Sói Vương Bất Bại

Chương 414: Cửu tử nhất sinh, nhiệm vụ bất khả thi




Thực lực của điện Huyền Vương là mấu chốt quyết định cho việc Tiêu Nhất Thiên đi tìm bố mình Tiêu Thanh Sơn và lấy mật Phượng Hoàng! "Ừ, có biết một chút!"

Tử Đàn gật đầu nói: "Cũng bởi vì dì biết một số chuyện, cho nên mới hết lần này đến lần khác nhắc nhở cháu chuyện lấy mật Phượng Hoàng từ chỗ bọn họ còn khó hơn lên trời!" "Theo dì biết!" "Nước Đại Hạ nằm ở khu vực trăm quốc gia bao gồm một trăm hai mươi lắm quốc gia lớn nhỏ, mà điện Huyền Vương là thế lực đen tối đáng mặt đầu tiên trong cả trăm quốc gia!" "Điện Huyền Vương trên danh nghĩa là thống lĩnh ba nghìn tướng sĩ. Họ đều là những cao thủ Ám kình hậu kì trở lên, phân bố rải rác ở mỗi nước trên khắp các khu vực. Thủ đoạn tày trời, thế lực của bọn chúng khổng lồ đến mức khiến người khác vừa nghe thấy tên đã rùng mình khiếp sợ! " "Chẳng hạn như!" "Họ thành lập Ngân hàng Toàn cầu, nhưng luôn ẩn sau hậu trường, bí mật kiểm soát đặc quyền kinh tế của thế giới!" "Đồng thời!" "Bọn họ tổ chức cái gọi là đấu giá ngầm. Họ bán riêng một số lượng lớn vũ khí thần thông và thuốc chữa bách bệnh, thế là đủ để kiếm tiền. Họ cũng nắm được thông tin lý lịch và giai thoại của vô số gia tộc lớn, tương đương với việc chèn ép bảy tấc tử huyệt của các đại gia tộc kia. Nếu nay mai cần thiết, bọn họ chỉ cần ra lệnh, e rằng thế lực của các gia tộc lớn ở cả trăm quốc gia cũng không dám chống đối, đều phải trở thành con rối lệ thuộc vào bọn họ! " "Hơn nữa!" "Họ thiết lập một Huyền Thiên bảng, tuyển dụng các chuyên gia từ mọi tầng lớp xã hội vào làm việc bán mạng cho bọn họ, hòng để đạt được mục đích bí mật của họ..."

Huyền Thiên bảng!

Ngân hàng Toàn Cầu!

Buổi đấu giá ngầm!

Quả nhiên là như vậy...!

Ba tổ chức tai to mặt lớn này đều do điện Huyền Vương âm thầm điều khiển bên trong!

Tiền bạc không bao giờ rút cạn, thế lực nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, nhân sự trải rộng cả thế giới.... Quả không ngoa khi nói rằng những điều mà người bình thường thậm chí không thể nghĩ tới, đúng hơn là không dám nghĩ tới, thì điện Huyền Vương lại có tất cả!

Điện Huyền Vương!

Quả xứng danh là thế lực đen tối hàng đầu trong hàng trăm quốc gia!

Mặc dù trước đó đã có hiểu biết nhất định về điện Huyền Vương, cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nghe thấy Tử Đàn miêu tả nó, lòng của Tiêu Nhất Thiên vẫn cứ kích động, khó hiểu vô cùng, khó mà bình tĩnh lại được. Vẻ mặt vốn đã nghiêm nghị của anh lại càng trở nên khó coi! "Những người này!" "Chỉ là bên ngoài mà thôi!"

