Sói Vương Bất Bại

Chương 401: Miểu sát toàn bộ, thân phận chân chính của Tiêu Nhất Thiên




Lời nói của Tiêu Nhất Thiên thật sự không khiến người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng, không chỉ đám Tiêu Thiên Thành sợ ngây người, ngay cả đám bách tính thành Thiên Kiếm và người của thế lực ngoại lai cũng sợ ngây người!

Đây là cướp đoạt trắng trợn mà!

Nhưng hết lần này tới lần khác!

Lúc Tiêu Nhất Thiên đề xuất yêu cầu này, giọng điệu nói chuyện vẫn thản nhiên như cũ, giống như... Chỉ là hơn ba mươi slot mà thôi, theo ý anh, quả thật không tính là nhiều!

Chuyện này!

Khiến đám bách tính của thành Thiên Kiếm và người của thế lực ngoại lại càng thêm tức giận, càng thêm khó chịu, phải biết rằng, cho dù bọn họ muốn một slot trong đó, con mẹ nó đều khó như lên trời!

Chống đỡ muốn chết!

Đói chết!

Một người ăn no không biết người đói đang đói mà!

Mẹ kiếp!

Không có biện pháp!

Ai bảo thực lực của người ta mạnh như thế? Ai bảo người ta ngăn cách mui xe có thể bắn bay cao thủ cảnh giới viên mãn? Ai bảo đám Tiêu Thiên Thành không dám làm gì người ta? “Thưa cậu!"

Nghe cuộc đối thoại giữa Tiêu Nhất Thiên và Tiêu Thiên Thành, đám Lục Băng Hàn cũng bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng đi về phía bên này, đi tới trước chiếc xe Tiêu Nhất Thiên đang ngồi, cung kính nói: "Chỉ cần có thể giữ được năm slot ban đầu của nhà họ Lục chúng tôi. Tôi đã cảm thấy hài lòng, cũng vô cùng cảm kích cậu rồi!" “Về phần..." “Về phần mỗi người một slot, tôi cũng không dám tham lam như thế!"

Rất rõ ràng, Lục Băng Hàn là người thức thời, biết tiến biết lùi, tính mạng cả nhà họ Lục đều được đám Tiêu Nhất Thiên cứu, ơn cứu mạng vốn không có gì báo đáp, đối với slot hang động Kiếm Sơn, trái lại ông ta không dám yêu cầu xa vời nhiều lắm!

Hơn nữa!

Tiêu Nhất Thiên muốn càng nhiều slot, xác suất Tiêu Thiên

Thành đồng ý càng nhỏ!

Cho nên!

Lục Băng Hàn chủ động từ bỏ, cũng muốn giảm bớt áp lực cho Tiêu Nhất Thiên! "Slot Bạch Kiểm, ông không cần à?"

Giọng nói của Tiêu Nhất Thiên truyền từ trong xe sang ra, mơ hồ có chút không vui, hừ lạnh nói: “Nếu ông không cần, vậy thì tôi tặng cho người khác!” “Hả?”

Môi Lục Băng Hàn run lên, trái tim run lên bần bật, đầu còn quan tâm nhiều như thế? Lập tức gật đầu như giã tỏi: “Cần!" "Tôi cần!" "Tôi đều cần tất cả!”

Chết tiệt!

Loại chuyện tốt như bánh thịt từ trên trời rơi xuống này, tất nhiên là không lấy cũng uống!

Nhưng mà...

Thật sự là Bạch Kiểm sao?

Lục Băng Hàn hơi lo lắng ngẩng đầu, liếc nhìn đám Tiêu

Thiên Thành trên lôi đài màu xám, chỉ thấy vẻ mặt đám Tiêu Thiên Thành giống như ăn phân, vẻ mặt người nào cũng khó coi!

Bọn họ mới là một trong mười gia tộc lớn ở thành Thiên Kiếm, bọn họ mới là người quản lý Kiếm Sơn!

Rõ ràng là bọn họ còn chưa đồng ý với yêu cầu của Tiêu Nhất Thiên mà!

Tiêu Nhất Thiên thì hay rồi!

Đã ở đó bắt đầu tự phân chia slot đến hang động Kiếm Sơn, giống như coi cao thủ cảnh giới viên mãn đặt ở bất cứ nơi nào đều đủ xưng vương xưng bá như bọn họ thành không khí, hoàn toàn coi như không có sự tồn tại của bọn họ!

Sao bọn họ có thể nhịn chuyện này được?

Vì thế!

