Sói Vương Bất Bại

Chương 407: Hành hung thánh nữ, trừng phạt đến từ Tiêu Nhất Thiên




"Ra ngoài rồi!" "Vậy mà cậu ta ra ngoài rồi!" “Chuyện này.” "Làm sao có thể?"

Bởi vì khoảng cách quá xa, ở dưới Kiếm Sơn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Tiêu Nhất Thiên một cách mơ hồ, nhưng đám Tiêu Thiên Thành vẫn liếc mắt một cái nhận ra được, người kia nhất định là Tiêu Nhất Thiên không thể nghi ngờ!

Đúng như Tiêu Nhất Thiên dự đoán, hang động trong Kiếm Sơn là do tổ tổng của đám Tiêu Thiên Thành đục thành, tất nhiên những cơ quan cửa hàn thiết này cũng do tổ tông bọn họ thiết kế ra!

Cho nên!

Bọn họ biết rõ, trong hang động cuối cùng ở Cửu Trọng Thiên, có khoảng chừng tám cái cửa hàn thiết!

Tám cái đấy!

Với thực lực nửa bước Minh Cảnh của Tiêu Nhất Thiên, có thể phá được những cửa hàn thiết này, trốn từ trong hang động Kiếm Sơn ra, chuyện này không kỳ lạ. Dù sao Minh Kình khắc hàn thiết!

Nhưng quan trọng là...

Tiêu Nhất Thiên ra ngoài không khỏi quá nhanh rồi!

Một phút!

Từ lúc Kiếm Sơn chấn động, cơ quan mở ra, đến lúc Tiêu Nhất Thiên phá cửa mà ra, lao ra khỏi hang động, trong lúc này chỉ mất đúng một phút đồng hồ, trong một phút đồng hồ phá được tám cái cửa hàn thiết, loại lực phá hoại khủng bố, lọi tốc độ khó mà tưởng tượng này, thật sự khiến đám Tiêu Thiên Thành cảm thấy khó mà tin! "Chú hai, chuyện này..."

Đồng tử của Tiêu Quốc Thiên co rụt lại, lập tức cũng hơi lo lắng, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiên Thành, trầm giọng nói: "Thánh nữ đại nhân... Cô ấy thật sự có thể ngăn được vua sói

Tiêu Nhất Thiên sao?"

Đúng vậy!

Thật sự có thể ngăn được sao?

Lúc trước Tiêu Quốc Thiên giao đấu với thánh nữ Kiếm Sơn, biết được sự lợi hại của thánh nữ Kiếm Sơn, nhưng mà vừa rồi ông ta bị Tiêu Nhất Thiên đánh trúng, tự trải nghiệm thực lực khủng bố của Tiêu Nhất Thiên, hai người so với nhau, ông ta thật sự không biết ai hơn. Nếu vua sói Tiêu Nhất Thiên giao đấu với thánh nữ, rốt cuộc ai mạnh ai yếu, ai thua ai thắng đây?

Nghe thấy thế, mấy lão già còn lại cũng nhao nhao quay đầu nhìn Tiêu Thiên Thành! "Thắng bại khó phân!”

Tiêu Thiên Thành nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Nếu lúc này thánh nữ đại nhân xuất hiện, hẳn là có nắm chắc!” "Hãy đợi xem." "Chuyện chúng ta có thể làm bây giờ, là nhìn thôi!”

Cường giả nửa bước Minh Cảnh chiến đấu, đám lão già cảnh giới viên mãn như bọn họ, căn bản không dám tham dự vào, vừa rồi là e ngại quy tắc khiêu chiến của lôi đài màu xám, Tiêu Nhất Thiên sẽ hạ thủ lưu tình, sẽ không ra tay giết bọn họ. Nếu lúc này bọn họ xông lên, giúp đỡ thánh nữ Kiếm Sơn vây quét Tiêu Nhất Thiên, không thể nghi ngờ là đang tìm đường chết, có lẽ không có vận khí tốt còn sống từ trên Kiếm Sơn xuống!

Cho nên chỉ có thể nhìn, chỉ có thể đợi!

Trong biển người ở xung quanh cho dù là dân chúng thành Thiên Kiếm, hay là người của thế lực ngoại lai, đều có cùng một ý nghĩ đối với đám Tiêu Thiên Thành, ngửa cổ, nâng đầu, ánh måt mọi người đều ngắm nhìn hai bóng dáng mờ nhạt ở phía trên đỉnh Kiếm Sơn!

Một nam!

Một nữ!

Một sói vương bắc cảnh vang danh thiên hạ! Một thánh nữ Kiếm Sơn thần bí khó lường!

