Sói Vương Bất Bại

Chương 430: Một đám rác rưởi, đứa bé trong bụng Lâm Thanh Uyển "Hừ!"




Một người phụ nữ mặc đồ trắng xuất hiện ngay chỗ mà ông già đó vừa đứng, hơi cúi đầu nhìn ông già kia một cái, vẻ mặt tức giận và không thèm quan tâm, lạnh lùng nói: “"Còn dám nói lung tung tôi sẽ xé rách miệng ông!"

Ừng ực!

Ứng ực, ừng ực, ừng ực...

Nhìn dáng người mềm mại không xương của người phụ nữ, cảm nhận được khí thế mạnh mẽ bao quanh người cô ta, những ông già vừa chạy thoát thân được đều há hốc miệng, trong lòng đang không ngừng run sợ, không ngừng nuốt nước bọt, nếu không tự mình nhìn thấy, bọn họ cũng không thể tin được người phụ nữ trước mắt còn trẻ tuổi như vậy mà đã là một cao thủ Ám cảnh viên mãn giống như họ!

Hơn nữa!

Uy lực của một quyền vừa nãy, cho dù là ở trong đám cao thủ Ám cảnh viên mãn thì người phụ nữ áo trắng đó cũng chắc chắn có thể được xem như là người nổi bật nhất!

Nếu không!

Ám cảnh viên mãn và ám cảnh viên mãn dùng cứng đối cứng thì sự chênh lệch tuyệt đối sẽ không rõ ràng như vậy!

Một quyền trong nháy mắt đã giết chết người!

Mẹ nó! chứ!

Chuyện này sao lại có thể chứ? Làm sao có khả năng này được

Xôn xao.

Rì rà rì rầm...

Người phụ nữ mặc đồ trắng vừa nói dứt lời, không đợi cho đám người Tiêu Thiên Thành và những ông già ở thành phố Hồ Chí Minh kia kịp khôi phục lại tinh thần sau sự sợ hãi, đột nhiên một âm thanh xé gió vang lên, mười bốn cô gái mặc đồ trắng cùng nhau xông lên.

Đồng thời!

Cùng nhau tung ra sức mạnh ám kình của mình!

Nhất thời!

Một luồng áp lực thật lớn không gì sánh được đập vào mặt, sắc mặt đám người Tiêu Thiên Thành đều biến đổi nhanh chóng, sở đến mức cằm suýt rơi xuống đất, trong mắt cũng chuẩn bị rơi ra khỏi hốc mắt.

Đậu xanh rau má!

Ám cảnh viên mãn!

Lại là ám cảnh viên mãn!

Tất cả đều là ám cảnh viên mãn!

Người lắm cô gái mặc đồ trắng bùng nổ khí tức của mình, trước đó đám người Tiêu Thiên Thành cũng đã đoán được cảnh giới thực lực của nhóm các cô, nhưng kết quả như thế này đã khiến cho đám người Tiêu Thiên Thành cảm thấy rất kinh ngạc. Nó còn mạnh hơn gấp mười lần so với người phụ nữ mặc đồ trắng kia dùng một tay đánh bay ông già đó!

Tất cả sự hiểu biết đều muốn con mẹ nó sụp đổ luôn sao?

Một người!

Còn chưa đủ sao!

Một phát có đến mười lăm người nhô ra, đều còn rất trẻ tuổi, đều như hoa như ngọc, đều là ám cảnh viên mãn, khí tức thì người sau mạnh hơn người trước. Mười lăm người đứng cùng một chỗ, chiến trận này.

Nói không hề nói quá, chỉ trong nháy mắt, chân của Tiêu Thiên Thành đã mêm nhũn rồi! “Đồ vô dụng!"

Một cô gái trong số đó lạnh lùng đưa mắt nhìn qua đám người Tiêu Thiên Thành, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Điện Thiên Thần chuẩn bị nửa năm nhưng cũng chỉ có một tí năng lực thế này thôi sao?” "Thật là khiến người ta phải thất vọng mà!" “Đưa đảm rác rưởi các người đến thủ đô, thật là khiến cho Quân chủ đại nhân mất mặt!"

Một câu nói!

Đã vả thẳng vào mặt của những thành viên điện Thiên Thần!

Nửa năm qua!

Mấy người Tiêu Thiên Thành tọa trấn ở đây có thể nói là hô mưa gọi gió. Bọn họ đã bao giờ nghĩ đến là sẽ có ngày hôm nay đâu. Chưa bây giờ nghĩ đến Tiêu Nhất Thiên sẽ đưa đến một đám phụ nữ khiến cho họ phải run chân thế này!

Vẻ mặt của bọn họ xấu xí cứ như chó ăn cứt!

Nhưng!

Đối với sự nhục nhã của cô gái mặc đồ trắng, bọn họ giận nhưng không dám nói gì, nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ chỉ có mười mấy người, nếu như một chọi một thì chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của đám phụ nữ này. Nếu hành động bừa bãi thì chỉ tự rước khổ vào thân thôi! "Giữ mồm miệng các ông cho cẩn thận!"

Người phụ nữ mặc đồ trắng lại nói tiếp: “Nếu tôi lại nghe thấy miệng các ông phun ra mấy từ ngữ không sạch sẽ, thì lần tới sẽ không ra tay đơn giản như thế này đâu!” "Đi!"

Nói xong, giơ tay lên!

Đến lúc này mười lăm cô gái mới thu lại khí thế của mình. Xoay người đi mất, chỉ còn lại mấy người Tiêu Thiên Thành và mấy ông già, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, cứ nhìn nhau mà không nói gì, chỉ có trong lòng vẫn đang không ngừng run rẩy!