Tử Đàn dừng một chút, rồi nói tiếp: "Các thành viên trụ cột của điện Huyền Vương tổng cộng có mười ba người, trong đó có mười hai người là cao thủ lĩnh tuyệt đỉnh của cảnh Minh Tâm, được gọi là mười hai Quỷ Sát, họ phụ trách quản lý ba nghìn tướng sĩ dưới trướng của điện Huyền Vương, mỗi người chịu trách nhiệm về mười đất nước trong hàng trăm quốc gia. Để mắt trông coi các công việc lớn nhỏ của điện Huyền Vương! "Còn lại một người!" "Là cung chủ của điện Huyền Vương. Người này thần bí hiếm khi lộ mặt. Ngoại trừ mười hai Quỷ Sát, đừng nói là người ngoài, ngay cả ba ngàn tướng sĩ của điện Huyền Vương cũng không biết được thân phận lẫn thực lực thật sự của hắn" "Thậm chí!" "Bọn họ còn không biết vẻ ngoài của hắn trông ra làm sao!" "Nói một cách đơn giản, người có thể nhìn thấy cung chủ điện Huyền Vương, một là bạn tâm giao của hẳn, hai là người đã chết!" "Có điều!" "Nếu người này đã có thể áp chế được mười hai Quỷ Sát trong cảnh giới Minh Tâm, ngồi vững ở vị trí cung chủ điện Huyền Vương, thì có thể khẳng định được một điều, hắn ta có khả năng lớn đại Boss trong cảnh giới Minh Đức!"

Cảnh giới Minh Đức!

Mẹ nó!

Cảnh Minh Đức cơ á!

Theo lời của Tử Đàn đã nói trước đó, cả thế gian này, chẳng ai có khả năng đạt được đến cảnh thứ tư Minh Thiên Hạ, mà cảnh giới thứ ba Minh Đức đã là cực hạn của người luyện võ rồi. Nói như vậy, chẳng phải cung chủ điện Huyền Vương là một nhân vật có quyền lực đứng trên đỉnh cao của võ thuật sao?

Chẳng trách!

Chẳng trách Để Uyên từng nói rằng ngay cả trong thời kỳ hoàng kim, với sức chiến đấu mạnh nhất của ông ta cũng không thể gia nhập điện Huyền Vương để trở thành một trong những thành viên trụ cột của bọn họ. Không phải vì ông ta quá yếu, mà bởi vì điện Huyền Vương quá mạnh, mạnh đến mức không thể tin được. Mạnh đến ngang các thành viên trụ cột của điện Huyền Vương đã là ở mức khủng khiếp của cảnh Minh Tâm rồi.

Thảo nào...

Thảo nào mật phượng hoàng rơi vào tay điện Huyền Vương mà không ai dám giật lấy. Có mười hai Quỷ Sát của cảnh Minh Tâm với cung chủ điện Huyền Vương trấn giữ, con mẹ nó chứ, ai còn dám hó hé tới mật Phượng Hoàng đây?

Nhưng!

Tiêu Nhất Thiên lại muốn lấy, không phải “muốn” mà là “nhất định phải lấy" để cứu vợ mình Tô Tử Lam, vì bố mình Tiêu Thanh Sơn. Cho dù nguy hiểm, anh vẫn phải cố gắng đến cùng!

Anh...

Vốn dĩ không còn đường lui nữa rồi!

Có điều!

Tiêu Nhất Thiên cũng biết rõ bản thân, hiểu rằng với thực lực của anh hiện tại, so với một cao thủ siêu cấp như điện Huyền Vương, chỉ là hạng tôm tép mà thôi, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá!

Cho nên!

Hít một hơi thật sau, Tiêu Nhất Thiên nhíu nhíu mày, không vội nghĩ cách đối phó với điện Huyền Vương, có chút nghi ngờ, hỏi: "DÌ Tử Đàn, theo lời cô nói thì ba nghìn tướng sĩ ở trong điện Huyền Vương đều là cao thủ Ám kình hậu kì trở lên nhưng thực lực nằm dưới Minh Cảnh. Mười hai Quỷ Sát đều là cao thủ cảnh Minh Tâm. Vậy... " "Cảnh thứ nhất Minh Khí thì sao?" "Lẽ nào!" "Trong đó không có người của cảnh giới này?"

Đúng như thế!

Cho dù từ Ám cảnh Viên mãn đến cảnh thứ hai Minh Tâm thì vẫn còn cách một cảnh thứ nhất Minh Khí. Nghe mấy lời Tử Đàn vừa nói, tại sao lại giống như cắt mất một tầng? "Có!" "Tất nhiên là có!"

