng sao?"
Quốc sư nước Đại Hoa đứng giữa không trung, đầu tiên là khen Tiêu Nhất Thiên một trận, sau đó lại khen vận mệnh nước Đại Hạ rất tốt, chuyện này làm cho Tiêu Nhất Thiên càng nghe càng cảm thấy khó hiểu, thậm chí cho rằng quốc sư nước Đại Hoa muốn từ bỏ Đại Hoa, nương tựa vào Đại Hạ. "Cũng không phải." Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Quốc sư nước Đại Hoa mim cười lắc lắc đầu, nói: "Mọi người đều biết tôi đây một lòng tu hành, không muốn giết chóc, nếu tối nay đã tới đây thì tất nhiên phải dùng chữ "hòa" để cứu lấy quan hệ hai nước." "Hòa?"
Tiêu Nhất Thiên hừ lạnh nói: "Lúc này quốc sư muốn giảng hòa, chẳng lẽ không cảm thấy buồn cười sao?" "Nếu tôi không xuất hiện trong trận chiến tối nay, chỉ sợ lúc này Mai Chấp Lễ đã mang theo một triệu quân đội hùng mạnh của nước Đại Hoa đánh vào thủ đô Đại Hạ rồi? Hiện tại cục diện đã chuyển dời, chúng tôi chiếm hết ưu thế, quốc sư có lý do và tư cách gì để giảng hòa cùng chúng tôi?"
Tiêu Nhất Thiên tự tin có thể đánh một trận với quốc sư nước
Đại Hoa.
Mà Xuân Nhụy dẫn đầu thành viên Điện Thiên Thần và Bạch
Ngọc Nữ Quân cũng đủ để đánh bại ba cường giả nửa bước Minh Cảnh mà quốc sư Đại Hoa đưa đến, khiến một triệu hùng binh nước Đại Hoa không còn đường về, hoàn toàn thắng lợi trong trận chiến này.
Dưới tình huống này mà quốc sư nước Đại Hoa lại muốn giảng hòa sao? Cho nên Tiêu Nhất Thiên rất tò mò, quốc sư nước Đại Hoa dùng lợi thế gì để tới đây. "Người trẻ tuổi, làm việc hay làm người thì nên phóng tầm mắt xa một chút, nếu muốn đánh một trận, đúng là tối nay các người có thiên thời địa lợi nhân hòa, nằm chắc cơ hội thắng." "Nhưng mà." "Sau tối nay thì sao?" "Oan oan tương báo bao giờ mới xong? Tối nay các người tàn sát binh sĩ của Đại Hoa, hôm khác tôi đây lại thống lĩnh 3000 đệ tử của học viện Đạt Ma tới đòi nợ, chỉ dựa vào mấy người Điện Thiên Thần này chỉ sợ không được chúng tôi." "Hơn nữa."
Sơn Chủ Tuyết Vực và Đông Hải Tinh Vương phản bội điện Huyền Vương, một khi sau khi tôi đây trở về sẽ bẩm báo Điện Huyền Vương, đến lúc đó, điện Huyền Vương truy cứu trách nhiệm, Sơn Chủ Tuyết Vực và Tinh Vương Đông Hải cũng khó thoát khỏi cái chết, mà thiếu niên tài giỏi trăm năm khó gặp như cậu cũng khó tránh khỏi liên luy, thậm chí, chưa báo được thù đã chết trước, đáng tiếc cho huyết mạch thiên phú này, phá hủy tiền đồ của cậu..."
Quốc sư nước Đại Hoa nói có sách mách có chứng, hơn nữa trong lời này dường như còn mang theo tấm lòng thương dân, muốn thay dân chúng hai nước cầu phúc, không muốn sinh linh bị khổ sở lầm than.
Thậm chí không hy vọng nhân tài như Tiêu Nhất Thiên chết non như vậy...
Chuyện này thật ra cũng nằm ngoài dự đoán của Tiêu Nhất
Thiên.
Tiêu Nhất Thiên hỏi: "Ý của quốc sư là sao?" "Để tôi và cậu đánh một trận.
Quốc sư nước Đại Hoa nói: "Dùng trận chiến của tôi thay cho cuộc chiến hai nước."