Vẻ mặt Tiêu Thiên Thành lạnh lùng hừ lạnh nói: "Tuy thực lực của các hạ bất phàm, nhưng phong cách làm việc không khỏi quá cuồng vọng tự đại rồi. Cậu nói muốn hơn ba mươi slot, thì có hơn ba mươi slot, bắt nạt thành Thiên Kiếm tôi không có người nào sao?"

Ban đầu thấy thực lực của Tiêu Nhất Thiên sâu không lường được, không dễ chọc vào, đối với yêu cầu mà Tiêu Nhất Thiên đề xuất, Tiêu Thiên Thành còn muốn suy xét một chút!

Nhưng mà ở trước mặt mấy chục ngàn bá tánh thành Thiên Kiếm cùng với người của thế lực ngoại lai, Tiêu Nhất Thiên không coi ai ra gì như thế, hung hãn ương ngạnh như thế, nếu bọn họ dễ dàng thỏa hiệp, chẳng phải điện thiên thần vừa mới thành lập là thùng rỗng kêu to sao?

Cái mặt già của đám bọn họ, đặt ở đâu đây?

Mẹ kiếp!

Khinh người quá đáng! "Hả?"

Tiêu Nhất Thiên hỏi thẳng: "Nói như vậy, gia chủ Tiêu không định cho sao?" "Cho cái rắm!"

Không đợi Tiêu Thiên Thành đáp lại, Tiêu Quốc Thiên đứng phía sau Tiêu Thiên Thành liền tiến lên trước một bước, ánh mắt lạnh như băng giống như sói, nhìn chằm chằm chiếc xe sang Tiêu Nhất Thiên đang ngồi, giận không kiềm chế được trầm giọng nói: “Đừng tưởng rằng thực lực của cậu mạnh hơn một số cao thủ cảnh giới viên mãn thông thường, thì có thể hoành hành không sợ ở thành Thiên Kiếm!” “Bây giờ đứng trên đài, không có người nào không phải là cao thủ cảnh giới viên mãn!” "Còn chưa tới lượt cậu giễu võ giương oai ở đây!"

Sau khi nói xong, ám kình mạnh mẽ trong cơ thể Tiêu Quốc Thiên bùng nổ ra, khí thế cả người lập tức trở nên đằng đằng sát khí!

Bùm!

Rầm rầm rầm...

Mấy lão già còn lại của thành Thiên Kiếm thấy thế cũng nhao nhao tiến lên, đứng sóng vai với Tiêu Quốc Thiên, ám kình mạnh mẽ trong cơ thể không hẹn mà cùng bùng nổ ra, cho dù không tính Tiêu Thiên Thành, cũng còn khoảng tám cao thủ cảnh giới viên mãn!

Bầu không khí lập tức trở nên giương cung bạt kiếm! Tiêu Thiên Thành đứng giữa mọi người, không ngăn cản!

Ông ta cũng muốn nhìn xem, đối mặt với mấy cao thủ cảnh giới viên mãn của thành Thiên Kiếm trên đài, kế tiếp Tiêu Nhất Thiên còn dám mạnh miệng, còn dám kiêu ngạo giống như vừa rồi nữa không?

Ngay sau đó, ánh mắt mọi người lại cùng nhìn về phía chiếc xe sang Tiêu Nhất Thiên đang ngồi, cùng đợi Tiêu Nhất Thiên đáp lại! “Cậu này, chuyện này.."

Vẻ mặt Lục Băng Hàn âm trầm, đối mặt với trận trượng khiến người ta sợ hãi, ông ta lại muốn từ bỏ những slot dư thừa này, còn muốn đứng ra giải vây thay Tiêu Nhất Thiên!

Nhưng mà không đợi Lục Băng Hàn mở miệng nói, một tiếng vang nhỏ truyền tới!

Bỗng nhiên, cửa sau chiếc xe sang kia bị người ta đẩy ra! Ngay sau đó, một bóng dáng người đàn ông đi từ trong xe ra, mặc trang phục rộng rãi, bộ dạng khôi ngô, hình thể to lớn, đầu đầy tóc bạc trắng giống như bông tuyết, trên mặt thì đeo mặt nạ đầu sói nhìn rất uy phong lẫm liệt!

Đúng là Tiêu Nhất Thiên!

Vừa rồi Tiêu Nhất Thiên không đi ra, là vì lo lắng an toàn của Tô Tử Lam và Tô An Nhiên bị uy hiếp!

