Sói Vương Bất Bại

Chương 391: Đội hình khủng khiếp, dã tâm của Tiêu Thiên Thành “Điện Thiên Thần?"




Nghe thấy cái tên này, đồng tử của Tiêu Nhất Thiên hơi co

Xem ra!

Dã tâm của nhà họ Tiêu với Thành Thiên Kiếm không hề nhỏ!

Dựa theo truyền thuyết, Kiếm Sơn chính là do Thiên Thần Thần Kiếm kết tinh lại mà tạo thành. Nhà họ Tiêu tự nhận mình là hậu duệ của Thiên Thần, lấy danh nghĩa Thiên Thần lập nên điện Thiên Thần. Bọn họ muốn vững vàng nắm trọn tòa Kiếm Sơn và Thành Thiên Kiếm trong tay!

Thử nghĩ!

Một ngày nào đó gian kế của nhà họ Tiêu được thực hiện, đến lúc đó, những gia tộc khác trong Thành Thiên Kiếm cũng sẽ không ổn. Thế lực bên ngoài cũng thế, bọn họ muốn đặt chân đến Kiếm Sơn, sử dụng hang động Kiếm Sơn để kích hoạt huyết mạch hay công kích cảnh giới thì nhất định phải nhận được sự cho phép của nhà họ Tiêu!

Trong đó!

Ấn chứa không biết bao nhiêu lợi ích to lớn! "Đúng vậy!"

Sói Hồn gật đầu nói: "Mấy năm gần đây, chỉ cần là những gia tộc không tiểu chung một chậu với họ trong thành Thiên Kiếm thì đều bị bọn họ loại bỏ, chỉ còn lại nhà họ Lục." "Lúc trước!” "Khi ông Lục còn sống, bọn họ không dễ dàng động chạm lại. đến nhà họ Lục, kết quả là sau khi ông Lục chết đã cho bọn họ có cơ hội dậu đổ bìm leo!" “Dựa theo dự cảm của Lục Hàn Băng!” "Đêm nay!” "Nếu chúng ta không đến kịp, thì nhà họ Lục sẽ gặp phải tai họa lớn!" "Mà ngày mai!” “Ở chân núi Kiếm Sơn, mượn cơ hội lần tế thần này, người đứng đầu nhà họ Tiêu là Tiêu Thiên Thành sẽ truyền bá chuyện thành lập điện Thiên Thần cho người dân. Những gia tộc trong Thành Thiên Kiếm đã bị ông ta mua chuộc và thế lực của cá nhân bên ngoài của ông ta sẽ trong ngoài kết hợp với nhau để nắm quyền điều khiển Kiếm Sơn và thành Thiên Kiếm!"

Mọi chuyện đã được chuẩn bị!

Chỉ thiếu thời cơ!

Mà ngày tế thần ngày mai chính là cơ hội mà nhà họ Tiêu đang chờ đợi!

Chỉ đáng tiếc!

Đám người Tiêu Nhất Thiên đột nhiên kéo đến bảo vệ nhà họ Lục, phá hủy kế hoạch đối phó nhà họ Lục của nhà họ Tiêu! “Vậy sao?"

Vẻ mặt Tiêu Nhất Thiên lạnh lùng, nói: “Rất hay, rất thú vị!” “Nếu đã như vậy!" “Chúng ta hãy cười lừa xem kịch hay, đợi xem sao!" "Ngày mai" “Nhà họ Tiêu sẽ biết cái gì được gọi là cẩn thận đến mấy cũng sẽ có sơ sót, sẽ biết thất bại trong gang tấc là thế nào, biết thế nào là ác giả ác báo!" “Kiếm Sơn cũng được!” "Thành Thiên Kiếm cũng thế!" "Còn chưa đến lượt nhà họ Tiêu làm chủ!" Trong lời nói!

Có sát ý khiến người khác rét run!