Lúc này, Tiêu Nhất Thiên nổi giận đùng đùng, đằng đằng sát khí lao ra khỏi hang động Kiểm Sơn, vốn là muốn lao thẳng xuống Kiếm Sơn, đi tìm đám Tiêu Thiên Thành tính sổ, nhưng mà khi anh nghe thấy giọng thánh nữ Kiếm Sơn truyền từ trên đỉnh đầu tới, liền kinh hãi, lập tức dừng bước!

Sau đó anh xoay đầu, nhìn về phía thánh nữ Kiếm Sơn trên đỉnh Kiếm Sơn!

Áo trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, mái tóc dài tung bay, đôi mắt đen như nước sơn! Tiêu Nhất Thiên đứng ở tận cùng bậc thang Bàn Long, chỉ cách chỗ thánh nữ Kiếm Sơn đang đứng chừng năm mươi mét, cộng thêm năng lực thị giác của anh cách xa người thường, cho nên anh nhìn càng rõ hơn đám người dưới Kiếm Sơn!

Chỉ thấy thánh nữ của Kiếm Sơn ngũ quan tinh xảo, làn da non min, giống như chỉ hơn hai mươi tuổi, áo dài trắng trên người không phải là trang phục hiện đại, chỉ có người cổ đại mới mặc loại trang phục này. Một mình cô ta đứng lẻ loi trên đỉnh Kiếm Sơn, gió núi thổi qua khiến áo trắng hơi lay động, mái tóc đen tung bay, khí chất vô cùng bất phàm, nhìn rất có phong phạm của nữ hiệp khách trong phim cổ trang!

Chỉ nhìn một cái, lông mày Tiêu Nhất Thiên không nhịn được hơi nhíu lại, hỏi người phụ nữ đứng trên đỉnh Kiếm Sơn: "Cô là người phương nào?" 

Tiêu Nhất Thiên vốn muốn tự mình lên đỉnh Kiếm Sơn nhìn một cái, nhưng bây giờ anh còn chưa đi lên, trên đỉnh Kiếm Sơn đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ xa lạ, sao chuyện này không khiến anh sợ được?

Hơn nữa cho dù cách 50 mét, Tiêu Nhất Thiên vẫn có thể cảm nhận được, khí tức trên người thánh nữ Kiếm Sơn tỏa ra không tầm thường, thực lực cách xa đám Tiêu Thiên Thành, hẳn là không khác Hoắc Mãng lắm, là cường giả nửa bước Minh Cảnh! "Anh là người phương nào?"

Thánh nữ Kiếm Sơn cúi đầu, cách không đối mặt với Tiêu Nhất Thiên, cũng không trả lời câu hỏi của Tiêu Nhất Thiên, mà hỏi lại câu hỏi y như Tiêu Nhất Thiên!

Rất rõ ràng, Tiêu Nhất Thiên có thể nhanh chóng phá cửa mà ra, cho dù là thánh nữ Kiếm Sơn, cũng cảm thấy hơi bất ngờ và kinh ngạc!

Dù sao là cường giả nửa bước Minh Cảnh, cô ta càng rõ hơn đám Tiêu Thiên Thành, nếu muốn một hơi liên tục đánh phá tám cửa hàn thiết, rốt cuộc cần thực lực cỡ nào!

Một phút!

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, cho dù là cô ta, cũng chưa chắc có thể làm được! "Hình như tôi mới nghe thấy, cô nói cô là hậu duệ của thiên thần, là người thủ hộ thành Thiên Kiếm?” “Đúng không?"

Tiêu Nhất Thiên tiếp tục đặt câu hỏi, không trả lời câu hỏi của thánh nữ Kiếm Sơn, cũng không nói ra thân phận của mình! "Không sai!"

Thánh nữ Kiếm Sơn gật đầu!

Đồng tử của Tiêu Nhất Thiên co rụt lại, lập tức truy hỏi: "Vừa rồi Kiếm Sơn xảy ra chấn động, vợ con tôi, còn có bạn tôi mất tích một cách khó hiểu, có phải do cô âm thầm giở trò hay không?"

Lúc này Tiêu Nhất Thiên đột nhiên hiểu ra, lúc trước anh trách lầm đám Tiêu Thiên Thành! "Không sai!"

Thánh nữ Kiếm Sơn lại gật đầu một lần nữa, ngay sau đó lắc đầu nói: “Nhưng mà không phải là âm thầm giở trò quỷ như anh nói, mà là cơn giận của thiên thần, thần trừng phạt, là trừng phạt các anh nhiễu loạn trật tự của Kiếm Sơn!" "Kiếm Sơn không chào đón các anh, các anh phá hủy quy củ của Kiếm Sơn, tất nhiên là phải trả giá đắt!”