Mà bây giờ, đã kết thúc cuộc chiến với nhà họ Cao, Lý Khai Sơn và Phùng Diệc Bang, đám Lục Băng Hàn canh giữ bên cạnh xe, tất nhiên là không có gì nguy hiểm! "Cậu ta..." “Cậu ta là cao thủ tuyệt thế kia sao? "Sao có cảm giác là lạ.." “Nghe giọng nói, hắn là rất trẻ tuổi mới đúng, nhưng mà tóc của cậu ta, lại giống như ông già sáu bảy chục tuổi!" 

Lúc nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên, đám người xung quanh lập tức bàn tán xôn xao, bao gồm đám Tiêu Thiên Thành trên lôi đài màu xám cùng với đám Phùng Diệc Bang ở dưới lôi đài, tất cả đều nhìn không chớp mắt đánh giá Tiêu Nhất Thiên! Bọn họ là cao thủ cảnh giới viên mãn, vậy mà không phát hiện được khí tức trên người Tiêu Nhất Thiên, không nhìn thấu nội lực của anh!

Loại tình huống này, chỉ có hai khả năng!

Tiêu Nhất Thiên căn bản không biết võ công, không thông Hoặc thực lực và cảnh giới của Tiêu Nhất Thiên đã cao hơn võ đạo! bọn họ! “An Nhiên ngoan!" “Ở đây với mẹ nhé!”

Sau khi Tiêu Nhất Thiên xuống xe, quay đầu dặn dò Tô An

Nhiên trong xe vài câu, sau đó xoay người lại, ngẩng đầu nhìn đám Tiêu Thiên Thành trên lôi đài màu xám, không chút để ý nhìn đám người kinh ngạc hoặc nghi ngờ ở xung quanh, mở miệng nói: “Nếu gia chủ Tiêu không muốn cho!" "Vậy.." "Ha ha!" “Vậy thì dựa theo quy củ các ông mới định ra mà làm đi!” "Không muốn cho cứ việc lên, tùy tiện lên, các ông có thể cùng nhau tiến lên, nếu thua, tôi sẽ không cần một slot nào!" “Trái lại nếu tôi thắng, như vậy thì ngại quá, dựa theo cách nói vừa rồi của gia chủ Tiêu, 81 slot hang động Kiếm Sơn, tôi có quyền tùy ý sắp xếp!" "Cho nên hơn ba mươi slot vẫn còn quá ít, 81 cái, tôi đều muốn toàn bộ!” "Cả ngọn núi này, tôi bao toàn bộ rồi!”

Dứt lời, Tiêu Nhất Thiên bước ra, bay thẳng tới trên lôi đài màu xám chỗ đám Tiêu Thiên Thành!

Xôn xao!

Tuy giọng nói của anh không to, nhưng những lời nói ra khỏi miệng, lại giống như một tia sấm sét nổ vang, khiến tất cả mọi người mơ hồ rồi!

Chuyện gì thế này?

Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp!

Là lỗ tai tôi có vấn đề gì rồi sao?

Trời ạ!

Cái tên có mái tóc bạc, đeo mặt nạ đầu sói này, vậy mà muốn dựa theo quy củ của Kiếm Sơn, một mình, một mình đấu với mười gia tộc lớn của thành Thiên Kiếm?

Hơn nữa, vậy mà muốn đám Tiêu Thiên Thành cùng tiến

Kiều ngạo sao? lên!

Không không không!

Cái từ kiêu ngạo này rất bình thản, đã không đủ để hình dung sét đánh chết người không đền mạng của Tiêu Nhất Thiên kia, mang tới kinh ngạc rất lớn cho bọn họ rồi!

Rất có phong phạm làm ra vẻ!

Phong phạm làm ra vẻ không biết xấu hồ!

Người này phải có được thực lực rất mạnh, tự tin cỡ nào, mới dám giả bộ điên cuồng như thế trước mặt mấy chục ngàn người! "Tiền bối Lý!" “Cậu ta... Cậu ta thực sự..." "Thực sự có thể được sao?”

Nhìn bóng lưng quyết chiến tiến lên của Tiêu Nhất Thiên, ngay cả đám Lục Băng Hàn và Phùng Diệc Bang cũng không nhịn được nuốt nước bọt, nhao nhao quay đầu nhìn đám Lý Khai Sơn, Sói Hồn và Sói Đồng đều ngồi trong xe không đi ra, nếu nói trong đám người này ai hiểu rõ Tiêu Nhất Thiên nhất, chỉ sợ chỉ có Lý Khai Sơn rồi! "Tự mình xem đi!"