Kiếm Sơn và vực Tà Dương chỉ cách nhau vẻn vẹn ba mươi kilomet, trước đây mẹ Diệp đã ẩn cư ở chốn bồng lai tiên cảnh trong vực Tà Dương, cắt đứt liên hệ với Kiếm Sơn. Vì thế Tiêu Nhất Thiên không thể nào trơ mắt nhìn Kiếm Sơn rơi vào tay người khác được, nhìn nó trở thành công cụ xưng bá vơ vét cho người khác! "Anh cả.." “Anh thật sự muốn vì tôi, vì nhà họ Lục mà đối phó với nhà họ Tiêu, thậm chí cà với những gia tộc lớn ở Thành Thiên Kiếm sao?" Cập nhật chương mới nhất tại Truyệ n88.net

Cảm nhận được sự tức giận tỏa ra từ trên người Tiêu Nhất

Thiên, Sói Hồn càng cảm thấy tự trách, lo lắng nói: "Không bàn đến những cái khác, chỉ là thân thể của anh." “Lấy được tin tức gì không?" "Ngày mai có tầm ba mươi cao thủ Ám cảnh viên mãn, nhưng tôi dự đoán cẩn thận thì kiểu gì cũng phải hơn ba mươi người!"

Hơn ba mươi cao thủ Ám cảnh viên mãn!

Đây có thể coi như là đội hình rất khủng khiếp. Cho dù là trong thủ đô hay ở hoàng thành phía ngoài thì cũng chỉ có Để Khâm và Đế Hạo mới có khả năng triệu tập được!

Đương nhiên!

Sói Hồn nói đến những cao thủ Ám cảnh viên mãn này, phần nhiều chính là những người thuộc thế lực ngoại lai thuộc những thành phố khác chạy đến tham dự buổi tế thần, còn nhà họ Tiêu cầm đầu các gia tộc khác trong thành Thiên Kiếm, có thể có mười mấy người cũng đã là không tệ lắm rồi!

Nếu Tiêu Nhất Thiên không bị thương. Đối mắt với đội hình khủng khiếp như thế thì một mình đối đầu với bọn họ cũng không phải là nói quá!

Nhưng!

Không như mong muốn!

Cho nên!

Sói Hồn mới tự trách và lo lắng như vậy! “Vì cậu?"

Đầu lông mày Tiêu Nhất Thiên nhếch lên, trừng mắt nhìn Sói Hồn, tức giận nói: “Bớt tự ảo tưởng đi, tôi có lý do riêng của mình!” "Không liên quan gì đến cậu!”

Nghe anh nói vậy! "Sao?"

Sói Hồn đơ ra một chỗ, muốn hỏi thì bị Tiêu Nhất Thiên giới chân đá, mắng: "Sao cái rắm!" "Cút đi!" “Nếu không muốn tôi ngày mai tôi chết ở Kiếm Sơn thì nhanh đi lấy thuốc cho tôi đi!"

Sói Hồn lại sững sờ! “Vâng ạ!”

Sau khi bị trúng một đá đau điếng của Tiêu Nhất Thiên, anh ta hấp ta hấp tấp chạy ra khỏi cửa, chạy đi tìm Lục Hàn Băng chuẩn bị dược liệu cho Tiêu Nhất Thiên tắm!

Về chuyện của mẹ Diệp và Tô Tử Lam, Tiêu Nhất Thiên cũng không nói với đám người Sói Hồn.

Vì mẹ Diệp!

Vì Tô Tử Lam!

Đây là một trong những nguyên nhân coi nhà họ Tiêu trở thành kẻ thù!

Mặt khác!

Còn một nguyên nhân không quá tin cậy lắm, nhà họ Tiêu ở Thành Thiên Kiếm và nhà họ Tiêu ở thủ đô dù không có quan hệ máu mủ gì, chỉ cùng là họ Tiêu thôi, nhưng không còn cách nào khác, vì vướng vào mối thù lớn với nhà họ Tiêu ở thủ đô nên bây giờ chỉ cần nghe nhắc đến “nhà họ Tiêu” thì cả người Tiêu Nhất Thiên đều cảm thấy khó chịu!



Không thoải mái!

Cho nên chỉ muốn giải tỏa ra ngoài

Chỉ đơn giản như vậy. Chính là ngang ngược như thế, không có chút đạo lý nào......

Bên kia!

Phủ nhà họ Tiêu cách nhà lớn nhà họ Tiêu chừng mười kilomet, lúc ba người Tiêu Quốc Thiên quay trở lại phủ nhà họ Tiêu cũng đã hơn chín giờ rưỡi tối!

Nhưng mà!

