Sói Vương Bất Bại

Chương 427: Nhất thời xung động, tình cảm càng sâu đậm càng khó kiềm chế




Cuối cùng!

Cũng có thể đánh một trận cho sảng khoái rồi hay sao? Các thành viên Huyết Lang đoàn từ xưa đến nay không hề có chút tình cảm gì với hoàng tộc Đế Thị, đối với bọn Đại Hoa thì càng là hận đến thấu xương, bọn họ sớm đã không chịu nổi rồi, khi nghe thấy Tiêu Nhất Thiên nói, bọn họ vội vàng xếp thành hàng, đồng thanh đáp: “Xin nghe Sói Vương phân phó!”

Tiếp theo!

Thành viên Bạch Ngọc Nữ Quân đưa mắt nhìn nhau, cũng cung kính mà nói: “Xin quân chủ phân phó!”

Tất cả mọi người!

Đều nghe theo lệnh của Tiêu Nhất Thiên!

Tiêu Nhất Thiên nghĩ một lúc, mới nói: “Các cao thủ Ám cảnh viên mãn đứng ra!"

Nghe vậy, mặt đảm sói con bắt đầu đen xì, sắp được năm tháng kể từ lúc ở núi Kiếm Sơn mượn kiếm Thiên Thần để tu luyện, thêm vào đó là sự kèm cặp, giúp đỡ của các thành viên Bạch Ngọc Nữ Quân, nói thật thì bọn họ đã tiến bộ rất nhiều!

Trong đó!

Rất nhiều người từ Ám cảnh sơ kỳ đã đột phá lên Ám cảnh trung kỳ, cũng có vào người từ Ám cảnh trung kỳ đột phá lên Ám cảnh hậu ki!

Tuy nhiên!

Không có một ai có thể đột phá lên cảnh giới Ám cảnh viên mãn!

Vì vậy....

Bộp! bộp! bộp!

Nháy mắt, tiếng chân hỗn loạn vang lên, từng Bạch Ngọc Nữ Quân bước ra, có khoảng mười bảy người, tất cả đều là cao thủ Ám cảnh viên mãn!

Mà bên phía Huyết Lang Đoàn lại im lặng vô cùng!

Nếu đem ra so sánh thì thật sự là thua chị kém em, điều này khiến cho sắc mặt đám sói con vô cùng khó nhìn, đường như đã đoán ra điều gì, vừa định hỏi, thì nghe Tiêu Nhất Thiên nói với những cô gái Bạch Ngọc Nữ Quân kia rằng: “Các cô sẽ cùng tôi xuống núi!" "Đến thủ đô!"

Vừa nói!

Tiêu Nhất Thiên vừa nhìn đám sói con và những cô gái Bạch Ngọc

Nữ Quân còn lại, nói: “Còn về phần các cô cậu..." “Ở lại đây tiếp tục tu luyện!"

Quả nhiên!

Đúng theo những gì mà đám sói con lo lắng, thực lực của bọn họ chưa đủ, vì vậy đã bị Tiêu Nhất Thiên vô tình mà “cho ra rìa"!

Đậu má!

Gì vậy chứ!

Con mẹ nó!

Đây là muốn khiến bọn họ nghẹn chết hay sao?

Bọn họ đều là những chiến sĩ từng tham gia trăm trận chiến kinh nghiệm đầy mình, đàn ông mình đồng da sắt, bây giờ, đại chiến sắp bắt đầu, vậy mà lại bảo bọn họ trốn đi, để những cô gái chân yếu tay mềm xông pha chiến trường giết định? "Sói Vương! Việc này.." "Chúng tôi.."