Lý Khai Sơn nhếch miệng cười, đứng ở chỗ đó bình tĩnh như chó, giữ kín như bưng, ra hiệu nói: “Các người lập tức sẽ biết được kết quả thôi!"

Ừng ực!

Biểu cảm và lý do thoái thác của Lý Khai Sơn, khiến đám Lục Băng Hàn và Phùng Diệc Bang liếc nhau, lại nuốt nước bọt xuống, xem ra Lý Khai Sơn giống như vô cùng tin tưởng thực lực của Tiêu Nhất Thiên! "Rốt cuộc các hạ là ai?"

Ngay khi Lý Khai Sơn nói chuyện với Lục Băng Hàn, Phùng Diệc Bang, biển người bàn tán xôn xao, Tiêu Nhất Thiên đã đi tới trước lôi đài màu xám, Tiêu Thiên Thành cúi đầu nhìn anh, đôi mắt sắc bén nghiêm trọng trước nay chưa từng có. Tự tin mạnh mẽ của anh khiến Tiêu Thiên Thành cảm thấy vô cùng kinh hãi, cho nên nhằm đảm bảo, Tiêu Thiên Thành dò hỏi: 160 “Các hạ từ kinh thành đường xa mà đến, còn đeo mặt nạ, không dùng diện mạo thật gặp người khác, là lo lắng mình bị lộ thân phận sao?”

Rất rõ ràng, tính cách vô cùng liều lĩnh và thực lực vô cùng khủng bố của Tiêu Nhất Thiên, khiến Tiêu Thiên Thành vô cùng kinh ngạc, đồng thời mơ hồ có chút suy đoán về bối cảnh thân phận của anh!



Dù sao mấy ngày nay, những chuyện xảy ra ở kinh thành đã truyền tới thành Thiên Kiếm, truyền tới tai Tiêu Thiên Thành! “Quan trọng không?”

Tiêu Nhất Thiên không dừng bước, vươn người nhảy lên, trực tiếp nhảy lên lôi đài màu xám, có chút không kiên nhẫn nói: "Giao quyền chi phối tế thần Kiếm Sơn cho tôi!" "Hoặc là đánh xong lại giao cho tôi!" “Tôi đang bận, lãng phí thời gian của tôi sẽ không có bất cứ ưu đãi gì đối với các người!" Còn điên cuồng như vậy!

Còn dám nói như thế!

Vù!

Ngay lúc Tiêu Nhất Thiên nói xong những lời này, một đạo tàn ảnh màu đen xuyên mạnh về phía Tiêu Nhất Thiên, đúng là một cao thủ cảnh giới viên mãn của thành Thiên Kiếm! “Còn lâu mới giao cho cậu!" "Thử một quyền của ông đây trước đã!”

Lão già kia không bắn khoăn nhiều giống như Tiêu Thiên Thành, loại nhục nhã này ông ta thật sự không chịu nổi, cho nên đầu óc nóng lên, không nhịn được ra tay với Tiêu Nhất

Thiên rồi!

Cự ly mấy chục mét, chỉ trong nháy mắt đã đến! "Lúc này mới đúng chứ!"

Đối mặt với cao thủ của thành Thiên Kiếm bắn mãnh liệt như tên lửa về phía mình, vẻ mặt Tiêu Nhất Thiên không thay đổi, cười mỉa một tiếng, mãi đến khi lão già kia đến bên cạnh anh, anh mới nâng quả đấm của mình lên!

Lấy quyền đối quyền! Kiên cường dũng mãnh sao?

Như vậy ngại quá, phóng tầm mắt ra cả Đại Hạ, Đế Uyên đã chết, đã không tìm ra được người thứ hai có thể đánh chết Tiêu Nhất Thiên!

Bum!

Tiếng nổ truyền đến!

Sau đó, dưới ánh mắt lo lắng đề phòng và nhìn chằm chằm của tất cả mọi người, một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ xuất hiện rồi!

Chỉ thấy lão già giống như tên lửa xông về phía Tiêu Nhất Thiên kia, mới xông tới trước mặt Tiêu Nhất Thiên, trong âm thanh nổ vang, lập tức quay về theo đường cũ, giống như tên lửa bắn mạnh trở về!

Căn bản không có bất cứ hồi hộp gì!

Miểu sát!

Đây là miểu sát chân chính!

Thậm chí còn chưa tới một giây, giống như cuộc chiến còn chưa bắt đầu, con mẹ nó đã kết thúc luôn!

Phốc phốc phốc!