Tử Đàn vốn định gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu, trầm giọng nói: "Chỉ là..." "Nói như thế nào nhỉ. " "Ngoại tộc thì khác lòng. Có thể là để ngăn cản kẻ nào đó tạo phản, vì thế nên nội bộ điện Huyền Vương có một hệ thống thăng cấp vô cùng nghiêm ngặt" "Ví dụ như.." "Bọn họ trước giờ chưa từng thu nhận các cao thủ cảnh Minh Khí ở bên ngoài, mà chỉ tuyển chọn từ ba nghìn tướng sĩ dưới trướng. Nếu trong ba nghìn tướng sĩ đó có người bước chân vào Minh Cảnh, thì họ sẽ được sắp xếp đến một trong số hàng trăm quốc gia kia trở thành hoàng chủ của một nước!" "Trong hàng trăm quốc gia, có rất nhiều quốc chủ đều là nhân vật xuất chúng trong số ba nghìn tướng sĩ của điện Huyền Vương, nhưng dân chúng bình thường ở các quốc gia đó lại biết chuyện này!" "Còn về danh sách cụ thể thì dì không biết!" "Dì chỉ biết!" "Quốc chủ của nước Đại Hoa, Hoa Tuấn Vũ đang muốn xâm chiếm lãnh thổ Đại Hạ, là một trong số đó!" 

Nghe đến đây!

Lồng ngực Tiêu Nhất Thiên đột nhiên run lên!

Hoa Tuấn Vũ.

Trước đây trên chiến trường Bắc Cảnh, Tiêu Nhất Thiên anh dũng máu lửa chiến đấu suốt năm năm mới có được uy danh Sói Vương Bắc Cảnh lẫy lừng, chặn đứng quân đội nước Đại Hoa ra ngoài vùng lãnh thổ của Đại Hạ, xem nhau như đối thủ. Tiêu Nhất Thiên dĩ nhiên là vô cùng quen thuộc với cái tên Hoa Tuấn Vũ này!

Quốc chủ của Đại Hoa! Vua của một nước!

Cũng như Đế Uyên, họ đều là những bậc võ lâm trí dũng kiệt xuất!

Tuy nhiên!

Tiêu Nhất Thiên đã chiến đấu với quân đội Đại Hoa ròng rã suốt năm năm, đã có vô số binh lính Đại Hoa chết trong tay của anh, nhưng anh lại không biết. Hoa Tuấn Vũ, quốc chủ Đại Hoa, lại là người của điện Huyền Vương!

Quả thực vô cùng đáng sợ!

Tiêu Nhất Thiên truy hỏi đến cùng: "Bởi vì Hoa Tuấn Vũ là người của điện Huyền Vương. Nếu điện Huyền Vương thực sự muốn thôn tính Đại Hạ, tại sao lại không tự mình ra tay?"

Điểm này... thực sự thấy kỳ lạ!

Với sức mạnh đáng sợ của điện Huyền Vương, muốn tiêu diệt Đại Hạ, chắc chắn là không khó, thế nhưng bọn họ lại không làm như vậy. Trái lại, Hoa Tuấn Vũ khổ cực đánh tới đánh lui bao nhiêu năm qua, vậy mà con mẹ nó cũng không đánh lại. Chuyện này dường như không hợp với lẽ thường! "Nghĩ không ra phải không?" "Ha ha!" "Nguyên nhân thực ra rất đơn giản!"

Tử Đàn lạnh giọng nói: "Trong hàng trăm quốc gia có bao nhiêu là quốc chủ, đa số đều thuộc cảnh Minh Khí. Tuy rằng có người của điện Huyền Vương lẻn vào trong đó, nhưng cũng chỉ là một số ít ỏi mà thôi. Một khi điện Huyền Vương muốn tùy ý giết chết quốc chủ của một nước, nuốt chửng cả lãnh thổ của nước đó. Các quốc chủ còn lại sẽ nghĩ như thế nào? " "Đến lúc đó!" "Người người đều cảm thấy bất an!" "Nếu bọn họ hợp tác lại với nhau, cảm trăm nước như vậy, tình hình sẽ vô cùng hỗn loạn, cho dù có lớn mạnh như điện Huyền Vương cũng khó mà khổng chế được!" "Vì thế!" "Chỉ cần không xâm phạm đến lợi ích của điện Huyền Vương, không đụng đến “vảy ngược" của bọn chúng, điện Huyền Vương sẽ không hết lòng nhắm vào bất kì một quốc gia cụ thể nào khác. Xem như là một nước cờ giữ thế thăng bằng, cũng là một quy tắc ngầm trong giới! " "Đây là thứ nhất!" "Thứ hai!" "Trong mắt của điện Huyền Vương, đất đai của cả trăm quốc gia chỉ là công cụ để họ tích lũy của cải và cũng chỉ là nơi thử thách để họ đào tạo tay sai của mình. Lý do tại sao các binh sĩ bước vào Minh Cảnh trở thành quốc chủ của một quốc gia, đơn giản chỉ là muốn mượn lấy những kinh nghiệm từng trải của bọn họ mà thôi. Việc thành hay bại, sống hay chết, đều là dựa vào năng lực cá nhân mỗi người. Nếu năng lực không tốt, cho dù bị người khác giết chết cũng không ai cảm thấy tiếc thay cho bọn họ. " "Điều này!" "Là một phần trong quy tắc thăng cấp của điện Huyền