Đối mặt với Tiêu Nhất Thiên, thánh nữ Kiếm Sơn lắng lặng đứng ở đó, bình thản ung dung, giọng nói lạnh nhạt trước sau như một, mềm nhẹ mà xa xăm, vang vọng trong không trung, truyền vào trong đám người dưới Kiếm Sơn, dẫn tới sóng to gió lớn! "Mẹ kiếp!" “Vừa rồi xảy ra động tĩnh lớn như thế, đất rung núi chuyển, suýt chút nữa Kiếm Sơn sập xuống, vậy mà là kiệt tác của thánh nữ đại nhân!” "Thánh nữ!" "Thật sự là thánh nữ à?"

Nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tiêu Nhất Thiên và thánh nữ Kiếm Sơn, đám dân chúng thành Thiên Kiếm phủ phục dưới chân Kiếm Sơn, trong lòng càng kinh hãi muốn chết. Nếu nói vừa rồi là đám Tiêu Thiên Thành ép bọn họ quỳ với thánh nữ Kiếm Sơn, trong lòng bọn họ dù ít dù nhiều vẫn có chút không phục, như vậy bây giờ, lúc này đây, bọn họ xem như hoàn toàn tin phục, từ trong lòng nhận định thân phận của thánh nữ Kiếm Sơn!

Thử nghĩ mà xem, người phụ nữ có thể khiến cả tòa Kiếm Sơn chấn động, cô ta không phải là thánh nữ Kiếm Sơn thì là ai? Thậm chí nói cô ta là hậu duệ của thiên thần, dân chúng thành Thiên Kiếm đều sẽ tin!

Dù sao Kiếm Sơn chính là kho báu còn sót lại của thiên thần, người có thể chân chính nắm Kiếm Sơn trong tay, ngoại trừ hậu duệ của thiên thần, thì còn có thể là ai? “Trừng phạt sao?" "Á!"

Lúc đám dân chúng của thành Thiên Kiếm bàn tán xôn xao, đám người của thể lực ngoại lai luống cuống chân tay, ngay cả đám Tiêu Thiên Thành cũng lo lắng đề phòng, thánh nữ Kiếm Sơn Vừa dứt lời, âm thanh Tiêu Nhất Thiên hừ lạnh truyền đến!

Ngay sau đó, chỉ nghe Tiêu Nhất Thiên tức giận nói: "Con mẹ nó đừng có mà giả danh thiên thần, giá thần giá quý ở đây lừa gạt dân chúng thành Thiên Kiếm!” "Dám động vào vợ con và bạn bè tôi, hôm nay tôi sẽ khiến cô biết, cô sẽ phải trả cái giá lớn cỡ nào, nên nhận trừng phạt như thế nào?"

Vù!

Xác nhận thánh nữ Kiếm Sơn trước mặt mới đúng là đầu só khởi động cơ quan ở Kiếm Sơn, bắt Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, Tiêu Nhất Thiên đâu thể nhịn được nữa? Anh há miệng giận không kìm nén được quát, giọng nói hùng hồn xen lẫn Minh Kình, thật sự như Thiên Lôi hàng thế, đinh tai nhức óc. Sau khi anh mắng xong, không có bất cứ chần chừ gì, lòng bàn chân khẽ đập mạnh, cả người lập tức hóa thành tàn ảnh, giống như tên rời cung, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi bậc thang Bàn Long, xông về phía thánh nữ Kiếm Sơn ở trên đỉnh Kiếm Sơn chém giết!

Giết!

Giết!

Giết!

Sát niệm trong lòng Tiêu Nhất Thiên lạnh thấu xương không gì sánh kịp, cho dù thánh nữ của Kiếm Sơn là phụ nữ, cho dù dựa theo phong cách làm việc của Tiêu Nhất Thiên, anh rất ít khi ra tay với phụ nữ, nhưng mà Tô Tử Lam và Tô An Nhiên là vảy ngược trên người anh không thể động vào!

Rầm!

Nhất định phải chết!

Nghe thấy tiếng quát mắng của Tiêu Nhất Thiên, nhìn thấy hành động điên cuồng của Tiêu Nhất Thiên, tất cả mọi người ở dưới chân Kiếm Sơn đều bị dọa sợ, đều bị dọa ngốc, mí mắt và khóe miệng đều giật mạnh, trái tim và cơ thể run rẩy điên cuồng!

Chuyện này..

Tên nhóc kia muốn làm gì?

Muốn liều mạng với thánh nữ đại nhân sao?

Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp!