Trong quá trình bay ngược, ông già kia ở giữa không trung đã liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi khiến người ta nhìn mà thấy ghê người, máu tươi kéo dài vài mét trong không trung, mới rơi xuống lôi đài, nhuộm đỏ lôi đài vốn có màu xám! 

Rầm!

Cơ thể của lão già kia vẽ ra một đường parabol tao nhã ở trong không trung, ngã mạnh về phía sau lôi đài, sau đó lại như quả bóng tròn lăn hơn mười mét, mới ngã dưới chân đám Tiêu Thiên Thành! "Cậu ta!" “Cậu ta là..."

Đấu tranh suy nghĩ muốn mở miệng nói chuyện, đáng tiếc còn chưa nói ra khỏi miệng mắt đã trợn tròn lên, ngất ngay tại chỗ!

Yên tĩnh!

Tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng khó mà tin, đám Tiêu Thiên Thành trên lôi đài, hay là đám Lục Băng Hàn và Phùng Diệc Bang ở dưới lôi đài, bao gồm cả mấy chục ngàn người ở đối diện, đột nhiên rơi vào trong yên tĩnh giống như chết lặng!

Thình thịch!

Thình thịch!

Thình thịch!

Chỉ có tiếng tim đập của mình, giống như sét đánh! “Bố giỏi quá!"

Bỗng nhiên giọng nói của một cô bé phá hoại bầu không khí yên tĩnh như chết lặng này, đúng là Tô An Nhiên ngồi trong xe sang quan sát trận chiến, chỉ thấy Tô An Nhiên mở cửa xe, ngồi trong xe không đi ra. Vẻ mặt cô bé vui sướng nói với Tiêu Nhất Thiên ở phía xa: “Bố mau đánh đi, đánh đám người khốn nạn này bỏ chạy, chúng ta có thể cứu mẹ rồi!”

Giọng nói hơi non nớt vang vọng ở giữa không trung, quanh quẩn bên tai mọi người! “Được!”

Tiêu Nhất Thiên nhoẻn miệng cười với Tô An Nhiên, nhu tình như nước. Sau đó anh quay đầu, nhìn về phía đám Tiêu Thiên Thành hỏi: “Có nghe thấy không? Tôi thật sự đang vội!” "Còn có ai nghi ngờ không?" "Cùng tiến lên đi!”

Nghe thấy thế!

Vẻ mặt đám Tiêu Thiên Thành đen như đáy nồi, đã đến lúc này rồi sao bọn họ còn không nhìn ra được, thực lực của Tiêu Nhất Thiên đã ở phía trên cách xa bọn họ, nhất định là chạm tới cánh cửa minh cảnh!

Đấu riêng!

Bất cứ một người nào trong đám bọn họ xông lên, đều chỉ bị một quyền của Tiêu Nhất Thiên miểu sát! Đều theo gót ông già ở dưới chân!

Vì thế Tiêu Thiên Thành hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Rất có khả năng cậu ta là cao thủ siêu cấp nửa bước minh cảnh, chư vị cùng lên đi, đúng lúc có thể nhân cơ hội này tự mình cảm thụ thực lực của nửa bước minh cảnh thử xem!”

Cho đến bây giờ, Tiêu Thiên Thành cũng không dám suy nghĩ Tiêu Nhất Thiên theo phương diện cường giả minh cảnh chân chính, dù sao trong một quốc gia, chỉ có một cường giả minh cảnh chân chính, đây là nhận thức của mỗi người!

Hơn nữa trước đó, tuy Tiêu Thiên Thành cũng từng nghe nói tới tên tuổi của sói vương bắc cảnh, biết sói vương Tiêu

Nhất Thiên trong truyền thuyết còn trẻ tuổi đã có thực lực đáng sợ, nhưng chưa từng nghe nói tới tin Tiêu Nhất Thiên đã chính thức tiến vào minh cảnh!

Dù sao Đế Uyên lúc trước, Đế Khâm hiện giờ, rất nhiều tin tức liên quan tới Tiêu Nhất Thiên đều bị bọn họ phong tỏa, cũng không truyền ra cho người ngoài biết!

Cho nên nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên thực lực khủng bố, nhìn thấy mặt nạ đầu sói trên mặt Tiêu Nhất Thiên, cho dù Tiêu Thiên Thành đã mơ hồ đoán được thân phận chân chính của Tiêu Nhất Thiên, nhưng vẫn coi Tiêu Nhất Thiên là cường giả nước bước minh cảnh!