Vương!" "Cá lớn nuốt cá bé!" "Thắng làm vua, thua làm giặc!"

Thì ra là như thế này đây!

Sau khi nghe Tử Đàn giải thích mọi chuyện, Tiêu Nhất Thiên dường như đã hiểu rõ cặn kẽ, những điều mà anh cần biết về điện Huyền Vương bí ẩn này càng lúc càng sâu sắc!

Nói trắng ra là...

Điện Huyền Vương coi toàn bộ lãnh thổ cả trăm quốc gia giống như một bàn cờ khổng lồ, một ván cờ vô cùng lớn. So với "bàn cờ" trước kia của Đế Uyên còn lớn hơn nhiều!

Kẻ yếu đều như kiến cỏ!

Tất cả các quốc gia đều là quân cờ! Tiêu Nhất Thiên nhận ra rằng anh càng biết nhiều hơn về điện Huyền Vương, thì càng khiến người ta không khỏi cảm thấy tuyệt vọng!

Mẹ nó!

Một mình Tiêu Nhất Thiên thì lấy cái gì chống lại điện

Huyền Vương đây?

Khoảng cách quá lớn!

Lớn đến mức tinh thần sa sút!

Lớn đến mức khiến người khác nản lòng thoái chí!



Lúc này...

Lúc này đây...

Hoàn toàn không còn nhìn ra được vẻ kích động lẫn hưng phấn hưng phẩn trên người Tiêu Nhất Thiên khi lần đầu tiên anh nghe tới mật phượng hoàng. Tử Đàn khẽ thở dài, mấp máy môi: "Khó! Quả thật là khó vô cùng!" "Khó như lên trời!" "Lấy được mật phượng hoàng từ trong tay điện Huyền Vương còn khó hơn gấp trăm lần so với giết tên cẩu tặc Đế Uyên!" "Bây giờ! "Có lẽ cháu nên xem xét lại, nên chọn phương án nào để cứu Tô Tử Lam!"

Mặc dù...

Tử Đàn cũng hy vọng có thể dùng mật phượng hoàng để chữa bệnh cho Tô Tử Lam, để Tô Tử Lam có được truyền thừa của Thần Phượng, theo kịp những bước đi của Tiêu Nhất Thiên trong con đường võ thuật, có thể sát cánh chiến đấu cùng Tiêu Nhất Thiên, làm đôi chim liền cành!

Thế nhưng!

Bà thực sự không muốn Tiêu Nhất Thiên mạo hiểm tính mạng để thực hiện một nhiệm vụ gần như bất khả thi đó!

Có lẽ là...

Nếu Tô Tử Lam biết chuyện này, hắn cô cũng sẽ không bao giờ để Tiêu Nhất Thiên liều lĩnh đâm đầm vào chỗ chết!

Lỡ như...

Lỡ như Tiêu Nhất Thiên cứ cố chấp bằng được rồi lại chết trong tay điện Huyền Vương. Cho dù lúc đó Tử Đàn dùng phương pháp đầu tiên để cứu sống Tô Tử Lam, đến lúc cô tỉnh lại thì bà biết ăn nói thế nào với Tô Tử Lam đây?

Làm sao Tô Tử Lam có thể chịu đựng một cơn đả kích lớn như vậy?

Khoảng cách giữa thực tế và lý tưởng nhìn có vẻ rất gần, nhưng lại luôn tồn tại một hố sâu thăm thẳm khó mà bước qua được, đủ để khiến cho người ta hoàn toàn nản lòng! "Không cần phải suy nghĩ thêm nữa!" 