Đó là thánh nữ của Kiếm Sơn đấy, đó là hậu duệ của thiên thần, cả tòa Kiểm Sơn này đều nằm trong sự khống chế của thánh nữ đại nhân, tên nhóc đeo mặt nạ đầu sói, đầu đầy tóc bạc này đúng là to gan lớn mật, vậy mà dám ra tay với thánh nữ đại nhân trên đỉnh Kiếm Sơn!

Chỉ trách chấn động ở Kiếm Sơn vừa rồi đã trùng kích thị giác và mang tới rung động quá lớn đối với biển người, rung động hơn Tiêu Nhất Thiên lấy một địch tám lúc trước, đánh ngã đám Tiêu Thiên Thành vô số lần! Cho nên tất cả bọn họ đều nghĩ theo bản năng, cho dù cảnh giới của Tiêu Nhất Thiên cao tới đâu, thực lực cường thịnh trở lại, sức chiến đấu trâu bò cỡ nào, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của thánh nữ Kiếm Sơn! Xông lên chỉ có thể tự mình chuốc lấy cực khổ! "Lớn mật!"

Gần như cùng thời gian Tiêu Nhất Thiên xông về phía đỉnh Kiếm Sơn, cuối cùng trên gương mặt lạnh nhạt của thánh nữ Kiếm Sơn cũng xuất hiện chút không vui, không nhịn được mở miệng khiển trách!

Nhưng mà trong cự ly năm mươi mét ngắn ngủi, cho dù là vượt nóc bằng tường, leo đường núi cũng dễ dàng đối với Tiêu Nhất Thiên, tốc độ của Tiêu Nhất Thiên nhanh tới mức cực hạn, âm thanh thánh nữ Kiếm Sơn vừa mới khiển trách truyền ra, anh đã xông lên tới vị trí cách thánh nữ Kiếm Sơn chưa được mười mét! "Lớn mật em gái cô!"

Tiêu Nhất Thiên không quan tâm đứng trước mặt anh là thánh nữ rắm chó gì, giống như bị bệnh tâm thần hét lên, vươn người bay tới, nâng quyền phải lên, Minh Kình tỏa ra, đăng đẳng sát khí đánh mạnh về phía thánh nữ!

Ở khoảng cách gần như thế, tất nhiên là thánh nữ Kiếm Sơn có thể cảm nhận được uy lực quyền này của Tiêu Nhất Thiên khủng bố tới cỡ nào!

Cho dù là cô ta, đều không dám lơ là chút nào!

Vì thế cánh tay phải của cô ta nâng lên, đôi tay trắng như phấn năm chặt, Minh Kình trong cơ thể cũng lập tức thôi phát đến cực hạn, đón quả đấm của Tiêu Nhất Thiên, đánh một quyền qua!

Lấy quyền đối quyền! Cứng đối cứng!

Hôm nay là ngày đầu tiên thánh nữ Kiếm Sơn xuất hiện trước mặt dân chúng thành Thiên Kiếm, dưới chân Kiếm Sơn còn đứng người của mười gia tộc lớn ở điện thiên thần và người của thế lực ngoại lai, đối mặt với khiêu khích và công kích của Tiêu Nhất Thiên, tất nhiên là cô ta không thể lùi bước!

Nếu lùi bước, mặt mũi của thánh nữ Kiếm Sơn để đâu? Hao hết tâm tư mới xây dựng được điện thiên thần, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ sập xuống!

Cho nên chỉ có thể lấy Tiêu Nhất Thiên lập uy trước mặt mọi người!

Lúc một quyền của thánh nữ Kiếm Sơn đánh ra, trên cánh tay phải nhìn nhỏ mảnh như ngó son của cô ta, lại tỏa ra Minh Kình vô cùng hùng hồn, thậm chí hình thành quyền ảnh hư ảo, quyền ảnh phá không đón lấy quả đấm của Tiêu Nhất Thiên!

Râm!

Lúc quả đấm của Tiêu Nhất Thiên chạm vào quyền ảnh hư ảo của thánh nữ Kiếm Sơn đánh ra, Minh Kình giữa hai bên điên cuồng giao nhau, lập tức phát ra âm thanh như bom nổ!

Nhưng mà Tiêu Nhất Thiên không như thánh nữ Kiếm Sơn dự đoán, bị cô ta đánh một quyền lùi lại!

Hoàn toàn ngược lại, âm thanh nổ vang qua đi, quyền ảnh hư ảo của cô ta trực tiếp bị tán đi, bị Tiêu Nhất Thiên đánh bạo ngay lập tức. Mà Tiêu Nhất Thiên thì thế như chẻ tre trước nay chưa từng có, vù một tiếng tới bên cạnh cô ta, chênh lệch như bao cát và cỡ quả đấm đánh lên bàn tay trắng như phấn của cô ta!