Vẻ mặt của mọi người đều có vẻ không hài lòng, vội vàng muốn phản bác, tiếc rằng lại bị Tiêu Nhất Thiên lườm cho một cái, vì vậy bây giờ ngay cả cơ hội để phản bác bọn họ cũng không có, Tiêu Nhất Thiên hừ một tiếng rồi nói: "Câm miệng!" “Trận chiến lần này không giống những trận chiến trước, quân địch cả triệu, cao thủ vô số, như một cái máy xay thịt lớn! Dựa vào thực lực và cảnh giới hiện tại của các cậu, nếu đi cũng chúng tôi, e rằng chỉ trở thành gánh nặng cho chúng tôi mà thôi!” “Trước khi các cậu bước vào Kiếm Sơn, tôi cũng đã từng nói trước khi đột phá đến cảnh giới viên mãn, ai cũng đừng mong bước ra khỏi Kiếm Sơn một bước!” Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.ne t

Giọng nói như sấm rền!

Khiến người khác không thể không nghe theo!

Tâm tư suy nghĩ của đám sói con này, tất nhiên Tiêu Nhất Thiên đều hiểu rõ, nhưng mà, anh là Sói Vương, anh phải có trách nhiệm bảo vệ tính mạng và sự an nguy của bọn họ, biết rõ họ đi theo cũng sẽ không giúp được gì, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, Tiêu Nhất Thiên tuyệt đối sẽ không để bọn họ đi mạo hiểm tính mệnh của mình! "Nhưng mà.."

Bọn họ vẫn chưa hết hy vọng, vẫn muốn tranh thủ một cơ hội, mà lần này, Tiêu Nhất Thiên còn chưa kịp nói gì, Tử Đàn đã mở lời trước: "Làm theo những gì Nhất Thiên nói đi!” "Tình hình ở thủ đô vô cùng phức tạp, thay đổi liên tục, người đến đó dù không nhiều nhưng thực lực phải cao, mấy con bé này, thêm những người điện Thiên Thần, cũng khoảng hơn bảy mươi người, mà đều là cao thủ Ám cảnh viên mãn, chắc hẳn cũng đủ để có thế không chế được kết quả trận chiến này!" "Còn các cậu...”

Tử Đàn quay lại nhìn đàn sói con kia, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Sau này Nhất Thiên còn làm rất nhiều việc khác nữa, có lẽ phải đối mặt với nguy hiểm, có thể nguy hiểm đó sẽ lớn hơn rất nhiều lần so với trận chiến lần này!” "Vi vậy!" “Nếu như mọi người thật sự muốn giúp đỡ nó, vậy thì hãy ở lại, nâng cao thực lực của bản thân, nghe theo mọi sắp xếp, mệnh lệnh của Nhất Thiên!" "Chỉ có như vậy!” "Các cậu mới có thể nhanh chóng theo giúp nó được, đợi lần tới, khi Nhất Thiên thật sự cần tới các cậu, lúc đó các cậu mới có thể phát huy hết giá trị của bản thân mình được.”

Lời Tử Đàn nói ra vô cùng hợp tình hợp lý!

Đúng vậy!

Trong lúc thực lực còn chưa ổn định, nếu nắng nặc đòi đi cùng, chẳng qua cũng chỉ là có lòng mà không có sức mà thôi, nhanh chóng nhất thời, chứ cũng chẳng giúp đỡ được gì, chỉ khi thực lực đủ mạnh mới thật sự có thể giúp đỡ cậu ấy, đó mới là lựa chọn thông minh! "Vậy." "Thôi được rồi!"

Đám sói con cắn răng, mặc dù có chút khó chịu, nhưng không còn biện pháp nào tốt hơn cả, có trách cũng chỉ trách năng lực bản thân không đủ mạnh! "Nhất Thiên!”

Tử Đàn nhìn sang Tiêu Nhất Thiên, chỉ về hướng hai cô gái trong số những cô gái đi theo Tiêu Nhất Thiên xuống núi nói: “Những người khác thì đi theo con, còn hai người họ ở lại..." "Ô?"

Tiêu Nh Thiên sững sờ, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy, dì Tử Đàn, dì muốn hai người đó ở lại, có sắp xếp gì khác sao?"

Vừa nói!