Tiêu Nhất Thiên im lặng khoảng năm giây, sau đó ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Tử Đàn. Anh lộ ra vẻ cương nghị, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dì Tử Đàn, cháu đã nghĩ kĩ rồi!" "Xông vào điện Huyền Vương!" "Lấy mật phượng hoàng!" "Không thành công!" "Thì xem như hi sinh cái mạng này vậy!"

Một lần nữa, Tiêu Nhất Thiên không có lý do gì để chùn bước, cũng không có chỗ để quay đầu nữa rồi. Đối mặt với tương lai của vợ và tung tích của bố mình, cái gọi là nguy hiểm không đủ để ngán đường anh!

Anh

Là Tiêu Nhất Thiên!

Đó là Sói Vương Bắc Cảnh!

Anh là một người đàn ông mạnh mẽ

Anh...

Chính là kẻ cứng đầu đó!

Anh...

Chính là thực hiện cho được cái nhiệm vụ gần như bất khả thi kia!

Biết trong hang có cọp

Nhưng nhất định phải xông vào!

Như vậy

Mới thực sự là Tiêu Nhất Thiên!

Trong từ điển của Tiêu Nhất Thiên, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện từ "sợ hãi"! "Nhưng... nhưng cháu..."

Bắt gặp ánh mắt cực kỳ kiên định của Tiêu Nhất Thiên, nhìn thấy dáng vẻ coi thường cái chết của anh, lại nghe thấy lời gan dạ không chút sợ hãi của người đàn ông đang đứng trước mặt, từ tận đáy lòng của Tử Đàn là biết bao nỗi hồi hộp trào dâng, sắc mặt vội thay đổi, theo bản năng muốn mở miệng ngăn cản!

Thế nhưng...

Tiêu Nhất Thiên không cho bà cơ hội để khuyên can, chỉ ôn tồn nói: "Dì Tử Đàn, cháu vẫn còn một câu hỏi cuối cùng. Nếu mật Phượng Hoàng đã rơi vào tay điện Huyền Vương, cảnh giới của cung chủ lại không thể thăm dò được, rất có thể đạt đến cực hạn của việc tu luyện võ thuật, vậy tại sao ông ta không tự mình đi luyện hóa mật phượng hoàng rồi kế thừa huyết mạch của Thần Phượng?"

Chuyện này rất quan trọng!

Ngộ nhỡ...

Sau khi Tiêu Nhất Thiên hao tổn trăm nghìn khổ cực, mạo hiểm cửu tử nhất sinh để lẻn vào điện Huyền Vương lấy mật phượng hoàng. Kết quả phát hiện ra mật phượng hoàng đã được cung chủ điện Huyền Vương tinh luyện từ trước. Thì mẹ nó, lúc đó sẽ xấu hổ lắm! "Ông ta không làm được!"

Đối diện với sự nghi ngờ của Tiêu Nhất Thiên, Tử Đàn tự tin nói: "Sư tôn từng nói rằng Phượng Hoàng Lửa là thần thú cổ đại và đã bị thần phục. Nếu không có kiếm Thiên Thần trợ giúp thì không ai có thể luyện hóa được mật phượng hoàng! " "Cho dù là cung chủ điện Huyền Vương, cho dù thực sự đạt tới được cảnh giới Minh Đức cũng không bao giờ làm được!"

Chắc chắn!

Tử Đàn vô cùng tin tưởng vào những gì mà mẹ Diệp đã nói. "Tốt quá!"

Đương nhiên Tiêu Nhất Thiên cũng sẽ không nghi ngờ gì, anh thầm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy chỉ có kiếm Thiên thần mới có thể luyện hóa mật phượng hoàng mà thôi. Người trong điện Huyền Vương không biết chuyện này sao?" "Nếu không thì!" "Bọn họ hẳn đã sai người đến Kiến Sơn để lấy kiếm Thiên

Thần rồi, phải không?"

Kiếm Sơn!

Chỉ có Tử Đàn và những người khác canh giữ, nếu điện Huyền Vương sai người kéo lên làm loạn, sai mười hai Quỷ Sát đến giành kiếm, thì đám người của Tử Đàn cũng sẽ không giữ được cho đến bây giờ! "Không sai!"