Nửa bước minh cảnh mà thôi!

Đây là cảnh giới đám Tiêu Thiên Thành tha thiết mơ ước, hiện giờ gặp được, đúng là Tiêu Thiên Thành không thấy sợ hãi, muốn coi Tiêu Nhất Thiên trước mắt thành một khối đá mài đao, tới thể nghiệm mạnh mẽ trong truyền thuyết!

Loại cơ hội này!

Ngàn năm có một, có thể gặp mà không thể cầu, rất có khả năng mang tới lợi ích khó có thể tưởng tượng đối với con đường tu hành sau này của mình, sao có thể bỏ qua? “Được!” “Được!” hot Wave a “Được!”

Bao gồm Tiêu Quốc Thiên trong đó, mấy người còn lại cũng ôm cách nghĩ giống như Tiêu Thiên Thành, nhao nhao gật đầu, dù sao nơi này chính là lôi đài màu xám thông thường, điểm dừng là không thể lấy tính mạng người ta!

Vì thế, trong thời gian kế tiếp!

Vù!

Vù vù vù vù vù vù...

Cùng với từng đợt tiếng xé gió lạnh thấu xương, tám cao thủ cảnh giới viên mãn của thành Thiên Kiếm còn lại đều hóa thành từng đạo tàn ảnh mắt thường khó mà bắt giữ, cùng bắn mạnh về phía Tiêu Nhất Thiên!

Xôn xao!

Trong biển người lại truyền ra tiếng kêu kinh hãi như núi sập sóng thần!

Mẹ kiếp!

Thật sự phải cùng tiến lên sao?

Tám người đánh một người à?

Trời ạ! Điên rồi sao?

Bọn họ bị điên rồi hả? "Tiền bối Lý!" "Cậu ta... Chẳng lẽ cậu ta là..." "Là sói vương..."

Lục Băng Hàn không ngừng nuốt nước bọt, cảm thấy yết hầu mình khô khốc, mẹ nó nước bọt đều đã sắp không đủ dùng, ông ta cũng giống như Tiêu Thiên Thành, đã đoán ra được thân phận chân chính của Tiêu Nhất Thiên!

Nghe thấy thế, Phùng Diệc Bang cũng lộ ra vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Lý Khai Sơn!

Sói vương Tiêu Nhất Thiên!

Tuy rất nhiều tin tức liên quan tới Tiêu Nhất Thiên đều bị Đế Uyên và Để Khâm phong tỏa, nhưng lúc Tiêu Nhất Thiên tru sát Hoắc Mãng Nam Cương Thú Vương trong kinh thành, cùng với tru sát thái tử Đế Hạo lúc Nam Cương bình loạn, được nhận định thành nghịch tặc phản quốc, sau đó được Đế Khâm sửa lại thành án xử sai... Việc này đã sớm truyền khắp vương triều Đại Hạ!

Cho nên đối với sói vương Tiêu Nhất Thiên, ở trong lòng

Lục Băng Hàn và Phùng Diệc Bang, đều đã ôm tràn ngập sùng kính!

Hay là nói!

Có thể nói Tiêu Nhất Thiên là thần tượng của bọn họ!

Là tấm gương của bọn họ!

Lúc này!

Vào giờ phút này!

Thần tượng và tấm gương mà bọn họ sùng kính đã lâu rất có khả năng đứng trước mặt bọn họ, sao bọn họ có thể không vui sướng vì chuyện này được?

Sao có thể không kích động?

Nhưng mà Lý Khai Sơn chỉ ôn hòa nói một câu: “Muốn biết "Tự mình đến hỏi đi!”

Bum!

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!

Lý Khai Sơn vừa dứt lời, hỗn chiến trên lôi đài đã bắt đầu, âm thanh đinh tai nhức óc giống như bắn liên hồi không ngừng truyền đến, Lục Băng Hàn và Phùng Diệc Bang thu hồi tâm tư vô cùng kích động, quay đầu nhìn về phía chiến trường!

Chỉ thấy một mình Tiêu Nhất Thiên, bị tám cao thủ cảnh giới viên mãn vây vào giữa, nhưng điêu luyện, cả người giống như Chiến Thần không thể lay động, trong lúc giơ tay nhấc chân, cơn gió nổi lên bốn phía, mạnh mẽ tung hoành!

Râm!

Chỉ trong nháy mắt, một lão già cảnh giới viên mãn bị đánh bay ra ngoài!

Râm! à?"

Tiếp tục lại có người thứ hai! Người thứ ba! Thứ tư!