Tiêu Nhất Thiên vừa nhìn về hai cô gái kia, thật sự là anh nhìn không ra, hai cô gái đó có gì khác so với những cô gái còn lại, vì sao cô Tử Đàn lại muốn giữ hai người đó ở lại? "Ha ha!" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.ne t

Tử Đàn lắc đầu cười khổ, giải thích: “Nếu trách, chỉ trách con trước đó đã tự do bố trí, tự do yêu đương, gần năm tháng này, đám thanh niên này sớm chiều ở chung, khó mà không nảy sinh tình cảm, làm một số chuyện quá giới hạn!" “Còn về phần.."

Dừng lại một lúc, Tử Đàn tiếp tục nói: “Con cũng biết đó, người có thai cần phải nghỉ dưỡng, vì vậy họ không thể cùng con đi thủ đô tham gia chiến đấu được!” òa!

Tử Đàn vừa nói xong, mọi người ở đây đều ồ lên kinh ngạc!

Rõ ràng rằng!

Chuyện này ngoài Tử Đàn ra, thì người biết rất ít!

Có thai?

Đậu má!

Tiêu Nhất Thiên sững sờ, anh bị tin tức bất ngờ này doa cho đơ người, năm tháng này anh vẫn luôn chăm sóc Tô Tử Lam, chuyên tâm tu luyện, rất ít quan tâm đến chuyện khác, chỉ biết được, đám sói con này ra tay thực sự rất nhanh, đã quyến rũ được vài cô Bạch Ngọc Nữ Quân, tuy nhiên, anh lại không ngờ tới là đã nhanh đến mức này rồi, quyến rũ nhau rũ ra cả đứa bé rồi!

Đậu má!

Đây thực sự có chút quá đáng rồi!

Xung quanh không ngừng truyền tới tiếng kêu kinh ngạc, hai cô gái bị điểm danh kia đỏ bừng mặt, mất tự nhiên, lấy tay che trước mặt, hận không thể tìm một cái góc nào mà trốn đi! "Ai?"

Tiêu Nhất Thiên quay đầu nhìn những thành viên Huyết Lang đoàn, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Con mẹ nó là ai? Đứng ra ngoài cho tôi!"

Lời này!

Dọa cho đám sói con run cầm cập!

Tiếp theo đó!

Có hai bóng dáng co rúm bước ra, vẻ mặt căng thẳng nói: "Boss, cô Tử Đàn nói rất đúng, chúng tôi nhất thời xung động, t*ng trùng lên não, nhưng tình cảm càng sâu đậm càng khó kiềm chế, thực sự là nhịn không nổi nữa, vì vậy mới.." “Khụ!” “Vốn dĩ chúng tôi muốn tạo bất ngờ cho anh, nhưng không ngờ tới là chiến tranh lại diễn ra, đột ngột như vậy, làm hỏng việc lớn của anh!"

Nghe vậy!

Con ngươi Tiêu Nhất Thiên co lại!

Chỉ thấy!

Hai bóng người bước ra khỏi đám đông chính là hai con sói con

Sói Trần và Sói Tru! "Còn ai nữa không?"

Tiêu Nhất Thiên không thèm để ý hai người họ, mà nhìn chằm chắm những thành viên Huyết Lang đoàn, do Tiêu Nhất Thiên chọn hai cô gái đó, thì Tử Đàn mới nói ra chuyện hai cô gái Bạch Ngọc Nữ Quân ấy có thai, vậy những Bạch Ngọc Nữ Quân không được chọn khác thì sao?

Còn có Bạch Ngọc Nữ nào cùng đám sói con kia yêu đương rồi có thai hay không?

Tiêu Nhất Thiên biết đàn sói con này đã phải chịu đựng rất lâu trong quân đội, như sói đói vậy, dựa theo giác quan thứ sáu của nah, hẳn là vẫn còn!

Quả nhiên!

Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Nhất Thiên, đám người kia lại xôn xao một trận, tiếp theo, lại có người rụt cổ bước từng bước ra!

Hơn nữa!

Không chỉ có một người!

Thấy vậy!

Mí mắt Tiêu Nhất Thiên giật liên hồi!

Con mẹ nó!

Mới chưa đến năm tháng, những tên khốn này lại dám dụ dỗ con nhà người ta đến nỗi có bầu?

Hừ!

Thật sự mất mặt!