Trong phủ nhà họ Tiêu, đèn đuốc vẫn rực rỡ, tiếng người nói chuyện huyên náo, một bầu không khí náo nhiệt! Cập nhật chương mới nhất tại Tru yện88.net

Két!

Két!

Két!

Ba chiếc xe sang trọng tiến vào trong phủ nhà họ Tiêu, dừng thành một hàng trong biệt thự, sau đó bà người Tiêu Quốc Thiên bước ra từ trong xe, vội vàng đi đến khu nhà chính!

Ngày mai!

Chính là ngày tế thần mà bọn họ đã chờ đợi từ lâu, cũng là bước then chốt trong kế hoạch đã nhiều năm!

Cho nên!

Tối hôm nay!

Người của các gia tộc ở thành Thiên Kiếm đã bị nhà họ Tiêu âm thầm thu phục và đấm người thuộc thế lực ngoại lai, tất cả đều đã đến tề tựu trong khu nhà chính của nhà họ Tiêu để nâng cốc chúc mừng!

Đồng thời!

Bàn bạc cụ thể cho kế hoạch ngày mai!

Thậm chí!

Bọn họ đã thảo luận đến đoạn sau khi lấy được Kiếm Sơn và khống chế được Thành Thiên Kiếm thì sẽ phân chia như thế nào, nếu quy tắc trò chơi được lập lại! "Em hai!"

Tiêu Quốc Thiên đi đầu tiên, người vẫn chưa thấy đâu nhưng giọng nói có phần hơi hoảng hốt đã truyền vào trong phòng!

Phòng khách chính!

Lúc này, khách khứa và bạn bè chừng hai mươi người đang ngồi đầy, trong đó hơn mười người là cao thủ Ám cảnh viên mãn. Phần lớn đều giống như Tiêu Thiên Thành, người đứng đầu nhà họ Tiêu, họ chính là những người chèo lái của các gia tộc lớn ở Thành Thiên Kiếm.

Chỉ có một người!

Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi có thực lực ám kỳ trung kỳ!

Nhưng mà!

Người đàn ông đó lại ngồi bên cạnh Tiêu Thiên Thành, hơn nữa là ngồi bên phải, rõ ràng mặc dù thực lực của ánh ta yếu nhất trong đám người nhưng lại có địa vị cao nhất, được Tiêu Thiên Thành coi là khách quý!

Anh ta!

Họ Cao!

Tên là Cao Nhất Minh!

Là cậu chủ lớn của nhà họ Cao, gia đình giàu có nhất ở Đông Hà tại Thành phố Hồ Chí Minh. Thế lực bên ngoài mà Tiêu Thiên Thành câu kết chính là nhà họ Cao ở Thành phố Hồ

Chí Minh!

Rất rõ ràng!

Danh tiếng của Kiếm Sơn truyền đi xa, nhà họ Cao ở Thành phố Hồ Chí Minh cũng muốn đến để chia một bát canh! "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghe thấy giọng nói của Tiêu Quốc Thiên, tất cả mọi người đều bị bất ngờ, vốn là một phòng khách rất náo nhiệt chợt trở nên yên tĩnh!

Sau khi Tiêu Quốc Thiên bước vào phòng khách, đi thắng đến trước mặt Tiêu Thiên Thành, cúi đầu khom lưng ghé vào bên tai Tiêu Thiên Thành, nhỏ giọng nói thầm, một lát sau chi thấy sac mặt Tiêu Thiên Thành hơi thay đổi, trầm giọng nói: "Có chuyện như vậy sao?" "Anh Thiên Thành!" "Chuyện gì vậy?” "Ở nhà họ Lục đã xảy ra sự cố gì sao?”

Nhìn thấy phản ứng khác thường của Tiêu Thiên Thành, nụ cười trên mặt mọi người cũng dần biến mất, nhanh chóng nhìn Tiêu Thiên Thành! “Anh cả!” "Anh nói gì đi!"

Tiêu Thiên Thành suy nghĩ một lát, nhìn Tiêu Quốc Thiên nói: "Ấn ngay nói thật, không được giấu giếm!” "Được!"

Tiêu Quốc Thiên gật đầu, sau đó kể lại chuyện xảy ra ở nhà họ Lục, hai năm rõ mười kể hết!