Quả nhiên là như vậy, Tử Đàn gật đầu nói: "Sư tôn chỉ nói cho dì và sư tỷ biết bí mật này. Bây giờ Sư tôn đã mất, sư tỷ cũng đã qua đời. Trên đời này, chắc chỉ còn mỗi mình cô là người duy nhất biết bí mật này!" "Còn bây giờ." "Cháu là người thứ hai!"

Nói đến đây!

Tử Đàn nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, sau đó quay lại chuyện mà Tiêu Nhất Thiên đã cố ý lờ đi, nghiêm nghị nói: "Tiêu Nhất Thiên, nếu cháu đã quyết định phải liều chết để thử, dì có thể không ngăn cản cháu!" "Nhưng với điều kiện!" "Cháu phải hứa với dì hai việc!"

Tiêu Nhất Thiên sửng sốt!

Sau đó hỏi: "Việc gì ạ?" "Chuyện thứ nhất!"

Tử Đàn nói: "Với tình trạng hiện tại của Tử Lam, hãy đặt con bé trong phạm vi linh lực của kiếm Thiên Thần, dì sẽ đích thân canh giữ, chắc nó có thể chống đỡ khoảng một năm!" "Vì thế!" "Dì cho cháu thời gian nửa năm!" "Cháu cứ ở Kiến Sơn yên tâm luyện tập. Trong vòng nửa năm, nếu thực lực của cháu có thể vượt qua dì, nửa năm còn lại cháu mới có thể rời khỏi Kiến Sơn, đến điện Huyền Vương một chuyến!" "Hiện tại dì đã ở cấp hậu kì của cảnh giới thứ nhất Minh Khí, gần đạt đến Viên Mãn. Mà huyết mạch cường đại của cháu, luôn vượt xa người thường. Chỉ có đánh bại được dì, khi đó mới có thể tấn công vào điện Huyền Vương, gặp phải mười hai Quỷ Sát của cảnh thứ hai Minh Tâm. Như vậy mới có thể tự %D mình chiến đấu, tự bảo vệ cho mình! " "Di!" "Tuyệt đối sẽ không bao giờ trơ mắt ra nhìn cháu tự đâm đầu vào chỗ chết!"

Nghe những lời này...

Trong lòng Tiêu Nhất Thiên bỗng cảm thấy ấm áp, anh biết dì Tử Đàn lo lắng cho sự an toàn của anh, nên sau khi nghĩ ngợi, anh bèn gật đầu: "Vâng ạ! Có sự trợ giúp linh khí của kiếm Thiên thần, chắc chắn là nửa năm cháu có thể làm được! " 11 "Còn việc thứ hai thì sao ạ?"

Tử Đàn quay người và đi về phía hành lang cửa đá, nơi những người phụ nữ mặc đồ trắng vừa rời đi ban nãy!

Vừa đi vừa nói: "Trong điện Huyền Vương có một cung chủ, mười hai Quỷ Sát và ba nghìn tướng sĩ. Nơi này cực kỳ nguy hiểm, một mình cháu thì không được, trước tiên nhất định phải bồi dưỡng trợ tá cho mình, đến lúc đó có thể hỗ trợ cho cháu trên đường đi!" "Cho nên" "Cung chủ điện Thiên thần, nhất định phải do cháu đảm nhiệm!"

Mặc dù giọng nói của Tử Đàn không lớn, nhưng giọng điệu lại kiên định lạ thường, không để người khác có cơ hội nghi ngờ.

Cũng không có cơ hội được từ chối!

Gì chứ?

Tiêu Nhất Thiên nhất thời đứng như trời trồng, sắc mặt đen lại. Khác mẹ gì "không trâu bắt chó đi cày" đâu cơ chứ? Nếu để những người phụ nữ mặc đồ trắng đó biết, đặc biệt là hai thánh nữ Kiếm Sơn, Xuân Nhụy và Đông Quy kia biết được, Tiêu Nhất

Thiên vừa rồi còn là kẻ địch, thoắt cái lại biến thành chủ nhân của bọn họ. Thật tình không biết bọn họ sẽ có biểu cảm như thế nào đây!

Bọn họ sẽ cảm thấy như thế nào chứ?