Chuyện này!

Đây là người phụ nữ mà điện chủ đại nhân xem trọng sao?

Xem ra!

Cháu gái của tôi không được vui rồi..

Cô gái có thực lực khủng khiếp này đã khiến cho mấy lão già ở thành phố hoàn toàn từ bỏ ý định trong đầu muốn "bán" cháu gái để nịnh nọt Tiêu Nhất Thiên, mà trong lòng của mấy người Tiêu

Thiên Thành chỉ còn lại:

Nhóm các cô!

Cũng giống như thánh nữ đại nhân, cũng đều đi ra từ kiếm soơn sao?

Như vậy!

Rốt cuộc trong núi kiếm sơn còn đang ẩn chứa những bí mật kinh thiên động địa gì nữa, tại sao lại có thể bồi dưỡng ra được những cao thủ trẻ tuổi như vậy chứ?

Những cô gái này xuất hiện càng khiến sự tò mò của đám người Tiêu Thiên Thành về bí mật của kiếm sơn càng mạnh mẽ hơn, mãnh liệt hơn bao hết, chỉ hận không thể lao vào trong đó tìm Tiêu Nhất Thiên để hỏi trực tiếp anh!

Nhưng tiếc là!

Bọn họ không dám.... Tiêu Nhất Thiên nghỉ ngơi ở biệt thự tâm ba tiếng, hơn mười giờ tối, Xuân Nhụy và Phùng Diệc Bang đến báo cáo tin tức, tất cả cao thủ Ám cảnh viên mãn trong thành phố Hà Nam và biên giới tỉnh Sơn Hành đã tập hợp đầy đủ!

Vì vậy!

Tiêu Nhất Thiên hạ lệnh xuống, hơn bảy mươi cao thủ Ám cảnh viên mãn bên dưới điện Thiên Thần, chia ra ở tỉnh Đông Hà, tỉnh Sơn Hành và thành phố Hà Nam đều xuất phát đi đến thành phố Hồ Chí Minh. Cả ba hướng đều nhân lúc trời tối cấp tốc đi đến thủ đô.

Một đêm này!

Đã được dự đoán sẽ không yên bình!

Trong lúc Tiêu Nhất Thiên dẫn người đến thủ đô. Hơn mười một giờ đêm, trong lòng thủ đô đâu đâu cũng đèn đuốc sáng trưng, trên đường xe cộ tấp nập, mọi người đều vội vàng qua lại!

Hơn mấy trăm nghìn quân đội nước Đại Hoa tấn công hàng phòng ngự biên giới phía bắc của nước Đại Hạ, tin tức truyền đến phía nam, đã lan khắp cả thủ đô, người dân ở thủ đô đều rát hoang mang. Cho nên không dám ở lại trong thủ đô, không dám mạo hiểm tính mạng của gia đình mình.

Vì thế!

Có rất nhiều người bận rộn chạy thoát khỏi thủ đô, tìm nơi để trú ngụ!

Toàn bộ thủ đô!

Đều rơi vào tình trạng hỗn loạn!

Mà lúc này!

Ở vị trí trung tâm ở trong hoàng thành, binh lính cũng giống như vậy, phòng thủ tầng tầng lớp lớp như mây, bầu không khí rất ngột ngạt, bầu trời đen kịt như một đám mây đen khổng lồ, bao phủ hoàn toàn cả bầu trời ở hoàng thành!

Trái lại!

Trong một cung điện cách điện Hùng Loan chừng năm trăm mét nằm phía bên phải, vang lên tiếng nỉ non của phụ nữ, đôi khi còn truyền ra cả tiếng trò chuyện cười đùa.

Trong này!

Chính là tẩm cung của đế vương!

Trong tẩm cung lúc này, tất nhiên chính là Đế Khâm, hoàng chủ hiện tại!

Tiếng phụ nữ nỉ non kéo dài khoảng nửa giờ mới từ từ dừng lại, sau đó, nghe thấy một giọng nói của phụ nữ trách móc nói: “Hoàng chủ bệ hạ, hôm nay ngài sao vậy?" "Bụng của em đã lớn thế này rồi. Cách ngày sinh cũng không "Sao lại mạnh mẽ đến vậy?" còn xa, một buổi tối ngài lại làm ba lần, không sợ sẽ làm động thai sao. Ảnh hưởng đến đưa bé trong bụng em..."

Nghe giọng nói!

Lại bất ngờ đó chính là Lâm Thanh Uyển!

Lúc này!

Sau trận mây mưa, cái bụng lớn của Lâm Thanh Uyển, cơ thể không một mảnh vải, nằm thẳng trên giường còn Đế Khâm thì nghiêng người nắm cạnh cô ta, hơi thở dốc, trên trán lấm tấm mồ hôi, rõ ràng rất mệt! "Yên tâm, tôi có chừng mực!”

Tay phải của Đế Khâm đặt lên cái bụng đã nhô cao của Lâm Thanh Uyển, nhẹ nhàng xoa, khóe miệng xuất nhếch lên, nở một nụ cười sâu xa, cười nói: "Cái thai sao?" "Ha ha." "Cái đứa nghiệt súc này ở trong bụng cô lâu như vậy, bây giờ đại quân nước Đại Hoa đang đến gần, cả nước Đại Hạ đang cận kề nguy hiểm, đây là lúc cho nó phát huy tác dụng rồi!"

Vừa nói xong, nháy mắt tay phải bỗng dồn lực!